Hôm nay,  

Cô Gái 37 Kilô, Nặng Lòng Yêu Nước, Nặng Tình Thương Dân

01/02/201000:00:00(Xem: 6042)

Buitin'sblog-Chuyện Quê Hương (Trên VOA-Tiếng Việt): Cô Gái 37 Kilô, Nặng Lòng Yêu Nước, Nặng Tình Thương Dân

Bùi Tín
Thế là cô Phạm Thanh Nghiên đã bị kết án 4 năm tù giam và 3 năm quản thúc trong một phiên toà kín mít, bỏ túi, tại Hải phòng sáng 29-1-2010.
Chính quyền độc đảng bắt đầu kỷ niệm 80 năm ngày thành lập đảng cộng sản (3-2-1930--3-2-2010) bằng một bản án phi pháp, phi lý đến tột cùng.
Đây là một việc làm ngang ngược khiêu khích lương tri toàn dân Việt nam ta, thách thức công luận toàn thế giới.
Bộ chính trị đảng CS đã tính toán rất kỹ khi chỉ đạo sát sao cuộc xử án này.
Họ cho rằng dư luận trong nước đã bị họ thao túng và khống chế, báo chí đã bị khóa mồm, công luận ngoài nước cũng bị phân hoá, một số giới đã chú trọng đến lợi nhuận hơn là những giá trị nhân quyền, nên họ quyết liều nhắm mắt làm tới, trâng tráo lao vào tội lỗi mà không nể sợ ai hết.
Tội lỗi mang tính chất tội ác của họ trong vụ xử án này là không thể chối cãi.
Một là việc xử án rất mờ ám, khuất tất, còn tệ hơn 3 vụ xử án mới đây ở Hànội, Sàigòn và Hải phòng. Người thân bị cáo, nhà báo, nhà ngoại giao nước ngoài đều không được dự; cho đến phòng riêng có máy truyền hình cũng không có !
Mẹ cô Nghiên bị vây chặt, như bị giam lỏng, để Cụ không đến toà án được.
Hai là họ không để cô Phạm Thanh Nghiên tự bào chữa đến cùng. Cô đã dũng cảm kịp tuyên bố trước toà cô vô tội, chỉ hối tiếc với nhân dân là không ghi âm được những lời kể xót xa thương tâm của các gia đình bà con ngư dân ở Thanh hoá khi bị bọn bành trướng Trung quốc bắn giết, đánh đập, chửi bới và tàn phá thuyền lưới, để cô mở cho toà nghe và để thưa lại với đồng bào; cô đã mặc nhiên kết tội lại nhà cầm quyền ươn hèn, không bảo vệ dân trong hoạn nạn.


Hội đồng xét xử cũng không luận nổi tội để chỉ ra và chứng minh việc bị cáo vào Thanh hoá thăm hỏi, an ủi đồng bào mà mình không hề quen biết là một tội trạng hiển nhiên, vi phạm điều khoản nào của bộ Luật hình sự ! Việc bị cáo toạ kháng trong nhà mình, trước khẩu hiệu "Hoàng Sa, trường Sa là của Việt nam" cũng không thể nào chứng minh là phạm tội. Do đó lời kết tội và tuyên án là vu vơ, độc đoán, vô giá trị.
Mong rằng tất cả bà con yêu nước Việt nam ta, ở mọi nơi, trong và ngoài nước, đặc biệt là ở trong nước hãy kịp thời tỏ rõ thái độ, bằng nhiều cách, thông báo rộng rãi về những việc làm của cô Phạm Thanh Nghiên, phát biểu về những nghĩa cử cao quý của cô, chia sẻ nỗi lo âu và an ủi gia đình cô, phổ biến hình ảnh, những phát biểu của cô và những bài báo và nhận xét về cô gái yêu nước hết lòng và thương dân hết mức này. Các nam nữ thanh niên, học sinh, sinh viên, phụ nữ khắp nơi hãy  lập những nhóm, tổ, câu lạc bộ bảo vệ Phạm Thanh Nghiên, đòi tự do ngay cho cô, tổ chức những buổi trao đổi, hội thảo về cô, và hãy chất vấn Hội Phụ nữ Việt nam các cấp ở trong nước đã quan tâm và có thái độ ra sao về vụ án phi pháp đến quá sức tưởng tượng này.
Hãy trả lời cho những người lãnh đạo nhu nhược với kẻ ngoại xâm, tàn bạo với người cùng nòi giống rằng: hãy ngừng tay ! hãy tỉnh lại ! tự nhận là người lãnh đạo, từ vị trí cao quyền lực, không được tàn bạo và hèn hạ đến thế.
Áp bức cô gái hơn 30 tuổi, chỉ nặng có 37 kilô, nhưng rất nặng lòng yêu Tổ quốc, rất nặng lòng thương dân đến vậy, thật đáng  quý trọng, các người không thấy động lòng và tự hổ thẹn hay sao"
Kỷ niệm ngày thành lập đảng cộng sản, chuẩn bị cho đại hội XI của đảng, bộ chính trị và ban chấp hành trung ương của đảng vẫn một mực đối lập hung hãn với cả một thế hệ thanh niên Việt nam tiến bộ của thời đại mới này, - qua một loạt vụ án cực kỳ ngang ngược - , là đưa đảng cùng dấn thân vào tử lộ rồi đó.
Bùi Tín, Paris  29-1-2010

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phần lớn nhân loại đều chưa đến Rome, và chắc cũng chả mấy ai rành rẽ về phong tục tập quán của xứ sở này. Tuy thế, nếu có dịp bước chân tới đây thì chắc tất cả chúng ta đều sẽ nhớ đến lời dậy của cổ nhân (“nhập gia tùy tục/đáo giang tùy khúc”) để ứng xử thích nghi, và hoà nhã với dân bản xứ.
Quốc gia nào cũng có nhà nước nên vai trò của chính quyền không thể tránh. Nhưng quả lắc khi nghiêng về nhà nước quá xa thì bóp nghẹt thị trường tự do còn khi chuyển sang tư nhân quá mức lại tạo ra bất ổn (khủng hoảng kinh tế) và hố sâu giàu nghèo. Một nghịch lý khác là khi xã hội xáo trộn, kinh tế suy trầm thì một bên là Mác Xít trỗi dậy, bên kia là Phát Xít nổi lên như xảy ra vào các thập niên 1930 hay 2010.
Trong cú sốc ban đầu do COVID-19 gây ra, các chính phủ và ngân hàng trung ương ứng phó bằng những đợt bơm tiền mặt khổng lồ là chuyện có thể dễ hiểu. Nhưng hiện nay, các nhà hoạch định chính sách cần lùi một bước và xem lại các hình thức kích hoạt nào thật sự cần thiết và nguy cơ nào gây nhiều hại hơn lợi. Các chính phủ trên khắp thế giới đang phản ứng mạnh mẽ với cuộc khủng hoảng COVID-19 bằng cách ứng phó kết hợp về tài chính và tiền tệ, nó đã đạt tới 10% GDP toàn cầu. Tuy nhiên, theo Cơ quan Kinh tế và Xã hội thuộc Liên Hiệp Quốc đánh giá tổng quát mới nhất, các biện pháp vực dậy này có thể không thúc đẩy cho tiêu dùng và đầu tư nhiều như các nhà hoạch định chính sách hy vọng.
Bạch Thái Bưởi, theo Wikipedia: “Là một doanh nhân người Việt đầu thế kỷ 20. Lúc sinh thời, ông được xếp vào danh sách bốn người giàu có nhất Việt Nam vào những năm đầu của thế kỷ 20 (nhất Sĩ, nhì Phương, tam Xường, tứ Bưởi)… Xuất thân từ tầng lớp nghèo, ông luôn quan tâm đến đời sống của giới thợ thuyền. Ông dành chế độ an sinh cho các nhân viên của mình. Ông trợ cấp cho học sinh nghèo có chí du học… Năm 1921, Bạch Thái Bưởi cho ra đời tờ báo hàng ngày mang tên Khai hóa nhật báo với tôn chỉ: ‘Một là giúp đồng bào ta tự khai hoá, dạy bảo lẫn nhau... mở mang con đường thực nghiệp. Hai là giãi bày cùng Chính phủ bảo hộ những yêu cầu thiết thực, chính đáng của quốc dân. Ba là diễn giải những ý kiến, những lợi ích, tác hại của các công việc Chính phủ đang làm...’
Sự căng thẳng thẳng giữa nước Mỹ và Trung cộng mỗi ngày mỗi gia tăng. Thật vậy, kể từ ngày 25-9-2018, tổng thống Donald Trump đọc trước Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc, kêu gọi các nước trên Thế giới: “Chống lại xã hội chủ nghĩa và những đau khổ do nó đã gây ra cho nhân loại.” Mời xem link: https://youtu.be/q6XXNWC5Koc?t=95. Từ đấy, khiến cho Trung cộng lo âu phập phồng vì cả Thế giới phê phán chủ nghĩa cộng sản gay gắt.
Kết quả bầu cử Thị xã vòng nhì hôm 28/6 vừa qua khoát cho nước Pháp bộ áo mới màu xanh. Bộ áo Pháp lần đầu tiên được mặc. Các Thị xã xưa nay do Thị trưởng xã hội, phe Hữu hay thuộc xu hướng khác nay phần lớn lọt vào tay đảng Xanh. Cả những Thị xã cho tới nay vẫn nằm trong tay cộng sản cũng bị đảng Xanh cướp mất. Giới chánh trị đều ngẩn ngơ trước thực tế hoàn toàn bất ngờ này. Nhiều nhà chánh trị học, nhà báo chánh trị bắt tay ngay vào việc tìm hiểu tại sao bổng nhiên xuất hiện làn sóng xanh chiếm gần hết các thành phố lớn nhỏ của Pháp? Tại sao chỉ có 4/10 người đi bầu? Vậy người được bầu thắng cử hay làn sóng cử tri vắng mặt mới thật sự thắng cử?
Những năm gần đây sự việc Trung Quốc chiếm đảo, vét cát dưới đáy biển xây dựng căn cứ quân sự, xây phi trường, đặt tên lửa tại biển Đông khiến người ta vô tâm quên mất rằng cánh tay dài của Đại Hán đã vươn qua biển thò đến tận Phnom Penh tự thuở nào. Dưới mắt nhiều quan sát viên quốc tế thì Campuchia ngày nay là một tỉnh của Trung Quốc, và Thủ tướng Hun Sen là một bí thư tỉnh ủy của Đảng Cộng sản Trung Quốc, không hơn không kém.Trung Quốc thiết lập căn cứ quân sự trên đất Campuchia là mối đe dọa nghiêm trọng cho các quốc gia khác trong vùng Đông Nam Á, và Hoa Kỳ chắc chắn không thể không nhận ra hiểm họa to lớn đó. Trong buổi tường trình lên Ủy ban Tình báo Thượng viện Hoa Kỳ hôm tháng Giêng năm 2019, Giám đốc Sở Tình báo Quốc gia, lúc đó là ông Dan Coats, đã cảnh báo rằng “Campuchia đang có nguy cơ biến thành một quốc gia độc tài, và điều đó sẽ mở đường cho Trung Quốc thiết lập các căn cứ quân sự trên miền đất ấy.”
Ngày 22 tháng 6 năm 2020, dự luật An Ninh Quốc Gia về Hồng Kông được đưa ra tại quốc hội của Đảng Cộng Sản Trung Hoa để thông qua, và đêm 30 tháng 6 rạng sáng ngày 1 tháng 7, 2020, sau một phiên họp kín của Ủy Ban Thường Vụ Đại Biểu Nhân Dân (mà thế giới gọi là quốc hội bù nhìn tại Bắc Kinh) dự luật này đã trở thành luật. Ngày mà Luật An Ninh Quốc Gia về Hồng Kông này ra đời cũng trùng ngày mà Hồng Kông được trao trả lại cho China 23 năm trước 01-07-1997 theo thể chế “một nước hai chế độ” (one country two systems). Theo đó Hồng Kông vẫn còn quyền tự trị trong 50 năm từ 1997 đến 2047, và trên lý thuyết Hồng Kông chỉ lệ thuộc vào Bắc Kinh về quân sự và ngoại giao mà thôi.
“Ngày 11/07/1995: Tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton và Thủ tướng Việt Nam Võ Văn Kiệt thông báo quyết định bình thường hóa quan hệ ngoại giao giữa 2 nước.” Với quyết định lịch sử này, Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng sản đã ghi dấu “gác lại qúa khứ, hướng tới tương lai” được 25 năm vào ngày 11/07/2020. Nhưng thời gian ¼ Thế kỷ bang giao Mỹ-Việt đã đem lại những bài học nào cho hai nước cựu thù, hay Mỹ và Việt Nam Cộng sản vẫn còn những cách biệt không hàn gắn được ?
Trước 1975, ở bùng binh ngã Sáu (kế góc đường Gia Long và Lê Văn Duyệt) có cái biển nhỏ xíu xiu: Sài Gòn – Nam Vang 280 KM. Mỗi lần đi ngang qua đây, tôi đều nhớ đến cái câu ca dao mà mình được nghe từ thưở ấu thơ: Nam Vang đi dễ khó về… Bây giờ thì đi hay về từ Cambodia đều dễ ợt nhưng gần như không còn ma nào muốn hẻo lánh tới cái Xứ Chùa Tháp nghèo nàn này nữa. Cũng nhếch nhác ngột ngạt thấy bà luôn, ai mà tới đó làm chi… cho má nó khi. Thời buổi này phải đi Sing mới đã, dù qua đây rất khó và về thì cũng vậy – cũng chả dễ dàng gì.
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.