Hôm nay,  

Mỗi Tuần Một Chuyện: Ca Sĩ Tỉnh Lẻ

23/07/200600:00:00(Xem: 2335)

Vừa mới đi làm về chưa kịp rũ bỏ những vướng vất trên người thì đã thấy khuôn mặt Yến hằm hằm bực bội. Tôi hơi chột dạ thầm nói với mình: "Lại chuyện gì nữa đây"" Mỗi khi đi làm về mà con vợ kiếm chuyện nọ kia, không những bữa cơm tối nuốt không vô mà tâm thần ngán ngẩm chịu không được. Thế nhưng tôi cảm thấy thoả mái ngay khi Yến nói: "Trời! Em bực qúa anh ạ! Cái vụ tổ chức văn nghệ chị Xuân Thì nhờ ấy em tưởng đã đâu vào đấy rồi ai ngờ chỉ nội chuyện mấy bà ca sĩ thôi mà cũng đã nhức cả đầu thật chịu không nổi. Anh phải giúp em giải quyết mới được". À thì ra thế! Tôi thấy phẻ trong người. Tưởng con mẹ đĩ lại nghe ai nói tào lao gì về tôi rồi tìm cớ hành cốt cái thằng tôi cho thỏa cái thú được làm vợ.
 Chẳng là mấy tuần trước, bà chị Xuân Thì đắc cử chức hội trưởng Hội Cựu Nữ Học Sinh... tại cái thành phố này và bà chị muốn tổ chức một buổi ra mắt... "hội trưởng" và Ban Chấp Hành thật linh đình nhưng cũng thật vui nhộn. Cái hội của chị Xuân Thì người thiện chí thì nhiều nhưng hầu hết đều có lý do chánh đáng không có thì giờ làm những công việc lẩm cẩm đòi hỏi trí óc một tí như kế hoạch tổ chức ra làm sao, ở đâu và văn nghệ văn gừng như thế nào vv... Khi phát biểu thì hăng hái sôi nổi nào là phải làm cho hay, cho linh động, rồi phải có dạ vũ nữa thì không khí mới tưng bừng nhộn nhịp. Thế nhưng khi chỉ định người lo việc tổ chức thì chị nào cũng nói "em kẹt qúa không có thì giờ..., hoặc em vướng bận cái nọ cái kia vv... em sẵn sàng phụ giúp bất cứ chị nào đứng ra tổ chức vv... và vv." Sau cùng bà chị Xuân Thì chộp lấy Yến ngọt ngào: "Thôi em ráng giúp chị một tay đi, ở đây chị thấy chỉ có mình em là có khả năng làm được việc này mà thôi." Sau "ly nước đường" đó Yến hăng tiết vịt nhận lời cái rụp "làm thì làm chứ sợ gì". Thế là Yến về nhà "hồ hởi" vác cái ngà voi ấy về nhà khoe với tôi khiến tôi ngán ngẩm hỏi:
-Thế em tổ chức văn nghệ bao giờ chưa, biết phải làm những gì không mà nhận lời làm giùm cho người tả
Yến tỉnh bơ:
-Em biết khỉ gì đâu, nhưng em nghĩ cái chuyện này có gì là khó mí lại có anh giúp nữa nên em đâu có lo ngại gì..
-Ối giời ơi! Tôi đi làm ngày mệt thấy mồ tổ, tôi ăn cái giải gì mà bà bắt tôi phải lo chuyện cho "mấy mệ" giời ơi này.. .
-Thế nhưng mà em đã nhận lời rồi bây giờ mà dãn ra người ta cười chọ Anh ráng giúp em đi, nghĩa là anh cứ chỉ cho em làm thôi, em không bắt anh phải ra mặt làm những công việc nọ kia đâu..
Tôi cướp lời:
-Nghĩa là bà bắt tôi làm hết mọi chuyện trong bóng tôi còn bà lăng xăng ở mặt nổi... cái kiểu cầm… cho ai tồ chứ gì..
Yến lại cướp lời:
-Chứ làm saỏ Chả lẽ anh không giúp em mà lại đi giúp con mẹ hàng xóm hay saọ Vả lại chuyện đàn bà con gái anh dây dưa vô làm gì rồi người ta lại cười em là không có anh giúp thì sức mấy mà em làm được. Ráng giúp em nghe anh...
Giời ơi! Hình như lâu lắm tôi mới lại được nghe lại tiếng anh anh em em ngọt ngào dễ thương như thế này cho nên dù ngán ngẩm cách mấy tôi cũng chỉ lắc đầu thở dài đến thượt một phát. Yến vội vàng ôm lấy tôi rồi gục đầu vào vai tôi làm bộ nũng nịu nhưng tôi cứ cho là thật đi vì cái cử chỉ âu yếm tình tứ này hình như nàng đã quên ngay từ khi hai đứa làm đám cưới và mất hẳn từ khi có đứa con đầu lòng. Thỉnh thoảng nàng cũng anh anh em em ngọt ngào với tôi nhưng cái cung bậc nó không như hồi hai đứa yêu nhaụ Nếu nghe kỹ những lời âu yếm của nàng bây giờ nhiều khi còn rùng mình thêm nữa. Chẳng hạn có khi Yến bảo: "Em sẽ yêu anh không phải đến khi anh chết mà thôi đâu. Ngay đến kiếp sau em cũng kiếm anh cho bằng được để mình tiếp tục là vợ chồng cho bõ những ngày em ôm con cơm nước hầu hạ anh..." Tôi thầm nhủ "Em  yêu anh chưa hết kiếp này mà anh đã ớn đến tận cổ rồi thế mà em còn đòi thêm một kiếp nữa thì đành để "my life in God hand" mà thôi".
Thế là tôi bắt buộc phải là nhà tổ chức trong bóng tối để giúp Yến hoàn thành công tác mà bà chị Xuân Thì giao phó. Tôi không có hứng thú tí nào vì Yến mù tịt về chuyện tổ chức. Không những phải liệt ra những mục tổng quát mà phải chi li từng tiểu tiết một. Trước hết phải kiếm địa điểm, tức là mướn hội trường hay tổ chức ở nhà hàng, mướn ban nhạc, âm thanh ai lo, bán vé ai lo, trang trí ai lo, và công việc quan trọng nhất là mời các "ca sĩ danh tiếng tại địa phương" hay mời ca sĩ từ điạ phương khác tới giúp vuị Chỉ mới nói tới đó Yến đã tá hoả tam tinh và khi nói tới các chi phí "tiền bạc" thì Yến chưng hửng: "Ừ nhỉ! Em không nghĩ đến điều này". Yến không muốn điên đầu về những mục lỉnh kỉnh ngoài tầm tay nhức đầu liền gạt phăng đi:
-Thôi anh lo giùm em ba cái đó đi, bây giờ nói em nghe cái mục chương trình văn nghệ trước đã. Còn tiền bạc thì đã có chị Xuân Thì lọ
Tôi bảo Yến:
- Bây giờ em mời năm bẩy các "ông bà ca sĩ " địa phương và những anh chị nào muốn ca giúp vui lại đây nấu bún ăn rồi tuỳ theo sở trường của mỗi ca sĩ mà chọn bài ca rồi mới sắp đặt chương trình được. Bài ca thì cứ lấy mấy CD ra coi rồi lựa bài mà bắt trước. Lựa những CD nào xuất sắc ra mà nghe thì dù không muốn ca giúp mà khi nghe qua họ cũng nổi hứng muốn cạ Chẳng hạn như nghe cái CD nhạc tiền chiến bài "Suối Mơ" chẳng hạn là ai cũng muốn ca hết. Không những muốn ca mà còn mơ ca được tuyệt như vậy nữa. Cứ nghe cái giọng Bắc Kỳ âu yếm "Trăng Sáng Vườn Chè", "Bế n Xuân", hay "Đôi Mắt Người Sơn Tây" là cả một bầu trời kỷ niệm miền Việt Bắc hiện về tha hồ mà các "mợ" mơ màng.
Thế rồi Yến liệt tên những nam nữ "ca sĩ " lừng danh tại địa phương để mời cạ Không thấy tên em Hạ Trắng tôi cũng hơi phật lòng nhưng biết làm sao vì Yến không ưa em Hạ Trắng mặc dù em "ni" ca rất ngọt ngào và rất dễ thương nhưng em  có chồng rồi lại không có chồng nên các mợ chỉ sợ chồng mình để mắt tới em... nên cứ tìm cách ngăn cách phân lỵ..
Mọi chuyện tưởng đã tạm ổn sau một bữa bún riêu để có quyết định tổng quát, Yến rất hí hửng và lên tinh thần thế mà sao bữa nay lại có vẻ bực bội và cái bực bội ấy thế nào cũng trút qua tôi để tôi giải quyết giùm...
Y như tôi đã tiên đoán, vừa ngồi vào mâm cơm là Yến đã bắt đầu trút những gì mà nàng phải ôm trong "lồng ngực" cả ngày hôm nay qua tôi:
-Anh biết không" Con mẹ Mưa Thu hồi chiều mới gọi em bảo rằng nếu có con mẹ Thu Ngời ca thì mẹ ấy không ca và cũng không thèm tham dự nữa.
Mới vài tuần trước đây thì chị chị em em ngọt sớt mà giờ đã là "con mẹ nọ con mẹ kia" thì thật là không thân hữu tí nào. Tôi tỏ vẻ bỡ ngỡ:
-Chị ta có cho biết lý do gì không"
-Mụ ấy nói rằng ca với ca sĩ vườn mầm non như con mẹ Thu Ngời nó mất thớ đi, mụ ý không thèm cạ Mụ ấy làm như mình là ca sĩ cỡ Lệ Thu, Thanh Thúy không bằng. Thấy mà phát ghét.
Tôi phì cười ngầm nghĩ: Đều gần 6 bó mí nhau rồi còn trẻ gì nữa mà mầm non với mầm gìa. Nếu là ca sĩ "hát ra tiền" thì đâu còn ở đây. Thu Ngời thật ra phải gọi là Thu Ngà mới đúng nhưng chị này khi xưng tên chị ta nói giọng miền Ba Ngòi nên nghe như là Thu Ngời riết rồi ai cũng nói là Thu Ngời và chị ta cũng vui vẻ đón nhận mỹ danh đó. Thu Ngời khoái ca, ca bất cứ ở đám tụ họp nào dù lớn hay nhỏ, nhạc gì cũng ca bất kể đó là tình ca, "rock" hay "twist" Thu Ngời làm tuốt nuốt. Thu Ngời ca không cần nhạc đệm, mà dù có ban nhạc đi nữa thì ban nhạc cứ tuỳ nghi chạy theo tiếng ca của Thu Ngời khiến cho sự trình diễn rất là... vui nhộn. Thu Ngơi xí xọn nhưng rất zui zẻ với mọi người nên chẳng ai muốn ghét; những buổi zăn nghệ mà có Thu Ngời ca thì cũng như thêm một không khí một sắc thái gì khác lạ. Mới đầu mỗi khi Thu Ngời xuất hiện thì thiên hạ vỗ tay rầm rầm để chọc quê nhưng riết rồi thành thói quen, nên từ đó Thu Ngời tự nhiên được coi như là một khuôn mặt không thể thiếu trong các buổi văn nghệ tại đây. Cái sự "nổi" của Thu Ngời khiến cho mấy bà chị ca sĩ tự coi như "nhà nghề ở địa phương" phát ghét nên tìm cách miệt thị và "dìm" em xuống.


Tôi bảo Yến:
-Chị ấy không ca thì thôi chứ bạn bè chòm xóm cả đâu có thể trọng người nọ khinh người kia được. Thôi thì người phụ ta chứ ta có phụ người đâu. Mất một ca sĩ thì còn ca sĩ khác chứ lo gì....
Yến nôn nóng:
-Nhưng mà không được! Nếu mẹ Xuân Thì không ca thì sức mấy mà mẹ ấy cho ông chồng là ca sĩ "Đường Xưa Lối Cũ" cạ
-Ừ nhỉ. Tôi lẩm bẩm: "thiệt rắc rồi".
Người ta gọi ông chồng chị Xuân Thì là ca sĩ "Đường Xưa Lối Cũ" vì ông ta chỉ ca có mỗi bài tủ là bản "Đường Xưa Lối Cũ" mà thôi nhưng ông ta ca rất hay nên mỗi khi ông ta có mặt ở đình đám thì các "fan" lại hô to "Đường Xưa Lối Cũ" đị Tôi trấn an Yến:
-Thôi được . Chuyện này cứ để đó rồi từ từ tính. Ngoài ra còn cái gì rắc rối nữa không"
Yến tiếp tục tuôn ra với tất cả bực dọc:
-Có mười "ông" và "bà" ca sĩ thì có đến sáu mẹ đặt điều kiện mới bực mình chứ. Chỉ có ông "Ô Mê Ly", chị Núi Ngàn và Thu Ngời là không đòi hỏi gì thôi...
Thế rồi Yến kể ra nào là mụ Xuân Muộn ra điều kiện là chị ta không muốn ca ở đầu hay ở cuối chương trình mà chỉ ca ba bản ở khoảng giữa chương trình mà thôi. Tôi thầm hiểu thâm ý tinh khôn của chị chàng Xuân Muộn này. Em không muốn ca giống như là "dọn bãi" ở phần mở đầu chương trình vì lúc đó khán giả chưa đến đông và nếu có người nào thì họ gặp nhau cứ lo tiú tít ăn uống trò chuyện um cả lên có ai nghe ca đâu. Cuối chương trình thì lúc đó người ta cũng đã lác đác ra về, rồi tiếng từ giã hẹn hò nhau cũng um lên và người còn lại thì khệnh ra hoặc gác chân lên ghế một cách mệt mỏi khiến em mất cả hứng trình diễn. Trong quá khứ, mới đầu ý đồ của Xuân Muộn không ai biết vì có sắp ở phần đầu chương trình thì em cứ đến trễ. Mà sắp em ở phần cuối thì em tìm đến MC khẩn thiết: "Chết! tôi có chuyện gấp quá phải về bây giờ, cho tôi ca trước đi chứ tôi không ở lại được đâu". Chàng MC được đàn bà năn nỉ cảm thấy mình oai cả ra thế là OK cái rụp. Riết rồi lần nào cũng vậy nên ý đồ của Xuân Muộn ai cũng biết và ca sĩ nào mà bị Xuân Muộn choán chỗ trước thì mặt cứ chẩy ra dùng những lời chì chiết rủa xả. Ai đi qua cũng cũng phân bua "Chị coi con mẹ Xuân Muộn này có cà chớn không. Tơi phiên tui ca mà mẹ ấy lên nói gì với mấy chả đòi ca trước tuị Thấy mà phát ghét".
Rồi Yến kể đến ca sĩ Nắng Hạ đòi hỏi phải dành cho chị ta 45 phút để cái ban của chị ta gồm hai vợ chồng, hai cô em và ba đứa cháu con nít lên trình diễn. Thật ra những buổi tổ chức văn nghệ có bán vé gây qũy thì sự đòi hỏi của Nắng Hạ ai cũng chiều cả. Vì người ta nghĩ, thôi thí cô hồn hơn nửa giờ đầu dọn bãi giao cho Nắng Hạ làm gì thì làm. Cả cái ban của "nhà nó" cũng đã mua hết 10 vé rồi còn gì; bỏ chi cho uổng. Nhưng những buổi hát miễn phí thì người ta không chiều, không hát thì thôi nhưng Nắng Hạ vẫn tự cho mình là ca sĩ có hạng nên lúc nào cũng đòi hỏi thế nọ thế kiạ Nắng Hạ kên là phải vì em là người duy nhất ở đây bỏ ra hai chục ngàn thay hết đồ đạc bàn ghế trong nhà mời cho được nữ ca sĩ "Dạ Trăng" về nhà mình chơi nên em rất hãnh diện. Gặp ai Nắng Hạ cũng khoe rằng tuần rồi Dạ Trăng ghé nhà tôi chơi vui lắm... Người nghe cười bằng mắt long lanh: "thế hả". Dạ Trăng là một ca sĩ có chút tiếng tăm vì hay đi hát chùa và hát chùa nên thỉnh thoảng được người ta mời đi chỗ nọ chỗ kiạ Từ khi mời được ca sĩ Dạ Trăng về nhà chơi thì tự nhiên Nắng Hạ nhìn người khác bằng nửa con mắt và cứ làm như mình đã là ca sĩ của phục quốc quân thứ hạng nặng chứ không phải vừa. Mở miệng ra là "hát để lên đường" nhưng nếu hỏi "lên đường đi đâu" thì Nắng Hạ bí tắc phọt: "Thì lên đường chứ đi đâu nữa". Có một lần thấy năm bẩy trự ngồi xúm lại đánh chén tán dốc Nắng Hạ nghiêm mặt bảo: "Các ông chỉ lo nhậu không à. Chả có làm điều gì cho đất nước gì cả!" Một tay đã "sứa" quạt lại: "Thế hai mươi mấy năm nay chồng bà làm gì hay cũng chỉ nói phét trên bàn nhậu""
Khổ nỗi chồng Nắng Hạ không những là một tay khướt nhất nước mà cũng là một tay nói phét có hạng. Sau cú này Nắng Hạ không còn nỏ mồm "hát để lên đường" nữa nhưng Nắng Hạ bắt hai đứa em sồn sồn và mấy đứa cháu may áo dài đồng phục đứng nhép miệng với mình. Nghĩa là ai ca trong tếp không biết toàn ban cứ nhép theo băng "cát sét" và chẳng cần ban nhạc ban nhiếc gì cả. Nắng Hạ còn có cái tài và can đảm là dù không mời em ca trong chương trình nhưng muốn hát là em hát. Loạng quạng là em nhẩy tót lên sân khấu chốp lấy máy vi âm: "Thấy qúy vị vui quá, ban "hát để lên đường" chúng tôi xin góp vui cùng quý vị bản"... Thế là em quất cho một lèo 20 phút. Có nhạc sĩ giận qúa bỏ đàn không đánh nữa nhưng nhàm nhò gì Nắng Hạ móc ra cái băng cát sét là xong. Chòm xóm với nhau cả, ban tổ chức đâu nỡ chửi em, nên cũng đành cười trừ. Nắng Hạ còn có cú đột kích tài tình nữa là hễ có ca sĩ nổi tiếng nào về giúp vui thế nào cũng tìm cách nhẩy lên sân khấu hỏi vớ vẩn hay ca ké một câu để cho anh chồng chụp hình làm kỷ niệm. "Nói tới tên" ca sĩ nào Nắng Hạ cũng biết hết và thường nói rằng con bé này nó ở Cali chứ ở đâu, hôm nọ qua bên đó tôi mới gặp nó đây này... Phải nói là đồng bào ở cái thành phố này rất hề hà dễ dãi cho nên mọi chuyện người ta cứ... để ngoài taị
Còn bà chị ca sĩ Vành Khuyên thì dễ dãi hơn; Vành Khuyên chỉ nói rằng: muốn sắp chị ta hát ở phần nào của chương trình cũng được. Hát đầu hát cuối hát khúc giữa chị không "ke" nhưng hát sau Thu Ngời là Vành Khuyên đứng dậy đi về. Còn hợp ca mà có Thu Ngời thì Vành Khuyên đếch chịu lên sân khấu. Ca sĩ Nắng Mai thì nhỏ nhẹ không kênh kiệu nhưng mỗi khi em đề nghị điều gì thì đều có dụng ý và cái dụng của em nó lộ liễu qúa nên ai cũng biết nên dễ bị lật tẩy. Có lần Nắng Mai đề nghị một bản hợp ca rồi nói: "Tất cả các chị mặc áo dài vàng hết, em mặc áo dài đỏ đứng giữa đằng trước ba buớc làm ca "lead", các chị chỉ hợp ca những điệp khúc thôi. Trông đẹp và hay lắm". Thu Ngời lật tẩy: "Cha! Chị tính chơi nổi hơn tụi tui hạ Bắt tụi tui làm nền cho chị ca phải không""  Thế là mấy mẹ ào ào lên phản đối hô "dẹp dẹp". Mỗi khi bị lật tẩy Nắng Mai không nổi giận mà chỉ cười tình ỏn ẻn: "Em chỉ đề nghị vậy thôi, các chị không chịu thì thôi chứ làm gì mà la em dữ vậy..." Thế rồi chị em đấm nhau thùm thụp cười như vỡ chợ.
Những chuyện lẩm cẩm này khiến cho người ta ngán ngẩm nhưng nếu thiếu kiên nhẫn và cứng kiểu như "George W. Bush" thì sẽ gây thù chuốc oán lai rai trong cái xóm làng thân hữu vốn đã nhiêu khê này.
Tôi thử ý Yến:
-Em có nhớ các cụ ngày xưa khi cho con cháu ăn mà con cháu nhõng nhẽo thường bực mình nói rằng: "Cho chúng nó ăn mà chúng nó không ăn thì đổ mẹ nó cho chó ăn" không"
Yến ngẩn ngơ một chút rồi sa sầm mặt:
-Anh nói vậy nghe sao được. Chị em mỗi khi đi ra ngõ gặp nhau mà làm vậy rồi em mang tiếng chết. Anh phải giúp em trổ tài khéo léo thì mấy chị ấy mới phục em chứ...
Tôi nổi nóng:
-Chứ bây giờ em bắt anh phải đi lậy mấy mẹ ấy cho em à" Mẹ nào không ca em gọi cám ơn họ để gạc tên họ ra rồi mời những anh chị "thân hữu" nào thích ca thế vào cũng được. Nhưng chừa một khoảng trống đó, thế nào vào giờ chót mấy mẹ này cũng gọi em yêu cầu ghi tên vào chương trình cho mà coị
Yến không yên tâm:
-Liệu có... như anh tính không anh"
-Yên chí đi em. Ca sĩ... tỉnh lẻ nhà mình mà... Thiếu gì em.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.