Hôm nay,  

Hoa Thịnh Đốn: “Thu Quyến Rũ”

11/29/200700:00:00(View: 9052)

Hình ảnh mùa thu vùng Hoa Thịnh Đốn.

Hoa Thịnh Đốn.- Bây giờ đang là mùa Thu ở Hoa Thịnh Đốn, lá trổ màu vàng, đỏ, cam,  nâu thật tươi đẹp. Buổi sáng có nhiều sương mù, cảnh vật mờ ảo, đẹp như ở Đà Lạt quê hương mình. Buổi trưa có nắng vàng hanh và gió heo may làm rơi rụng lá vàng , thật thơ mộng, làm xao xuyến những tâm hồn nghệ sĩ. 

Nhưng cái đẹp, cái diễm ảo của mùa Thu không phải chỉ ở lá vàng rực rỡ và nhẹ rơi theo  gió,  mà ở tiết Thu và tình Thu, nhờ thế mà mùa Thu là một đề tài rất phong phú trong thi ca,  âm nhạc VN. Tùy  theo sức phong phú của tâm hồn mà các văn  thi sĩ đã sáng tác những vần thơ, những dòng nhạc bất hũ, đi sâu vào lòng người.

Cảnh mùa Thu đẹp nhất ở Virginia là  Skyline Drive, dài hằng trăm  dặm, chạy dọc trên đỉnh  Blue Ridge, trong vùng đồi  núi  Shenandoah. Xa xa là những đồi non và thung lũng chập chùng, cả rừng cây, lá trỗ màu vàng đỏ xen lẫn, đẹp không thể diễn tả.Nhạc sĩ Văn Trí đã viết bài "Hoài Thu” :

“Mùa Thu năm ấy , trên đường đến miền cao nguyên

Đà lạt núi rừng thâm xuyên

Thác ngàn nước bạc thiên nhiên

Chạnh lòng tôi thấy lá vàng rơi nhẹ say mơ

Lưng trời đàn chim bơ vơ…”

 Giữa bồng lai tiên cảnh này, người thường cũng cảm thấy rung cảm bâng khuâng, huống chi nhạc sĩ Cung Tiến:

”Chiều hôm qua lang thang trên đường

Hoàng hôn xuống và gió muôn phương,

Chiều hôm nay nhìn trời mây vươn,

Có nghe lá vàng não nề rơi không"”

(Thu Vàng)

Phạm Mạnh Cương, nhìn lá vàng rơi  khắp lối mà  lòng trào dâng lên một nổi sầu  mênh mông,  xa cách:

“Nhớ ai … chiều Thu, nhìn theo lá úa rơi đầy trên lối

Nhẹ run tà áo, làn môi tươi thắm như cánh hoa đào

Cách xa vì đâu, dù bao lần lá hoa thay màu

Run chi cành hoa lá,  khi tà dương đã khuất non xa…”

 Vào mùa Thu, trong sương mờ hay trong nắng ấm, hình ảnh lá vàng rơi nhẹ   theo từng cơn gió thoảng đủ gợi cho thi nhân những rung cảm  thật nhẹ nhàng, êm ả, tình tứ, lãng mạn. Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên âu yếm,  thì thầm bên người yêu :

“Em có nghe… mùa Thu mưa giăng lá đỗ

Em có nghe… nai vàng hát khúc yêu đương

Và em có nghe …khi mùa Thu tới,

Mang ái ân mang tình yêu tới …tình ta ngất ngây!”

Nói đến những bản nhạc Thu  bất hũ thì  không thể thể nào bỏ qua bài “Giọt Mưa Thu” của Đặng Thế Phong. 

“Ngoài hiên giọt mưa Thu thánh thót rơi

Trời lắng u buồn mây hắt hiu ngừng trôi

Nghe gió thoảng mơ hồ

trong mưa Thu ai khóc ai than hờ”.

Cảnh Thu đẹp, nhưng cái đẹp của mùa Thu là  lá vàng, nó làm người ta liên tưởng đến cảnh héo úa, tàn phai, rơi rụng, nên thường những bản nhạc về Thu chứa chất một nỗi buồn man mát, như trong lời ca , tiếng  nhạc   “DDêm Thu”

“Vườn khuya trăng chiếu

Hoa đứng yên như mắt buồn

Lòng ta xao xuyến lắng nghe lời hoa

Cánh hoa vươn buồn trong gió,

Thoáng hương yêu nhẹ nhàng say…  gió lay”

Cảnh Thu cô tịch, cô liêu thường làm người ta hồi tưởng, mơ màn thả hồn  mơ về vùng trời kỷ niệm dấu  yêu. Trong nỗi xót xa của Thu nhung nhớ, Thu đợi chờ, hình ảnh người yêu thoáng  hiện về:

“Em ra đi mùa Thu

Mùa Thu không trở lại

Em ra đi mùa Thu

Sương mờ giăng âm u

*

Em ra đi mùa Thu

Mùa Thu không còn nữa

Đếm lá úa mùa Thu

Dâng sầu ngập tim tôi”

(Mùa Thu không trở lại)

Với những lời  thơ êm dị, trao  chuốt, hai nhạc sĩ  Đoàn Chuẫn và Từ Linh đã để lại cho âm nhạc VN nhiều dòng nhạc Thu đầy rung cảm,  tuyệt vời:

“ Anh mong chờ mùa Thu

Trời đất kia  ngã màu xanh lơ

Đàn  bướm kia đùa vui trên muôn hoa

Bên những bông hồng đẹp xinh”

(Thu Quyến rũ)

Cảnh Thu luôn bị chế ngự bởi vẽ áo não của lá vàng lác đác  rụng rơi trong khí trời se lạnh của gió đầu mùa. Cây cảnh  đìu hiu, nhạt nhòa trong sương khói làm vạn vật như u uất, ngẫn ngơ, càng  gợi cho thi nhân  cảm xúc ngất ngây với nỗi niềm xa cách:”

“Với bao  tà áo xanh đây mùa Thu

Hoa lá tàn hàng cây đứng hững hờ

Lá vàng  từng cánh rơi từng cánh

Rơi xuống âm thầm trên đất xưa”

(Gửi gió cho mây ngàn bay).

“Thu đi cho lá vang bay,

 Lá rơi cho đám cưới về

Ngày mai người em nhỏ bé

Ngồi trên  thuyền hoa

Tình duyên đành dứt

Lá đổ  muôn chiều ôi lá úa…”

(Lá đổ muôn chiều)

Dòng  nhạc Thu của Văn Cao cũng làm say mê lòng người  qua bản nhạc bất hũ “Buồn Tàn Thu”:

“ Ôi vừa  thoáng nghe,

 bước chân chàng

Từ từ xa đường vắng

Đếm mùa Thu chết ,

Nghe mùa đang rớt

Rơi theo lá vàng”

Giữa cảnh vật mờ ảo với sương mù và mây trời ãm đạm,  cảnh Thu cô tịch, êm ả, Thu tím lạnh lẽo hay  Thu vàng quyến rũ,  có lẽ nỗi buồn sâu đậm thầm kín  nhất vẫn là  nỗi lòng héo hon, sầu nhớ mênh mông tới người mình yêu đã ra đi và mãi mãi không bao giờ trở lại:

“Em đã quên mùa Thu, Em đã quên  mùa Thu, Mùa Thu…

Bây bây giờ là mùa Thu, trời vươn khói suơng mù

Hàng cây khô sầu úa, hiu hắt đứng trong mưa

Mưa như lệ tình xưa, lệ thấm mấy cho vừa

Lệ yêu hoa phượng rũ, Em đã quên mùa Thu…”

(Em đã quên  mùa Thu)

Ôi! nghìn trùng xa cách:

”Ta ngắt đi  một chùm hoa thạch thảo

Em nhớ cho mùa Thu đã chết rồi

Mùa Thu đã chết, em  nhớ cho

Mùa Thu đã chết , em nhớ cho

Mùa Thu đã chết , đã chết rồi

Em nhớ cho, Em nhớ cho…

Từ đây mãi mãi,  không thấy nhau

Từ đây mãi mãi,   không thấy nhau

Từ đây mãi mãi …  không thấy nhau…”

(Mùa Thu Chết)

Vâng! Mùa Thu đã đến Hoa Thịnh Đốn, cảnh  Thu ở đây thật quyến rũ, thật nên thơ  với lá vàng rơi và mây trời xanh ngắt. Kính mời quý độc giả thưởng thức một vài hình ảnh mùa Thu ở Hoa Thịnh Đốn và một vài dòng thơ , dòng nhạc bất hũ trong thi ca, âm nhạc Việt Nam .

HÌNH ẢNH MÙA THU Ở HTDD VÀ TRONG THI-NHẠC VN

http://www.youtube.com/watch"v=e_JzvZ2kwxg

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.