Hôm nay,  

Dân Mỹ Du Lịch Chữa Bệnh

11/12/200600:00:00(View: 7607)

Dân Mỹ Du Lịch Chữa Bệnh: Có Người Chết, Cãi Dữ Dội

New Delhi, Ấn Độ.- Tin AP cho hay, các công ty bảo hiểm và thương mại Hoa Kỳ đang nhìn về triển vọng tiết kiệm nhờ đưa các dịch vụ chữa bệnh, chăm sóc sức khỏe từ các nước giàu nhất thế giới tới các nước đang phát triển. Theo Arnold Milstein, bác sĩ trưởng của Mercer Health & Benefits có trụ sở tại New York, người đang nghiên cứu về nguồn chăm sóc sức khỏe có thể được đưa ra nước ngoài của Fortune 500 tập đoàn nói rằng đó là một trong nhiều cách để dàn trải thu nhập khắp thế giới, và nhiều công ty coi đó là sự cạnh tranh tự nhiên khi họ phải đối mặt với khía cạnh khác của công việc làm ăn.'

Số người Mỹ không có bảo hiểm hiện lên tới 45 triệu, có khoảng 500,000 người đã được đưa ra nước ngoài hồi năm ngoái để chữa bệnh, theo National Coalition on Health Care. Rất nhiều du khách du lịch chữa bệnh bu kín các bệnh viện châu Á như Thái Lan, Ấn Độ và Singapore với cái túi đầy ắp tiền và bộ dạng hân hoan ở các cơ sở mới mẻ, sạch đẹp…tiến hành các thủ tục mổ lưng, đầu gối và cả mổ tim.

Một số bệnh viện Hoa Kỳ cũng dự định nhờ các bệnh viện châu Á giúp thực hiện việc đọc kết quả rọi quang tuyến và chẩn đoán bệnh, đồng thời với việc thu nhận các bác sĩ và y tá ngoại quốc. Kỹ nghệ chăm sóc sức khỏe Hoa Kỳ đã không còn khả năng thu hút bởi lý do là chi phí chữa bệnh hiện nay quá đắt.

Chi phí chữa bệnh được sự tài trợ của giới chủ đã tăng vọt 87% trong 6 năm nay, theo Kaiser Family Foundation, đã đặt một gánh nặng khổng lồ lên vai các công ty lẫn nhân viên. Tiền trợ cấp sức khỏe của mỗi gia đình hàng năm vào khoảng 11,500 đô và trong đó riêng người thợ đã phải bỏ ra gần 3,000 đô.

Khi đưa các nhà máy Hoa Kỳ tới Hoa Lục và tới các trung tâm Ấn Độ lúc ban đầu cũng đã gặp sự chống đối mạnh mẽ. Một số người chỉ trích nói rằng họ chuẩn bị để chống lại việc đưa việc chăm sóc sức khỏe 'trọn gói' của Hoa Kỳ tới giao cho các 'máy chém' ở ngoại quốc.

Tháng 9, Blue Ridge Paper Product Inc. có trụ sở tại Canton, N.C lên kế hoạch đưa một nhân viên của họ tới Ấn Độ để giải phẫu túi mật. Carl Garrett là người thợ Mỹ đầu tiên được gửi ra nước ngoài để chữa bệnh thông qua chương trình tài trợ của chủ nhân, cho phép anh chia sẻ phần tiết kiệm với công ty. Tuy nhiên không lâu sau thì nghiệp đoàn công nhân thép, nghiệp đoàn lớn nhất Hoa Kỳ đã chận chuyến đi của Garrett với lý do là không muốn chia sẻ trợ cấp sức khỏe cho thế giới thứ ba cũng như không muốn người thợ gánh lấy sự nguy hiểm.

United Group Programs, công ty Boca Raton có trụ sở tại Florida bán bảo hiểm cho các công ty thương mại nhỏ đã đưa ra đề nghị gửi người bệnh tới bệnh viện Bumrungrad International ở Bangkok, Thái Lan. UGP nói rằng kế hoạch này sẽ giúp chủ nhân của các tập đoàn tiết kiệm hơn 50% chi phí chữa bệnh và người thợ, bệnh nhân của họ sẽ không tốn một đồng nào.

Tháng 6, David Boucher, phụ tá phó tổng giám đốc BlueCross BlueShield của S.C, thân hành du lịch sang Bangkok để xem xét phẩm chất hoạt động của bệnh viện Bumrungrad. Bệnh viện này đã tiếp nhận nhiều bệnh nhân ngoại quốc từ sau cuộc khủng hoảng tài chính châu Á năm 1997. Con số này lên tới 400,000 hồi năm ngoái, trong đó có 55,000 người Mỹ.

Nhà dân cử West Virginia, Ran Canterbury dự tính đề nghị một dự luật cho phép nhân viên chính phủ được lựa chọn các chuyến du lịch ngoại quốc với thủ tục cần thiết, có thể tiết kiệm cho tiểu bang lên tới 2 triệu đô mỗi năm. Ông muốn đưa ra các biện pháp khuyến khích, để nhân viên chính phủ vừa có tiền chữa bệnh và vừa bỏ túi được 20% tiền mặt nhờ tiết kiệm khi xuất ngoại.

Dodie Gilmore là vô địch đua ngựa chạy rào ở Oklahoma, nay đã 60 tuổi không thể ngồi cỡi lâu trên lưng con ngựa trung thành của bà, vì đã tới lúc phải mổ hông. Ở Okla, giá tiền mổ là 40,000 đô trong khi chi phí ở Ấn Độ chỉ có 7,000 đô. Bà đã trở thành công dân Hoa Kỳ đầu tiên được chủ gửi đi ngoại quốc để giải phẫu.

Những cản ngại về ngôn ngữ và văn hóa có thể làm các bác sĩ và y tá khó tiếp xúc thân mật trong khi bệnh nhân Mỹ thường thích nói chuyện trực tiếp với thầy thuốc bằng nhiều câu hỏi hóc búa và muốn được trả lời thẳng thắn.

Tháng 2 vừa qua, Joshua Goldberg, người Mỹ 23 tuổi du lịch tới Thái Lan đã chết tại Bumrungrad trong khi làm thủ tục xin giải phẫu cái chân bị thương. Cha của anh, James Goldberg lập tức mở một trang web kết án bệnh viện này có tiền sử lạm dụng thuốc và được quản trị bởi những kẻ ngu dốt đã kê những đơn thuốc dễ làm chết người cho người bệnh. Trong khi đó thì Bumrungrad luôn khẳng định rằng việc chăm sóc sức khỏe ở đó là rất đáng trân trọng. Cơ quan chức năng Thái đang điều tra vụ việc, được coi là báo động về những cái chết mà bệnh viện không hề mong muốn, đã xảy ra.

Bệnh viện Max Super Speciality, nơi bà Gilmore trải qua cuộc giải phẫu hồi Tháng 10. Bà nói về cảm giác dễ chịu kể từ khi bắt đầu đặt chân tới đó. Đó là chưa nói tới việc tiết kiệm được hàng ngàn đô la. Số tiền chuyến đi kéo dài 3 tuần lễ trọn gói, gồm phẫu thuật, du lịch và tiền ăn ở cho hai người, kể cả chuyến đi du lịch Taj Mahal, tốn tổng cộng chỉ có 12,000 đô. Bà đã được cắt xương đùi và đặt vào một thanh sắt với một trái banh nhỏ giúp bà có thể cử động một cách mềm mại như khi tập yoga, cầu nguyện và kể cả …đua ngựa. Bác sĩ trưởng nhóm giải phẫu của bà Gilmore giải phẫu mỗi tuần cho một bệnh nhân người Mỹ. Bà Gilmore dự tính sẽ trở lại với nghề đua ngựa trong vòng 6 tháng tới, vui mừng vì sau khi được giải phẫu, bà không còn thấy đau cái hông nữa.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Một chuyện kỳ lạ đang xảy ra trong hệ thống tòa án di trú Hoa Kỳ: các luật sư của chính phủ (cụ thể là của ICE) không chịu công khai tên tuổi trong các phiên điều trần công khai. Tháng 6 năm 2025, Chánh án Di trú ShaSha Xu tại thành phố New York đã tuyên bố trong phòng xử án rằng: “Chúng tôi sẽ không gọi thẳng tên (luật gia) ra nữa.” Điều trớ trêu là chỉ có danh tính luật sư chính phủ được giữ kín, còn luật sư bào chữa cho di dân vẫn phải xưng tên như bình thường. Xu nói lý do là vì “tình hình dạo gần đây đã thay đổi.”
Sau kỳ bầu cử tổng thống Hoa Kỳ năm rồi, tờ báo trào phúng thiên tả The Onion chạy tít: “Trump gọi điện cho Kamala Harris để chúc mừng… chính mình đắc cử.” Về mặt kỹ thuật, đây là một câu đùa gần như hoàn hảo: chỉ tám chữ, trong đó có một chữ lật ngược bảy chữ còn lại một cách duyên dáng. Nghe là tưởng tượng ra được Trump liền. Nhưng khổ nỗi một điều: nếu chuyện này xảy ra thật, chẳng ai ngạc nhiên cả.
Dài hơn 900 trang, OBBBA là một đạo luật bao trùm nhiều lãnh vực: thuế, phúc lợi xã hội, năng lượng, y tế, quốc phòng, và ngân sách liên bang. Đảng Cộng hòa gọi đây là một chiến thắng mang tính lịch sử. Trong khi đó, nhiều chuyên gia độc lập nhận định rằng OBBBA này là một trong những “sự tái phân phối ngân sách thiên lệch nhất trong lịch sử gần đây,” với phần lớn lợi ích tập trung vào giới có lợi tức cao. Bỏ qua một bên những tranh cãi thường nghiêng về quan điểm chính trị thay vì các điều khoản cụ thể của đạo luật, nhiều người đang hỏi nhau những câu rất thiết thực: “tôi đang lãnh medicaid vậy sẽ có bị cắt không?”, “con tôi sắp vào đại học, việc mượn tiền đi học có bị ảnh hưởng không?”, “nghe nói có nhiều chương trình giúp người nghèo nhiều lắm, tôi sẽ được giúp đỡ thế nào?” và “người nghèo cũng được giảm thuế nữa, đúng không?”... Bài viết này trình bày những điểm chính của OBBBA và phân tích ảnh hưởng của nó lên mọi tầng lớp dân chúng.
Trong nhiều năm kể từ khi Jeffrey Epstein được phát hiện chết trong phòng giam tại Metropolitan Correctional Center (MCC), New York, giới chức liên bang luôn khẳng định rằng cái chết này là một vụ tự sát. Tuy nhiên, một cuộc điều tra độc lập do CBS News thực hiện đã phơi bày hàng loạt mâu thuẫn giữa các tuyên bố của chính phủ và những gì thực sự hiện ra trong đoạn phim giám sát vừa được công bố.
Trong những năm gần đây, các thư viện công tại Hoa Kỳ – vốn từng là không gian yên tĩnh dành cho học tập và tra cứu – đã trở thành điểm nóng trong các cuộc tranh chấp văn hóa. Hàng ngàn cuốn sách bị yêu cầu cấm lưu hành, không phải bởi độc giả trực tiếp, mà từ các nhóm chính trị cánh hữu sử dụng mạng xã hội để vận động phản đối hàng loạt. Riêng năm học 2023–2024, PEN America ghi nhận tới 10.046 lượt cấm sách ở các trường công, ảnh hưởng tới 4.231 tựa sách và 2.662 tác giả; trong đó Florida và Iowa chiếm lần lượt 4.561 và 3.671 lượt cấm trong năm học. Gần một nửa trong số đó là sách viết bởi các tác giả LGBTQIA+ hoặc thuộc các cộng đồng chủng tộc thiểu số – những tiếng nói vốn đã bị thiệt thòi trong ngành xuất bản, nay tiếp tục bị đẩy ra ngoài bằng nhãn “không phù hợp.”
Theo ước tính ban đầu từ Văn Phòng Ngân Sách Quốc Hội, đạo luật này sẽ làm giảm chi tiêu y tế liên bang hơn 1 nghìn tỷ đô la, chủ yếu bằng cách cắt giảm Medicaid và trợ cấp bảo hiểm y tế. Khoảng 11.8 triệu người dự kiến sẽ mất bảo hiểm do các điều khoản trong dự luật.
Ông Padilla cho rằng nếu đây là cách chính quyền Trump phản ứng với một TNS Hoa Kỳ- một người chỉ muốn đặt câu hỏi để cố gắng làm sáng tỏ, tìm kiếm sự thật- thì người Mỹ có thể tưởng tượng những gì họ sẽ làm và đang làm với rất nhiều người dân ở khắp nơi trên đất nước.
Giữa lúc các cơ quan báo chí, các tập đoàn truyền thông lớn khác chọn “sự trung lập” và cố gắng “nương tay” với các chính trị gia và chính quyền, thì Stephen Colbert chọn sự trung thực, kiên định, xem tuyên ngôn “trung lập” theo lý thuyết báo chí là vở kịch hài không hợp thời cuộc. Ông châm biếm, chỉ trích không thương tiếc những quyết định vi hiến, những phát ngôn dối trá của chủ nhân Tòa Bạch Ốc.
Trong một chính trường phân cực sâu sắc, nơi tiếng nói bất đồng bị chụp mũ và ranh giới giữa quyền lực và tư thù ngày càng mong manh, một điều xem ra đã luật bất thành văn: khi Donald Trump không vừa ý, sẽ có kẻ phải trả giá. Và cái giá đó không bao giờ rẻ. Các tập đoàn, hãng luật và đại học Hoa Kỳ vốn lệ thuộc vào giấy phép, ngân khoản liên bang hay cửa ngõ ra vào chính quyền – bỗng trở thành miếng mồi cho cuộc mặc cả quyền lực của Tổng thống. Có nơi chọn cách cúi đầu cho yên chuyện. Có nơi chống trả tới cùng. Hai phản ứng, hai lối thoát – hoặc dàn xếp để "giữ thể diện" cho Trump, hoặc chấp nhận đòn phản công để giữ thể diện cho chính mình.
Washington, DC – Dân biểu Derek Tran (CA-45) đã bỏ phiếu thuận để thông qua Đạo Luật Quốc Phòng FY26 (NDAA) tại Ủy ban Quân vụ Hạ viện. Dự luật này cho phép chi tiêu quốc phòng tùy nghi lên tới 882,6 tỉ Mỹ kim, đồng thời bao gồm nhiều điều khoản do ông Tran đề xướng nhằm tăng cường khả năng sẵn sàng chiến đấu, nâng cao đời sống quân nhân và đầu tư cho các chương trình cộng đồng tại miền Nam California. Đặc biệt, ông Tran đã vận động thành công việc đưa vào luật một yêu cầu Bộ Quốc Phòng tiếp tục duy trì đầu tư mạnh cho Căn Cứ Huấn Luyện Liên Quân Los Alamitos (JFTB-LA), thuộc địa hạt quốc hội mà ông đại diện. Căn cứ này giữ vai trò thiết yếu trong việc duy trì năng lực phòng thủ quốc gia, đồng thời là nơi đào tạo giới trẻ, gắn bó mật thiết với cộng đồng chung quanh.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.