Hôm nay,  

Không Giống Tí Nào

22/11/200500:00:00(Xem: 6044)
-Không giống tiểu thuyết tí nào. Không chút nào giống với truyện võ hiệp Kim Dung. Người ta trước giờ vẫn nghĩ là chuyện phải khác đi. Nhưng thật là bất ngờ.

Khi Hòa Thượng Thích Quảng Độ cùng một số vị sư chuẩn bị rời Thanh Minh Thiền Viện sáng Thứ Bảy 19-11-2005, thì quan quân triều đình đã vây phục sẵn, nhào ra chận lại. Lúc Hòa Thượng bước xuống thang gác, 10 võ quan nhào tới chân cầu thang, đầy Hòa Thượng lên lại.

Câu chuyện như thế là đúng sách vỡ rồi. Khi một nhà sư bị giam trên Tàng Kinh Các nhiều năm, rồi bứơc xuống, rồi bị quan quân triều đình vây chận lại. Tới đây lý ra là phaỉ có trống võ cho ầm ĩ, hay tân thời thì phải có nhạc phim Hỏa Thiêu Hồng Liên Tự.... nhưng không giống phim tí nào. Hòa Thượng Quảng Độ không hề phi thân bay lên mái chùa, cũng không hề đọc Bát Nhã Tâm Kinh ra để xô dạt mà “gate, gate, parasam gate.. qua bờ bên kia, qua bờ bên kia, độ nhất thiết khổ ách...” Chỉ thấy một võ quan đột nhiên đưa tay xuất chiêu kéo rách áo Hòa Thượng cái rẹt... Trời ạ, công phu gì kỳ vậy. Võ công xé áo... tưởng đâu là quyền cước cao thâm. Võ công xé áo chỉ xài ở các quán rượu của ma nữ mới đặng.

Bỗng nhiên bên kia đường, tiếng ầm ĩ vang trời, cũng không phải tiếng nhạc võ múa lân phim bộ, mà lại là tiếng dân hô đả đảo cộng sản đàn áp tôn giáo... Thế là quan quân liền nhượng bộ, để quý thầy qua Chùa Giác Hoa ở Phú Nhuận.

Câu chuyện thực sự là bùi ngùi. Có cái gì rất là không phải trong cách nhà nước đối xử với quý thầy. Nếu chúng ta nhớ lại, mới tuần trước, một vị hòa thượng danh tăng từ Hà Nội đã lên tiếng chỉ trích việc Thầy Quảng Độ ký các bản văn hồi phục các ban đại diện tỉnh ở một số tỉnh. Lời kết án đó được đăng tải trên nhiều báo nhà nứơc, cả Việt ngữ lẫn Anh ngữ. Chính ngay như việc như thế, có lẽ đã không phaỉ phép nhà chùa, khi mượn thế lực và phương tiện triều đình để kết án một nhà sư đang bị quản thúc. Giữa quý thầy với nhau, nếu còn nhìn nhau như là các nhà sư, và nếu còn tự thấy mình là nhà sư, thì chắc chắn giới luật nhà chùa có những cách để trình bày ý kiến với nhau. Nhất là đối với một nhà sư đang bị quản thúc ở một góc chùa... Còn như nếu tự xem mình như quan chức triêù đình, thì lại là chuyện khác.

Hà Nội hiển nhiên là có vẻ bảo thủ hơn về mặt chính trị, tuy là các bước cởi mở kinh tế đang nới dần dần ra. Có lẽ tất cả những kinh nghiệm Trung Quốc đang được lập lại ở Việt Nam với một tiến độ chậm hơn một thập niên. Những bài học cởi mở được thử ở Hoa Lục trước, và rồi áp dụng laị ở VN với cách chế biến mới.

Mới vài ngày trước, TT Bush khi thăm một vòng Châu Á, đã thúc giục Trung Quốc “tiếp tục con đường đổi mới và cởi mở,” và còn kêu gọi Bắc Kinh hãy học theo gương Đaì Loan như là điển hình của “một xã hội Trung Hoa tự do, dân chủ và phú cường.” Nói thế cũng bằng chọc giận, cũng y hệt như bảo rằng Hà Nội bây giờ hãy học theo gương Sài Gòn ba thập niên trứơc để cho dân ăn no, mặc đẹp, được các quyền tự do tôn giáo, tự do báo chí...

Nếu chúng ta nhớ lại chuyện ba tuần trứơc, Chủ Tịch Hồ Cẩm Đào tới thăm Hà Nội, đọc bài diễn văn trước quốc hội CSVN hôm 1-11-2005, nói như nhắn nhủ với toàn thế giới rằng, “Các nền văn minh khác nhau và các hệ thống xã hội khác nhau của thế giới nên theo đuổi sự phát triển chung bằng cách tìm kiếm các điểm chung trong khi giữ lại các dị biệt.” Đúng là cần “giữ lại các di biệt” sao" Thực tế, câu nói naỳ có nghĩa nhắn nhủ toàn cầu, và với Hoa Kỳ rằng Hoa Kỳ và thế giới hãy cứa mua giày dép, áo quần, tôm đông lạnh... của Trung Quốc, và đừng có than phiền gì về các tù nhân chính trị, hay tù nhân tôn giáo.

Nhưng bạn thử ngẫm lại xem, cũng có một thực tế khác đang hiển hiện... rằng không phải chỉ Liên Âu và Mỹ than phiền về tình hình đàn áp, kềm kẹp nhân quyền ở Việt Nam, Trung Quó6c, Miến Điện hay Bắc Hàn... Không chỉ có thế. Mà chính những người dân đã tự tìm đường thoát, đã lên tiếng, và đã đòi có các thay đổii. Nhân quyền đâu phải là độc quyền giá trị của Mỹ-Âu" Sao Hồ Cẩm Đào tin như thế"

Chính những cuộc biêủ tình của sinh viên tại Thiên An Môn, Bắc Kinh năm 1989, chính những cuộc biểu tình nhiều ngàn người ở Hồng Kông đòi dân chủ, và hơn 70,000 cuộc biểu tình với số lượng hơn 100 người tham dự mỗi cuộc biểu tình đã xảy ra ở Hoa Lục trong năm ngoái... đã là lời kêu gọi dân chủ, tự do và công bằng cụ thể nhất.

Nhân quyền không phải độc quyền Mỹ-Âu, và cũng không có gì làm tổn hại cái mà ông Hồ Cẩm Đào ám chỉ là “giá trị Á Châu.” Nhóm chữ “giá trị Á Châu” (Asian values) lần đầu tiên được đưa ra hồi đầu thập niên 1990s, dựa trên lý luận rằng nền văn minh Nho Giáo còn rơi rớt tại Á Châu đòi hỏi vâng lời, để ưu tiên cho hòa hợp xã hội và tiến bộ kinh tế. Nhưng lý luận đó thực tế không vững, vì nếu nhân quyền là giá trị độc hữu của Mỹ-Âu, thì không thể nào nhân quyền phát triển được như chúng ta đang thấy ở Nhật Bản, Nam Hàn, Đài Loan, Thái Lan....

Thực tế, Bắc Kinh và Hà Nội không phải tác giả nhóm chữ “giá trị Á Châu.” Nguyên khởi đầu thập niên 1990s, các lãnh tụ Singapore, trong đó có Lý Quang Diệu, có lý thuyết gia Kishore Mahbubani lý luận rằng văn minh Á Châu không cần tới tự do cá nhân kiểu Tây Phương. Thế là Bắc Kinh, Hà Nội bèn chụp lấy chữ này mà tha hồ đàn áp, bức hiếp người dân.

Và bức hiếp một cách tàn bạo, không hề giống phim bộ Hồng Kông tí nào, tuy là các phim bộ nào trên nguyên tắc cũng đề cao “giá trị Á Châu.” Bất kể tới truyền thống, Đảng và nhà nứớc của 2 nứơc Hoa-Việt nhất định không tôn trọng luật làm phim, luật về đoạn kết “thiện thắng ác, chính thắng tà...” Đoạn kết của loại phim này là phải cho Tần Thủy Hoàng sống tới 3,000 năm, đảng phải muôn năm, nhà nước CS phaỉ trường trị, nhất định phaỉ thế.

Đúng vậy, chúng ta phaỉ buồn bã nói, rằng mọi chuyện không còn giống phim bộ truyền hình tí nào.

Thử nhớ lại xem, chuyện mấy tuần trứơc. Vào ngày 31-10-2005, khi Hồ Cẩm Đào bứơc trên thảm đỏ, và được Chủ Tịch CSVN Trần Đức Lương nghênh đón trang trọng ở Quận Ba Đình, Hà Nội. Vua quan triều đình hai nứơc áo mũ xênh xang, nói lời kết chặt tình sâu nghĩa nặng, gươm giáo quanh trời sáng quắc, nhạc Hồ Quảng phương Bắc hòa tấu cùng hát bội phương Nam. Đúng vậy, chỗ này thì rất giống phim bộ.

Nhưng chỉ cách đó vài trăm mét, cách vài khu phố, dân chúng lam lũ vây quanh, an ủi một phụ nữ đang ngồi khóc bên hè phố: bà Phạm Thị Dấn, người tình thời thơ trẻ bị ông Trần Đức Lương bỏ rơi, trứơc khi quất ngựa truy phong còn ẵm theo cô con gái chỉ vì còn sót chút “giá trị Á Châu.”

Trời ạ, mối tình gay cấn y hệt như tiểu thuyết Quỳnh Dao. Nhưng sao đoạn kết không giống phim bộ TV tí nào. Phải chi ông Trần Đức Lương dừng xe, bứơc xuống và ôm bà Dấn, an ủi, mời về cung giữa những dòng nứơc mắt ràn rụa...

Trời ạ, không giống phim bộ tí nào. Đất nứơc mình nó thế. Vậy cho nên, khi Hòa Thượng Quảng Độ rời Tàng Kinh Các, nơi ngài bị quản thúc nhiều năm, thì liền bị môn ngũ trảo công xé áo, môn võ mà quan quân triều đình trứơc giờ chỉ xài ở các trà đình tửu quán. Không quan quân nào ra được chiêu thức cho đẹp ống kính truyền hình chút xíu. Mà cũng không giống truyện xưa tí nào, bởi vì chúng ta vẫn không thấy một vị hòa thượng quốc sư nào tới tận cổng Thanh Minh Thiền Viện nói chuyện, tới để tác bạch cho phaỉ phép, mà các quốc sư Hà Nội toàn là lên đaì truyền hình của cung đình để khẩu chưởng phóng phi tiêu.

Kỳ quá, kỳ quá... không giống truyện võ hiệp Thiếu Lâm tí nào. Mà hè phố Hà Nội thì cũng không giống truyện Quỳnh Dao tí nào.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.