Hôm nay,  

Cô Gái 37 Kilô, Nặng Lòng Yêu Nước, Nặng Tình Thương Dân

01/02/201000:00:00(Xem: 6059)

Buitin'sblog-Chuyện Quê Hương (Trên VOA-Tiếng Việt): Cô Gái 37 Kilô, Nặng Lòng Yêu Nước, Nặng Tình Thương Dân

Bùi Tín
Thế là cô Phạm Thanh Nghiên đã bị kết án 4 năm tù giam và 3 năm quản thúc trong một phiên toà kín mít, bỏ túi, tại Hải phòng sáng 29-1-2010.
Chính quyền độc đảng bắt đầu kỷ niệm 80 năm ngày thành lập đảng cộng sản (3-2-1930--3-2-2010) bằng một bản án phi pháp, phi lý đến tột cùng.
Đây là một việc làm ngang ngược khiêu khích lương tri toàn dân Việt nam ta, thách thức công luận toàn thế giới.
Bộ chính trị đảng CS đã tính toán rất kỹ khi chỉ đạo sát sao cuộc xử án này.
Họ cho rằng dư luận trong nước đã bị họ thao túng và khống chế, báo chí đã bị khóa mồm, công luận ngoài nước cũng bị phân hoá, một số giới đã chú trọng đến lợi nhuận hơn là những giá trị nhân quyền, nên họ quyết liều nhắm mắt làm tới, trâng tráo lao vào tội lỗi mà không nể sợ ai hết.
Tội lỗi mang tính chất tội ác của họ trong vụ xử án này là không thể chối cãi.
Một là việc xử án rất mờ ám, khuất tất, còn tệ hơn 3 vụ xử án mới đây ở Hànội, Sàigòn và Hải phòng. Người thân bị cáo, nhà báo, nhà ngoại giao nước ngoài đều không được dự; cho đến phòng riêng có máy truyền hình cũng không có !
Mẹ cô Nghiên bị vây chặt, như bị giam lỏng, để Cụ không đến toà án được.
Hai là họ không để cô Phạm Thanh Nghiên tự bào chữa đến cùng. Cô đã dũng cảm kịp tuyên bố trước toà cô vô tội, chỉ hối tiếc với nhân dân là không ghi âm được những lời kể xót xa thương tâm của các gia đình bà con ngư dân ở Thanh hoá khi bị bọn bành trướng Trung quốc bắn giết, đánh đập, chửi bới và tàn phá thuyền lưới, để cô mở cho toà nghe và để thưa lại với đồng bào; cô đã mặc nhiên kết tội lại nhà cầm quyền ươn hèn, không bảo vệ dân trong hoạn nạn.


Hội đồng xét xử cũng không luận nổi tội để chỉ ra và chứng minh việc bị cáo vào Thanh hoá thăm hỏi, an ủi đồng bào mà mình không hề quen biết là một tội trạng hiển nhiên, vi phạm điều khoản nào của bộ Luật hình sự ! Việc bị cáo toạ kháng trong nhà mình, trước khẩu hiệu "Hoàng Sa, trường Sa là của Việt nam" cũng không thể nào chứng minh là phạm tội. Do đó lời kết tội và tuyên án là vu vơ, độc đoán, vô giá trị.
Mong rằng tất cả bà con yêu nước Việt nam ta, ở mọi nơi, trong và ngoài nước, đặc biệt là ở trong nước hãy kịp thời tỏ rõ thái độ, bằng nhiều cách, thông báo rộng rãi về những việc làm của cô Phạm Thanh Nghiên, phát biểu về những nghĩa cử cao quý của cô, chia sẻ nỗi lo âu và an ủi gia đình cô, phổ biến hình ảnh, những phát biểu của cô và những bài báo và nhận xét về cô gái yêu nước hết lòng và thương dân hết mức này. Các nam nữ thanh niên, học sinh, sinh viên, phụ nữ khắp nơi hãy  lập những nhóm, tổ, câu lạc bộ bảo vệ Phạm Thanh Nghiên, đòi tự do ngay cho cô, tổ chức những buổi trao đổi, hội thảo về cô, và hãy chất vấn Hội Phụ nữ Việt nam các cấp ở trong nước đã quan tâm và có thái độ ra sao về vụ án phi pháp đến quá sức tưởng tượng này.
Hãy trả lời cho những người lãnh đạo nhu nhược với kẻ ngoại xâm, tàn bạo với người cùng nòi giống rằng: hãy ngừng tay ! hãy tỉnh lại ! tự nhận là người lãnh đạo, từ vị trí cao quyền lực, không được tàn bạo và hèn hạ đến thế.
Áp bức cô gái hơn 30 tuổi, chỉ nặng có 37 kilô, nhưng rất nặng lòng yêu Tổ quốc, rất nặng lòng thương dân đến vậy, thật đáng  quý trọng, các người không thấy động lòng và tự hổ thẹn hay sao"
Kỷ niệm ngày thành lập đảng cộng sản, chuẩn bị cho đại hội XI của đảng, bộ chính trị và ban chấp hành trung ương của đảng vẫn một mực đối lập hung hãn với cả một thế hệ thanh niên Việt nam tiến bộ của thời đại mới này, - qua một loạt vụ án cực kỳ ngang ngược - , là đưa đảng cùng dấn thân vào tử lộ rồi đó.
Bùi Tín, Paris  29-1-2010

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng 6 năm 1983 tôi rời Hoa Kỳ lên đường qua Togo dạy học. Sau ba tháng huấn luyện tại chỗ, tôi và các bạn được chính thức tuyên thệ trở thành Tình nguyện viên Peace Corps, trước khi về nơi công tác nhận nhiệm sở. Trong nhóm 20 giáo viên toán lý hoá và sư phạm, có bạn lên tận vùng Dapaong, sát biên giới phía bắc Togo với Upper Volta (bây giờ là Burkina Faso), có bạn về Tsévie cách thủ đô chừng 30 cây số. Hai bạn thân là giảng viên sư phạm Anh ngữ làm việc ngay tại thủ đô Lomé.
Trong hai tháng qua, những vụ dùng súng giết người ở trong gia đình, kể cả ở trường học đã liên tiếp xảy ra. Người ta sau đó cầu nguyện rồi lại cầu nguyện và không có một biện pháp nào để cứu chữa. Những thảm họa về súng đạn, dù kinh hoàng cách mấy rồi cũng chìm đắm vào dòng thác lũ của những biến cố về chính trị
Tôi yêu biển. Tôi yêu biển từ bao giờ tôi cũng không nhớ, có lẽ từ lâu lắm, từ khi tôi còn bé. Trường tiểu học của chúng tôi thường tổ chức cho học trò đi cắm trại ở biển Vũng Tàu, có lẽ tôi yêu biển từ lúc đó. Khi vượt biên, sóng gió hãi hùng, nước biển gần tràn vào thuyền, những người trẻ thay nhau tát nước, thuyền nghiêng nghiêng gần chìm, nhưng tôi không nhớ biển đáng sợ khi đó bằng tình yêu muôn đời của tôi đối với biển. Tôi yêu màu xanh của biển và tôi yêu những đàn chim trắng bay bay trên biển.
Rất nhanh, tiếng còi trận chung kết giải đá banh của các câu lạc bộ chuyên nghiệp ở Châu Âu vừa kết thúc, 5 phút sau, Yahoo đã cho pháo bông màu xanh dương (cùng màu với đồng phục của đội vô địch Chelsea) lên trang thể thao chào mừng thắng lợi của Chelsea. Đây là lần thứ hai Chelsea (full name là Chelsea Football Club, vẫn được viết tắt là CFC) có cúp vàng của giải vô địch các câu lạc bộ chuyên nghiệp đá banh của Châu Âu. Lần vô địch giải UEFA Champions League đầu tiên của Chelsea vào năm 2012.
Phong trào xuống đường ở Myanamar chuyển qua “bất tuân dân sự”. Công nhân thợ thuyền, công tư chức, y tá bác sĩ cùng nhau đình công, chợ búa, trường học, bệnh viện, ngân hàng đều một loạt đóng cửa, mọi sinh hoạt đều bị ngưng lại hoàn toàn bị tê liệt. Dân chúng đông đảo tham gia vào phong trào “bất tuân dân sự” mặc dù biết rằng sẽ mất đi nguồn tài chánh vốn đã ít ỏi mang lại cơm áo cho họ và gia đình họ. Kinh tế Myanmar đang lao xuống dốc hay đúng hơn Myanmar đang đứng trước một nền kinh tế hoàn toàn sụp đổ. Hậu quả là dân Myanmar đã nghèo lại càng nghèo hơn và số người không đủ cơm ăn sẽ tăng lên nhiều hơn. Sự bắn giết bừa bãi của quân đội đã đẩy những người người biểu tình ôn hòa thành những người chống đối bằng vũ lực. Một cuộc nội chiến sẽ khó tránh khỏi điều mà bà Suu Kyi mong muốn không bao giờ xảy ra.
Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 cũng đã góp lời. Qua Thông Điệp nhân Ngày Trái Đất Ngài đã viết: Sự phụ thuộc lẫn nhau là một quy luật cơ bản của tự nhiên. Sự thiếu hiểu biết về vấn đề phụ thuộc lẫn nhau đã gây ra sự tổn hại không chỉ cho môi trường tự nhiên của chúng ta, mà còn cho cả xã hội loài người của chúng ta nữa (...). Nhân Ngày Trái Đất này, tất cả chúng ta hãy cam kết thực hiện phần việc của mình để giúp tạo ra sự khác biệt tích cực cho môi trường của ngôi nhà chung duy nhất của chúng ta – trái đất xinh đẹp này. (Trích theo https://vn.dalailama.com/news)
Bởi vì, sau hơn 60 năm có chủ trương “qúa độ lên Xã hội Chủ nghĩa” từ thập niên 60 của ông Hồ Chí Minh được cổ võ, thực hiện và học tập ở miền Bắc (Việt Nam Dân chủ Cộng hòa), và từ sau 1975 trên cả nước, nhằm tiến lên Xã hội Chủ nghĩa, nhiều lãnh đạo CSVN dù đã vất vả “qúa độ” trăm chiều mà vẫn chưa biết “ngưỡng cửa Thiên đàng của Xã hội Chủ nghĩa” ở đâu. Bằng chứng như Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã thú nhận với cử tri Hà Nội ngày 23/10/2013. Ông nói:” Đổi mới chỉ là một giai đoạn, còn xây dựng CNXH còn lâu dài lắm. Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa.” (theo báo Thanh Niên, ngày 24/10/2013)
“Rạch Gốc chẳng chợ búa gì hết, mọi thứ phải chạy đò lên Năm Căn mua… Một buổi sáng, bước ra trước sân Ủy ban, tôi ngạc nhiên thấy treo cờ tang. Hỏi sao vậy … trả lời: Ông Andropov chết. Tôi hỏi lại: Ông Andropov là ai thế? Trả lời: Không biết, nghe đài Hà Nội biểu treo cờ tang thì mình treo… Cờ tang cho ông Andropov nào đó treo rất đúng quy cách, chỉ kéo tới nửa cột, thòng kèm một dải vải đen nhỏ phất phơ trong gió biển…”
Nhưng Gangnam Style là câu chuyện âm nhạc vô hại, còn trong những vụ đã kể tại Việt Nam, khi người ta đăng đàn đăng tin giả mạo hay công khai chửi rủa, sỉ nhục lẫn nhau để được hàng ngàn người hào hứng vỗ tay, theo dõi, thậm chí cổ vũ, bênh vực và biến chúng thành hiện tượng như hiện nay, nó cho thấy có điều gì đó dường như chưa đúng lắm trong xã hội. Bởi đó là cách ứng xử bộ lạc, "đầu gấu" của giang hồ.
Có muôn vàn lý do, nhưng cốt lõi là nhân dân đã chán Chủ nghĩa Mác-Lenin và tư tưởng Cộng sản của ông Hồ đến tận mang tai. Kế đến là tình trạng cán bộ càng giữ quyền cao chức trọng thì càng mất đạo đức, sa đọa và tham nhũng hành dân nên bàn dân thiên hạ phát chán, chả ai còn hồ hởi phấn khởi thực hiện phương châm “cán bộ đi trước làng nước theo sau” nữa.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.