Hôm nay,  

Người đàn bà bí ẩn trong trái tim Beethoven

11/14/202500:00:00(View: 251)

bethoven
Người đời thường nói Beethoven cô độc trong tình yêu, nhưng cái chết của ông không khép lại trái tim ấy. Giữa đống giấy tờ trong ngăn bàn của thiên tài điếc, người ta tìm thấy một bức thư tình chưa gửi – ngọn lửa còn cháy dở của một cuộc tình bị giấu kín.

Bức thư không đề tên người nhận. Chỉ có mấy chữ run rẩy: “Gửi người yêu bất tử.”

“Anh chỉ có thể sống trọn vẹn bên em, hoặc không sống gì cả... Anh sẽ lang thang mãi cho đến khi được bay về với vòng tay em.”

Từ hơn hai thế kỷ nay, bức thư ấy vẫn làm say mê bao thế hệ học giả, nhạc sĩ, đạo diễn và người yêu nhạc. Ai là “người yêu bất tử” mà Beethoven viết cho trong tuyệt vọng và lửa cháy cùng lúc như thế?

Từ khúc nhạc đến khúc tình

Khi Beethoven qua đời ngày 26 tháng 3 năm 1827, không có một người vợ, chỉ có đám đông tiễn biệt ông giữa mưa lạnh Vienna. Nhưng trong ngăn bàn của ông, người thư ký Anton Schindler đã tìm thấy bức thư viết tay, lẫn trong giấy tờ nhạc. Từng dòng như một bản sonata của khát vọng: thiết tha, phức điệu, và bị kìm nén đến tận cùng.

Các nhà nghiên cứu đoán thư được viết tháng 7 năm 1812 – đúng lúc Beethoven ở Praha rồi sang Teplitz, một thị trấn suối khoáng ở Tiệp Khắc. Có lẽ ông và người đàn bà kia đã có một đêm nồng cháy ở Praha, rồi phải chia tay. Nàng sang Karlsbad, ông sang Teplitz. Và rồi bức thư ra đời – những lời yêu của kẻ không được phép yêu.

Beethoven hỏi: “Sao em không hoàn toàn là của anh, anh không hoàn toàn là của em?” – câu hỏi chỉ có thể bật ra giữa hai người bị ràng buộc. Phần lớn học giả tin nàng là người đã có chồng.

Hai cái tên giữa cơn mộng

Trong suốt hai thế kỷ, có ít nhất mười ba người phụ nữ từng được nhắc đến. Nhưng cuối cùng, hai cái tên vẫn đứng lại trong vòng nghi ngờ: Antonie Brentano và Josephine Brunsvik.

Antonie – sinh năm 1780, vợ của nhà buôn giàu Franz Brentano – quen Beethoven năm 1810. Gia đình bà là bạn và cũng là người bảo trợ tài chính của ông. Trong thư gửi người thân, Antonie từng viết rằng bà “tôn kính Beethoven như một vị thần giữa loài người.”

Nhiều học giả tin Antonie chính là “người yêu bất tử”: bà có mặt ở Praha trước khi đến Karlsbad đúng thời điểm lá thư được viết, và là phụ nữ đã có chồng – một rào cản hoàn hảo cho một mối tình tội lỗi. Nhà nghiên cứu Maynard Solomon từng nói: “Tình yêu của Beethoven dành cho Antonie là cuộc chiến giữa trái tim và lòng trung tín với bạn.”


Nhưng vẫn còn một người khác – Josephine Brunsvik.

Josephine là học trò piano của Beethoven, quen ông từ năm 1799, và khi trở thành góa phụ trẻ, giữa họ nảy sinh một mối tình lặng lẽ. Từ 1805 đến 1807, họ trao nhau 14 bức thư yêu, trong đó Beethoven đã gọi nàng bằng chính những từ sau này lặp lại trong bức thư bất tử: “Thiên thần của anh”, “Người yêu dấu của anh.”

Nhiều bản nhạc mang dấu ấn của Josephine – như khúc Andante favori, nơi giai điệu mở đầu nghe như lời thì thầm của tên nàng. Nhà nghiên cứu Rita Steblin từng tìm thấy nhật ký và thư từ cho thấy Josephine chính là người được nhắc đến trong lá thư năm 1812: một phụ nữ quý tộc, đã kết hôn, ở Praha đúng thời điểm ấy.

Và còn một chi tiết khiến nhiều người không dám gạt bỏ giả thuyết ấy: tháng 4 năm 1813, chín tháng sau đêm Praha định mệnh, Josephine sinh một bé gái – Minona von Stackelberg. Đứa trẻ được ghi là con của người chồng hợp pháp, nhưng cũng có thể là máu thịt của Beethoven.

Tên “Minona,” theo Steblin, mang ý nghĩa tượng trưng: nàng là “con gái của người nhạc sĩ” trong các thi phẩm của thi sĩ Ossian – người Beethoven yêu thích nhất.

Nếu thử nghiệm di truyền từ tóc của Beethoven – vốn được bảo tồn và phân tích năm 2023 – trùng khớp với hài cốt của Minona, câu chuyện tình lớn nhất trong đời ông sẽ có hồi kết. Nhưng luật pháp Áo và Đức nghiêm ngặt về việc khai quật mộ, nên bí mật ấy có thể sẽ ngủ yên mãi trong lòng đất.

Âm vang của một linh hồn cô độc

Dù người đàn bà ấy là Antonie hay Josephine, điều chắc chắn là: Beethoven đã yêu đến tận cùng, và thất tình cũng đến tận cùng. Bức thư ấy không chỉ là lời tỏ tình, mà còn là bi kịch của một thiên tài: kẻ chỉ biết trút nỗi khao khát vào nhạc, vì đời thật không dung nổi mối tình của ông.

“Người yêu bất tử” – chỉ ba chữ, nhưng qua đó, ta thấy một Beethoven khác: không phải tượng đài lạnh lùng, mà là một người đàn ông biết run rẩy, biết đau, biết yêu say đắm như ai.

Và chính từ nỗi đau đó, những bản nhạc của ông – Sonata Ánh Trăng, Bản Giao hưởng Thứ Chín, Fidelio – vẫn ngân vang như tiếng thở dài không dứt của trái tim ông gửi cho một người đàn bà không bao giờ được gọi tên.

Cung Mi sưu tầm và biên dịch
Nguồn: Theo bài viết của Parissa Djangi – tạp chí National Geographic, số ngày 7 tháng 11, 2025.
 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
"Kỳ thực, ngày nay đa số người ta không đọc sách nữa, mà chỉ liếc nhìn trên mạng những thông tin trong vài phút đồng hồ rảnh rỗi hiếm hoi, và những thông tin ấy cũng chỉ lưu lại trong bộ nhớ không quá vài sát-na. Xu hướng của thời đại là thế. Cuộc sống càng hiện đại tân tiến, con người càng tất bật vội vàng, càng chóng lãng quên, một nghịch lý hết thuốc chữa của đời sống." Đoạn văn này được trích từ Lời ngỏ cuốn tạp luận "Theo dấu thư hương" đầu tiên của nhà văn Trịnh Y Thư. Trong thời đại mà sự tiện lợi có thể đạt đến mức "AI" trong nhiều lãnh vực bao gồm cả sáng tác nhạc, và có thể một ngày nào đó, phải chăng con người không cần viết thư tay bày tỏ tình cảm bằng cảm xúc tự nhiên từ trái tim vì đã có "AI"???
Vào tối Thứ Bảy, ngày 22 tháng 11 năm 2025, tại Điểm Hẹn Cà Phê Quận Cam, Coffee Factory (tọa lạc tại 15582 Brookhurst St, Westminster, CA 92683), ca sĩ Thúy Anh cùng hai tâm hồn văn nghệ tuổi đôi mươi, Ethan Trần và Henry Ngô, và những khách mời bất ngờ sẽ cống hiến cho quý thính giả một đêm nhạc được chuẩn bị kỹ luỡng từ âm thanh đến ban nhạc. Đêm nhạc Chốn Xưa do ca sĩ Thúy Anh tổ chức và biên tập với sự hỗ trợ của những bằng hữu đồng nghiệp. Ca sĩ Huy MC và Khôi Hồ phụ trách âm thanh. Ban nhạc bao gồm những thành viên giàu kinh nghiệm: Tateng Katindig (keyboardist), Lê Ngọc (guitarist), Vũ Anh Tuấn (bassist), Hoàng Công Luận (keyboardist), Land Richards (drummer).
Một nghiên cứu mới của Đại học King’s College London cho thấy: chỉ cần dành 20 phút xem tranh trong viện bảo tàng cũng đủ để giảm hormone căng thẳng và giúp cơ thể thư giãn. Thí nghiệm được thực hiện tại Courtauld Gallery ở Luân Đôn – nơi trưng bày các tác phẩm của Manet, Van Gogh và Gauguin. 50 tình nguyện viên, tuổi từ 18 đến 40, được chia làm hai nhóm: một nhóm xem tranh gốc trong phòng trưng bày, nhóm còn lại xem bản sao trong không gian bình thường.
Giờ học hôm nay lớp Đại Dương học đọc bài hát Việt Nam! Việt Nam! của nhạc sĩ Phạm Duy. Cô giáo cắt nghĩa những chữ khó bằng tiếng Việt, học trò thay phiên nhau lên bảng viết tiếng Việt và dịch ra tiếng Đức. Trong bài hát, học trò làm quen với những chữ dùng phép ẩn dụ (Metapher) như “vành nôi”, “xương máu”... Học trò đã học “đất” là Erde, “nước” là Wasser. Giờ đây học trò hiểu thêm, khi nói chung, hai chữ “đất nước” nghĩa là quê hương, là tổ quốc. Cô giáo hỏi học trò có những ấn tượng gì sau khi đọc và hiểu nội dung bài hát. Một trò phát biểu: “Việt Nam là đất nước đẹp. Việt Nam muốn sống trong hòa bình.” Cô giáo khen trò giỏi, vì trò đã hiểu câu hát: “Việt Nam không đòi xương máu.” Trò khác nói: “Con thích nhất câu: Việt Nam! Việt Nam! Nghe từ vào đời/ Việt Nam hai câu nói bên vành nôi”. Có mấy trò lại thích câu: Tình yêu đây là khí giới/ Tình thương đem về muôn nơi.
Nói gì thì nói, màu da vẫn là loại “giấy tờ” đầu tiên mà nhân loại cấp cho nhau. Nó quyết định bạn được vào đâu, bị nhìn thế nào, bị xét đoán ra sao. Wole Soyinka từng nói: “Da tôi đen, nhưng trí óc tôi không có màu.” Thế mà biên giới thế giới lại chỉ hiểu được màu trắng. Có người bảo: “Đó là lỗi hệ thống.” Nhưng hệ thống nào lại sợ một ông già bảy mươi mấy tuổi với cây bút và mái tóc bạc như sợi chỉ khói?
Viet Film Festival Năm 2025 vẫn tiếp tục đặt những cột mốc mới, với hơn 100 phim gửi về tham dự. Trong đó, 60 phim được chọn – bao gồm 47 phim ngắn và 13 phim dài – đến từ các đạo diễn tại Hoa Kỳ, Việt Nam, Úc, Canada, Pháp, Đức, Anh, Tiệp Khắc...
Có một anh chàng trẻ tuổi gốc Việt, hồi ở Việt Nam học nhạc viện Hà Nội, sau đó đi du học ở Nhật, hiện nay đã trở thành công dân Nhật theo diện di dân có tay nghề. Anh nhận xét rằng nền âm nhạc cổ truyền của Nhật thật đặc sắc, và còn độc đáo hơn nữa khi được các ban nhạc rock trẻ Nhật trình diễn theo phong cách mới. Thí dụ như Wagakki Band phối hợp đàn koto, trống taiko, sáo trúc… chơi cùng với những nhạc cụ rock, làm say mê hàng triệu khán giả trẻ của Nhật. Anh chàng trẻ gốc Việt tin rằng các ban nhạc trẻ ở Việt Nam rồi cũng sẽ làm được điều tương tự. Một chị quê ở Hà Nội, hiện nay đang sống ở Canada theo diện di dân đầu tư. Là người mê dân nhạc Việt Nam, chị cho biết vẫn nghe đủ thể loại chèo, quan họ, chầu văn… để đỡ nhớ quê nhà. Có một lần xem trên Youtube một nhóm trẻ ở Hà Nội kết hợp hát xẩm với nhạc rap, nhảy hip hop, chị nhận xét: “…nhạc chơi theo kiểu hiện đại, trang phục thì khá lố lăng, nhưng chắc phải hát xẩm kiểu này tụi trẻ mới thích và mới biết đến hát xẩm…”
Viện Bảo Tàng The Getty toạ lạc tại thành phố Los Angeles, CA, USA. đã tổ chức một buổi triển lãm hy hữu kéo dài từ tháng 6 đến 28 tháng 9 năm nay, 2025. Buổi triển lãm có tên là "Queer Lens" tập trung vào chủ đề Lịch Sử Nhiếp Ảnh của Người Đồng Tính là một cuộc trưng bày thật đặc biệt và vĩ đại của Viện Bảo Tàng to lớn và nổi tiếng ở Nam California, Hoa Kỳ này. Hơn 270 bức ảnh thể hiện những biểu hiện về giới tính và tình dục qua hai thế kỷ đã xuất hiện như một khiêu khích mà chỉ Viện Getty mới đủ can đảm để dàn dựng. Phải mất gần 6 năm để chuẩn bị, sưu tầm, cùng những cố gắng và nỗ lực của nhiều người, buổi triển lãm mới được ra đời.
Việt Nam đã bất ngờ giành ngôi vị cao nhất tại cuộc thi ca khúc Intervision, do Nga tổ chức và được Tổng thống Vladimir Putin hậu thuẫn, diễn ra rạng sáng Chủ nhật ở ngoại ô Moskva. Đây là cuộc thi mà nhiều người xem là đối thủ chính trị và xã hội của Eurovision, vốn lâu nay nổi tiếng cởi mở và thân thiện với cộng đồng LGBTQ+. Ca nhạc sĩ Đức Phúc, với ca khúc “Phù Đổng Thiên Vương” dựa trên thơ Nguyễn Duy, đã giành chiến thắng thuyết phục. Bài hát lấy cảm hứng từ huyền thoại Thánh Gióng – vị anh hùng dân gian cưỡi ngựa sắt, nhổ tre đánh giặc Ân – được Nguyễn Duy chuyển thành thơ trong giai đoạn hậu chiến, rồi được Đức Phúc phổ nhạc và trình diễn bằng một phối khí pha trộn nhạc pop, rap và dubstep. Màn biểu diễn được dàn dựng công phu với pháo bông và vũ đạo, khiến ban giám khảo quốc tế trao giải tiết mục xuất sắc nhất. Phần thưởng là chiếc cúp pha lê cùng số tiền 30 triệu rúp (khoảng 360.000 đô la).
Buổi trình chiếu "Lật Mặt 8: Vòng Tay Nắng" (Face Off 8: Embrace Of Light) diễn ra vào tối 16 tháng 9 năm 2025, tại rạp chiếu phim Regal Irvine Spectrum. Cũng tại địa điểm này, vào năm ngoái, đạo diễn Lý Hải đã có mặt để giới thiệu bộ phim “Lật Mặt 7: Một Điều Ước”. Năm nay đứng bên cạnh phu nhân Minh Hà (cũng là nhà sản xuất phim), Lý Hải nói những lần ra mắt phim với khán giả Việt ở Nam California bao giờ cũng để lại một cảm giác đặc biệt, khó quên.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.