Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.
Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí. Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ tác phẩm của Nhã Ca.
Đường Tự Do Saigon:
17. Co Tuyet Cha
Lúc 8 giờ tối, thằng Bò có bò qua bò lại trước cửa nhà hàng khiêu vũ H.N, với một “công tác” cho cô Tuyết chà. Một lát, nó nhìn thấy anh nhạc sĩ xách đàn đi vô, hấp hấp như chạy lên cầu thang. Ổng đi một mình đâu có ai mà đêm nào cô Tuyết Chà cũng bắt thằng Bò rình rập. Có điều, bữa nay nó ngạc nhiên là thấy bà chủ quán Bạch Ngọc đi với ông chủ vô nhà hàng, mà sao bả ăn mặc lều bều quá, quần tây và cái áo sơ mi cũ mèm, mặt mày chẳng chút son phấn.
Không biết cái chi ở bên trên lầu mà cứ đêm thứ thứ Bảy, chủ Nhật đông ơi là đông. Giờ này còn một số đông tụ trước cửa, chạy vô chạy ra nơi quầy vé. Đàn ông con trai ăn mặc “chiến” quá, có anh mặc áo vét còn có có đuôi lòng thòng phía sau, bộ dư vải lắm sao đây" Còn mấy cô thôi hết biết, áo xẻ trước, xẻ sau, váy xẻ bên đùi cao tận bẹn, mà bó rọ , đi không dám bước. Có cô khoác áo gió, áo jean ở ngoài mà bên trong để cái ngực trống trơn, không sợ trúng gió chút nào.
Từng nhóm, cười nói, chọc phá, đấm thụi nhau, véo ngắt nhau, coi như chỗ không người. Ái chà, một băng đang đủng đỉnh đi bộ đến. Cái bà này thằng Bò rành mặt quá mà, chủ một quán cơm Tây cuối đường. Tóc bà muối tiêu rồi, nhưng cái “dàn đèn” của bà kéo theo đủ mọi lứa tuổi. Nữ hoàng Nhung “xì ke” thì lừng khừng, chưa thấy người đã thấy điếu thuốc gắn trên môi, đứng một mình. Hai ba đám vẫy mời, Nhung xì ke xua tay. Thấy thằng Bò, Nhung mỉm cười, thằng Bò nhìn thấy nụ cười vu vơ, nó không biết có phải “con tăm tre” cười với nó không" Sao đêm nào “nó” cũng tới đây , đứng một mình, có khi lên trển, khi bỏ đi một mình, có khi lượm một “bạn trai” cùng biến. Nó còn thấy con Quê đi ngang qua với một tên Liên Xô, thẳng xuống dưới phía bờ sông.
Người nó đợi đã tới, Tuyết Chà. Cô phải cúi xuống để hỏi nó:
“Tới chưa"”
“Rồi.”
“Lâu mau"”
“Mới. Một mình ổng.”
Thằng Bò thấy gương mặt cô Tuyết Chà đang lo âu, bỗng tươi rói.
“Nè, của mày. Đi mua bánh mì ăn đi.”
Dúi tiền cho thằng Bò xong, cô Tuyết Chà cũng bị nuốt vô cái nhà lầu, mà mỗi lần cửa mở ra mở vô, thằng Bò nghe nhạc vọng ầm ĩ.
Vén tấm màn dày, vào trong, trước mắt Tuyết tối sầm lại. Như mọi bữa, cô đứng một lúc cho quen mắt, rồi một vài tia ánh sáng của đèn mờ cũng hiện ra, cô nhìn quanh quất. Lát sau tìm được người bồi quen, đưa cô tới một chiếc bàn nhỏ trong góc có hai ghế. Cô ngồi một ghế, còn chiếc kia trống.
Anh nhạc sĩ đang đứng trên sân khấu kéo đàn violon. Anh nhạc sĩ Bắc Kỳ này quyến rũ hơn nhờ mái tóc bồng bềnh xõa xuống trán. Tuyết Chà đưa tay lên ra dấu, nhưng anh ta không thấy. Cô nhìn ra sàn nhảy, đang một điệu rumba, nhưng thời trang mới của “múa đôi” ở Sài gòn lúc này là dù điệu nhạc nào cũng biến thành “vũ điệu cam pu chia”, múa tay rất dẻo. Có cặp đi song song, hai tay đưa tới trước, bước lên, bước xuống, chiếm rất nhiều chỗ nên đụng nhau tùm lum. Cái nghề “nhảy đầm” này, với cô, đã “nhuyễn” từ hồi chưa kịp lớn, nhưng chưa bao giờ cô thấy một lối nhảy dị kỳ đến mức này.
Chiếm một góc là băng nhảy của một bà chủ quán cơm tây, băng này tập hợp một số vũ sư giỏi của thành phố, nên gây chú ý của mọi người. Bà chủ tuy tóc muối tiêu nhưng còn ham sống lắm. Coi bà ta “te”, nhảy phóc lên đùi vũ sư và ngã người ra, rồi lại búng mình trở lại, bước vào nhịp rất vững. Một tràng pháo tay, chắc chắn là tán thưởng bà.
Tuyết Chà chẳng lạ gì bà này, trước khi “bắt” anh chàng nhạc sĩ “nhí”, Tuyết Chà vẫn thường đi với mấy chàng Đông Đức tới quán cơm tây của bà ta. Quán này chặt đẹp lắm, thảo nào bà đủ mục ăn chơi và vung tiền như nước.
Đây là vũ trường đầu tiên của thành phố mới được phép mở cho giới có tiền, sau vũ trường Rex chỉ dành cho ngoại quốc, nên không “chợ đen” không có vé, vậy mà bà chủ cơm tây lúc nào cũng dư tiền để kéo cả “dàn đèn” dễ nể.
Tuyết Chà nghe tiếng một giọng quen thuộc tiếng được tiếng mất:
“Anh biết quá rồi mà, bao lâu tôi sống với anh, tôi chịu đủ thứ thiệt thòi...”
“Nghĩa là em đã quyết định... Em mê nó... Thế còn mấy đưa nhỏ"”
“Bộ anh tưởng anh đủ sức lo nổi cho chúng hả"”
Đúng là giọng quen quá. Tuyết Chà tìm quanh. Thì ra bà Ngọc Hoa và ông chồng Trường Sơn mới ở tù về. Mấy ngày nay, chuyện bà chủ quán Bạch Ngọc lấy đồng chí đầy tớ, nay đồng chí chồng về sống chung hòa bình với đồng chí đầy tớ, đã thành chuyện đầu môi của mọi người suốt con đường Tự Do.
Mãi tò mò lắng nghe câu chuyện này, khi nhìn lên sân khấu thì ban nhạc đã vắng bóng anh chàng nhạc sĩ vĩ cầm. Tuyết Chà vội vã kêu tính tiền rồi hấp tấp xuống đợi ở cửa, nhưng không thấy bóng anh ta đâu nữa. Một chú xích lô mách:
“Ông nhạc sĩ xách cái đàn phải hôn" Ông ta mới lên xích lô với vợ ổng đi rồi. Bả đi xích lô tới đợi dưới này lâu lắm, tối nào bả cũng đợi đón ổng về. Bả còn trẻ măng.”
Người xích lô nói và nhìn Tuyết Chà, câu nói không giải nghĩa mà vẫn phải hiểu là Tuyết Chà đã “già” lắm so với anh chàng nhạc sĩ và vợ anh ta. Tuyết Chà hậm hực trong lòng, đã ba tuần lễ, anh ta không chịu gặp cô nữa. Cô nhớ tới lời Mai Bắc đã cảnh cáo: “Thôi mày ơi, tự nhiên sao lần này mày mê trai vậy. Bọn con trai mới lớn, như chim con, nuôi cho nó đủ lông đủ cánh là nó bay...mày o bế nó rồi cũng như nuôi ong tay áo cho mà coi.” Mai Bắc còn rũ ra cười: “Ê mày, đã mất công nuôi chim, kiếm con bự bự ...mày ơi!”
Tuyết Chà thở dốc. Sự ấm ức làm cô muốn điên lên. Không. Không tha cho nó dễ như thế. Ôi, sao lần này rơi vào “tử địa”, vì cái gì đây" Cuộc đời của Tuyết bị xô dập từ thủa ấu thơ. Sau anh chồng chà và, có được tí cửa hàng trên đường Tự Do, Tuyết chỉ cặp ngoại quốc, Đông Đức, Cu Ba, Liên Xô, toàn thứ “chết đói ” xã hội chủ nghĩa, cho tới khi Tuyết gặp được Bình...
Bắt được anh chàng nhạc sĩ Bắc kỳ trẻ măng, Tuyết Chà coi là một kỳ công. Tha hồ cho bọn chúng ghen tức. Vậy mà... Bước thêm mấy bước đã xuống tới bờ sông... Cô gặp Mai Bắc đang ríu ra ríu rít với mấy anh “tàu biển”.
“Ê, sao mặt mũi mất hồn mất vía vậy bà" Ghen thằng “nhí” phải không" Thôi bà ơi, có thân thì phải biết lo thân, hơi đâu. Đi ăn khuya với bọn này không"”
Không đợi Tuyết Chà bằng lòng, Mai Bắc hô lên:
“Có anh nào “an ủi” Tuyết không" Nó đang thất tình đấy, các bác ạ.”
“Có tôi”
“Tôi”
Chẳng còn cách nào, Tuyết nhập bọn. Mai Bắc mới chân ướt chân ráo vào Nam làm ăn, chưa vững vàng như Tuyết. Nhưng ở thời này, khôn cũng chết, dại cũng chết, biết thì sống. Năm đánh tư sản mà Tuyết không “biết” với tên trùm kiểm tra phường Mười thì cũng tay trắng rồi. Dù sao, giao thiệp với bọn “tàu biển” không phải dỡ. Chưa chi, anh chàng tàu biển trông bề ngoài kém Tuyết cả chục tuổi, bắt đầu tán:
“Năm nay em bao nhiêu tuổi hả em"”
“Lớn hơn anh là được rồi.”
“Dù em nhớn hơn nhưng trông em vẫn “đẹp đôi” với anh như thường. Anh là dân đi tàu phong sương mau già lắm.”
“Mày cứ chịu đại đi Tuyết, tàu đi cả tháng mới về, mày chỉ “lao động” với anh dăm ba ngày, rồi đổi vài cây vàng mày ơi.”
Anh chàng Tầu Biển vô đề cái rụp:
“Dăm ba ngày với anh là dăm ba ngày cấm cung đó cưng”.
. . .
Kỳ tới, trích đoạn 18: Tổ Cha Mày, Quê!
NHÃ CA
(Trích Đường Tự Do Saigon)
-------------------------------------
Đường Tự Do Saigon *
Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí
Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500.


