Hôm nay,  

Truyện Ngắn: Mái Ấm Đêm Giao Thừa

1/27/200100:00:00(View: 5016)

Đợi cho chú tài xế ngồi hẳn vào xe rồi, Đạt mới chạy vội ra góc sân nơi có
thằng bé nhà nghèo đang đứng chờ nó ở đó mỗi ngày. Thằng bé bẩn thỉu
lem luốc đến là tội nghiệp. Da mặt xanh xao, đôi mắt hiền lành lơ láo sợ sệt.
Đạt móc trong cặp ra một quả xoài còn đang lạnh buốt ẩm ướt, đưa qua song sắt
cho thằng bé.

- Cho mày nè, ăn đi, sáng giờ mày ăn gì chưa"

Thằng bé lắc đầu tỏ ý chưa ăn gì buổi sáng, nó nhìn quả xoài ánh mắt long lanh
thèm muốn, bàn tay dơ bẩn nắm chặt lấy quả xoài như sợ nó sẽ biến đi. Nó
thì thầm:

- Cám ơn nghe, mày tốt với tao quá.

Đạt mắc cỡ khoác tay như người lớn. Điều này nó bắt chước lối của ba nó mỗi
khi có ai cám ơn:

- Có gì đâu, thôi tao dô học nhá, sáng mai mày tới đây tao cho đồ ăn nữa.

Đạt chạy băng qua sân trường mất hút sau lối quanh của phòng hiệu trưởng.
Thằng bé nhìn theo với ánh mắt biết ơn, cho đến khi sân trường không còn ai
nữa. Tiếng trống trường dồn dập báo hiệu tập họp chào cờ buổi sáng nó mới uể
oải rời chỗ đứng ngắm nghía quả xoài lạnh trên tay với cả nét rạng rỡ hạnh
phúc, trên nét mặt, nó từ từ đưa quả xoài lên ngang miệng cắn một miếng thật
sung sướng.

Tý lấm lét đi nhè nhẹ ra nhà sau để vào chòi bếp, nó dở nồi cơm ra chỉ còn vỏn
vẹn nửa chén rời rạc. Nó mở nồi cá kho cũng vậy chỉ còn lăn lóc vài con cá
lòng tong khô đét vì kho đi kho lại quá nhiều lần. Nó lùa cơm và cá vào miệng
chưa kịp nhai thì Bảy Hổ đã lù lù đứng án ngữ ngay cửa bếp từ bao giờ. Nó giật
bắn cả người khi nghe tiếng nói ồ ề khản đặc vì nghiện rượu của ba dượng:

- Thấy mày là thấy ăn. Hừ! Con mồi tới đâu rồi hả thằng quỷ nhỏ"

Nó hiểu rằng "con mồi" có nghĩa là thằng bé nhà giàu mà nó và Bảy Hổ đang theo
đuổi. Nó vừa nhai cơm vừa trả lời ba dượng:

- Dạ... từ từ ba. Phải đợi cho nó tin con đã chứ. Nó nghi thì làm sao rủ nó về
đây được"

Trước khi nói bao giờ Bảy Hổ cũng "hừ" lên một tiếng như thể thị uy với kẻ đối
diện, cũng có thể chỉ là thói quen của lão. Hắn tiến tới véo tai thằng nhỏ
không thương tiếc. Tý kêu thét lên đau đớn cũng không làm gương mặt cô hồn của
hắn rung động, những hạt cơm rơi vãi từ trong miệng của Tý.

- Tao cho mày hay, đừng tưởng tao không biết gì nha. Thằng nhà giàu đó cho mày
đồ ăn mỗi ngày, nên mày tội nghiệp nó chứ gì" Mấy đứa trước sao mày rủ lẹ vậy"
Mày gạt tao là tao giết mày như giết một con kiến nha con.

Mẹ Tý nghe con kêu khóc trong bếp bà quẳng vội rổ rau trên tay xuống đất, chạy
vào ôm đầu Tý vô ngực vỗ về. Bà ngước lên nhìn chồng căm tức:

- Ông làm cái gì vậy"

Bảy Hổ trợn mắt nhìn vợ hăm dọa, hắn đưa ngón tay to sù lên chỉ vào mặt bà:

- Còn mày nữa đó, chỉ giỏi binh con, coi chừng tao.

Mặc cho hai mẹ con co ro ôm nhau khóc thầm trong bếp, Bảy Hổ đi thẳng ra đầu
xóm. Liễu thừa biết hắn ta đi mua rượu ở quán bà Tư, rồi la cà rủ rê mấy thằng
bợm nhậu trong xóm làm hết xị này tới xị khác. Nghề chính của Bảy Hổ là đâm
thuê chém mướn, hắn là tay anh chị, cả xóm Cây Thị này chẳng ai lạ gì hắn.

Cách đây hai năm, sau khi ba thằng Tý chẳng may bị tai nạn giao thông qua đời,
bỏ lại hai mẹ con bơ vơ không nơi nương tựa. Hai mẹ con lếch thếch dắt nhau ra
chợ bán rau cải sống qua ngày. Hôm đó chưa bán được đồng nào, đã bị thằng thu
thuế chợ giằng co, lôi kéo đá đổ cả thúng rau của Liễu, chỉ vì nàng không chịu
đóng thuế cho nó. Vài bó rau mà nó xé vé thuế hai trăm đồng thì tiền đâu mà
trả" Tự nhiên Bảy Hổ từ đâu lừ lừ xuất hiện như hung thần, nắm cổ áo thằng thu
thuế dơ lên cao, trợn mắt hỏi:

- Mày có biết tao là ai không"

Thằng này sợ quá lắp bắp không ra hơi:

- ...Ủa, ủa...anh..anh Bảy, bà này...

Bảy Hổ gầm gừ trong miệng giống như con cọp thiệt:

- Dzợ tao đó... mày cà chớn hả.

Mặt nó tái xanh tái xám lắp bắp:

- ...Em xin lỗi đại ca, em... em... hổng biết.

Bảy Hổ buông nhẹ mà nó cũng té nhào xuống đất, đâu đây một vài tiếng cười chế
diễu vang lên, nhưng đột ngột im bặt, không rõ vì sợ thằng này để tâm thù hằn,
hay sợ chính bộ mặt cô hồn các đảng của Bảy Hổ.

Liễu loay hoay nhặt những bó rau tơi tả dưới đất vì bàn chân mất dạy của thuế
chợ, bỗng một cánh tay thô thiển vững chắc nâng nhẹ cánh tay của Liễu đứng
lên, khuôn mặt dữ tợn và đôi mắt lồi nhiều tròng trắng của Bảy Hổ khi nhìn
Liễu cũng dịu lại tình tứ:

- Mình về thôi em...

Liễu cũng sợ dáng dấp côn đồ của hắn đã đành, vừa rồi chính hắn cũng đã nói
bừa rằng nàng là vợ hắn. Từ nay bọn thuế chợ hết dám bắt nạt nàng nữa rồi.
Liễu đành riu ríu theo hắn ra khỏi khu chợ cá ồn ào.

Vừa đi hắn vừa ôn tồn hỏi thăm gia cảnh nàng, mỗi lần có ai hỏi tới chuyện
riêng tư, mẹ góa con côi bữa no bữa đói của hai mẹ con, Liễu đều tủi thân vừa
khóc vừa kể, làm cho con tim chai đá Bảy Hổ cũng xao xuyến, bồi hồi... Hắn dịu
dàng khuyên nàng nên về sống chung với hắn như vợ chồng, nhưng là lẽ mọn mà
thôi, hắn hứa sẽ bảo bọc mẹ con nàng no ấm suốt đời...

Chỉ được một năm đầu Liễu không phải ra chợ buôn rau bán cá cực khổ. Sang năm
thứ hai hắn bắt đầu hành hạ mẹ con nàng bằng những cái tát tai nảy đom đóm, vì
nàng không cho Tý đi lừa đảo những đứa trẻ con nhà giàu, bằng tuổi với Tý đưa
về nhà cho Bảy Hổ tống tiền cha mẹ nạn nhân đó. Thương Tý mới mười tuổi đầu đã
bước vào con đường lưu manh, trở thành tay sai đắc lực của Bảy Hổ, Liễu cũng
đành mặc con trong tay Bảy Hổ vì không muốn cả hai mẹ con đều bị đòn roi, đói
lạnh trong hầm tối nhà Bảy Hổ.

*

- Mẹ ơi cho con ra đầu đường ăn sâm bổ lượng một chút nghe mẹ"

Bà chủ tiệm vàng Kim Hạnh ngửng đầu nhìn con trai bé bỏng không mấy hài lòng:

- Chợ tết đông người lắm con à, coi chừng lạc đường đó.

Đạt bước nhanh ra cửa chỉ sợ mẹ đổi ý kéo tay vô nhà mà thôi.

- Con ăn xong con về liền mẹ à.

Rồi nó ù té chạy vội vàng tới chỗ Tý đang lấp ló đứng chờ. Hai đứa như đôi
chim sẻ vừa lìa tổ tung tăng dắt nhau ra xe bán sâm bổ lượng, thắp đèn neon
sáng trưng, vừa ăn vừa kể nhau nghe đủ thứ chuyện về mình. Đạt cảm thấy Tý hôm
nay có vẻ thoáng buồn, thoáng lo âu, nhưng Đạt lại cho rằng có lẽ vì Tý đói
bụng, hoặc Tý buồn vì không khí tết rộn ràng khắp nơi mà trên người nó vẫn là
chiếc áo ngắn tay bẩn thỉu rách rưới. Đạt ân cần với bạn:

- Mai tao đem cho mày cái áo của tao nha"

Tý nhìn nó mỉm cười cảm động:

- Tao lớn hơn mày một cái đầu, làm sao tao mặc vừa áo mày"

Đạt cười lớn:

- À há, tao ngu quá không nhớ ra.

Tý nhìn nó cảm động, nhai nốt hạt sen trong miệng:

- Mày không phải là ngu, vì mày thương tao nghèo mà thôi.

Mỗi lần có ai khen là nó đều sung sướng xen lẫn mắc cở. Riêng tâm trạng của Tý
hôm nay rối bời phân vân không biết chọn đường nào đây. Nếu nghe lời Bảy Hổ dụ
dỗ con mồi này vào tròng thì tội nghiệp cho nó quá. Trong đời nó chưa một lần
được ai đối xử tử tế như Đạt. Nhưng nếu thả con mồi đi, thì roi vọt đến với nó
đã đành, Tý không đành lòng nhìn thấy mẹ nó cũng bị vạ lây vì lỗi của nó. Tý
đành thở dài nhìn bạn:

- Tới nhà tao chơi đi, một chút thôi mà...

- Xa hông" Đi lâu má tao la chết...

- Gần xịch đây hà...

Tý dẫn nó vào xóm Cây Thị đường rất ngoằn ngoèo quanh co. Tý dừng lại trước
một căn nhà lá lụp xụp cửa đóng. Vì tối quá Đạt không nhìn thấy mắt Tý long
lanh ngấn lệ vì ăn năn. Bỗng cánh cửa bật mở, một cánh tay vạm vỡ trong bóng
tối lôi mạnh Đạt vào bên trong căn nhà tối om. Đạt hoảng hốt la lên:

- Tý ơi... chuyện gì zậy"

Tý nép người vào vách lá, hai tay bịt chặt tai lại không dám nghe tiếng la hét
của bạn mình trong cái mền bị Bảy Hổ trùm kín mít. Hắn trói thằng bé lại và
nhét dẻ vô miệng nó thật nhanh nhẹn, dễ dàng như tu một sị rượu vậy.

*

- Allo... tiệm vàng Kim Thành phải không"

- Dà...dà... ông cần gì nói ngay đi...

- Thì tui đã nói cho bà nghe hôm qua rồi, thằng Đạt trong tay tui, nếu bà
muốn con trở về nhà nguyên vẹn chân tay thì...

Bà Kim Hạnh run rẩy bên đầu giây:

- Tôi lạy ông một trăm lạy, ông thả con tôi ra, ông muốn bao nhiêu tiền tôi
cũng chịu.

Bảy Hổ hừ lên một tiếng rất đểu, rất điệu nghệ trong làng anh chị. Hắn mỉm
cười khoái trá một mình, nạn nhân của hắn giọng nói gần như điên loạn vì mất
con, mà càng điên loạn bao nhiêu thì tiền chuộc càng cao bấy nhiêu. Kinh
nghiệm cho hắn biết như thế. Rồi hắn bồi thêm một câu chửi thề cho nạn nhân
kinh hoàng hơn:

- ĐM. Bao nhiêu là bao nhiêu"

Bà Kim Hạnh ngập ngừng:

- Ông muốn bao nhiêu"

Bảy Hổ lạnh lùng buông một câu dứt khoát:

- Một trăm cây!

Đầu giây bên kia chỉ nghe một tiếng "hả" đứt đoạn rồi liền theo đó là tiếng
ngã huỵch thật mạnh. Bảy Hổ biết rằng bà Kim Hạnh đã té xuống bất tỉnh, nhưng
hắn vẫn không hề nao núng. Hắn thản nhiên rời bàn điện thoại, vừa đi vừa huýt
gió một bản nhạc quen thuộc "Ngày em còn thơ, lòng vương mộng mơ..."

*

Tý đẩy nhè nhẹ chén cơm có vài cộng rau muống xào để bên trên, qua lỗ chó chui
vào trong cho Đạt. Nó ngập ngừng trước ánh mắt rực lửa tức giận của bạn:

- Mày ăn đi không đói chết.

Đạt đá đổ chén cơm hét lên:

- Thả tao ra, mày nhốt tao ở đây để làm gì"

Tý buồn rầu không dám nhìn thẳng vào mắt bạn:

- Thả mày ra, Bảy Hổ giết hai mẹ con tao chết.

Đạt nhướng mắt nhìn Tý như một kẻ bề trên:

- Tụi bay muốn gì"

Tý đáp nhỏ như một lời ăn năn:

- Bảy Hổ chỉ muốn bắt cóc mày để tống tiền ba má mày thôi, tao chỉ là tay sai,
nếu không theo lịnh của ổng, ổng sẽ giết chết mẹ con tao.

Đạt quay lưng đi hằn học:

- Đồ lưu manh.

Tý biết rằng câu này Đạt có ý chửi cả Tý lẫn Bảy Hổ. Nó lầm lũi bước đi trong
lòng đầy hổ thẹn của một đứa bé nhà nghèo.

Bảy Hổ bận túi bụi với những kế hoạch trong đầu óc nên không để ý gì đến hai
mẹ con Tý. Vì thế mới có thời gian chạy ra chợ kể hết cho mẹ nó nghe sự việc,
rằng Tý không muốn hại bạn một chút nào, vì Đạt rất tốt với nó... và nó không
biết phải xử trí ra sao bây giờ.

Liễu cắn môi suy nghĩ thật lâu, rồi ghé vào tai nó thì thầm một lúc, không
biết nàng nói gì, chỉ thấy càng lúc mắt Tý càng có vẻ sáng lên vui mừng, và
gật đầu lia lịa. Trước khi đứng dậy, Liễu còn cố dặn thêm:

- Nhưng phải hết sức cẩn thận, ổng mà biết được thì mẹ con mình cầm chắc cái
chết, nha con"

Sau đó hai mẹ con Tý dắt tay nhau băng qua tiệm thuốc tây bên kia đường.

Xị rượu đổ lăn lóc trên bàn, đĩa tôm khô củ kiệu còn sót lại vài miếng nằm
chơ vơ bên mép đĩa, giống hệt dáng nằm phơi thây của Bảy Hổ trên bộ ván. Tiếng
ngáy ồm ồm nồng nực mùi rượu đế của hắn vẫn không làm cho mẹ con Tý yên tâm.
Liễu chỉ vào xâu chìa khóa lủng lẳng trên thắt lưng của hắn. Da mặt Tý xanh
xao hơn bình thường, vì nó phải cố gắng xua đi cơn sợ hãi đang vây kín. Tý rón
rén đến bên Bảy Hổ đưa bàn tay bé nhỏ đến gần xâu chìa khóa, Bảy Hổ đột nhiên
trở mình, cả hai mẹ con Tý giật mình toát mồ hôi, nhưng rồi hắn chỉ lẩm bẩm
câu chửi thề quen thuộc:

- ĐM. tao giết chết cha tụi bay...

Phải khó khăn lắm Tý mới gỡ được xâu chìa khóa ra khỏi thắt lưng của bố dượng,
mồ hôi Tý chảy dài xuống thái dương. Hai mẹ con như hai con mèo đêm nhẹ bước
về phía phòng nhốt Đạt. Nó sợ hãi đứng bật dậy la lên:

- Mấy người thả tui ra, mấy người định làm gì tui"

Liễu đưa vội ngón tay lên môi khe khẽ ra dấu cho Đạt im lặng. Tý sợ hãi nhìn
về phía Bảy Hổ nhưng thấy hắn vẫn ngủ say như chết, vì hắn đã uống trọn chai
rượu có ngâm hai viên thuốc ngủ mà Liễu lén bỏ vào hồi chiều.

- Mày la lên ổng thức dậy chết cả đám.

Cửa mở sau một hồi lách cách khá to vì sự yên lặng của đêm khuya. Đạt cũng
đoán ra một phần nào sự việc đang diễn trước mắt. Nó nhẹ nhàng theo mẹ con Tý
ra cửa, đến đầu hẻm Cây Thị, cả ba người nắm tay nhau chạy thục mạng trên vỉa
hè mà giờ này đã vắng tanh vì đêm nay là đêm Ba Mươi Tết.

Tiệm vàng Kim Hạnh cửa đã khóa kín. Trên lầu đèn vẫn còn sáng trưng. Liễu bấm
chuông giúp thằng bé vì nó không với tới. Mọi người trong nhà đổ xô ra ban
công nhìn xuống. Tiếng ông bà Kim Hạnh và chị người làm cùng reo lên một lượt:

- Đạt kìa kìa.... con ơi... Đạt ơi...

Ba bốn lần cửa sắt bên trong, cuối cùng cánh cửa mới nặng nề, ken két mở ra
chỉ vừa đủ lọt chỗ cho một người bước vào. Liễu nắm chặt bàn tay của con đứng
xớ rớ bên ngoài trong tư thế chuẩn bị đi. Những ánh mắt của người lớn nghi
ngại nhìn nhau. Liễu khẽ gật đầu chào họ, kéo Tý dợm bước, nhưng Đạt đã nắm
chặt bàn tay của Tý lại:

- Dô đây đã. Mẹ ơi. Má của thằng Tý cứu con ra đó....

Tất cả nét nghi ngờ tan biến nhanh. Bà Kim Hạnh thân mật nắm bàn tay khô gầy,
đen đủi của Liễu kéo vào nhà. Ba Đạt mỉm cười thật độ lượng nhìn Tý, đẩy nhẹ
nó vào trong nhà, ông khẽ nói:

- Gia đình chúng tôi vô cùng cám ơn bà và cháu, xin mời tất cả vào phòng khách
chúng ta cùng nói chuyện.

Sau đó Liễu kể lể hết sự tình xảy ra trong hai ngày qua cho mọi người nghe.
Vừa xong thì đồng hồ cũng vừa điểm 12 tiếng: Giờ Giao Thừa. Ông Kim Hạnh nhấc
điện thoại lên gọi cho ty cảnh sát để họ đến còng tay hắn trước khi thuốc ngủ
và rượu tan hết. Nhìn hình hài nghèo nàn, đói khổ của mẹ con Tý đang nép vào nhau
trên bộ ghế salon lớn, ông Kim Hạnh cảm thấy bùi ngùi dâng lên trong lòng.
Giữa bầu không khí trang nghiêm bắt đầu một năm mới, tiếng ông thân mật nồng
nàn:

- Tôi đề nghị như thế này: bà và cháu Tý dù sao cũng là ân nhân lớn của gia
đình chúng tôi. Hai người nay không thể trở về nơi ở của Bảy Hổ được nữa rồi,
chi bằng chúng tôi xin mời mẹ con ở lại cùng hưởng với gia đình chúng tôi ba
ngày tết. Rồi sau đó chúng ta sẽ bàn tiếp những sự việc sắp tới... Bà có đồng
ý như thế không ạ"

Liễu cố ngăn những giọt nước mắt sung sướng chỉ muốn trào ra. Dù sao Năm Mới
cũng đã hiện diện với mọi người, ai lại rơi nước mắt như vậy bao giờ" Nàng lí
nhí cám ơn thiện ý của ông bà Kim Hạnh.

Từ nãy đến giờ Đạt chỉ lo sợ mẹ Tý dắt nó ra đi mà thôi. Bây giờ thì nó sung
sướng thở phào một hơi vì biết Tý đã được ở lại. Đạt nắm tay Tý chạy về phía
tủ lạnh, mở vội ra:

- Trời ơi, làm gì cho tụi con ăn đi chứ, đói gần chết rồi nè...

Tiếng pháo giao thừa chợt nổ ròn rã ngay ban công nhà Đạt, át cả tiếng cười
hạnh phúc của những tâm hồn nhân ái gặp nhau trong đêm trừ tịch này.

Ngọc Hà

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Sky River Casino vô cùng vui mừng hào hứng tổ chức chương trình Ăn Tết Nguyên Đán với những giải thưởng thật lớn cho các hội viên Sky River Rewards. Chúng tôi cũng xin kính chúc tất cả Quý Vị được nhiều may mắn và một Năm Giáp Thìn thịnh vượng! Trong dịp đón mừng Năm Mới Âm Lịch năm nay, 'Đội Múa Rồng và Lân Bạch Hạc Leung's White Crane Dragon and Lion Dance Association' đã thực hiện một buổi biểu diễn Múa Lân hào hứng tuyệt vời ở Sky River Casino vào lúc 11:00 AM ngày 11 Tháng Hai. Mọi người tin tưởng rằng những ai tới xem múa lân sẽ được hưởng hạnh vận.
Theo một nghiên cứu mới, có hơn một nửa số hồ lớn trên thế giới đã bị thu hẹp kể từ đầu những năm 1990, chủ yếu là do biến đổi khí hậu, làm gia tăng mối lo ngại về nước cho nông nghiệp, thủy điện và nhu cầu của con người, theo trang Reuters đưa tin vào 8 tháng 5 năm 2023.
(Tin VOA) - Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF) vào ngày 13/9 ra thông cáo lên án Việt Nam tiếp tục lạm dụng hệ thống tư pháp để áp đặt những án tù nặng nề với mục tiêu loại trừ mọi tiếng nói chỉ trích của giới ký giả. Trường hợp nhà báo tự do mới nhất bị kết án là ông Lê Anh Hùng với bản án năm năm tù. RSF bày tỏ nỗi kinh sợ về bản án đưa ra trong một phiên tòa thầm lặng xét xử ông Lê Anh Hùng hồi ngày 30 tháng 8 vừa qua. Ông này bị kết án với cáo buộc ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước’ theo Điều 331 Bộ Luật Hình sự Việt Nam
Từ đầu tuần đến nay, cuộc tấn công thần tốc của Ukraine ở phía đông bắc đã khiến quân Nga phải rút lui trong hỗn loạn và mở rộng chiến trường thêm hàng trăm dặm, lấy lại một phần lãnh thổ khu vực đông bắc Kharkiv, quân đội Ukraine giờ đây đã có được vị thế để thực hiện tấn công vào Donbas, lãnh phổ phía đông gồm các vùng công nghiệp mà tổng thống Nga Putin coi là trọng tâm trong cuộc chiến của mình.
Tuần qua, Nước Mỹ chính thức đưa giới tính thứ ba vào thẻ thông hành. Công dân Hoa Kỳ giờ đây có thể chọn đánh dấu giới tính trên sổ thông hành là M (nam), F (nữ) hay X (giới tính khác).
Sau hành động phản đối quả cảm của cô trên truyền hình Nga, nữ phóng viên (nhà báo) Marina Ovsyannikova đã kêu gọi đồng hương của cô hãy đứng lên chống lại cuộc xâm lược Ukraine. Ovsyannikova cho biết trong một cuộc phỏng vấn với "kênh truyền hình Mỹ ABC" hôm Chủ nhật: “Đây là những thời điểm rất đen tối và rất khó khăn và bất kỳ ai có lập trường công dân và muốn lập trường đó được lắng nghe cần phải nói lên tiếng nói của họ”.
Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam cử hành Ngày Quốc tế Nhân Quyền Lần Thứ 73 và Lễ Trao Giải Nhân Quyền Việt Nam lần thứ 20.
Sau hơn 30 năm Liên bang Xô Viết sụp đổ, nhân dân Nga và khối các nước Đông Âu đã được hưởng những chế độ dân chủ, tự do. Ngược lại, bằng chính sách cai trị độc tài và độc đảng, Đảng CSVN đã dùng bạo lực và súng đạn của Quân đội và Công an để bao vây dân chủ và đàn áp tự do ở Việt Nam. Trích dẫn chính những phát biểu của giới lãnh đạo Việt Nam, tác giả Phạm Trần đưa ra những nhận định rất bi quan về tương lai đất nước, mà hiểm họa lớn nhất có lẽ là càng ngày càng nằm gọn trong tay Trung quốc. Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tác giả Bảo Giang ghi nhận: “Giai đoạn trước di cư. Nơi nào có dăm ba cái Cờ Đỏ phất phơ là y như có sự chết rình rập." Tại sao vậy? Để có câu trả lời, mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của nhà văn Tưởng Năng Tiến.
Người cộng sản là những “kịch sĩ” rất “tài”, nhưng những “tài năng kịch nghệ” đó lại vô phúc nhận những “vai kịch” vụng về từ những “đạo diễn chính trị” yếu kém. – Nguyễn Ngọc Già (RFA).. Mời bạn đọc vào đọc bài viết dưới đây của phó thường dân/ nhà văn Tưởng Năng Tiến để nhìn thấy thêm chân diện của người cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.