Hôm nay,  

Mỹ Báo Nguy

11/5/200600:00:00(View: 8081)

Mỹ Báo Nguy: Ngoại Quốc Nắm 21% Giá Trị Vốn Cả Nước 

Bước vào thế kỷ 21, Hoa Kỳ vẫn là một quốc gia mạnh nhưng hiện nay đang đối đầu với sự cạnh tranh ở bên ngoài biên giới cũng như gặp nhiều khó khăn ngay trong nước. Tầng lớp trung lưu và thu nhập thấp đang đứng trước nguy cơ thua thiệt trong 'chiến tranh toàn cầu hóa.'

Theo tác giả bài báo, ký giả Gabor Steingart, Hoa Kỳ vẫn là quốc gia hùng mạnh vào đầu thế kỷ mới. Tuy nhiên sự hùng mạnh đó đang bắt đầu gặp khó khăn, trở ngại bởi cuộc cạnh tranh từ trong lẫn ngoài nước bởi sự toàn cầu hóa. Một châu Á đang tiến lên đã dẫn tới sự suy sụp liên tục của nền kinh tế Hoa Kỳ, ít nhất là vào thời điểm hiện nay. Lớp công nhân trí thức cũng như thợ phổ thông, người lao động tay chân cũng như trí óc, đã bị mất đi nhiều thứ mà trước đây họ vẫn có. Lợi tức gia đình tăng trưởng trong ba thâp niên đầu sau Thế Chiến lần thứ II, trong đó có một số người nghèo tăng thu nhập khá nhanh. Tầng lớp đứng đầu xã hội Hoa Kỳ tăng 120% lợi tức, trong khi tầng lớp thứ hai tăng 101%, thứ ba: 107%, thứ tư 114% và thứ năm tăng 94%.

Đồng thời với Hoa Kỳ, Nhật Bản cũng báo động: đầu tư thương mại toàn cầu đã bị chuyển hóa. Các nhà đầu tư Nhật bỏ nước để đi tìm các vị trí thích hợp mà đầu tư. Đầu tư trực tiếp ra nước ngoài, trước đây vốn giúp cân bằng cán cân xuất cảng và nhập cảng, nay đã gia tăng khủng khiếp.

Cho tới nay thì đầu tư ở nước ngoài đã giúp gia tăng phần lớn sản phẩm xuất cảng của Đức, Hoa Kỳ hoặc Pháp. Tuy nhiên khi các nhà máy bắt đầu được tái cấu trúc, chủ yếu là cắt giảm chi phí sản xuất, sản phẩm các loại trên thị trường tăng nhanh toàn cầu đã dẫn tới sự tái phân phối tiền vốn và lực lượng lao động. Sản phẩm toàn cầu đã tăng 100% trong khoảng thời gian từ 1985 tới 1995 nhưng đầu tư ngoại quốc trực tiếp chỉ tăng 40% trong cùng thời điểm. Sự biến động tiền vốn không ngừng đã trở thành một yếu tố khác của sản xuất và lao động.

Khi các việc làm mới được tạo ra ở nơi khác đã tác động tới lợi tức gia đình ở Hoa Kỳ. Trong hai thập niên tới, lợi tức của tầng lớp thấp nhất của Hoa Kỳ sẽ sụt xuống 1.4%.  Tầng lớp thứ hai chỉ đạt ở mức 6.2%, thứ ba: 11.1%, thứ tư: 19%, và nhóm ở trên đầu của cái hình tháp đó sẽ đạt được mức 42%.

Cho tới thập niên 1970, Hoa Kỳ cung cấp đô la và sản phẩm cho mọi người trên thế giới. Đế chế nguyên tử Hoa Kỳ đã giúp tái thiết Nhật Bản và châu Âu bị cạn kiệt vì chiến tranh. Hoa Kỳ là nước xuất cảng thuần lớn nhất thế giới và là nhà cho vay lớn nhất trong bốn thập niên qua.

Nhưng vai trò đó giờ đây đã không còn tồn tại. Hiện nay, các nước châu Á, Mỹ La Tinh và Liên Âu đang giữ vai trò sản xuất kỷ lục sang Hoa Kỳ. Nhà xuất cảng kỷ lục thế giới giờ đây trở thành nhà nhập cảng lớn nhất. Người chủ nợ quan trọng nhất thế giới giờ trở thành người mắc nợ nhiều nhất thế giới. Các nước đã giữ trong tay giá trị tiền vốn lên tới 2.5 ngàn tỉ đô tại Hoa Kỳ, tương đương 21% tổng sản phẩm quốc nội. Khoảng 9% cổ phần, 17% chứng khoán của các tập đoàn kinh tế và 24% trái phiếu chính phủ Hoa Kỳ do người ngoại quốc sở hữu.

Nền kỹ nghệ Hoa Kỳ trước hết phải chịu trách nhiệm. Chỉ trong vài thập niên, kỹ nghệ Hoa Kỳ co lại một nửa so với trước. Nó chỉ sản xuất 17% tổng sản phẩm quốc gia, so với tỉ lệ 26% tại các nước Liên Âu.

Nhiều quốc gia có nền kinh tế mạnh trên thế giới hiện đang xuất cảng hàng tới Mỹ mà không hề mua lại của Hoa Kỳ một số lượng sản phẩm tương ứng. Thâm thủng mậu dịch của Hoa Kỳ với Trung Quốc lên tới 200 tỉ đô trong năm 2005 và 80 tỉ đô với Nhật, hơn 120 tỉ đô với Liên Âu. Hoa Kỳ không đạt được số thặng dư mậu dịch với cả các nước có nền kinh tế ít phát triển như Ukraine và Nga. Mỗi một ngày các chuyến tàu chở đầy container tới Hoa Kỳ, sau khi bốc dỡ hàng tại cảng Mỹ, nó rỗng không khi quay trở về quốc gia họ.

Một thí dụ về việc nhập cảng dầu chẳng hạn, có tới 160 tỉ đô nhập siêu. Các nước kinh tế phát triển đã đưa vào Hoa Kỳ các loại sản phẩm mọi nơi trên thế giới: xe hơi, máy điện toán, TV, trò chơi - mà không mua lại như số lượng sản phẩm nó đã sản xuất trên thị trường thế giới.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Một chuyện kỳ lạ đang xảy ra trong hệ thống tòa án di trú Hoa Kỳ: các luật sư của chính phủ (cụ thể là của ICE) không chịu công khai tên tuổi trong các phiên điều trần công khai. Tháng 6 năm 2025, Chánh án Di trú ShaSha Xu tại thành phố New York đã tuyên bố trong phòng xử án rằng: “Chúng tôi sẽ không gọi thẳng tên (luật gia) ra nữa.” Điều trớ trêu là chỉ có danh tính luật sư chính phủ được giữ kín, còn luật sư bào chữa cho di dân vẫn phải xưng tên như bình thường. Xu nói lý do là vì “tình hình dạo gần đây đã thay đổi.”
Sau kỳ bầu cử tổng thống Hoa Kỳ năm rồi, tờ báo trào phúng thiên tả The Onion chạy tít: “Trump gọi điện cho Kamala Harris để chúc mừng… chính mình đắc cử.” Về mặt kỹ thuật, đây là một câu đùa gần như hoàn hảo: chỉ tám chữ, trong đó có một chữ lật ngược bảy chữ còn lại một cách duyên dáng. Nghe là tưởng tượng ra được Trump liền. Nhưng khổ nỗi một điều: nếu chuyện này xảy ra thật, chẳng ai ngạc nhiên cả.
Dài hơn 900 trang, OBBBA là một đạo luật bao trùm nhiều lãnh vực: thuế, phúc lợi xã hội, năng lượng, y tế, quốc phòng, và ngân sách liên bang. Đảng Cộng hòa gọi đây là một chiến thắng mang tính lịch sử. Trong khi đó, nhiều chuyên gia độc lập nhận định rằng OBBBA này là một trong những “sự tái phân phối ngân sách thiên lệch nhất trong lịch sử gần đây,” với phần lớn lợi ích tập trung vào giới có lợi tức cao. Bỏ qua một bên những tranh cãi thường nghiêng về quan điểm chính trị thay vì các điều khoản cụ thể của đạo luật, nhiều người đang hỏi nhau những câu rất thiết thực: “tôi đang lãnh medicaid vậy sẽ có bị cắt không?”, “con tôi sắp vào đại học, việc mượn tiền đi học có bị ảnh hưởng không?”, “nghe nói có nhiều chương trình giúp người nghèo nhiều lắm, tôi sẽ được giúp đỡ thế nào?” và “người nghèo cũng được giảm thuế nữa, đúng không?”... Bài viết này trình bày những điểm chính của OBBBA và phân tích ảnh hưởng của nó lên mọi tầng lớp dân chúng.
Trong nhiều năm kể từ khi Jeffrey Epstein được phát hiện chết trong phòng giam tại Metropolitan Correctional Center (MCC), New York, giới chức liên bang luôn khẳng định rằng cái chết này là một vụ tự sát. Tuy nhiên, một cuộc điều tra độc lập do CBS News thực hiện đã phơi bày hàng loạt mâu thuẫn giữa các tuyên bố của chính phủ và những gì thực sự hiện ra trong đoạn phim giám sát vừa được công bố.
Trong những năm gần đây, các thư viện công tại Hoa Kỳ – vốn từng là không gian yên tĩnh dành cho học tập và tra cứu – đã trở thành điểm nóng trong các cuộc tranh chấp văn hóa. Hàng ngàn cuốn sách bị yêu cầu cấm lưu hành, không phải bởi độc giả trực tiếp, mà từ các nhóm chính trị cánh hữu sử dụng mạng xã hội để vận động phản đối hàng loạt. Riêng năm học 2023–2024, PEN America ghi nhận tới 10.046 lượt cấm sách ở các trường công, ảnh hưởng tới 4.231 tựa sách và 2.662 tác giả; trong đó Florida và Iowa chiếm lần lượt 4.561 và 3.671 lượt cấm trong năm học. Gần một nửa trong số đó là sách viết bởi các tác giả LGBTQIA+ hoặc thuộc các cộng đồng chủng tộc thiểu số – những tiếng nói vốn đã bị thiệt thòi trong ngành xuất bản, nay tiếp tục bị đẩy ra ngoài bằng nhãn “không phù hợp.”
Theo ước tính ban đầu từ Văn Phòng Ngân Sách Quốc Hội, đạo luật này sẽ làm giảm chi tiêu y tế liên bang hơn 1 nghìn tỷ đô la, chủ yếu bằng cách cắt giảm Medicaid và trợ cấp bảo hiểm y tế. Khoảng 11.8 triệu người dự kiến sẽ mất bảo hiểm do các điều khoản trong dự luật.
Ông Padilla cho rằng nếu đây là cách chính quyền Trump phản ứng với một TNS Hoa Kỳ- một người chỉ muốn đặt câu hỏi để cố gắng làm sáng tỏ, tìm kiếm sự thật- thì người Mỹ có thể tưởng tượng những gì họ sẽ làm và đang làm với rất nhiều người dân ở khắp nơi trên đất nước.
Giữa lúc các cơ quan báo chí, các tập đoàn truyền thông lớn khác chọn “sự trung lập” và cố gắng “nương tay” với các chính trị gia và chính quyền, thì Stephen Colbert chọn sự trung thực, kiên định, xem tuyên ngôn “trung lập” theo lý thuyết báo chí là vở kịch hài không hợp thời cuộc. Ông châm biếm, chỉ trích không thương tiếc những quyết định vi hiến, những phát ngôn dối trá của chủ nhân Tòa Bạch Ốc.
Trong một chính trường phân cực sâu sắc, nơi tiếng nói bất đồng bị chụp mũ và ranh giới giữa quyền lực và tư thù ngày càng mong manh, một điều xem ra đã luật bất thành văn: khi Donald Trump không vừa ý, sẽ có kẻ phải trả giá. Và cái giá đó không bao giờ rẻ. Các tập đoàn, hãng luật và đại học Hoa Kỳ vốn lệ thuộc vào giấy phép, ngân khoản liên bang hay cửa ngõ ra vào chính quyền – bỗng trở thành miếng mồi cho cuộc mặc cả quyền lực của Tổng thống. Có nơi chọn cách cúi đầu cho yên chuyện. Có nơi chống trả tới cùng. Hai phản ứng, hai lối thoát – hoặc dàn xếp để "giữ thể diện" cho Trump, hoặc chấp nhận đòn phản công để giữ thể diện cho chính mình.
Washington, DC – Dân biểu Derek Tran (CA-45) đã bỏ phiếu thuận để thông qua Đạo Luật Quốc Phòng FY26 (NDAA) tại Ủy ban Quân vụ Hạ viện. Dự luật này cho phép chi tiêu quốc phòng tùy nghi lên tới 882,6 tỉ Mỹ kim, đồng thời bao gồm nhiều điều khoản do ông Tran đề xướng nhằm tăng cường khả năng sẵn sàng chiến đấu, nâng cao đời sống quân nhân và đầu tư cho các chương trình cộng đồng tại miền Nam California. Đặc biệt, ông Tran đã vận động thành công việc đưa vào luật một yêu cầu Bộ Quốc Phòng tiếp tục duy trì đầu tư mạnh cho Căn Cứ Huấn Luyện Liên Quân Los Alamitos (JFTB-LA), thuộc địa hạt quốc hội mà ông đại diện. Căn cứ này giữ vai trò thiết yếu trong việc duy trì năng lực phòng thủ quốc gia, đồng thời là nơi đào tạo giới trẻ, gắn bó mật thiết với cộng đồng chung quanh.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.