Hôm nay,  

Sông Núi Thì Thầm …..

21/07/200500:00:00(Xem: 6501)
Một bài thơ dài, tựa đề rất ngắn: "Tĩnh thất" của thầy Tuệ Sỹ gồm 32 tiểu đoạn, 127 câu đủ loại, đọc mệt nghỉ (phải đọc chậm, khi mệt, nghỉ, mới nên đọc tiếp). Riêng tôi, không nhớ đã nghỉ mấy chặng khi thăm Tĩnh-thất của thầy. Chỉ biết, khi cửa Tĩnh- thất khép lại sau bước chân qua, tôi nhận ra mình vẫn đang bị cuốn hút vào một câu, ở tiểu đoạn 4: "Gió ở đâu, mà sông núi thì thầm". Tôi có những cảm xúc rất lẩn thẩn, chính tôi còn không biết từ đâu. Tôi chỉ có thể nói rằng những cảm xúc đó mãnh liệt lắm, sức bật của chúng đôi khi khiến tôi ngồi lặng hàng giờ, chỉ sợ nhúc nhích, chúng sẽ tan ! Có lần, các bạn đạo lên án rằng, như thế là tôi sống trong mộng. Ô hay, cái gì là mộng, gì là thực khi chính cuộc đời tưởng thực này chỉ là cơn đại mộng !
Câu thơ này, ẩn chứa gì mà như con nước xoáy " Tôi không lối ra, đành cùng với gió, qua đồng cỏ, qua rừng trăng, qua suối cạn, qua đồi cao, tới chân núi …. Gió ngừng lại, tôi ngẩn ngơ. Theo vách đá, như trong mơ, tôi men về Trường Sơn; và thấp thoáng, tôi thấy một bóng gầy khắc khổ, mong manh trong bộ áo nhật bình 4 vạt úa mầu gỗ mục. Thầy đứng im lặng trên đỉnh tuyết. Tôi dừng lại, thở một hơi thật dài. Gió Trường Sơn no đầy buồng phổi, tôi tự tin, theo vách đá mà bước, như con ong say mật lần theo hướng gió mong tìm tới bông hoa đang tỏa hương kỳ diệu. Đường lên Yên Tử có nao nức như vậy không, chỉ Thiền-sư Hương Vân biết được mà thôi, dẫu ngài có chia xẻ với nhân gian cũng chỉ là giới hạn vì mỗi chúng sinh đều có một góc riêng, rất riêng, riêng đến mức chính chúng sinh đó, nếu không tự nhìn mình sâu sắc cũng không nhận được ! Như tôi đang không rõ tôi lần theo bước chân thầy để tìm gì " Câu thơ đang dẫn tôi đi có là một phần lời đáp không " Có thể lắm, tôi muốn đảnh lễ thầy để xin thầy nói cho nghe, lời sông núi thì thầm. Chắc hẳn thầy đã nghe được lời gọi thiêng liêng ấy.
Men vách núi, giòng nhạc symphony quấn quýt chắp cánh cho tôi tìm dấu chân thầy:
"Cho tôi một hạt muối tiêu
Bờ môi em nhạt nắng chiều lân la
Tôi đi chấn chỉnh sơn hà
Hồng rơi vách đá mù sa thị thành"
Âm thanh dương cầm thánh thót lời tạ từ, quấn quýt giòng vĩ cầm mời gọi hối hả. Đi. "Tôi đi chấn chỉnh sơn hà" vì cờ hồng đã mù sa thị thành. Thầy khẳng định rõ ràng ngay như thế, không quanh co dấu diếm. Hành trang ư " Chỉ xin em một hạt muối tiêu. Hạt muối, vật tưởng quá tầm thường mà chính là sức sống. Muối tan trong nước sẽ không nhìn thấy muối nữa nhưng nước ấy, có giọt nào không mặn vị muối pha " Với tấm lòng tải đạo cứu đời, thầy xuống núi:
"Đến đi vó ngựa mơ hồ
Dấu rêu còn đọng trên bờ mi xanh"
Nghìn năm trước lên núi
Nghìn năm sau xuống lầu
Hạt cải tròn con mắt
Dấu chân người ở đâu ""
Giòng nhạc quyện vào lời thơ, từ nhịp ¾, chuyển sang 2/4 rồi bất ngờ trở lại ¾, không theo luật lệ gì cả, nhưng nhạc như đã ôm lấy thơ; tiếng harp rơi trên từng sợi tây-ban-cầm, rưng rưng niềm thương cảm "Dấu rêu còn đọng trên bờ mi xanh". Tơ rung đó, thật nhẹ thôi, giòng vĩ cầm đã mời gọi:
"Nghìn năm trước lên núi
Nghìn năm sau xuống lầu"
Bồ Tát hóa thân nên buồn nỗi buồn thế nhân, bước vào cõi ta-bà phiền não giăng tơ:
"Ta không buồn
Có ai buồn hơn nữa"
Người không đi,
Sông núi có buồn đi"
Tia nắng mỏng soi mòn khung cửa
Để ưu phiền nhuộm trắng hàng mi"
Bồ Tát nhiếp tâm. Tiếng sáo, hay ca-lăng-tần-già cùng tưới mưa cam lộ mát lạnh giòng suối ngợi ca cánh cửa Không hé mở:
"Ta lên bờ,
Nắng vỗ bờ róc rách
Gió ở đâu mà sông núi thì thầm"
Kìa bóng cỏ nghiêng mình che hạt cát
Ráng chiều xa, ai thấy mộ sương dầm""
Đây rồi ! Sáo và O'boe, hai âm thanh cao và trầm quyện vào nhau bật lên hình ảnh động mà tĩnh, nhu mà cương, lặng lẽ mà quyết liệt. Sông núi tuy chỉ thì thầm nhưng là tiếng gọi ngàn năm khẩn thiết. Khi sông núi lên tiếng gọi, thuyền sẽ ra khơi:
"Thuyền ra khơi, có mấy tầng tâm sự"
Nắng long lanh, bóng nước vọt đầu ghềnh"
Rồi Bồ Tát hòa nhập vào khổ lụy chúng sinh:
"Lời rao trong ngõ hẻm:
Đồng hồ điện! Cầu giao! Công tắc!

Những lời rao chợt đến, chợt đi
Một trăm năm mưa nắng ra gì
Cánh phượng đỏ đầu hè, ai nhặt""
Tôi dừng lại bên vách núi. Mây xuống thấp, rừng cây mờ trong sương, nhòa nhạt bóng hình bao triệu sinh linh quay cuồng trong khổ nạn. Áo nhật bình biến mất trong giòng cuồng lưu; không nhìn thấy nữa, nhưng tôi biết thầy còn đó vì trong tôi, niệm Quán Âm vừa khởi "Ưng dĩ trưởng giả, cư sĩ, tể quan, bà-la-môn, phụ nữ, thân đắc độ giả, tức hiện trưởng giả, cư sĩ, tể quan, bà-la-môn, phụ nữ thân nhi vị thuyết pháp …." Bồ Tát lại hóa thân:
"Lão già trên góc phố
Quằn quại chiều mưa giông
Áo lụa gầy hoa đỏ
Phù du rụng xuống giòng …
Tiếng muỗi vo ve
Người giật mình tỉnh giấc
Ngoài xa kia
Ai đang đi"
Nước lũ tràn
Em nhỏ chết đuối
Tôi ngồi trên bờ
Vuốt ngọn cỏ mơ !"
Đó chỉ là nhục nhãn của thế nhân nhìn Bồ Tát. Chư Phật thị hiện thế gian chỉ vì một mục đích duy nhất là Khai, Thị, Ngộ, Nhập, Phật tri kiến; Bồ Tát thị hiện ta-bà chỉ để cứu vớt chúng sanh, nên mây vừa tan, tôi thấy lại ngay vạt áo nhật bình. Thầy vẫn đó, cùng chúng sanh, tay áo rộng phất phơ loang ánh thép lằn gươm Bát-nhã:
"Anh đi để trống cụm rừng
Có con suối nhỏ canh chừng sao Mai
Bóng anh dẫm nát điện đài
Ôi nỗi buồn
Thần tiên vĩnh cửu
Nhớ luân hồi
Cát bụi đỏ mắt ai"
Cát bụi ta-bà mù mịt lúc Bồ Tát vào đời, như lửa địa ngục rực sôi khi Địa Tạng vương phát đại nguyện. Bồ Tát đói khi chúng sinh đói, Bồ Tát ngồi tù khi chúng sinh bị xích xiềng, Bồ Tát nguyện chết khi chúng sinh không còn đường sống …. Khi tôi leo tới đỉnh Trường Sơn, thầy không còn đó nữa ! Nhưng Trường Sơn bỗng nhiệm mầu như ngày nào pháp hội Linh Thứu chưa tan. Tôi nghẹn ngào mà hoan lạc, tôi tức tưởi mà vững tin. Bóng áo nhật bình trong chấn song tù vẫn tự tại như cánh hạc trong sương mênh mông:
"Lặng lẽ nằm im dưới đáy mồ
Không trăng không sao mộng vẩn vơ
Tại sao người chết, tình không chết"
Quay mấy vòng đời, môi vẫn khô"
Khi người chết mà tình không chết thì:
"Nghìn năm sau
Trong lòng đất sâu
Thắm hạt mưa rào
Giọt máu đổi mầu"
Tôi thẫn thờ xuống núi. Qua gió rừng, giòng nhạc réo rắt âm hưởng symphony thiết tha cung bực ¾ quyện sáo chiều, sương rơi, lời Bồ Tát nhắn nhủ người phương xa:
"Người đi đâu bóng hình mòn mỏi
Nẻo tới lui còn dấu nhạt mờ
Đường lịch sử
Bốn nghìn năm dợn sóng
Để người đi không hẹn bến bờ"
Mười lăm năm Bồ Tát trong ngục tối là mười lăm năm ánh sáng tỏa năm châu, không chỉ với dân tộc Việt Nam trên đỉnh Trường Sơn. Ánh sáng đó đã gõ cửa tam thiên đại thiên thế giới, mở ra chân trời của muôn bàn tay búp sen chắp lại, hướng về trời Nam, ngưỡng phục và đảnh lễ vị thiền sư gầy gò khắc khổ trong bộ áo nhật bình bạc phếch, CHƯA TỪNG NGƯNG THUYẾT PHÁP BẰNG CHÍNH BẢN THÂN MÌNH. Chính ánh sáng nhiệm mầu đó đã mở tung cửa ngục. Thầy bước ra, thanh thản như khi bước vào, nhưng giòng nhạc thì không kìm giữ được niềm hân hoan khi đón thầy trở về am thất. Âm thanh vút lên như muốn vượt rừng, băng suối, lên núi, qua sông, báo tin:
"Ơ kìa, nắng đỏ hiên chùa
Trăng non rỏ máu qua mùa mãn tang
Áo thầy bạc thếch bụi đường
Khói rêu ố nhạt vách tường dựng kinh"
Bồ Tát tụng Bát Nhã "…. Không có không không, không thêm không bớt, không sạch không dơ, không lớn không nhỏ, không trong không ngoài …..", thế nên, Bồ Tát vẫn an nhiên hành Bồ-tát-đạo, dù tang thương biến đổi, tiếng chuông-tâm không dứt, tiếng mõ-hồn không lơi:
"Ơi người cắt cỏ ở bên sông
Nước cuộn ngoài khơi có bận lòng
Phấn liễu một thời run khóe mọng
Hương rừng mờ nhạt rải từng không"
Trên sườn đồi mờ sương, vạt áo nhật bình lại bay bay trong gió, như chưa từng rời xa chúng sinh đau khổ. Thầy cúi xuống, đôi tay gầy mở rộng, lại sẵn sàng hứng hết cuồng phong. Nhạc thiết tha theo làn khói, chở mênh mang diệu âm của cả đất trời mà đảnh lễ Người vào đời bằng từ tâm Bồ Tát
"Khói ơi, bay thấp xuống đi
Cho ta nắm lại chút gì thanh xuân
Ta đi trong cõi Vĩnh hằng
Nhớ tàn cây nhỏ mấy lần rụng hoa"

Diệu Trân
(Theo bước chân Thiền-sư Tuệ Sỹ qua bài thơ "Tĩnh-thất", nhạc sỹ Trần Quan Long viết thành ca khúc)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.