Hôm nay,  

Uýnh Hay Không Uýnh?

07/04/200700:00:00(Xem: 11577)

Hoa Kỳ sẽ không tấn công Iran. Sau đây là các lý do....

Sau vụ Tehran thử lửa và bắt 15 binh lính Anh làm con tin trong hai tuần, một số dư luận cho rằng quan hệ giữa Hoa Kỳ và Iran ngày càng tồi tệ và chính quyền Bush có thể sẽ ra lệnh tấn công Iran.

Người viết có thể ở vào phe thiểu số tuyệt đối mà tin rằng điều ấy khó xảy ra.

Thứ nhất vì Hoa Kỳ không có khả năng quân sự cho một chiến trường lớn như Iran; thứ hai vì Chính quyền Bush không có khả năng chính trị khi đối lập Dân chủ lại coi việc chống Bush là ưu tiên tối thượng; thứ ba vì... Hoa Kỳ cũng chẳng cần mở cuộc tấn công quân sự khi hai nước đã thực sự giao chiến trên nhiều lãnh vực khác....

Trước hết, trong quan hệ giữa hai nước, hồ sơ Iraq là một ưu tiên trước mắt, kế hoạch nguyên tử của Tehran là vấn đề phụ, chỉ trở thành sinh tử cho Mỹ trong vài năm tới, sau năm 2009. Với chính trường Mỹ, vấn đề này còn ở quá xa vì trước đó còn có cuộc tổng tuyển cử 2008.

Hồ sơ Iraq là một ưu tiên cho Chính quyền Bush, còn kế hoạch nguyên tử được Tehran nhồi trong chuyện Iraq như lá bài mặc cả và được Hoa Kỳ coi là một hồ sơ biệt lập, phải giải quyết theo phương cách khác. Đó là về lý luận trên đại thể.

Về thực tế thì tại Iraq, Chính quyền Bush muốn đạt kết quả là tạm ổn định tình hình với một chính quyền thân Mỹ đủ mạnh ở Baghdad hầu Hoa Kỳ có thể rút quân và Iran không thể đe dọa quyền lợi chiến lược của Mỹ tại Trung Đông. Ngược lại, Tehran muốn Iraq trở thành một xứ thống nhất do phe thân Iran của hệ phái Shia thống trị, hầu bành trướng ảnh hưởng  hoặc ít nhất không đe doạ quyền lợi chiến lược của mình. Vì hai mục tiêu lý tưởng mà trái ngược ấy đều là bất khả cho hai phe, cho nên mọi đòn phép hù dọa đều nhắm vào một kết quả nào đó ít tệ nhất cho từng phe. Khi mục tiêu lý tưởng nằm ngoài tầm tay và đôi bên phải tìm một kết quả ít tệ hơn, thì người ta có cơ sở cho một sự thoả hiệp. Nhưng nếu muốn thỏa hiệp thì cả hai đều phải đàm nhiều hơn đánh, và nếu muốn đàm cho có kết quả thì phải làm như sẵn sàng đánh.

Nôm na là đánh dứ. Nghĩa là tháu cáy.

Vấn đề là tình hình có khi lại vuột khỏi tầm tay của cả hai và chuyện đánh dứ có khi sẽ suy đồi thành.... đánh thật. Là điều chúng ta sẽ xét sau vì khó xảy ra trong vòng mấy tháng tới.

Ngược với những suy luận phổ biến trên chính trường Mỹ, Chính quyền Bush có đạt một số kết quả tạm gọi là khả quan hơn tại Baghdad kể từ trung tuần tháng Hai, từ khi các đơn vị Hoa Kỳ thực hiện chiến lược đôn quân. Lãnh tụ Muqtada al-Sadr của phe Shia nay phải đi trốn, có khi trốn tại Iran, và lực lượng quân sự Mehdi của ông ta bị chặn đứng trong khi lực lượng chính trị của ông ta trong Quốc hội Iraq bắt đầu bị tách đôi.

Liên minh Shia, gồm phe thân Iran lẫn phe độc lập, bị rạn nứt nặng nề và không thể hoàn toàn khống chế tương lai Iraq theo những mơ ước của Tehran. Nhưng ngược lại, Chính quyền Bush vẫn bị tấn công ngay từ sau lưng, bởi Quốc hội Dân chủ, và không thể tháu cáy hù dọa Tehran hầu sớm đạt một kết quả "tạm được" tại Iraq.

Trong hiện tại và từ nay đến 2008, tối đa Chính quyền Bush có thể làm được là tìm một sự thỏa hiệp với phe Sunni và tàn dư đảng Baath của chế độ cũ hầu cấy lại một loại sinh tử phù tại Iraq cho phe Shia và cho Tehran. Nghĩa là để lại một vùng oanh kích tự do cho ngần ấy phe, là điều thật ra cũng tai hại cho Iran.

Nhìn theo cách khác, hai phe có thể phá bĩnh tối đa kế hoạch của đối phương và để lại nhiều thùng thuốc súng ở Iraq, theo kiểu nôm na là ăn không được thì phá cho bõ ghét. Muốn tránh hậu quả tệ hại đó thì cả hai sẽ đều phải thỏa nhượng. Tức là "đàm để khỏi đánh". Và thực tế thì Hoa Kỳ và Iran đều đã khởi sự đàm phán từ tháng trước mà chưa ai chiếm được thế thượng phong và cả hai đều tác động vào dư luận (Liên hiệp quốc, Liên hiệp Âu châu, khối Hồi giáo) để phần nào đạt được mục tiêu ta gọi là "ít tệ nhất".

Vụ bắt giữ con tin của Anh có thể là một phần của kế hoạch tác động ấy từ phía Tehran.

Trong vụ này, nhìn chung thì họ chiếm được thế mạnh vì các diễn đàn quốc tế như Liên hiệp quốc hay Liên Âu đều hùng dũng im lặng. Liên hiệp quốc im lặng khi chuẩn bị ra nghị quyết kết án Tehran và Liên Âu im lặng dù một thành viên của mình là Anh quốc bị khiêu khích trắng trợn. Còn quân lực Anh thì chứng tỏ một khả năng ứng phó quân sự rất kém trong một chiến dịch thực hiện theo yêu cầu của... Liên hiệp quốc trên một mặt nước được coi là của Iraq! Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Và sẽ sớm được lãng quên.

Nếu lùi khỏi vụ con tin của Anh, người ta có thể nhìn ra thế trận giữa Hoa Kỳ và Iran từ nhiều khía cạnh khác, và từ nhiều năm tháng nay rồi.

Ngày mùng bốn tháng Hai, một đệ nhị tham vụ Sứ quán Iran tại Baghdad đã bị bắt cóc. Nhân vật này, Jalal Sharafi bỗng được (ai đó) thả ra ngày mùng hai tháng Tư, trước khi Tehran thả 15 con tin của Anh!

Trước đấy, ngày 11 tháng Giêng, các binh lính Mỹ bất ngờ tảo thanh Lãnh sự quán Iran tại Arbil ở miền Bắc Iraq và bắt giữ sáu người mà Iran gọi là "nhân viên ngoại giao" bị Mỹ kết tội là tổ chức các cuộc tấn công vào lực lượng Mỹ và Iraq. Vụ này xảy ra khi Tổng thống Bush thông báo chiến lược mới tại Iraq gồm có việc đôn quân vào Baghdad!

Trước đấy nữa, ngày 24 tháng 12 năm ngoái, các đơn vị Mỹ cũng mở hai chiến dịch càn quét ở Bagdhad và bắt được ít ra bốn người Iran về tội yểm trợ một nhóm phiến quân Sunni (Ansar al-Sunnah). Ở giữa các chiến dịch này là vụ một viên tướng cao cấp của Iran đào thoát tại Turkey, và nhiều phần là đã hợp tác với phía Hoa Kỳ, đó là Ali Reza Asghari, một nhân vật có vai vế trong lực lượng Vệ binh Cách mạng IRGC của các Giáo chủ Tehran. Phía Tehran thì tri hô rằng Mỹ và tình báo Israel là Mossad đã bắt cóc nhân vật quá quan trọng này!

Nhìn xa hơn, những ai theo dõi tình hình Iran còn nhớ rằng ngày 18 tháng Giêng vừa qua, tình báo Mossad có thể đã ám sát Ardeshir Hassanpour, một nhà bác học có trách nhiệm về kế hoạch nguyên tử của Tehran trong khi truyền thông Tehran loan báo rằng ông này bị chết vì... phóng xạ. Trước đó nữa, Tehran cũng tri hô là bọn xấu nước ngoài (Hoa Kỳ, Anh và Israel) có xúi giục các phần tử phiến loạn đánh bom trong tỉnh Khuzestan của Iran, nằm đối diện với cửa sông Shatt al Arab, nơi thuộc phạm vi quản trị của các đơn vị... Anh. Và cũng là nơi xảy ra vụ bắt giữ con tin vừa qua.

Biết đâu chừng, tình báo Anh-Mỹ đang đôn người hay rút người từ vùng xôi đậu ấy, hay đang theo dõi phản ứng của Tehran trong khu vực đầy bất trắc này cho các Giáo chủ"

Lúc ấy, người ta mới để ý thấy là từ nhiều năm nay, Iran cũng có nội loạn và bị đánh bom. Một trong các mục tiêu bị đặt bom vào đầu năm ngoái chính là Tổng thống Mahmoud Ahmadinejad! Ngược lại, cũng từ đầu năm ngoái, khi Hoa Kỳ còn hồ hởi với triển vọng Iraq sau ba cuộc bầu cử năm 2005 thì ngôi đền vàng của dân Shia tại As Samarra bỗng bị đánh bom tan tành, mở màn cho chuyện tương tàn giữa hai hệ phái Sunni và Shia. Khi vụ đặt bom vừa xảy ra, lãnh tụ Tehran là Ali Khameini lật đật tri hô là do Mỹ và Israel chủ mưu và còn cao thượng kêu gọi dân Shia là đừng trả đũa!

Nghĩa là trong thực tế, Iran và Hoa Kỳ đã lặng lẽ mở ra một cuộc chiến tranh khuynh đảo, kết hợp tình báo và tuyên truyền, để tác động vào tình hình Iraq. Trong chuyện này, chẳng ai là kẻ hiền lành hết.

Nếu Iran có kinh nghiệm về khủng bố và bắt giữ con tin -  từ năm 1979 cho đến vụ bắt giữ ba thuyền tuần giang của Anh năm 2004, ngẫu nhiên sao cũng tại Shatt al Arab - thì phía Hoa Kỳ chẳng khoanh tay chịu trận. Nếu Iran có tuồn quân và võ khí vào Iraq hoặc quậy phá tại Lebanon thì Hoa Kỳ tất nhiên phải biết và cũng biết chặn, với sự hợp tác kín đáo của Israel (và... thiếu hữu hiệu của Thủy quân Lục chiến Anh!)

Đây chỉ là chuyện kẻ cắp gặp bà già mà thôi.

Vấn đề là cả hai đều không muốn có chiến tranh công khai.

Quân lực Mỹ bị căng mỏng trên hai chiến trường lớn là Afghanistan và Iraq và không thể mở ra một cuộc chiến, dù thu hẹp trong hình thái không tập, tại Iran. Trên một lãnh thổ rộng lớn như vậy, Hoa Kỳ chẳng thể thủ thắng nếu không thả bộ binh vào đóng chốt ở một số khu vực, là điều thực tế bất khả, về cả quân sự lẫn chính trị. Khoẻ thì dùng sức, yếu dùng mưu. Mưu của Chính quyền Bush là hù dọa bằng cách gửi ba hàng không mẫu hạm vào vùng Vịnh để khỏi phải dùng tới, trong khi tiếp tục gây rối trong hậu cứ Iran, gây phân hoá trong nội bộ lãnh đạo Tehran và trong phe Shia để tìm thế mạnh hầu có thể rút khỏi Iraq trước khi ông Bush hết nhiệm kỳ.

Sau đó ra sao là chuyện của... hậu thế.

Khốn nỗi, đòn dọa ấy của chính quyền Bush bị giảm sức công hiệu vì Quốc hội ở nhà sẵn sàng kéo cờ trắng. Yếu tố duy nhất còn giá trị gián chỉ (can gián hay hăm dọa) là sự liều lĩnh nổi tiếng của ông Bush! Tay cao bồi Texas này dám chơi bạo lắm! Ngược lại, Tehran cũng muốn nhân khi nước Mỹ yếu thế thì nhồi thêm kế hoạch nguyên tử vào chuyện Iraq để nếu không được cả hai thì cũng còn một, cho tới khi nước Mỹ tháo chạy về nhà lo việc bầu cử 2008.

Vì không có giải pháp lý tưởng và cũng chẳng thể dụng võ mà thành, đôi bên sẽ vừa đàm phán ngầm vừa quấy rối và công khai chửi nhau cho dư luận đứng ngoài chấm điểm thắng bại.

Điều nguy hiểm nhất là trong cuộc cờ tháu cáy để vừa đánh vừa đàm này, đôi bên đều lấy những rủi ro rất lớn theo lối già néo đứt giây. Hoa Kỳ càng có hy vọng giải quyết ổn thỏa chuyện Iraq - mục tiêu duy nhất có sự đồng thuận giữa Hành pháp Bush và Lập pháp Dân chủ - thì Iran càng thấy bị thất thế. Lúc ấy, Tehran sẽ dám làm liều - là điều chưa xảy ra khi đôi bên còn đang ở trong tiến trình đàm phán từ nay đến cuối năm. Một thời điểm trắc nghiệm là cuộc gặp gỡ của Ngoại trưởng Condoleezza Rice với vị tương nhiệm của Tehran vào trong tháng này.

Nếu chuyện đàm không xong mà Tehran làm liều thì lãnh đạo Mỹ vào đầu năm 2009 sẽ là người quyết định ứng phó. Khi đó, ông Bush đã về hưu và lịch sử sau này cần ghi lại là nguyên nhân xung đột giữa hai nước không xuất phát từ năm 2009 hay 2008 mà từ những năm vừa qua, khi lãnh đạo Mỹ thiếu thống nhất về mục tiêu chiến lược trường kỳ tại Trung Đông và chuyện bầu cử trước mắt.

Một hiện tượng thật ra đã là truyền thống của chính trường Mỹ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Rât ngỡ ngàng và xót xa khi tôi nghe tin Kiêm Thêm đã ra đi giữa mùa đại dịch. Mấy tuần trước, Thêm còn rủ tôi về nhà Thêm ở Monterey Hills uống bia và ngắm khu vườn nhỏ Thêm đã chí thú vun trồng trong những ngày sống cách ly ở nhà. Tuy từ nơi tôi ở, xuống nhà Kiêm Thêm chỉ cách khoảng 6 giờ lái xe trên đường cao tốc; nhưng con đường xa lộ bây giờ thành dài vô tận trong mùa dịch bệnh đang phải cách ly.
Người Việt ở nước ngoài đi biểu tình thì may mắn là không ai bị trọng thương hoặc tử thương gì sất. Tuy thế, những lời lẽ nẩy lửa – hay cay độc – mà họ dùng để mạt sát nhau (trong lúc tranh cãi để bênh vực quan điểm chính trị của mình) thì có thể làm cho tha nhân bị tổn thương cho đến khi nhắm mắt!
Ngày 6 tháng 1 năm 2021 một cuộc nổi dậy đã xảy ra tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn khi hàng trăm người bạo loạn tràn vào Tòa Nhà Quốc Hội Hoa Kỳ khiến cho 5 người chết. Trong khi nhiều người tại Thủ Đô Washington, bề ngoài đi biểu tình chống lại điều mà họ thấy sai lầm rằng cuộc bầu cử bị đánh cắp, sự có mặt của họ -- và các hành động của họ -- phản ảnh một loạt mục tiêu lớn hơn mà các dân quân người Mỹ đang hy vọng đạt được để có thêm hành động cực đoan hơn. Nhiều bài viết bởi các học giả chuyên về phong trào cực đoan bạo động, thượng đẳng da trắng và dân quân giải thích con đường đi xuống mà những người bạo loạn và nổi dậy này tìm cách chiếm lấy nước Mỹ. Báo The Conversation U.S. đã biên soạn các trích đoạn của 5 trong số những bài viết đó, tìm cách giải thích sự rạn nứt đã lan rộng trong xã hội Mỹ. “Những người theo QAnon, Proud Boys và các nhóm cực hữu và cực hữu và dân tộc da trắng kết nối lỏng lẻo khác tập họp tại Washington tưởng rằng họ đang sống trong ý tưởng rất ư kỳ quặc
Với bối cảnh này, Tổng thống Biden thừa nhận ông sẽ phải đối phó với một nước Mỹ phân hóa trầm trọng hơn bao giờ hết, cộng thêm với nạn dịch Thế kỷ và một nền Kinh tế suy thoái với 6.7% người Mỹ thất nghiệp. Con số này tương đương với khoảng 40 triệu người cần được trợ giúp khẩn cấp. Tổng thống Biden nói với nhân dân Mỹ rằng ông biết rất rõ phải làm gì trong cương vị Tổng thống để hàn gắn vết thương chia rẽ do các khuynh hướng bạo lực và cường quyền gây ra, nhanh chóng ngăn chặn dịch Covid 19 và phục hồi kinh tế.
Một nền dân chủ lâu đời, bén rễ hơn ba trăm năm qua của một cường quốc hàng đầu thế giới bỗng dưng trở thành nền “cộng hòa chuối” (banana republic)[1] qua cuộc bầu cử tổng thống 2020, với tố cáo gian lận, kiện tụng rồi trở thành bạo loạn sau đó, tưởng như chỉ có thể xảy ra ở một nước độc tài kém phát triển nào đó ở Nam Mỹ hay mãi tận châu Phi xa xôi. Tại sao lại có thể xảy ra những chuyện kỳ lạ như thế với một nền dân chủ được xem như mẫu mực để thế giới noi theo?
Khi Facebook và Twitter quyết định đóng cửa vĩnh viễn tài khoản của Tổng thống Trump, sau nhiều lần cảnh cáo, dư luận bùng lên tranh luận về quyền tự do phát biểu và Tu chính án Số 1 trong Hiến pháp Hoa Kỳ. Từ ngày lên làm lãnh đạo, ông Trump đã dùng tài khoản twitter để nói chuyện thẳng với những ai có kết nối với tài khoản của ông. Twitter của tổng thống có 80 triệu người theo dõi và ông đã dùng nó như là phương tiện phát ngôn chính, vào bất cứ khi nào ông thấy cần, kể cả lúc đêm khuya hay khi trời còn tờ mờ sáng. Ông viết vài hàng về những gì ông suy nghĩ mà chẳng cần tham khảo ý kiến với cố vấn hay những người làm chính sách trong nội các. Ông bốp chát, khinh miệt những người không đồng ý hay chê bai ông. Nhiều lần Twitter và Facebook đã dán lời cảnh báo trước những phát tán của ông, khi cho rằng tổng thống không nói đúng sự thật. Cho tới khi biến cố 6/1 xảy ra, là sự việc nhiều người ủng hộ Tổng thống Trump tràn vào trụ sở Quốc Hội làm loạn,
Chiến tranh ở Việt Nam sôi động nhất là vào thập niên 70. Nam ký giả nhà binh thì nhiều, nhưng nữ ký giả chỉ có Phan Trần Mai, thuộc binh chủng Nhảy Dù, sau khi giải ngũ về làm cho nhật báo Trắng Đen. Chúng tôi gặp nhau vào mùa hè đỏ lửa, lúc ở địa đầu giới tuyến, tỉnh Quảng Trị.
Hôm nay công sở và trường học cùng một số hãng xưởng đã được nghỉ lễ ngày Martin Luther King Jr. Day để đón mừng sinh nhật và tưởng niệm ông. MLK sinh ngày 15 tháng Một năm 1929 nhưng ngày MLK Day được chọn là ngày thứ Hai thứ ba trong tháng Một hàng năm, tức hôm nay. Ngoại trừ sinh nhật tổng thống George Washington và Abraham Lincoln được kết hợp và đón chào như một ngày lễ liên bang qua Ngày Tổng Thống - President Day, ông là công dân Hoa Kỳ duy nhất có ngày sinh đã được Quốc Hội chuẩn thuận và tổng thống Ronald Reagan thông qua vào năm 1983, trở thành ngày lễ liên bang chính thức, nhằm tưởng niệm và vinh danh một nhân vật lịch sử vĩ đại của nước Mỹ. Người mà cái tên hầu như hiện diện khắp nước Mỹ qua những bảng tên đường, các trung tâm, tổ chức, phong trào xã hội dân sự.
Bạn tôi, tất cả, phần lớn đều là lính ráo. Chúng tôi không chỉ có chung những năm cầm súng, và một quãng đời tù, mà còn chia chung rất nhiều … cố tật! Hễ gặp nhau là uống, và câu chuyện trên bàn rượu trước sau gì rồi cũng xoay quanh kỷ niệm về đám chiến hữu hồi còn chinh chiến: những thằng đã chết, những đứa đang vất vưởng ở quê nhà, hay lưu lạc (đâu đó) nơi đất lạ xứ người.
Đọc các bản tin về ngày lễ nhậm chức của Tổng Thống tân cử Joe Biden cùng Phó TT Kamala Harris với chủ đề Nước Mỹ Đoàn Kết (America United), bên cạnh những thông tin áp đảo về vấn đề an ninh, có thể nhiều người còn thấy con số 191,500 lá cờ đủ kích cỡ tượng trưng cho người dân không thể đến tham dự cùng 56 bệ đèn được cắm và dựng quanh khu vực tổ chức.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.