Hôm nay,  

Một cuộc tình mụ mị

12/07/202520:02:00(Xem: 1600)
DTChinh_5
Tranh Đinh Trường Chinh.

Sáu tuần. Nàng đã đi ra khỏi mụ mị từ trong mối tình hiện tại của mình. Cô bạn gái hỏi "Tỉnh chưa?". Tỉnh rồi, nhưng tỉnh không có nghĩa không yêu anh ấy nữa, chỉ là không còn mụ mị mê muội nữa thôi.

Nàng yêu anh tính theo tuần. Trừ hai tuần đầu tiên thì sau đó mỗi tuần đi xuống một nấc. Đi xuống là thời lượng và tần suất liên lạc với nhau giảm xuống. Nhưng trái tim hình như cũng lún xuống một bậc theo mỗi tuần. Nếu trong những tuần đầu nàng còn chênh vênh trên bờ vực yêu-không yêu, quen-không quen, ngỡ ngàng, ngạc nhiên, mụ mị và không-mụ-mị và nghĩ là mối quan hệ này sẽ chẳng đi đến đâu rằng là nàng sẽ quên anh trong một nốt nhạc hoặc ngược lại rằng là chẳng có gì chung thì lấy gì mà nói chuyện với nhau rằng là cách nhau 13,713km dù là anh thích nói 12,000km và nàng nói theo anh mà không sửa lại dù nàng là một cô gái rất ưa sự chính xác trong những con số. Khi cuộc tình này được 7 ngày, quá nhiều sóng gió làm nàng cảm thấy không biết nó có sống được đến ngày thứ 10 hay không. Sau khi qua ngày thứ 10 thì nàng nghĩ có được 1 tháng chăng. Sau khi qua mốc một tháng, tự nhiên nàng cảm thấy an lòng. Vì cuộc tình này đã là một cuộc tình dài hạn, chí ít là nó đã … đầy tháng. Đầy tháng rồi chẳng mấy chốc sẽ tới thôi nôi. Nàng biết nói câu đó ra anh sẽ cười, vì hơn ai hết anh chỉ tin vào hôm nay và vô thường ngày mai có thể thay đổi ngay lập tức, nên tính xa chi cho mệt, như anh nói ‘anh nhắn tin vui thì anh tiếp tục’. Còn nàng sao cứ hay nghĩ lung tung.

Mối quan hệ này, không biết trời xui đất khiến ở đâu ra. Nàng gặp anh qua một người bạn, à, hai người bạn. Là lần đầu gặp mặt hai người bạn đó, dù họ đã biết nhau trên thế giới online lâu rồi. Anh là bạn của họ, và tình cờ đến buổi họp mặt đó mà thôi. Nàng có mê trai không nhỉ, nếu như bảo rằng nhìn qua thì thấy anh khá điển trai. Nhưng nhìn một cái thôi, rồi nàng lại cắm cúi xuống đĩa cơm trứng chiên của đứa con gái và cố gắng mềm mỏng với cô nàng mười hai tuổi cực kỳ kén ăn và đang-khó-chịu-vì-đau-ngón-chân. À mà không, nếu để kể ra đầu dây mối nhợ thì nó là từ những buổi trưa không máy lạnh nàng ngồi cau có ở L., quê nàng. Khi mà một chị bạn gọi điện “Em có đi dự gặp mặt nhóm QV không?” và đầu nàng căng như dây đàn giữa cái nắng gay gắt tháng bảy để quyết định lịch trình kế tiếp của gia đình nàng trên mảnh đất hình chữ S mà hai năm mới đặt chân đến một lần này. Nàng muốn đi Ninh Bình, đúng, nàng muốn đi mảnh đất cố đô đó, nhưng nếu đi họp mặt QV nàng sẽ không đủ thời gian. Mà nàng đã lỡ họp mặt QV mấy lần, từ hai năm trước rồi. Nàng rất quý chị bạn ấy và chị ấy cũng quý nàng. Cuối cùng, sau một buổi chiều nắng nóng rát da và những cáu gắt không-đáng-có và không-nên-có với cô bé mười hai tuổi muốn mua tất cả mỹ phẩm trên đời, nàng mệt nhoài buông ra quyết định, sẽ cắt ngắn chuyến đi, không đi Ninh Bình nữa và sẽ về dự ra mắt QV. Một khoảng thời gian sau, nàng đã tự biết ơn bản thân về quyết định này.

Dường như có một định mệnh ngầm nào đó đã dắt dây cho mối tình này. Lần nào gặp anh nàng cũng miễn cưỡng. Lần đầu thì nàng miễn cưỡng đi bán mấy quyển sách của mình, mà anh tình cờ cũng được tặng một quyển. Gieo duyên. Không phải nàng gieo duyên, là chị bạn họa sĩ của nàng, người nàng gặp lần đầu tiên ở buổi họp mặt QV, mua sách để tặng cho anh. Rồi anh muốn chụp một tấm ảnh với nàng. Ừ thì chụp hình, độc giả chụp hình với tác giả là chuyện bình thường. Không nghĩ gì cả. Anh có ngỏ lời mời nàng đến nhà uống trà, nhưng nàng đã quá mệt mỏi với những cuộc gặp mặt đầy người mới lạ nên lập tức thoái thác ‘em bận quá, để em thu xếp thời gian’. Tất cả những lời hẹn kiểu đó thường đi vào hư vô xa thăm thẳm chẳng bao giờ thành hiện thực. Buổi chiều hôm đó nàng đưa con bé vào bệnh viện cắt móng chân quặm đã sưng đau chảy mủ gần 3 tuần, sau đó về đến nhà kiệt lực ngủ mê mệt hai giờ đồng hồ và vất tất cả những gì xảy ra trong buổi sáng qua sau đầu.

Nhưng hạt duyên đã gieo xuống nó không nằm yên. Cũng như trong bộ phim “Inception”, một ý nghĩ được gieo xuống như một hạt cây sẽ mọc rễ nảy mầm từ từ vươn cành đâm tược rồi ươm hoa kết trái. Từ quyển sách của nàng, từ buổi ra mắt sách, rồi vì một vài bình luận hớn hở vui vẻ trong bầu không khí phấn khởi ngập tràn, mà nàng lại tiếp tục miễn cưỡng đi lên nhà anh để uống trà và quay phim. Hai ngày trước đó, nàng vừa trở về từ một chuyến du lịch ngắn và mất gần 3 giờ đồng hồ mới vào được căn chung cư thuê vì bị bảo vệ ngăn trở vì một quy định tréo ngoe là không cho thuê ngắn hạn airbnb mà nàng lại thuê đúng căn chung cư trong tòa nhà có quy định ngặt nghèo nhất, luật như thế nghe như là do có một người phụ nữ Singapore đã thuê nhà và đã chết khô trong căn hộ cô đã thuê. Nghe giống chuyện hoang đường, nhưng đâu đó trong thành phố này và những thành phố khác, vẫn có những người chết khô như thế. Và cái chết khô của người phụ nữ xa lạ đó đã làm cho nàng kẹt lại ở đây, cố gắng hết sức nhã nhặn chịu đựng và cuối cùng thổ huyết khi đã lên đến nhà trong một cuộc-bùng-nổ-cuối-cùng. Nàng chắc chắn mình không cắn nhầm môi, nhưng có cắn phải má trong không, hay là thổ huyết từ gan nàng không biết. Nhỏ bạn nàng an ủi, thường là sẽ có chuyện tốt xảy ra sau khi có chịu đựng đổ máu. Nàng lầm bầm, chuyện tốt gì không biết, chỉ biết là ngày hôm sau nàng lập tức dọn đi khỏi căn chung cư rộng rãi thoải mái kia chuyển vào một căn phòng hai-mươi-bốn mét vuông ở một khách sạn khá cũ mà nàng làm sao biết được khi chỉ chọn trên apps booking và chưa bao giờ ghé qua. Chỉ đồ đạc của ba người gia đình nàng đã chật cứng. Có hơi hối hận, nhưng sự khó chịu và hành vi của bọn bảo vệ và quản lý chung cư ở đó đã không cho nàng có chọn lựa khác. Ngủ một đêm trong khách sạn, sáng tinh mơ hôm sau  nàng đi gặp một người bạn để trả ơn, ăn sáng xong nàng đón taxi qua nhà anh.

Lại cũng không biết vì điều gì mà sau gần mười hai tiếng ở nhà anh nàng cảm thấy thích anh. Trí nhớ nàng không tốt, nàng chỉ nhớ anh nhanh lẹ chân sáo quay clip cho người bạn anh, mà cũng là người bạn nghệ sĩ đã giới thiệu anh với nàng. Rồi nhanh lẹ đi chợ mua thức ăn. Và ngỡ ngàng trước lòng tốt anh dành cho anh bạn nghệ sĩ của nàng, họ mới quen nhau khoảng 4 tháng mà nàng cứ tưởng là bạn chí cốt từ nhỏ. Hình như có nhiêu đó thôi. Uống trà. Đàn piano, hát. Quay clip. Chụp ảnh. Phòng trà ở văn phòng. Phòng trà ở nhà. Bữa nhậu tối. Đàn ghita, hát. Quay clip. Những cuộc chuyện trò bên chén rượu. Nhà anh rất nhiều bình rượu ngâm sâm. Xe vespa cổ. Nàng còn chưa kịp thăm sân thượng nhà anh, mà anh nói là nàng sẽ hối hận, nhưng lúc nào ấy nhỉ, nàng đâu có nhớ câu nói đó của anh. Ngày xưa nàng cũng thuộc dạng trí nhớ siêu việt như cái máy thu âm thu hình thu lại tất cả mọi thứ và giữ trong đầu nhưng bây giờ cái máy ấy đã mòn vẹt khi chạy khi không, nàng nhớ một số thứ và quên đi rất nhiều thứ bất kể thứ đó là quan trọng hay không quan trọng. Sau này anh hay nhắc lại một số điều là anh đã nói với em trong buổi gặp mặt ở nhà anh, anh đã nói với em trong câu chuyện ngày thứ tư đó, nhưng nàng vất vả lục lọi trí nhớ mà không có gì tồn tại cả. Ngay cả chuyện tình của nàng nàng cũng đang phải vất vả viết ra trên giấy, trong nhật ký, trong những bài thơ để không quên đi tất cả mọi chuyện chỉ sau vài tuần nữa. Mà có thật là nàng sẽ quên sau vài tuần nữa không? Anh nói trí nhớ anh như một cái bao, dung chứa tất cả mọi thứ khi cần thì thì nó sẽ trồi lên. Nàng bảo à vậy là giống như cái túi Doraemon cứ khoắng tay vào một cái thì sẽ tìm được cái mình cần. Cái túi của nàng đã rách mấy góc và từng mảng ký ức rơi ra theo từng bước chân hay cú dằn xốc của xe hơi, của máy bay để cuối cùng nàng chẳng còn giữ gì lại cả, họa chăng là những bài thơ, bài văn, những trang nhật ký của nàng. Nhiều năm trước đây, nàng đã tập quên, để quên hết những chuyện không vui trong quá khứ. Vất vả đến kỳ công xé từng góc cái túi Doraemon đó, cuối cùng xé nhiều góc quá, miếng to miếng nhỏ ký ức lần lượt chui qua. COVID và vắc xin COVID có giúp nàng làm thủng thêm cái túi không, hình như có, nàng cũng không biết nữa.

Sau buổi gặp mặt ở nhà anh, nàng nhắn tin cảm ơn. Vậy thôi. Nàng biết mình có ý thích thích anh chàng này, nhưng mình cũng sắp đi khỏi thành phố này rồi và chắc cũng sẽ quên anh như bao nhiêu ký ức về thành phố này. Nhưng trưa hôm đó anh nhắn tin. Và nàng lập tức rơi vào một vòng xoáy năng lượng khổng lồ bị cuốn vào cơn mụ mị không lối thoát. Không ngờ mình chết nhanh đến vậy, nàng mấp máy và buông tay.

Nàng vô phương chống đỡ anh, và nàng biết, nếu anh làm gì thì nàng sẽ làm theo, riu ríu, nghe lệnh, phục tùng. Không biết tại sao. Nàng cũng là người phụ nữ thông minh cực kỳ cá tính và khi nàng còn trẻ thì rắn như sắt nguội. Có một người đàn ông đã bảo “Tinh thần của cô làm bằng thép”, nàng lẩm nhẩm, khi hai mươi tuổi ta là thép, khi ba mươi tuổi ta là gỗ, và khi bốn mươi tuổi, ta đã là bùn nhão thật rồi. Nàng nói “em thật thưởng thức thời gian mụ mị với anh, vì lâu lắm rồi không được yêu mụ mị như vậy”. Anh cười “thấy tội nghiệp quá, anh còn muốn cho mụ mị thêm mấy ngày. Mà giờ tỉnh rồi à?”. Nàng tỉnh, và lại không tỉnh. Tỉnh và lại không tỉnh. Anh và nàng ngược giờ nhau, bình minh anh và hoàng hôn em. Nàng tỉnh táo khi anh ngủ, và bất cứ  khi nào trò chuyện với anh, nàng nhìn thấy rõ mình mụ mị dần dần. Sức hút từ anh là không thể cưỡng nổi. Từ trái tim đến trái tim. Vì cái gì? Không biết. Họ chẳng có gì chung. Địa lý cách xa. Không cùng quê. Hai công việc khác nhau. Sở thích khác nhau gần 100%. Không bạn bè chung. Sợi dây giới thiệu họ biết nhau là chị bạn họa sĩ và anh bạn nghệ sĩ kia. Nàng bảo cô bạn là “Thẩn Eros có 3 mũi tên, bắn cái là trúng ngay hồng tâm, mũi tên này chẻ đôi mũi tên trước, không trượt phát nào, không có abc 123 xyz, chỉ có chết ngay lập tức mà thôi.” Cô bạn nàng cười “Tình yêu sét đánh. Cứ để đó xem thử một tháng sau có tỉnh không nhé!”

Mà nàng thật sự tỉnh chưa? Họ đã dần quen thuộc nhau và bước qua giai đoạn khám phá mới mẻ ban đầu. Họ đã quen thuộc với những logic của nhau và biết đa phần tính cách nhau. Nhưng họ cũng đã tạo lập được một thói quen chat với nhau, khi ngắn khi dài, khi thưa khi nhặt nhưng hình như chưa bao giờ quá 24 giờ mà không có liên lạc với nhau. Khi mới biết nhau, có những ngày anh cuốn nàng đi theo anh 7 giờ đồng hồ, và nàng mệt lả rũ rượi nhưng mê đắm vẫn lết thết đi theo trong một giấc mụ mị dài. Nàng chưa bao giờ yêu chàng trai nào nhanh đến vậy. Về tốc độ là vô địch. Ngay cả chồng nàng, người đã cầu hôn nàng sau ba ngày gặp mặt, vẫn là chậm hơn về tốc độ, vì nàng và anh xã đã có thời gian biết nhau và chat rả rích với nhau gần 4 tháng trước khi gặp nhau. Ở đây, là tình yêu tính theo ngày. Là hiểu biết và chia sẻ tính theo ngày. Chưa có người đàn ông nào hiểu nàng nhanh đến vậy. Và điều tiết mối quan hệ theo nàng nhanh đến vậy. Nàng luôn luôn ngạc nhiên nhận ra sau mỗi buổi mê muội chat với anh là anh vừa tiến gần thêm mấy bước đến tâm hồn nàng vừa giải mã những nghi kỵ mắc mứu mà nàng đang giữ trong lòng.

Họ chưa ‘làm gì nhau’, theo từ ngữ của nàng. Không hiểu tại sao lại vậy. Nhưng có lẽ như vậy tốt hơn cho tất cả, anh nói. Có tốt hơn không nàng cũng không biết. Anh nói, khi nàng về nước mọi sự sẽ từ từ nhạt đi, tình cảm sẽ biến mất. Phải, nàng nhìn thấy mối quan hệ mỗi tuần mỗi đi xuống một nấc, nhưng nó có nhạt đi và biến mất không nàng không biết. Nàng là người tình đỏng đảnh, và luôn luôn giữ tâm thế người sẵn sàng ra đi trong tất cả những cuộc tình khác, kể cả cuộc tình với chồng, bây giờ lại là người quyết tâm ngồi lại để giữ. Vì sao? Vì anh đã giành vai đó của nàng rồi. Sao mình lại chết mê chết mệt đến vậy nhỉ?

Bạn nàng đã bảo rằng “Mỗi giai đoạn mụ mị là vũ trụ muốn cho mình mụ mị”. Đúng, đâu dễ để yêu mụ mị một ai đó. Đã hơn năm năm rồi nàng mới có cảm giác mình được yêu lại, được sống trong hồi hộp, và lần đầu tiên mụ mị đến mất kiểm soát như thế này. Có phải những cô gái nhẹ dạ tin vào đàn ông có cái kết đắng này nọ cũng bị mụ mị như mình không nhỉ, đôi khi nàng thầm nghĩ. Anh luôn bảo em may mắn vì gặp anh, anh không lợi dụng em, anh không lợi dụng hay làm khổ người phụ nữ nào cả. Nàng gật gù. Đúng, em may, vì em đã a thần phù lao vào thích anh bất kể chết, và may vì anh là người tốt. Không, anh không hẳn là người tốt, anh chỉ là người không xấu thôi, anh nói. Nàng lẩm bẩm. Anh là người tốt với em, chỉ cần vậy là được. Anh nhiều kinh nghiệm sống nhưng không nhiều kinh nghiệm tình trường, còn em thì chắc dạn dày lắm, anh nói. Nàng cười, em nhiều kinh nghiệm mà em mụ mị như này đây, mà em thật lòng là rất thích được mụ mị kiểu này. Em rất thích năng lượng anh. Có lẽ sức hút giữa hai chúng ta đến từ việc nguồn năng lượng mệt mỏi xáo trộn bệnh hoạn của em rất cần năng lượng mạnh mẽ lành sạch và có tính chữa lành của anh. Bài học của vũ trụ dành cho em là em phải cố gắng để sắp xếp tái tạo thanh lọc năng lượng và sống tích cực hơn, ít sóng gió hơn. Còn bài học cho anh tiếp tục là một bài học chữa lành, ca sau nặng hơn ca trước. Và trường hợp chữa lành này còn có luôn cám dỗ mà anh phải vượt qua. Nếu anh vượt qua được, có lẽ anh sẽ là hành giả. Anh cười cười, hành giả ở đâu ra vậy cô nương.

Nàng suy nghĩ, mà không được, nếu nói như vậy, có nghĩa là khi nào nàng lành lặn thêm một chút thì sẽ mất anh à? Không được. Chẳng biết từ đâu bên trong nàng luôn có mong muốn khao khát giữ anh, trong khi anh luôn bảo “nếu em muốn ngừng thì em cứ ngừng, anh không sao đâu, anh luôn mong cho em được an lành, vui vẻ, hạnh phúc, chuyện gì tốt cho em thì em làm”. Chuyện tốt cho em là em nên bám víu anh, không vì bất cứ lý do gì, có lẽ chỉ vì năng lượng em cần năng lượng anh. Như vậy, cuối cùng thì, nàng thở dài, mình đã thật sự hết mụ mị hay chưa.

Zalo vừa có tiếng báo tin nhắn, anh đã thức dậy, tập thể dục, ăn sáng và đi cà phê, và nhắn tin cho nàng. Qua cửa sổ nàng chỉ nhìn thấy mịt mùng bóng đêm. Mụ mị.

– Trần Hạ Vi

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi bị bắt tại huyện Tân Hiệp chiều ngày hai mươi, giáp Tết. Lý do, mang theo hàng không giấy phép. Thế là tiêu tan hết vốn lẫn lời mà tôi chắt chiu, dành dụm gần cả năm nay. Nhớ đến mẹ và gia đình trong những ngày Tết sắp tới, tôi vừa buồn vừa tức đến bật khóc. Xui rủi, biết trách ai. Tiễn, anh phụ lơ, đã cẩn thận cất dấu hàng cho tôi, vã lại anh cũng quá quen biết với đám công an trạm kiểm soát. Không ngờ chuyến nầy bọn công an tỉnh xuống giải thể đám địa phương, nên tôi bị “hốt ổ” chung cả đám. Đây không phải là lần đầu bị bắt, nhưng lại là lần đầu tiên tôi đi chuyến vốn lớn như vầy. Năm ký bột ngọt, năm ký bột giặt, hơn chục ống thuốc cầm máu và trụ sinh hàng ngoại. Bột ngọt, bột giặt không nói gì, nhưng hai thứ sau hiếm như vàng mà giới “chạy hàng” chúng tôi gọi là “vàng nước”. Nên thay vì đưa về khu tạm giam huyện chờ lập biên bản, hồ sơ xét xử tôi nghe bọn công an thì thầm, bàn tán giải thẳng về khám lớn tỉnh Rạch Giá.
Quỳnh Lâm báo tin sẽ đến Đức trong tuần lễ đầu tháng 10. Nisha vội vàng thu xếp “sự vụ lệnh“ để công du sang Đức. Nisha lo đi chợ sắm sửa đầy mấy tủ lạnh, tủ đá, để mấy cha con sống còn trong thời gian nữ tướng đi xa. Chúng tôi hồi hộp quá, ngày nào cũng thư từ, nhắn nhủ, dặn dò đủ điều tẳn mà, tẳn mẳn. Điện thư qua, về hoa cả mắt. Thư nào chúng tôi cũng nhắc nhở nhau giữ gìn sức khoẻ, vì đứa nào cũng “lão” rồi. Khi gặp nhau, tụi tôi nhất thiết phải đầy đủ tinh thần minh mẫn trong thân thể tráng kiện. Có hôm, đến trưa, chưa nghe tăm tiếng, tôi sốt ruột, xuất khẩu làm thơ... bút tre:
Sống ở đây an toàn và bình an gần như một trăm phần trăm trong hiện tại và tương lai, nhưng không thể bình thản hóa quá khứ. Cuộc chiến khốc liệt giữa thiên thần và ma quỉ luôn ám ảnh ông. Có những điều gì thao thức, âm thầm nghi hoặc, nhoi nhúc sâu thẳm trong ông. Lòng tin vào ông Gót có phần nào lung lay. Đông cảm thấy có lỗi khi nghi ngờ bố, người đã giúp đỡ, bảo vệ ông và Vá. Nhưng nghi ngờ là một thứ gì không thể điều khiển, không thể đổi đi, không thể nhốt lại. Nó vẫn đến, mỗi lần đến nó vạch rõ hơn, nhưng vẫn mù sương như đèn xe quét qua rồi trả lại sương mù.
Trâm gật đầu nhè nhẹ. Đoan nghĩ thật nhanh đến một cảnh diễn ra mỗi đầu tháng trong sân trường. Nơi đó, các sinh viên xúm xít cân gạo và các loại “nhu yếu phẩm”, mang phần của mình về nhà. Rồi thì trong khu phố, cảnh những người dân xếp hàng “mua gạo theo sổ” cũng diễn ra mỗi ngày. Nói “gạo” là nói chung thôi, thật ra trong đó phần “độn” chiếm đa số. Phần “độn” có thể là bo bo, có thể là bột mì, cũng có thể là khoai lang hay khoai mì xắt lát phơi khô. Nồi cơm nấu từ gạo và một thứ khác được gọi là nồi “cơm độn.” Mỗi ngày hai bữa cơm độn. Bo bo thì quá cứng vì vỏ ngoài chưa tróc, nấu trước cho mềm rồi cho gạo vào nấu tiếp, trở thành một “bản song ca” chói tai. Khoai lang hay khoai mì xắt lát phơi khô thường bị sượng, ghế vào cơm rất khó ăn. Chỉ có bột mì tương đối dễ ăn hơn, vì người nấu có thể chế biến thành bánh mì, nui hay mì sợi
Mùa đông, tuyết đóng dầy trên mái nhà. Ấy là lúc bà ngoại cũng lo là lũ chim - những con chim của ngoại - sẽ chết cóng. Nhưng bà không biết làm gì để cứu chúng nó. Ngoại đi tới đi lui từ phòng khách qua nhà bếp. Thở dài. Rên rỉ. Rồi lẩm bẩm, “Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng.” Bà ngoại tội nghiệp những con chim chết lạnh. Sinh nhật ngoại, chúng tôi chung tiền mua quà. Một con sáo trong chiếc lồng tuyệt đẹp. Bà ngoại cưng nó hơn cưng chị em tôi. Cho nó ăn, ngắm nghía bộ lông đầy màu sắc của nó. Chăm chú lắng nghe tiếng hót véo von lúc chớm nắng bình minh và buổi hoàng hôn nắng nhạt. Rồi một buổi sáng nọ tiếng chim thôi líu lo. Bà ngoại chạy ra phòng khách. Hấp tấp tuột cả đôi guốc mộc. Con chim sáo nằm cứng sát vách lồng. Hai chân duỗi thẳng. Cổ ngoặt sang một bên. Con chim của ngoại đã chết. Bà ngoại buồn thiu cả tuần lễ. Bố mẹ tôi bàn tính mua con chim khác. Bà gạt ngang.
Tôi là người viết báo nghiệp dư. Từ khi khởi viết vào năm 1959, tay cầm viết luôn là nghề tay trái. Tôi sống bằng nghề tay phải khác. Cho tới nay, nghề chính của tôi là…hưu trí, viết vẫn là nghề tay trái. Tôi phân biệt viết báo và làm báo. Làm báo là lăn lộn nơi tòa soạn toàn thời gian hoặc bán thời gian để góp công góp sức hoàn thành một tờ báo. Họ có thể là chủ nhiệm, chủ bút, tổng thư ký, thư ký tòa soạn hay chỉ là ký giả, phóng viên. Nhưng tôi nghĩ người quan trọng nhất trong tòa soạn một tờ báo là ông “thầy cò”. Thầy cò ở đây không có súng ống hay cò bóp chi mà là biến thể của danh từ tiếng Pháp corrector, người sửa morasse. Morasse là bản vỗ một bài báo cần sửa trước khi in.
Trong bóng tối dày đặc, dọ dẫm từng bước một, hai tay vừa rờ vào hai bên vách hang động, vừa quơ qua quơ lại trước mặt, dù cố mở mắt lớn, chỉ thấy lờ mờ, nhiều ảo ảnh hơn là cảnh thật. Cảm giác bực bội vì đã trợt té làm văng mất ba lô, mất tất cả các dụng cụ, thực phẩm và nước uống cần thiết. Bối rối hơn nữa, đã rớt chiếc đèn bin cầm tay, mất luôn chiếc đèn bin lớn mang bên lưng và máy liên lạc vệ tinh có dự phòng sóng AM. Giờ đây, chỉ còn ít vật dụng tùy thân cất trong mấy túi quần, túi áo khoát và hoàn toàn mất phương hướng. Chỉ nhớ lời chỉ dẫn, hang động sẽ phải đi lên rồi mới trở xuống. Trang nghĩ, mình có thể thoát ra từ lối biển. Là một tay bơi có hạng, nàng không sợ.
Cô người Nha Trang, lớn lên và đi học ở đó. Cô sinh trưởng trong một gia đình gia giáo, mẹ cô đi dậy học, ông thân cô cũng là hiệu trưởng một trường trung học lớn ở Phú Yên. Năm 22 tuổi, cô học năm cuối đại học văn khoa Huế thì gặp gỡ chú Hiếu trong một dịp hội thảo sinh viên do các biến động thời cuộc miền Trung bắt đầu nhen nhúm. Chú Hiếu lúc đó đang theo cao học luật. Họ thành đôi bạn tâm giao tuổi trẻ, sau thành đôi uyên ương. Ba năm sau khi Trang vừa 25 tuổi, Hiếu đã nhậm chức chánh án tòa thượng thẩm.
Nhà trẻ kế bên bệnh xá. Trong góc một trại giam. Nhà trẻ có sáu đứa con nít. Bệnh xá có mấy bệnh nhân già. Coi bệnh xá là một tù nam nguyên là y tá ngoài đời. Coi nhà trẻ là một tù nữ án chung thân. Coi cả hai nơi ấy là một công an mà mọi người vẫn gọi là bác sĩ! Sáu đứa con nít đều là con hoang. Mẹ chúng nó là nữ tù bên khu B, đừng hỏi cha chúng đâu vì chúng sẽ không biết trả lời thế nào. Cũng đừng bao giờ hỏi mẹ chúng nó về chuyện ấy vì rằng đó là chuyện riêng và cũng là những chuyện rất khó trả lời. Thảng hoặc có ai đó được nghe kể thì lại là những chuyện rất tình tiết ly kỳ lâm ly bi đát… chuyện nào cũng lạ, chuyện nào cũng hay
Thăm nuôi năm thứ mười: trại Z30D Hàm Tân, dưới chân núi Mây Tào, Bình Tuy. Cuối năm 1985, mấy trăm người tù chính trị, trong đó có cánh nhà văn nhà báo, được chuyển từ trại Gia Trung về đây. Hồi mới chuyển về, lần thăm nuôi đầu, còn ở bên K1, đường sá dễ đi hơn. Cảnh trí quanh trại tù nặng phần trình diễn, thiết trí kiểu cung đình, có nhà lục giác, bát giác, hồ sen, giả sơn... Để có được cảnh trí này, hàng ngàn người tù đã phải ngâm mình dưới nước, chôn cây, đẽo đá suốt ngày đêm không nghỉ. Đổi vào K2, tấm màn hoa hòe được lật sang mặt trái: những dãy nhà tranh dột nát, xiêu vẹo. Chuyến xe chở người đi thăm nuôi rẽ vào một con đường ngoằn nghoèo, lầy lội, dừng lại ở một trạm kiểm soát phía ngoài, làm thủ tục giấy tờ. Xong, còn phải tự mang xách đồ đạc, theo đường mòn vào sâu giữa rừng, khoảng trên hai cây số.
Ông Hải đứng trước của nhà khá lâu. Phân vân không biết nên mở cửa vào hay tiếp tục đi. Tâm trạng nhục nhã đã ngui ngoai từ lúc nghe tiếng chim lạ hót, giờ đây, tràn ngập trở lại. Ông không biết phải làm gì, đối phó ra sao với bà vợ béo phì và nóng nảy không kiểm soát được những hành động thô bạo.
Vuốt lại tấm khăn trải giường cho thẳng. Xoay chiếc gối cho ngay ngắn. Xong xuôi, hắn đứng thẳng người, nhìn chiếc giường kê sát vách tường. Có cái gì đó thật mảnh, như sợi chỉ, xuyên qua trái tim. Hắn vuốt nhẹ bàn tay lên mặt nệm. Cảm giác tê tê bám lên những đầu ngón tay. Nệm giường thẳng thớm, nhưng vết trũng chỗ nằm của một thân thể mềm mại vẫn hiện rõ trong trí. Hắn nuốt nước bọt, nhìn qua cái bàn nhỏ phía đầu giường. Một cuốn sách nằm ngay ngắn trên mặt bàn. Một tờ giấy cài phía trong đánh dấu chỗ đang đọc. Hắn xoay cuốn sách xem cái tựa. Tác phẩm dịch sang tiếng Việt của một nhà văn Pháp. Cái va li màu hồng nằm sát vách tường, phía chân giường. Hắn hít không khí căn phòng vào đầy lồng ngực. Thoáng hương lạ dịu dàng lan man khứu giác. Mùi hương rất quen, như mùi hương của tóc.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.