Hôm nay,  

Sách Mới Nhã Ca: Đường Tự Do, Saigon (22)

08/06/200600:00:00(Xem: 2196)

Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”

Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.

Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’  đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn.  mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng,  tình tiết riêng.  Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975. 

Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí.  Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ  tác phẩm của Nhã Ca. 

Đường Tự Do Saigon:

23. Một Nam-Một Bắc

Sáng thứ Hai, đầu tuần, mấy bà họp nhau ở căn lầu xinh xắn của Tuyết. Có cô Phấn làm móng tay móng chân đến, có chị Lan, đấm bóp giỏi một cây. Ăn sáng, sai chị người làm ra phố gọi, thức ăn thức uống gì có người bê đến tận nhà.

Sáng nay Tuyết Chà hơi bực mình vì ông thầy tới dạy nhạc cho cô con gái. Cái con nhỏ đần độn mà ông thầy chắc chẳng khá gì hơn. Mấy bài tập đàn hoài đàn mãi, con nhỏ cứ vấp, cứ sai. Dạy thì vậy chớ ngày lấy học phí thì dù Tuyết Chà có ngủ muộn đến mấy cũng chờ lấy bao thơ cho được.

Con nhỏ của Tuyết Chà tánh đã không giống mẹ, mà sắc diện thì còn trái cẳng ngỗng hơn. Da nó hổng đen như ông bố chà và, cũng chẳng trắng như bà mẹ Tuyết, mà vàng khè, tái nhách. Mấy con bạn quỉ hay nói móc: “Cha chà mà con không láng.” Ý nói đen láng chớ gì" Đâu phải ma-rốc, tây đen rạch mặt mà đen" Ờ, thì nó cũng có ăn chút cà ri của cha nó nên vàng vậy, được không"” Đó là câu Tuyết Chà thường đáp lễ mấy đứa ưa móc họng. Lỡ cho nó học đàn rồi, bây giờ ngắt ngang thì kỳ quá. Cũng tại anh chàng “kép nhí” bày chuyện.

Chị Lan tới sớm, không dám làm ồn lúc cô chủ đang ngủ. Bây giờ đang lau nhà. Chưa xong thì mấy bà đã tới. Rồi cô Phấn làm móng tay móng chân cũng xách tráp leo lên cầu thang. Chưa thấy người đã thấy tiếng:

“Xin lỗi bữa nay tới trễ. Phải đi lùng cho ra mấy màu mới. Đẹp lắm, coi nè.”

Cái tráp mở ra. Mấy chai sơn màu cam màu đỏ được mấy bà chuyền nhau coi. Mai Bắc mở nắp hít hà:

“Thơm, đúng là đồ ngoại.”

Chai nào cũng có xài qua. Chị Phấn rành quá mà. Hồi mới mất Sài gòn, chị đi lùng mua nước hoa, son phấn của mấy “chị em” cũ, hay mấy bà tướng tá thất cơ lỡ vận, buộc phải bán đi. Dù đã xài qua rồi nhưng buôn đi bán lại mấy thứ này mà chị cũng nuôi nổi tám đứa con với một chồng mà không phải nếm mùi kinh tế mới.

“Đồ mới giờ toàn hàng Thái không hà, hàng Thái cũng “dỏm” thấy bà nội.”

Mai Bắc:

“Bây giờ có hàng mới, mấy anh tàu biển đem về.”

“Phải. Phải. Mấy anh tàu biển của cô cũng mua hàng “dỏm” luôn. Mới đi được Xanh-ga-po, Thái Lan, chưa kể số gì đâu, bà.”

“Hồi trước hàng Thái cho tôi cũng không lấy.”

Tuyết Chà trề môi, tiếp:

“Chị Lan, gội đầu cho tôi trước. Tôi tắm cái rồi tẩm quất sau.”

Tuyết Chà nằm dài trên giường, một cái máng bằng nhôm kê kẹp dưới cổ, dưới hứng cái thau lớn có nước. Chị Lan dấp nước cho tóc ướt rồi mới đổ dầu gội đầu lên chà xát. “Dầu gội ngoại có khác. Thơm ơi là thơm, sang trọng ghê cơ.” Lại Mai Bắc, cứ mãi một câu khen hàng ngoại.

Chị Lan gội đầu được tiếng là cẩn thận, tẩn mẩn. tay chị miết lên da đầu rất điệu nghệ, móng tay cắt không nhọn, gãi gãi “đã ngứa” lắm. Khó như Tuyết Chà còn phải phán một câu: ”Đã chịu bà Lan này gội rồi thì ai gội cũng không bằng.” Gãi, miết, Lan còn nhổ tóc sâu, cứ bựt bựt đã quá xá đã.

“Gãi vầy có mạnh tay không, cô”

Chị Lan hỏi cầm chừng.

“Không, mạnh thêm một tí nữa, tí nữa...”

Tuyết Chà lim dim mắt. Ba bà nữa đang chờ. Để khách quí bớt sốt ruột, chị Lan lôi trong giỏ ra một bộ bài cào:

“Mấy cô “binh” đi, chờ em, lẹ lắm.”

Nhưng không bà nào muốn Lan làm lẹ đâu. Chị Lan cũng biết vậy, cho đáng đồng tiền bát gạo, mấy bà làm như phải đã cơn ghiền.

Xong màn gội đầu, sấy tóc, chị Lan đè một bà xuống tẩm quất. Lột quần áo ra, nằm sấp. Đổ một lượt dầu nóng, bắt đầu xoa, nắn, rồi giựt mấy đốt xương cụt kêu bật bật. Hết nằm sấp đến nằm ngửa để mát-xa bụng. Cũng hên trời còn cho chị Lan có sức. Trừ cô Mai Bắc chưa sinh nở, mấy bà, kể cả Tuyết Chà, bụng đã xếp lồng đèn, mỡ màng nổi cộm. Phải có sức mới véo, giựt mạnh tay được.Võ tẩm quất của chị Lan ăn khách nhất là màn bẻ cổ, bẻ tay, chân và bàn chân,  kéo tới đâu kêu bốp bốp tới đó. Bà nào cũng sướng tê lên, mặt mũi thộn ra.

Cũng như ở các tiệm gội đầu đầu khác, chuyện trong nhà ngoài phố thường là đề tài hấp dẫn nhất. Chị Lan, cô Phấn, tay thì làm mà miệng không ngừng đưa chuyện.

“Mấy cô biết không, nhà cô Nguyện mới mất con mèo tam thể, cổ khóc quá.”

“Ha, đáng đời. Thời buổi người ta cơm không có ăn, bả ỷ giàu nuôi mèo, cưng còn hơn con đẻ nữa.”

“Tôi biết rồi. Mất con mèo, chị ta kêu tụi bụi đời rao thưởng tìm mèo. Khẳm lắm.”

“Lại bọn bụi đời. Có mà tìm trong bụng tụi nó. Thành cứt cả rồi.” Một bà nói.

“Hôm qua bố ráp ngoài chợ cũ, tụi bán máy dính nhiều lắm nghe.”

“Biết sao hôn. Thằng trưởng công an phường này cà chớn, thâu tiền từng gian như lấy lương tháng, mà đến hồi kiểm tra, làm như chưa biết nhau.”

“Nó mập như con heo, có ngày đứt gân máu chết queo.”

“Thằng đó đoảng lắm. Coi, con Quê, con Chiến bụi đời ốm đói mà khi “khủng hoảng” nó cũng bắt mấy đứa đó đóng thuế, tội hông"”

“Ở đó mà tội, bà. Ốc tiêu đó. Mấy con bà chòi mà dữ dằn lắm, bà không biết đâu. Không biết thằng cha trưởng công an ”đầu bạc” lợi dụng hay bị lợi dụng. Chúng khiếp lắm.”

“Mai Bắc, mày nói phải đó. Không chừng mày cũng phải đóng “thuế thân” cho thằng cha.”

“Mấy bà giỏi hơn tui kiểu nào mà không chìa...ra, nói thử coi.”

Tuyết Chà phải hòa giải:

“Mấy bà nói chuyện người ta không đủ sao còn vướng nhau vô" Có duyên dữ. Bà Ngân, chuyện bà đến đâu rồi"”

“Ôi dào, bể hết trơn. Mấy thằng cán bộ “dỏm” lắm.”

“Chuyện tui nhờ bà không được sao"”

“Thì thủng thẳng để điều tra kỹ coi.”

“Bà Tuyết không ngờ ngu. Ăn cháo lú sao đi mê thằng “nhóc” đó mà cứ như bị bỏ bùa mới kỳ.”

“Đèn nhà ai nấy sáng nghe mấy bà. Tui mất bao công, tốn bao nhiêu của mới đưa được nó vô làm nhà hàng. Bây giờ ngon, nó phản, đau lắm.”

“Nó cũng là “cán” thôi. Ai biểu bà tin.”

“Tui nói rồi, tui thề. Con này chưa thua ai bao giờ. Con này mà không lấy cũng khuấy cho hôi. Rồi mấy bà coi.”

“Ha, tao chống mắt coi đó mày, Tuyết.”

Bà Xinh, một góa phụ đang tuổi hồi xuân, thở một hơi dài:

“Ôi, hơi đâu giành nhau mấy trái chuối. Coi tao nè. Khoẻ re.”

“Má làm sao mà khoẻ, má"”

“Tao xài máy. Muốn xài lúc nào thì xài. Cười hả" Không có gì cười nghe bây. Đàn ông là của chung. Máy là của riêng.”

Chị Lan:

 “Thiệt đó. Tui làm chứng này. Tui có thấy.”

“Nghe chưa. Con Tuyết, mày quên nó đi, mua một cái máy...tao chỉ cho. Con Mai Bắc này, quen tụi tàu biển nhờ tụi nó mua dùm, đồ ngoại tốt lắm.”

“Có máy thiệt không"”

Một bà hỏi. Mấy bà cười ngất.

“Sáng chế bà ơi. Làm gì có máy thiệt”.

Cứ vậy mà hết buổi sáng. Khi chia tay, chị Lan nói:

“Mấy cô ơi, từ nay có đô, mấy cô đưa em đổi cho. Em có mối chợ lớn chung được giá lắm.”

Cứ đà này, sẽ còn nhiều nghề mới nữa xuất hiện trên con đường quốc tế này.

Tuyết giữ Mai Bắc lại. Đứa con gái của Tuyết Chà đi kêu cơm hàng về ăn chung với nhau. Sau đó hai bà nằm gác chân lên nhau. Một Nam một Bắc, chuyện sao mà hợp quá.

Mai Bắc con nhà nghèo, ở vùng thượng du Bắc Việt. Mười tuổi lưu lạc về thành phố tự nuôi thân. Chẳng phải thiếu nhi choàng khăn đỏ mà ngay hồi mới mười một tuổi, con bé Mai vẫn bị một “bác cán” ăn tươi. Sau đó, càng được các “cán” thương hại, thân càng bầm dập hơn. Lúc giải phóng miền Nam, Mai chẵn hai mươi tuổi, đã thành “vạc ăn sương”. Sau đó, được một “cán” o bế, cho theo vô miền Nam. Chỉ một thời gian, cô Mai thượng du đã thành danh là “Mai Bắc” của Sài gòn giải phóng, tiền bạc rủng rỉnh, ăn diện ra gì. Nhờ giao du với giới tàu biển, bọn có ô có dù, Mai quen biết lớn. Rồi móc ngoặc mua bán hàng tàu, chạy mánh mung, đưa hàng từ Nam ra Bắc. Lâu nay Mai còn kiêm nghề đưa người trong Nam ra Hải Phòng, ở đây, cô đã liên lạc với một đường dây vượt biên bằng ghe, có công an đỡ đầu. Cô tâm sự với Tuyết Chà, muốn làm thật nhiều tiền, về vùng thượng du tìm cha mẹ ruột.  Sau đó, cô sẽ bắt một tên ngoại quốc, ra nước ngoài.

“Mình nhảy dở lắm, Tuyết"”

“Dễ ẹc. Chị sẽ tập cho. Coi, người như vầy lo gì không có đứa mê mệt. Em chưa bơm hả"”

Hai cô gái ôm nhau, sờ nắn, khoe “của.” Rồi tới mục tâm tình. Chuyện anh chàng nhạc sĩ Bắc kỳ được Tuyết nói tuốt hết:

“Hai vợ chồng nó mạnh ai nấy sống, coi như ly thân mà không chịu ly dị. Hổng hiểu sao, thời gian này nó không chịu tới nữa. Mình mua cho nó xe Honda, sắm cho nó đủ thứ.”

“Hơ, bà là sư mẫu tôi. sao đến cơ sự này. Rồi sao" Mình làm gì giúp bà...”

Tuyết Chà thở dài:

“Thấy mình là nó lỉnh. Bà tìm cách cho mình gặp nó...”

“Dễ thôi, hứa.”

. . .

Kỳ tới, trích đoạn 24:  Nam Bắc Ra Quân

NHÃ CA

(Trích Đường Tự Do Saigon)

-------------------------------------

Đường Tự Do Saigon *

Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí

Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trường trung tiểu học tư thục mang tên Thích Nhất Hạnh School of Interbeing sắp mở cửa tại vùng Escondido Nam California. Mục đích của trường là không chỉ giảng dạy kiến thức phổ thông, mà còn chú ý hướng dẫn đời sống tinh thần; để các em học sinh sau này có thể vừa thành công trong nghề nghiệp, vừa có khả năng chế tác hạnh phúc cho chính mình, cho gia đình và cho cộng đồng xã hội.
Tại văn phòng Dân Biểu Trí Tạ Địa Hạt 70 số 14361 Beach Blvd, Westminster CA 92683 vào lúc 5 giờ chiều Thứ Năm ngày 11 tháng 12 năm 2025, Dân Biểu Trí Tạ đã tổ chức buổi tiệc Mừng Giáng Sinh 2025. Tham dự buổi tiệc ngoài một số quý vị dân cử, đại diện dân cử trong các Thành Phố thuộc địa hạt 70 và vùng Orange County, một số đại diện các hội đoàn, đoàn thể, các cơ quan truyền thông và rất đông cư dân và đồng hương cự ngụ trong Địa Hạt 70.
Tại nhà hàng Diamond Seafood Palace 3 vào lúc 11 giờ trưa Chủ Nhật 14 tháng 12 năm 2025, Liên Nhóm Nhân Văn Nghệ Thuật và Tiếng Thời Gian do nhà văn Việt Hải đồng sáng lập và điều hành đã tổ chức tiệc mừng Giáng Sinh, đây là một sinh hoạt truyền thống của nhóm liên tục trong 10 năm qua cứ mỗi mùa Giáng Sinh về Liên nhóm đều tổ chức họp mặt để cùng nhau mừng Lễ Giáng Sinh đồng thời cũng là dịp để cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui, buồn trong một năm qua.
Tại Chánh Điện Tu Viện Đại Bi, Thành Phố Westminster, Hội Đuốc Tuệ đã tổ chức buổi hướng dẫn về đề tài: "Giáo Dục Trong Gia Đình và Giao Tiếp - Ứng Xử Chánh Niệm” do Tiến Sĩ Bạch Xuân Phẻ hướng dẫn. Một buổi chiều Chủ Nhật an lành, Tu Viện Đại Bi đón chào rất đông hành giả, phụ huynh, anh chị em Gia Đình Phật Tử, và những người quan tâm đến nghệ thuật giáo dục chánh niệm trong gia đình. Bầu không khí trang nghiêm nhưng gần gũi mở ra ngay từ khoảnh khắc bước vào chánh điện: ba pho tượng Phật vàng tỏa sáng, hoa sen hồng tươi thắm, và nụ cười hiền hòa của đại chúng khiến tâm người dự tự nhiên được lắng dịu. Tất cả tạo nên một nhân duyên tuyệt đẹp cho buổi pháp thoại “Giáo dục trong gia đình & Giao tiếp – Ứng xử Chánh niệm” do Tiến sĩ Bạch Xuân Phẻ (Tâm Thường Định) hướng dẫn.
Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc vừa qua đời hôm 29/11/2025 tại San Jose ở tuổi 92. Ông là một cựu sĩ quan của Quân lực Việt Nam Cộng hòa với gần nửa thế kỷ hoạt động cộng đồng ở California, lâu hơn bất cứ ai mà tôi được biết. Ông Vũ Văn Lộc, cùng với các ông Hồ Quang Nhật, Lại Đức Hùng, Nguyễn Đức Lâm là thành phần nòng cốt của Liên hội Người Việt Quốc gia miền Bắc California từ cuối thập niên 1980, phối hợp tổ chức Hội Tết Fairgrounds, là sinh hoạt văn hóa truyền thống lớn nhất của miền Bắc California, mỗi năm thu hút vài vạn lượt người tham dự.
Một buổi Lễ Vinh Danh và Tri Ân các Hội Đoàn, các Tổ Chức, các Tập Thể đã góp phần xây dựng cộng đồng Việt Nam vùng Hoa Thịnh Đốn trong 50 năm qua vừa được tổ chức bởi Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington D.C, Maryland, Virginia (CĐVN DMV) vào ngày Chủ Nhật 7/12/2025, tại hội trường của Hội Thánh Tin Lành Giám Lý Việt Mỹ, Arlington, VA.
Hội viên đủ điều kiện có thể lấy hẹn để được chụp nhũ ảnh miễn phí tại Trung Tâm Cộng Đồng Monterey Park vào ngày 16 tháng 12, hoặc Trung Tâm Cộng Đồng Westminster vào ngày 17 tháng 12, bằng cách liên lạc với phòng Dịch Vụ Hội Viên của chúng tôi. Ngoài ra, tầm soát ung thư vú cũng là một trong những dịch vụ đủ điều kiện nhận thưởng trong chương trình Phần Thưởng Khuyến Khích Chăm Sóc Phòng Ngừa của Clever Care. Do đó, hội viên tham gia các sự kiện chụp nhũ ảnh kể trên cũng sẽ được thưởng $25 vào thẻ quyền lợi linh hoạt của họ để sử dụng cho các sản phẩm và dịch vụ sức khỏe. Đến tham gia chụp nhũ ảnh tại các trung tâm cộng đồng này, hội viên cũng có thể hòa mình vào không khí ấm cúng mùa lễ với các hoạt động vui nhộn như làm thủ công, đàn hát, chụp ảnh, và thưởng thức đồ ăn uống nhẹ tại đây.
Mấy ai đã quen biết nhà văn/nhà thơ Trịnh Y Thư mà không đồng ý một điều: anh luôn hết lòng với chữ nghĩa, với văn hữu và với nghệ thuật. Vì vậy chẳng ai ngạc nhiên khi đến với chương trình ra mắt sách “Theo Dấu Thư Hương-II” chiều thứ Bảy vừa qua đúng giờ, mà Coffee Factory đã chật không còn ghế ngồi. Và buổi chiều thứ Bảy bận rộn ngoài kia như không ảnh hưởng gì đến không khí sinh hoạt bên trong, khi trên tay mỗi người đến tham dự đều thấy cầm cuốn sách mới được tác giả ký, cùng những cuộc trò chuyện rôm rả thân tình.
Tu Viện Huyền Không (Chùa A Di Đà cũ), hiện do Thầy Thích Tánh Tuệ làm Viện Chủ và Thầy Thích Tuệ Giác trụ trì, cùng Hội Từ Thiện Trái Tim Bồ Đề Đạo Tràng (Bodhgaya Heart Foundation), đã liên tục tổ chức nhiều đợt cứu trợ đồng bào miền Trung chịu nạn bão lụt. Để tiếp tục công cuộc từ thiện, một tâm thư kêu gọi được gửi đến quý đồng hương và Phật tử như sau: Như quý vị đã biết, trong những ngày qua, các cơn bão và mưa lũ nối tiếp nhau, gây thiệt hại nặng nề: nhiều người chết, mất tích, bị thương; nhà cửa, cơ sở sinh sống bị tàn phá; đời sống đồng bào miền núi phía Bắc và miền Trung bị đảo lộn, khốn đốn vì nước lũ và giông lốc.
Westminster chủ yếu là một thành phố của người di dân. Người dân tin rằng việc vinh danh một nhân vật chính trị tầm quốc gia vốn tai tiếng với những phát biểu mạnh mẽ chống lại các chính sách nhập cư sẽ gửi đi một thông điệp sai lệch về việc ai mới thực sự thuộc về nơi này. Khó hiểu hơn nữa là bốn nghị viên bỏ phiếu cho quyết định này đều là những người sanh ra ở nước ngoài, di cư từ Việt Nam tới Mỹ sau khi Sài Gòn thất thủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.