Những nạn nhân vẫn đứng đó, giương biểu ngữ đòi công lý. Nhưng như mọi cơn bão trên đồi Capitol, chuyện không xoay quanh sự thật — mà xoay quanh việc sự thật ấy sẽ xô ai ngã.
Ở Hoa Kỳ, có những câu chuyện không bao giờ thật sự khép lại. Chúng chỉ nằm im đó chờ ngày trồi lên mặt nước. Vụ Epstein là một trong số đó. Quốc Hội vừa bật đèn xanh công bố tài liệu; hai phía liền lập tức dựng chiến lũy — không phải để bảo vệ nạn nhân, mà để đề phòng danh sách sắp hiện ra có thể kéo phe mình trượt xuống.
Điều đáng chú ý là dư chấn của vụ này lại làm chao đảo nhiều chiếc ghế ở Luân Đôn hơn ở Washington. Hoàng tử Andrew đi trước. Peter Mandelsohn, cựu Đại sứ Anh tại Mỹ, mất chức vì quá gần với Epstein. Cứ như thể bão nổi ở Mỹ nhưng mưa lại trút lên nước Anh.
Nhưng chính trị luôn có cách đòi lại phần của mình. Khi tài liệu bắt đầu mở ra, Washington hiểu rằng đến lượt mình đón gió. Chỉ một ngày sau, Larry Summers — từng ngồi ghế Bộ trưởng Tài chính dưới thời Bill Clinton — tuyên bố rút khỏi mọi vai trò, một câu nói đủ nặng để hiểu rằng ông không còn chỗ đứng.
Rồi đến Stacey Plaskett. Dân biểu này bị Cộng Hòa chĩa mũi dùi khi người ta tìm thấy tin nhắn bà gửi cho Epstein ngay lúc đang điều trần về ông ta năm 2019. Bà giữ được ghế, nhưng gương mặt trông thảm hại như vừa bước ra khỏi một đám cháy, nồng nặc mùi khói.
Chủ tịch Hạ Viện Mike Johnson bỏ phiếu thuận nhưng kịp rào đón bằng vài câu “bảo vệ người vô tội”. Thượng Viện lập tức thông qua văn bản y nguyên, không sửa một dấu chấm, khiến lá chắn phòng thủ của Johnson thủng ngay tại chỗ.
Giờ mọi ánh mắt đang dồn về Trump. Washington nín thở — không vì công lý, mà vì lợi hại của đôi bên.
Hai phía nhìn hồ sơ như tấm vé số chính trị: Dân Chủ hy vọng có tên Trump; Cộng Hòa mong thấy vài gương mặt Dân Chủ từng lảng vảng trong vòng tài phiệt. Nạn nhân — những người đáng được nói tới — vẫn vậy, vẫn bị đẩy lùi về cuối hàng. Khi quyền lực bước vào căn phòng, công lý làm gì có chỗ đứng.
Ngay trong phong trào MAGA, vết nứt cũng hiện rõ. Một nhóm muốn mở toang mọi thứ; nhóm khác sợ bất cứ chi tiết nào rơi ra lúc này sẽ làm hại Trump. Không khí căng đến mức cuối tuần trước Trump công khai cắt đứt với Marjorie Taylor Greene — người từng đứng sát bên ông. Ông gọi bà “điên rồ”, “phản bội”. Một cú giật đủ lớn để báo hiệu còn nhiều đám mây đen lảng vảng.
Hồ sơ được thông qua với tốc độ tên lửa, nhưng bầu trời Washington dày đặc như trước một cơn giông. Ai cũng chờ xem bom đạn sẽ rơi về phía nào.
Người ta vẫn nói: bí mật không trường tồn. Chỉ có khoảnh khắc nó bị kéo ra ánh sáng là đáng sợ.
Và câu hỏi thật sự không phải là “trong hồ sơ có gì”, mà là:
Ai sẽ ngã trước khi bức màn chạm đất?
Nguyên Hòa


