Bìa sách “Đường Tự Do, Saigon”
Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.
Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon’ đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, tác phẩm được sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn. mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng, tình tiết riêng. Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigon đổi đời sau 1975.
Sách ‘Đường Tự Do Saigon’ cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương. Bạn đọc ở xa có thể liên lac với Việt Báo đặt sách gửi tận nhà, trả bằng chi phiếu, lệnh phiếu hay thẻ tín dụng, 24 mỹ kim kể cả cước phí. Sau đây, Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày một đọan tiêu biểu trích từ tác phẩm của Nhã Ca.
Đường Tự Do Saigon:
84: Đại ca tốt! Đại ca tốt!
Con Quê nói thật. Nó chỉ đi tìm con Nết để hoi vài chuyện mà nó thắc mắc. Chuyện con Lê chết ra sao. Chuyện làm ăn dưới tàu ngoại còn suông sẻ không" Cái hụi con Nết tính giới thiệu cho nó đóng ngày mười đồng đã mở chưa" Hai đứa gặp nhau ở quán cà phê “Mão thương phế binh”. Thì ra con Nết cũng đang đi tìm con Quê.
“Mày biết chưa" Anh Hai Nuôi bị bắt rồi.”
“Cũng đáng đời thằng mắc dịch. Chị Nết, nó có tới hai ba con, tui thấy hoài.”
Con Nết chắc lưỡi:
“Tao biết. Nhưng nó hoạn nạn tao cũng không đành. Nếu có con Lê nó nói một tiếng là xong, còn tao...”
Con Quê đã từng làm việc trong quán thằng Bao, chợt nhớ, mách:
“Chị Nết à, tui thấy mấy người muốn nhờ công chuyện Ông Bảnh đều qua trung gian thằng Bao.”
Con Nết sáng mắt:
“Ờ hén. Có vậy mà tao không nhớ ra. Hổng phải thằng chả đâu, mà là con mẹ ý. Thằng chả chỉ là dân ở đợ “trúng mối” thôi.”
Giọng con Nết khinh bạc.
“Tụi nó ăn “tởm” lắm.”
“Tao biết cách. Thôi được để tao lo chuyện này. Còn mày, chuyện sao rồi"”
“Vẫn kẹt. Còn bị con mụ Tám Đía gạt tiền. Uống thuốc vô đau bụng có tí xíu rồi như thường...”
“Rồi mày tính...”
“Tui tính đẻ ra...”
“Mày có khùng không" Thân mình nuôi không nổi còn đẻ con" Nó sống được mấy ngày mà đòi nuôi. Nội ngoài sương ngoài gió cũng chết ngắc. Đừng ngu. Nghe tao đi.”
Con Quê ầm ừ. Con Nết kể:
“Mày biết hôn. Con Liên Lé..ừa, Liên lồi đó. Đêm qua nó bị công an hốt. Sáng nó được thả nhưng con Lan mới chở nó vô bệnh viện cấp cứu. Nó lao nặng lắm, nghe nói thổ huyết ra cả thau rùng rợn lắm. Tao mới gặp con Lan, nó khóc, nói mấy tiếng đồng hồ rồi mà con Liên chưa tỉnh.”
“Có bị công an đánh đập gì không"”
“Đánh thì không biết có không nhưng vật con nhỏ thì chắc có rồi. Con Lan nói con Liên về tới nhà là ngã vật, thổ huyết rồi bất tỉnh luôn...Ở trỏng người ta đang khám... Con Lan nói con Liên khó sống lắm, hai lá phổi coi như vi trùng ăn hết rồi...”
Con Quê rùng mình. Nhưng rồi nghĩ tới ngày mai, nó cắn môi nói với con Nết:
“Tui nghĩ vài bữa chi Nết cho tui đi theo, bị tui phải chơi cái hụi ngày để dành...”
“Sanh đẻ phải không"”
Con Quê gật đầu. Con Nết chua chát:
“Chắc để mua chiếu bó cho mày thì có, mày còn nghĩ tới chuyện sanh nở nữa...”
Nói xong nó thấy lỡ lời. Nhưng cái mặt con Quê từ đầu tới giờ đã tái như thế rồi nên nó không đoán ra có sự xúc động nào không. Mà kệ, với chúng, hàng nghìn cái tát, hàng nghìn bãi phân đã ném vào mặt.
Tối hôm đó, khi gặp nhau ở cái ghế đá trong công viên, thằng Bò nghe con Quê kể chuyện con Liên vô nằm bệnh viện, nó hoảng quá. Sợ thằng Hôi thì ít mà hối hận thì nhiều. Con Liên mà chết thì chắc sẽ vặn gãy cổ nó mất. Nó kể hết chuyện với con Quê. Chúng nó bàn luận tới khuya lắc. Sau cùng, con Quê đề nghị nên đem tiền trả lại thằng Hôi.
Trái với sự suy nghĩ của thằng Bò là nó sẽ bị thằng Hôi cho một trận đòn. Nghe xong chuyện, thằng Hôi chỉ đá nhẹ nó một cái.
“ĐM. Mày bảo con Quê đem vô cho con Liên. Còn nhiêu tao cho nó. ĐM. May mà mày nuốt vô mắc họng chớ không tao biết chỉ có từ chết tới bị thương.”
Thằng Bò sướng quá, nhe răng:
“Tao tôn mày là đại ca của tao. Hoan hô.”
“ĐM. Ai thèm làm đại ca của con chó bốn chân như mày, hả"”
Thằng Hôi trợn mắt, nghiến răng dọa thằng Bò. Nhưng con Quê và thằng Bò không giận mà mừng vui:
“Tao cứ tưởng...té ra mày tốt, mày mới là tốt.”
“Cút. Tao bảo cút. ĐM, muốn ăn đòn phải không"”
Thằng Hôi nắm cổ thằng Bò như nhấc bỗng một con chó, xong ném xuống đất. Thằng Bò đau quá nổi khùng nhào tới cắn hụt thằng Hôi một cái. Thằng Hôi quay lại nhổ một bãi nước, dọa:
“Tao vô thăm con Lé mà thấy mày chưa đưa là tao úynh bỏ mẹ mày. Coi chừng...”
Thằng Bò nhe răng:
“Đại ca tốt. Đại ca tốt...”
Con Quê đứng nhìn sững. Làm sao nó tin vào mắt mình được. Tự nhiên nó bắt cười và ôm bụng cười mãi, cười chảy cả nước mắt.
. . .
Kỳ tới, trích đoạn 85: Chương 15
NHÃ CA
(Trích Đường Tự Do Saigon)
-------------------------------------
Đường Tự Do Saigon *
Tiểu thuyết Nhã Ca, 640 trang
Đặt sách gửi tận nhà, trả bằng lệnh phiếu hay thẻ tín dụng:
24 mỹ kim kể cả cước phí
Liên lạc phát hành: Việt Báo
14841 Moran St.
Westminster, CA 92683
(714) 894-2500