Hôm nay,  

Đọc Sách Mới Nhã Ca: Đường Tự Do Saigon

5/18/200600:00:00(View: 3101)

2. Chàng Bảnh Và Bà Chủ<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Bìa sách “Đường Tự Do, <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Saigon”: Tranh Nguyễn Trung

 

Lần đầu tiên, ‘Đường Tự Do, Saigon’ trường thiên tiểu thuyết của Nhã Ca được ấn hành thành sách. Sau hơn 40 tác phẩm đã xuất bản, đây là bộ sách “nặng ký” nhất của Nhã Ca: 4 cuốn, 2, 560 trang.

 

  Tiểu thuyết ‘Đường Tự Do, Saigon  đã đăng tải trên Việt Báo liên tục hơn 10 năm, từ 1993 tới 2003. Sau hai năm sửa chữa, thêm bớt, sắp xếp thành bộ truyện gồm 4 cuốn.  mỗi cuốn 640 trang, có cốt truyện riêng, nhân vật riêng,  tình tiết riêng.  Tất cả hợp lại thành một trường thiên tiểu thuyết viết về những nhân vật và khung cảnh khác thường của Saigonđổi đời sau 1975. 

 

Sách Đường Tự Do Saigon, cuốn đầu tiên 640 trang, ấn phí 24 mỹ kim, hiện đã phát hành khắp nơi. Xin hỏi tại các hiệu sách địa phương.

 

Việt Báo trân trọng giới thiệu mỗi ngày  một đọan trích từ  tác phẩm tiêu biểu của Nhã Ca. 

 

*

 

Nhà cửa ở con đường này sát vách nhau, mà kín bưng như cái hộp. Chỉ có mặt tiền là còn hứng được chút không khí để thở.

 

Bảnh bực dọc từ sáng sớm. Pha cà phê thì bà chủ chê. Mụ chủ này chưa ngày nào bằng lòng ly cà phê Bảnh pha. Hôm thì chê nhạt như nước ốc, hôm thì kêu ngọt lợ như chè đậu đen. Vậy mà chưa khó bằng hồi ông chủ vừa mới bị bắt. Có lần, bà chủ còn hắt cả ly cà phê vào mặt Bảnh.

 

Đâu phải cứ con ông cháu cha là chắc ăn trong xã hội đỏ này. Ông chủ thiếu tá đó kìa, đeo lon, quân hàm đầy cầu vai. Chưa thấm gì với bà chủ Ngọc Hoa, không phải một gốc mà dây mơ rễ mái ba bốn gốc bự. Này nhé, cha ruột là một anh hùng liệt sĩ cách mạng tên tuổi được chọn để đặt tên đường phố. Ông bố liệt rồi mà bà mẹ chưa liệt nên tấp vào một ông bự khác, ông này tướng tư lệnh vùng, hét ra lửa. Hồi bà chủ còn nhỏ, vì con anh hùng liệt sĩ nên được bác Duẫn nhận làm con nuôi. Cách Mạng vô, chiếm ngay một căn phố mặt tiền đường Tự Do. Trong khi các căn khác bày bán lai rai sinh tố, giải khát với bàn ghế xập xệ, thì căn phố này là một tiệm cà phê ca nhạc ăn khách. Ông chủ làm ăn lớn nên khách sộp lui tới đông như kiến.

 

Ông chủ to cao, bà chủ cũng nặng kí, vậy mà chỉ sinh được có hai đứa con gái, mong con trai nối giòng, cả hai lần đều mong hụt. Địa phương được lệnh của tướng vùng, dượng ghẻ của bà chủ, phải che chở cơ sở làm ăn. Cơ sở này sa sút dần từ ngày ông chủ bị bắt, rồi đóng cửa luôn. Nghe đâu, tướng sư lệnh vùng bảy ô dù ngợp trời mà không che được anh con rể “tổ chức” đưa người vượt biên bằng đường bộ lấy cây...vàng lá. Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết, ông chủ của Bảnh xui là vậy.

 

Hồi đầu Bảnh buồn, thương ông thầy của hắn, đang lên voi một phút xuống chó sao mà bỉ bạc quá. Tuy có thời đi bộ đội, nhưng hắn cũng đã từng vượt biên, vô tù ra khám. Cũng may gặp ông thầy, thấy hắn trắng trẻo, dẻo mồm dẻo miệng nên thương, bảo lãnh đem về để làm tài xế riêng, phụ việc nhà việc cửa. Về phố thị, chẳng mấy chốc gạo trắng nước trong làm hắn béo tốt, da trắng hồng, cằm lại tua tủa râu quai nón.

 

Lột bỏ bộ đồ bộ đội, quần bò, áo sơ mi ngoại trắng tinh, từ khi ông chủ vắng nhà, có người đã lầm tưởng hắn là ông chủ làm mặt mày hắn càng vênh váo.

 

“Bảnh. Biểu đây.”

 

Mồm cái bà Ngọc Hoa này dài quá. Sai bảo suốt ngày. Hắn lầm bầm, bụng nghĩ không vì ơn nghĩa với ông thầy thì còn lâu mới chịu đựng con mụ chủ này. Hắn nghe tiếng bà chủ gọi vọng từ phòng trong. Bước vào, hắn biết bà đang tắm.

 

“Đưa cái khăn mày.”

 

“Dạ, có ngay.”

 

“Biểu đứng ngoài, thò tay đưa vô. Tao đã bảo là lúc nào trong phòng tắm cũng có khăn mới, sao mày không nghe tao nói"”

 

Còn cãi làm gì nữa. Nói thò tay mà không bảo nhắm mắt nên hắn cũng thấy kịp được thân hình trắng nhễ nhại, núng nính của bà chủ. Một luồng nước tạt ra khiến hắn tối tăm mặt mũi. Giọng bà chủ giận dữ:

 

“Thằng chó. Lưu manh hả" Cút.”

 

Tính bà Ngọc Hoa đồng bóng thiệt. Đang vui, nổi tam bành lục tặc là thường. Mà cũng có khi đang buồn, thấy chuyện vui cũng cười hô hố. Giọng nói như chuông đồng, nứt nhà cong cửa, mà khi đã mở miệng rồi thì hơi dài lắm, nói hoài không chịu nghỉ. Bảnh hiểu tính nết bà chủ rành rọt rồi, nên cười giả lã, rút lui êm.

 

Hôm nay ngày gì mà “xúi quẩy”" Một lần vừa chống nạnh đứng ở cửa nhìn đường xá, gặp con mụ điên cởi truồng, vẫy tay dạng chân. Hèn gì xui tận mạng vậy. Bắp thịt ở chân còn đau giật đây. “Quân ranh con súc sanh, coi chừng có ngày...” Súc sanh thật, lũ nhãi con bụi đời lộng hành quá rồi. Không để yên như vậy được.

 

Hai cô tiểu thư đang ngồi ăn kẹo ở phòng khách, thấy mặt Bảnh là túm lấy:

 

“Ê Bảnh, mày lại đây, tao muốn cưỡi mày.”

 

Bảnh ghét cay ghét đắng hai đấng tiểu thư. Nhóc tì mà hỗn. Ở đó mà coi, ông làm ba chúng mày bây giờ đấy. Bảnh chửi thầm. Không phải không có sơ sở đâu nghe. Các cụ nói “có tình thì rình có ý” mà. Bà chủ Ngọc Hoa tuy tính tình có “mát dây”, nhưng còn coi được, cả cái sự sản người và của cải muốn ham rồi.

 

Ông chủ dính đã ba tháng, đêm nào Bảnh cũng rình rập nghe bà chủ thở dài trăn trở. Bảnh ngủ canh gác dưới nhà, nhưng gần tháng nay bà chủ phát giác hình như trong phòng có ma. Bà bị ma đè thiệt, có đêm la hét kêu khóc quá trời luôn. Bảnh chạy lên, bà ôm chầm lấy, cả người còn run bần bật. Sau đó bà chủ ra lệnh Bảnh phải lên lầu ngủ phòng ngoài cho có hơi người nhiều nhiều, ma quỉ bớt lộng hành. Nhưng Bảnh chả thấy bà chủ yên giấc bao giờ, đêm đêm, nghe tiếng bà chủ rên mớ não ruột lắm.

 

“Cưỡi thì cưỡi. Lên.”

 

Bảnh bò xuống sàn. Tiểu thư chị nhảy lên trước. Con bé đã mười hai, cũng đã có chút xíu nẩy nở. Nó kẹp chặt hai chân, miệng kêu bò nhanh, bò nhanh. Bảnh càng bò nhanh, hai chân con bé càng quặp chặt, rồi nó bỗng cười phá lên. Sao giống con mẹ thế, chỉ được cái miệng.

 

Bà chủ Ngọc Hoa vừa tắm xong đi ra, bà ngó cảnh con gái đang ở trên lưng thằng ở, mà thằng Bảnh thì  kìa,  coi cái bộ nó... bà hét toáng lên:

 

“Lựu. Xuống ngay. Xuống. Không chơi nữa.”

 

Con bé tụt uống. Mặt đang hân hoan bỗng tiu nghỉu.

 

“Ngày thường con vẫn chơi vậy thôi.”

 

“Từ nay không được chơi vậy nữa. Lựu, con lớn rồi.”

 

“Xì, lớn. Lớn, rồi sao"”

 

Con bé hỗn ra mặt. Bà chủ Ngọc Hoa nổi máu điên lên liền. Con bé ăn một cái tát.

 

Từ ngày ba nó đi bị tù, nó thường vẫn bị những trận đòn oan do sự nổi cơn vô lý của mẹ như thế. Khóc rồi tự nín, chẳng ai dỗ.

 

Bà Ngọc Hoa la lối thêm mấy câu rồi đi. Đã tới giờ hẹn với cô làm tóc. Con chị nín khóc cũng lỉnh ra cửa sau, phá phách với mấy đứa nhóc. Chỉ còn con em hiền khô, dễ bảo. Bảnh xách con bé lên gác cho nó ngồi xem phim. Thế là xong việc.

 

Bảnh xuống nhà bếp. Chị người làm giờ này cũng ở không. Chị Mùi tuy khá lớn tuổi nhưng da ngăm đen, miệng cười tươi, mắt lẳng đang cầm cái quạt giấy phe phẩy.

 

“Bỏ áo ra cho mát, Mùi.”

 

Hắn vẫn chưa gọi Mùi bằng em được vì chị này hơn hắn cả chục tuổi, đành gọi tên cho nó thân mật.

 

“Bảnh đừng cạo râu nữa nghe. Để lởm chởm vậy coi ngộ ghê.”

 

“Ừa”

 

“Coi Bảnh trắng bóc. Người ta nói trong người da trắng hơn mặt là tướng sang, làm ông chủ không à. Số Bảnh sau sướng.”

 

Sau sướng! Biết ra sao ngày sau. Bây giờ này. Coi cái áo của chị Mùi cúc đứt đâu hết trơn rồi, dễ ghét quá. Bỏ cái quạt đi cho nhờ chút. Cái bà này cũng “chằng” lắm, dẻo dai như làm việc nhà, hết việc này đến việc khác không bao giờ chịu dứt tay, việc gì cũng phải đáng đồng tiền bát gạo.

 

Điện bỗng cúp cái rụp. Tối om. Cô tiểu thư nhỏ trên lầu kêu rầm trời. Bảnh. Bảnh. Mò mớ quần áo, lúc lâu Bảnh mới tìm được cái bật lửa, bật lên, chị Mùi còn tìm đèn dầu, sang ra hai ba cái đèn. Đèn lên, cô bé ôm cổ Bảnh:

 

“Đưa tao xuống nhà, xuống nhà.”

 

Không ai dạy hết. Cả hai tiểu thư đều bắt chước mẹ mày tao với người ở. Lúc đâu Bảnh được lãnh về làm tài xế thiệt. Nhưng sau, mở quán nhiều việc quá, Bảnh phải phụ lau nhà, dọn bàn,

xuống cấp ngang hàng kẻ ăn người ở trong nhà. Ông chủ thời vàng son, cũng thích lái xe hơi đi một mình, đề phòng bị lộ chuyện “riêng tư”. Bà chủ nghe đâu ghen dữ dằn lắm, đã có lần ghen, tự cạo trọc đầu bêu xấu ông chủ.

 

Cửa sắt dộng như kiểm tra hộ khẩu. Bà chủ Ngọc Hoa trở về. Cúp điện, đầu cuộn tóc, sấy chưa xong nên trông rũ rượi, bèo xèo, không tươm tả như mọi khi. Chưa thấy người đã nghe giọng nói. Bà chửi rủa bọn ăn hại, bao nhiêu trợ cấp các công trình về điện, mà sao thành phố vẫn tối om om.

 

Biết làm gì với thì giờ ở không" Bà không giao thiệp với lối xóm. Bên mặt, một căn nhà do Bộ Nội Vụ chiếm đoạt mà chưa phân phối cho ai ở, chỉ để gia đình làm việc hậu cần ở phía sau trông coi. Cán bộ hậu cần này cũng có cỡ, nghiệt ông ta là người Nam tập kết, bà vợ lại dân miền Nam rặt, ở trong Nam lâu, đầu óc thế nào chẳng nhiễm tư tưởng Ngụy, nên không được ưu đãi lắm. Cặp vợ chồng già này quả thiệt không hòa thuận, như mặt trời mặt trăng, không nói chuyện với nhau. Ông là người theo cách mạng từ thủa còn niên thiếu, đã quen đường lối chủ nghĩa, nhưng bà, tấm lòng trung hậu, thấy cảnh đổi đời nhiều oan trái, lòng không cam, nên cũng hay nặng nhẹ với chính sách, ông chồng càng buồn hơn, vì rõ ràng bụt nhà hết thiêng rồi.

 

Tiếp sát căn hộ này là một tòa building lớn, cả trăm phòng, tha hồ mà chia chác. Con đường này, kẻ mới tới là phải có máu mặt, cán bộ báo chí, cán bộ văn hóa. Thôi thì hà rần. Mỗi cuối tháng, mấy chị ve chai tha hồ mà đo, cân, không kịp tay, ông nào cũng vác báo về, hàng ngày, từng bó ôm không xuể, để cuối tháng bày hội chợ ve chai, thêm thu nhập.

 

Cả trăm hộ chung trong tòa building, ra vô đụng nhau, lời qua tiếng lại, ngày nào cũng có trận chiến lớn nhỏ, bắn sẻ tưng bừng. Mặt tiền, trừ ngày lễ lớn có chen vô lá cờ đỏ sao vàng, còn thường ngày, quần đen, xà lỏn, bay phất phới trông rất sống động.

 

Phía tay trái, sát ngay nhà bà Ngọc Hoa là một nữ tướng thương binh nằm vùng. Căn này nghe đâu trước là của một bà đầm già bán hoa. Nhưng cô cán bộ thương binh này hành tung bí mật, nhà đóng cửa im ỉm. Cô ta ít khi có mặt ở nhà, và lúc nào cũng chỉ một bộ, quần tây đen, áo đen bốn túi với một chiếc gậy sắt. Cô nữ tướng với bà chủ Ngọc Hoa không ưa nhau ra mặt.

 

Phiền nhứt là tiếp theo, còn mấy gia đình Ngụy, chồng con bị bắt hết trơn, nhà nước năm lần bảy lượt ép cho văng, mà vẫn chưa văng. Tụi Ngụy cũng có đứa lì lợm đáng đem xử bắn. Một nhà thì chồng đi tù, bà mẹ già quá, mà con lại đông. Một hộ nữa, gồm hai ông bà cụ với đàn cháu nội ngoại, con cái đi tù hết rồi. Phường khóm tới hỏi thì ông điếc bà lác, cương quyết nói không, cũng còn yên thân... Ông cụ nhà này, không thèm nhìn vào mặt ai, hễ thấy bóng người lạ là ho, khạc, nhổ, mặt mày lầm lì, không hề thấy nụ cười. Ông bà cụ ở dưới nhà, còn phần sau và trên lầu thì chia cho ba bốn chủ, ra vô phía hẻm sau. Bốn hộ này xét nét nhau từ tiếng bước chân, giọt nước, chai mắm, lọ muối, nên cãi lộn chửi bới như cơm bữa.

 

Hàng xóm là vậy. Nên cúp điện, bà chủ Ngọc Hoa buồn quá, bèn vặn sáng đèn dầu, gọi thằng tài xế của chồng, nay là kẻ ăn người ở lên lầu, hỏi:

 

“Mày biết binh xập xám không"”

 

“Dạ biết.”

 

“Mày lấy bộ bài ra đi. Chơi ăn tiền đàng hoàng nghe chưa"”

 

“Dạ. Để con đi thay bộ quần áo đàng hoàng.”

 

Bà Ngọc Hoa làm thinh. Bảnh mừng rơn. Hôm nay bà chủ tử tế quá. Hắn phải ăn mặc thật đàng hoàng mới được. Có cái áo thun chị Mùi mới tặng tuần trước, chưa có dịp xỏ tay. Bảnh chải tóc, xịt một chút dầu thơm, trình diện bà chủ.

 

“Mày đĩ vừa vừa, xức cứt gì mà hôi rình.”

 

Mắng thằng ở, nhưng nhìn lại, bà Ngọc Hoa cũng giật mình. Ăn diện vào, hắn bảnh trai quá chừng. Coi bộ râu quai nón lún phún, thấy mà nhột. Còn cái quần bò bó sát nữa... Bà vất bộ bài ra bàn:

 

“Xáo bài chia đi, còn đứng đó"”

 

Bảnh ngồi xuống. Taychia bài mà mắt liếc trộm bà Ngọc Hoa. Bộ đồ xoa mỏng te thấy cả da thịt, mà nút trước ngực bỏ quên một khuya gài. Bảnh nuốt nước bọt. Cúp điện, “vỡ kế hoạch” với chị Mùi, hóa ra cũng là cơ may. Bảnh cố nương nhẹ suốt mấy ván bài, làm ra vẻ chăm sóc lấy lòng bà chủ, nhưng tự nhiên bà Ngọc Hoa ngưng chơi bài ngang.

 

“Thôi nghỉ chơi. Mày xuống dưới đi.”

 

Quen với tính bất thường này rồi, Bảnh thấy tốt hơn hết là biến. Cũng không làm ăn gì được vì con bé con đang nhõng nhẻo bắt chị Mùi kể chuyện đời xưa... “Xưa gì mà xưa”. Chị Mùi gắt. Nhưng còn làm gì được" Bà chủ trên lầu, mà con bé kè kè một bên. Chị thở dài thườn thượt.

 

“Ra phố chút, chị Mùi. Cho phần cơm nghe. Chừa miếng cháy.”

 

Cúp điện, nấu cơm lò than, nồi gang, kỹ thuật của chị Mùi là canh sao cho lớp cơm cháy mỏng mà vàng dòn, thoa chút mỡ hành, ăn ngon còn hơn nem công chả phụng. Bà chủ còn phải chịu nữa là.

 

Ngoài đường có chút gió. Đi dạo một vòng cho dãn chân. Bảnh có chút do dự chọn lựa. Đi ngược lên phía trên có màn đua xe đạp quanh nhà thờ, và dân đua biểu diễn nhiều màn “sướng” con mắt lắm. Đi xuống phía dưới, giờ này “hoa đêm nở” thơm lừng son phấn. Các em đủ “giai cấp”, đứng đường, chực chờ trước các quán, các khách sạn, tiệm nhảy. Ngoài bờ sông, từng tốp đón thủy thủ ngoại quốc dưới tàu lên, đèn đóm tối thui càng dễ bề hoạt động. Dân “chớp” đủ kiểu ẩn hiện như ma trơi. Vậy mà nhiều cặp nhân tình điếc không sợ súng, vẫn dẫn nhau ra đây ngồi, làm mồi cho bọn cướp giựt.

 

Chưa lên tới nhà thờ, Bảnh đã nghe tiếng gọi:

 

“Anh Bảnh.”

 

Một giọng khào khào mà ỏn ẻn vang lên. Bảnh  dừng lại. Em bê đê Trần Đức Hạnh chớ ai nữa. Hôm nay em đeo bông tai chớp chớp, son phấn đậm đà, áo mút-sơ-lin xanh đen, quần ống rộng. Đưa một ngón tay lên môi, em trách:

 

“Người ta đi tìm quá là tìm. Mấy ngày nay ...chít...với con nào vậy"”

 

“Ối giời, mày còn bày đặt ghen tương. Mấy ngày nay tao ốm rũ ra, mới khoẻ, đi dạo một vòng đã gặp mày rồi, phiền bỏ mẹ.”

 

Bảnh không lạ gì cái băng bê đê gần chục tên con nhà giàu, đi tìm khứa ở các nhà hàng ăn, vũ trường. Có đứa còn mơ cặp được một anh ngoại quốc nên thường đụng trận với bọn con gái làm ăn ở đất này. Chúng thường đi thành một băng, hôm nay, sao em Hạnh này xé lẻ.

 

“Anh ốm làm...siêu...Đến bà Tám em cạo gió cho nghen. Em mát tay lắm.”

 

Đến nhà bà Tám là nát thân với tụi bê đê. Bảnh đã nhiều lần muốn đứt hơi về chầu ông bà ông vải, vì đụng trận với ba bốn em trong băng này. Nhà bà Tám là “địa tập kết” kín đáo của cả bọn. Băng này tiền bạc sòng phẳng lắm. Sở dỹ Bảnh chịu cho bọn gái “đực” này hành hạ cũng chỉ vì tiền. Vào được trong Namlà mơ ước lớn nhất của dân Bắc. Ai vô Nammà không giàu có. Cả một gia đình của Bảnh, bà mẹ già và bảy đứa em đang chờ đợi Bảnh đi lập nghiệp, cứu vớt gia đình. Điều này cứ như tàn lửa vùi tro, âm ỉ ray rứt trong lòng Bảnh.

 

Đi thì đi. Bảnh gật đầu. Cô gái “đực” ỏn ẻn cặp tay Bảnh. Hắn gạt ra:

 

“Mày đi đàng hoàng đi, đừng khỉ thế.”

 

Hắn đoán không sai. Bốn đứa nữa đang chờ hắn ở nhà bà Tám. Ngồi nghe nhạc nhẹ, trên bàn đầy lon bia và một đĩa thịt vịt trộn gỏi, nước mắm pha chanh ớt tỏi, thấy bắt mồi quá.

 

“Dô. Dô mạnh đi, anh Bảnh.”

 

Có thực mới vực được đạo. Bụng hắn đang đói cồn cào đây. Một tên đấm đấm nhẹ lên lưng Bảnh:

 

“Em còn tô cháo lòng đang hâm nóng cho anh ở trỏng. Bê ra anh ăn liền nghe. Tám ơi.”

 

“Có ngay.”

 

Bà Tám nhanh nhẩu bưng tô cháo nóng hổi ra,hành tiêu thơm lừng. Bảnh ngồi như ông hoàng, mấy em bê đê bu quanh, đứa gắp thịt, đứa đút cháo, đứa đấm lưng, đứa sờ soạng. Bảnh nạt:

 

“Để yên cho tao ăn, trào ra họng hết bây giờ. Từ từ, làm gì mà cuống lên thế.”

 

Nạt nộ cho có oai chứ Bảnh đang lẩm nhẩm tính món tiền phải bắt chúng thanh toán trước. Tụi này, sau cơn vui, còn mục “phi” nữa. Đợi cho chúng phi, mặt mũi nghệt ra, hỏi gì cũng lắc đầu cười, có giận đấm cho mấy phát, lăn ra đất gần chết giấc, cũng cười. Chờ cho chúng hết cơn say thì không biết đến bao giờ.

 

Đang vui bỗng có tiếng gõ cửa, công an khu vực xuất hiện:

 

“Mấy cô “làm gì ở đây đông thế"”

 

Bà Tám, đứng vai chủ nhà, giả lã:

 

“Có gì đâu, cậu. Hôm nay sinh nhật thằng Bê, tụi nó đãi bạn vậy mà.”

 

Công an khu vực ghé tai nói nhỏ với bà Tám. Chỉ thấy bà Tám gật gật. Cất bao thuốc lá ngoại vào túi, liếc Bảnh cười cười, anh công an đủng đỉnh đi ra, còn cẩn thận khép cửa lại.

 

“Chuyện gì vậy má"” Bê hỏi.

 

“Ừa, hôm nay không “tụ” được rồi. Chú khu vực mới báo cho biết, sắp có kiểm tra “xéo” giữa hai phường tám và mười. Thôi bữa nay giải tán.”

 

“Cái gì" Kiểm tra cũng nửa đêm. Đã tới giờ đâu mà sợ.”

 

“Nói không được là không được. Chú khu vực cho biết hôm nay ở ngoài phường đang làm việc về mấy hộ bị báo cáo.”

 

Bảnh nghĩ ra ngay. Dưới bắp chân Bảnh mới giật giật chút nhức nhối. Thằng Bò. Tiên nhân thằng mất dạy. Tưởng hôm nay kiếm được món tiền, gom thêm cho đủ gửi về Bắc cho mẹ và các em. Ông mà gặp lại, đạp cho một cái bẹp dí như con dán.

 

“Giải tán tức thì.” Bà Tám ra lệnh.

 

Cả băng bịn rịn Bảnh, hẹn hò.

 

Ra khỏi nhà, Bảnh quẹo phía đường Đồng Khởi, đi dọc xuống bờ sông. Vết cắn nhức nhức làm chân muốn cựa quậy.

 

Kiếm cho ra thằng Bò, đá mấy cái thì “đã quá xá đã”.

 

Kỳ tới, trích đoạn 3: Bọn Bụi và  Cô Tuyết Chà

 

NHÃ CA

 

(Trích chương I, Đường Tự Do Saigon)

 

____________________

 

Đường Tự Do Saigon*|
Tiểu thuyết Nhã Ca

 

640 trang. Việt Báo xuất bản. Ấn phí 24 mỹ kim.

 

Trong nước Mỹ, đặt mua sách gửi tận nhà,  24 mỹ kim kể cả cước phí.

 

Liên lạc phát hành: Việt Báo

 

14841 Moran St.

 

Westminster, CA92683

 

(714) 894-2500

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Ông X. Nguyễn bị trục xuất vào sáng sớm của một ngày trong tháng Tư. Cuối ngày hôm đó, vào lúc 5 giờ chiều, cô K. Nguyễn bay về Sài Gòn. Cô đến phi trường Tân Sơn Nhứt sau chuyến bay trục xuất anh cô khoảng một ngày.“Khi đến Tân Sơn Nhứt, họ đưa anh tôi và mấy người bị trục xuất một lối đi đặc biệt để vào nơi làm thủ tục hải quan. Họ phỏng vấn, lăn tay, làm giấy tờ. Rồi họ đọc tên từng người, nếu có thân nhân, họ sẽ dắt ra cổng, bàn giao lại cho người nhà. Với ai không có thân nhân, nhưng có tên trong danh sách của Ba Lô Project (BLP) thì tình nguyện viên của nhóm sẽ nhận. BLP cho mỗi người một ba lô, trong đó có những vật dụng cá nhân cần thiết, một điện thoại có sim sẵn và $50”, cô K. kể.
Tháng 8 này, Sky River Casino chào mừng cột mốc 3 năm hoạt động một cách hoành tráng với chương trình Biếu Tặng Cú Ăn Ba Ngoạn Mục trị giá $300,000, mang đến các cơ hội thắng lớn chưa từng có cho quý khách xuyên suốt tháng. Sự kiện đặc biệt này tiếp tục khẳng định cam kết của sòng bạc trong việc mang đến trải nghiệm giải trí đỉnh cao và tri ân các khách hàng thân thiết
Mùa hè là cơ hội tuyệt vời để kết nối lại với thiên nhiên và nạp lại năng lượng. Mặc dù nhiều nghiên cứu đã chứng minh rằng dành thời gian ngoài trời giúp giảm căng thẳng và cải thiện sức khỏe, nhưng những lợi ích này lại bị giảm sút do môi trường bị ô nhiễm và tàn phá. Bằng cách thực hành các hoạt động ngoài trời với tinh thần trách nhiệm, chúng ta có thể góp phần bảo vệ không gian thiên nhiên để tận hưởng trọn vẹn những lợi ích của chúng trong nhiều năm tới.
- Nửa đêm về sáng, thuế quan mới của Trump có hiệu lực - Trump – Putin sẽ gặp nhau - Trump ra lệnh Bộ Thương Mại bắt đầu cuộc điều tra dân số mới trái với Hiến Pháp - Trump cho phép đầu tư tiền điện tử vào quỹ hưu trí 401(k)s - Bộ Nội An bỏ giới hạn độ tuổi khi tuyển đặc vụ ICE - Giám đốc FBI nhận can thiệp vụ tìm các dân biểu Dân Chủ Texas - UCLA bị chính quyền Trump cắt hơn nửa tỷ tiền trợ cấp nghiên cứu - Hàng loạt chuyến bay hãng United Airlines bị hủy vì kỹ thuật nội bộ - OpenAI sẽ trao ChatGPT cho chính phủ với giá $1 - Chỉ trong 6 tháng đầu năm, Việt Nam chi gần $9 tỷ để nhập cảng hàng Mỹ
Thứ bảy, ngày 2/8/2025, lúc 10 giờ sáng, Ban Chấp Hành Tổng Hội Biệt Động Quân đã đến Orange County họp với một số niên trưởng, chiến hữu Biệt Động Quân thuộc Hội Biệt Động Quân Nam California về việc tổ chức đại hội Biệt Động Quân năm 2026 tại Orange County. Anh em gặp nhau tại nhà ông Nguyễn Ngọc Chấn, người sản xuất phim "Vì tôi là linh mục". Phim này một thời được đồng hương yêu thương. Nhà ông Chấn ở thành phố Garden Grove, gần 20 anh em và 6 người vợ của các anh em tham dự. Người nào cũng đội mũ nâu, hình như chiếc mũ này không rời chiến sĩ Biệt Động Quân ở chiến trường cũng như ở hải ngoại sau khi tị nạn ở khắp nơi trên thế giới.
- Ủy ban Hạ Viện triệu tập gia đình Clinton và một số cựu quan chức DOJ liên quan vụ Jeffrey Epstein. - New York: Bùng nổ dịch nhiễm trùng phổi, 2 người chết, ít nhất 58 người bệnh. - Texas, California ‘so găng’ giành lợi thế chính trị. - Pam Bondi ra lệnh bồi thẩm đoàn điều tra giới chức bầu cử thời Obama. - Tòa Tối Cao Brazil ra lệnh quản thúc tại gia đối với cựu Tổng thống Bolsonaro. - Netanyahu của Israel dự kiến sẽ thúc đẩy kế hoạch 'chiếm đóng' Gaza. - Trump thúc đẩy thỏa thuận ngừng bắn ‘được ăn cả ngã về không’ giữa Israel và Hamas. - Canada phát hiện 44 người vượt biên trốn trong thùng xe tải. - Thăm dò của AP: Người trẻ ít theo dõi chính trị hoặc ít quan trọng việc bỏ phiếu. - Đà Nẵng: Không cứu được bé trai 14 tháng tuổi bị bảo mẫu ném xuống nền đất.
- Thị trường chao đảo vì số liệu việc làm yếu và danh sách thuế quan mới cao ngất của Tổng thống Trump. - Thượng viện Mỹ thúc đẩy viện trợ quân sự cho Ukraine giữa lúc Nga tấn công Kyiv, Trump đổi giọng với Putin. - Chính quyền Trump thử nghiệm chi trả thuốc giảm cân qua Medicare và Medicaid. - Smithsonian gỡ nội dung luận tội Trump khỏi triển lãm về tổng thống Hoa Kỳ. - Tia Sét dài nhất từng được ghi nhận: 515 dặm, qua sáu tiểu bang Hoa Kỳ. - Nhiễu động mạnh khiến 25 người trên chuyến bay Delta phải nhập viện. - Tòa Bạch Ốc sắp có một phòng khiêu vũ mới trị giá 200 triệu đô la. - Một người đàn ông bò hàng dặm trong 11 tiếng đồng hồ với sự đồng hành của chú chó cưng.
Không khí mùa hè tại miền Nam California sẽ càng nóng hơn bao giờ hết khi Pechanga Resort Casino biếu tặng tổng giải thưởng lên tới $1 triệu tiền mặt và quà tặng trong tháng 8 này. Để đạt tiêu chuẩn và thắng một phần tiền thưởng cực hấp dẫn trong cái nóng tháng 8, khách chơi chỉ cần nhớ ba điều đơn giản: là Hội viên Pechanga Club, chơi máy kéo hoặc bài bàn yêu thích bằng thẻ Club để tích lũy vé số, và có mặt tại Pechanga Resort Casino vào mỗi tối thứ Bảy từ 4PM đến 9:30PM trong suốt tháng 8 để kích hoạt vé số và chờ xem liệu mình có phải là người chiến thắng.
Khi nhắc đến nhà thờ Saloong ở rừng núi Kontum, đồng hương nghĩ ngay đến cố linh mục Trần Ngọc Thanh – vị linh mục đã bị chặt tay, bị giết trong lúc đang làm phép rửa tội cho giáo dân ngay tại nhà thờ này. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, cha Thanh trối lại rằng anh chị em hãy cố gắng hoàn tất nhà thờ, vì lúc đó nhà thờ Saloong còn đang xây dang dở.
Hôm Thứ Tư 23/7, phiên tòa diễn ra ở tiểu bang Baltimore để quyết định có trục xuất cô Trần Thị Mộng Tuyền khỏi Hoa Kỳ vì lỗi lầm cách đây hai thập niên hay không. Chánh án của phiên tòa, bà Julie R. Rubin, thuộc tòa liên bang ở Baltimore, phải đưa ra quyết định là cô có bị bắt dựa theo trát tòa hay không. Qua màn hình từ phòng giam ở Washington, cô Tuyền trả lời các câu hỏi của tòa. Dù luật sư của cô, bà Laura Kelsey Rhodes, đã cố gắng chứng minh với chánh án quy trình sai phạm của ICE, chứng minh cuộc sống không phạm tội của cô kể từ ngày hết án treo, nhưng phiên tòa vẫn kết thúc trong nước mắt.
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.