Hôm nay,  

Việt Nam: 32 Năm Ngày 30-4

20/04/200700:00:00(Xem: 8905)

  Hoa Thịnh Đốn.- Nhật Bản chỉ mất 62 năm đã thành một cường quốc trên thế giới và người Nam Triều Tiên (Nam  Hàn)  mới  xây dựng đất nước được 54 năm mà sao họ phú cường  và hạnh phúc đến thế"

Cả hai nước Á Châu đều đứng lên từ đôi chân đất và hai bàn tay trắng sau Đệ Nhị thế chiến  1945 và cuộc chiến Nam-Bắc Triều Tiên 1953.

Riêng Nam Hàn, cho đến ngày nay, vừa kiến thiết vừa phải phòng thủ chống âm mưu tấn công quân sự bất ngờ từ chính quyền Cộng sản Bắc Triều Tiên (Bắc Hàn) mà dân Nam Hàn vẫn đủ nghị lực làm giầu cho xứ sở họ.

Ấy thế mà Việt Nam, sau hai cuộc chiến “thành công” được gọi là “chống Pháp dành độc lập” và “chống Mỹ cứu nước” tuy mất 30 năm, nhưng đã thu hồi độc lập và thống nhất đất nước được 32 năm mà sao các mục tiêu “dân giầu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” vẫn còn là những chiếc bánh vẽ"

Nếu so với người dân hai nước Nam Hàn và Nhật Bản thì trình độ thông minh và sức làm việc cần cù, nhẫn nại chịu đựng  của người dân Việt có thua kém gì  đâu"  Nhưng tại sao Việt Nam vẫn đì đẹt phía sau các nước trong khu vực như Phi Luật Tân, Thái Lan, Tân Gia Ba, Mã Lai Á, và trên một số phương diên, chậm tiến hơn cả Cao Miên trong các lĩnh  vực tự do chính trị, tự do tôn giáo, tự do báo chí   và ngôn luận!

Nguyên do chính và duy nhất của tình trạng tụt hậu  là do  đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) đã  chiếm quyền làm chủ đất nước  của nhân dân để  độc quyền cai trị cả nước từ sau 30-4-1975.

Tầng lớp Lãnh đạo thì lạc hậu, chậm tiến và giáo điều khi  kiên trì xây dựng đất nước trên nền tảng  nhão nhoét của “Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng (Cộng sản) Hồ Chí Minh”.

Đến nay, ngoại trừ Trung Hoa, Việt Nam, Bắc Triều Tiên  và Cuba không còn nước nào trên thế giới muốn nuôi dưỡng Chủ nghĩa Cộng sản, kể cả Nga và các nước Xã hội cũ ở Đông Âu!

Vì vậy đảng CSVN rất lúng túng khi  phải đối diện với câu hỏi: Tại sao Việt Nam muốn duy trì Chủ nghĩa Cộng sản và  Nhân dân phải “quá độ” bao lâu nữa thì mới đến ngưỡng cửa Xã hội Chủ nghĩa"

Để trả lời cho những ai còn hoài nghi về “đường đi nước bước” Cộng sản lạ lẫm và ngoại lai của mình, đảng CSVN thường biện giải mục tiêu của Xã hội Chủ nghĩa là xây dựng một nhà nước pháp quyền của dân, do dân và vì dân để thực hiện một xã hội công bằng, dân chủ và văn minh cho tất cả mọi người.

Nhưng thực tế người dân Việt Nam vẫn còn đói nghèo, lạc hậu và chậm tiến hơn nhiều dân tộc trên thế giới, kể cả trong khu vực Đông Nam Á.

Quyền làm chủ đất nước của nhân dân đã bị đảng chiếm đọat, trước ở miền Bắc từ 1954, sau đó trên cả nước từ sau 30-4-1975.  Thứ chính phủ mà đảng nói là “của dân, do dân và vì dân” chỉ là “của đảng, do đảng và vì đảng”.

Đảng CSVN còn huyễn hoặc tuyên truyền Chủ nghĩa Tư bản, với những mâu thuẫn và bất công không vượt qua được, sẽ  bị tiêu diệt và nhân loại, dù phải tiếp tục đấu tranh,  sẽ tiến lên Xã hội Chủ nghĩa!

Chỉ bấy nhiêu câu chữ của đảng CSVN cũng đủ làm cho những ai còn sáng suốt phải tự  hỏi:  Phải chăng  nước Việt Nam đang bị cai trị bởi số người  không bình thường"

Bằng chứng của tình trạng “loạn não” này được chứng minh trong Cương lĩnh 1991 của đảng CSVN.  Họ viết: “Trước mắt, chủ nghĩa tư bản còn có tiềm năng phát triển kinh tế, nhờ ứng dụng những thành tựu mới của khoa học và công nghệ, cải tiến phương pháp quản lý, thay đổi cơ cấu sản xuất, điều chỉnh các hình thức sở hữu và chính sách xã hội. Tuy vậy, chủ nghĩa tư bản vẫn là một chế độ áp bức, bóc lột và bất công. Mâu thuẫn cơ bản vốn có của chủ nghĩa tư bản giữa tính chất xã hội hoá ngày càng cao của lực lượng sản xuất với chế độ chiếm hữu tư nhân tư bản chủ nghĩa ngày càng sâu sắc. Mâu thuẫn giữa các tầng lớp nhân dân rộng rãi với giai cấp tư sản, giữa các tập đoàn tư bản độc quyền, các công ty xuyên quốc gia, các trung tâm tư bản lớn tiếp tục phát triển. Mâu thuẫn giữa các nước tư bản phát triển và các nước đang phát triển ngày càng tăng lên. Chính sự vận động của tất cả những mâu thuẫn đó và cuộc đấu tranh của nhân dân lao động các nước sẽ quyết định số phận của chủ nghĩa tư bản.”

 “Đặc điểm nổi bật trong giai đoạn hiện nay của thời đại là cuộc đấu tranh giai cấp và dân tộc gay go, phức tạp của nhân dân các nước vì hoà bình, độc lập dân tộc, dân chủ và tiến bộ xã hội. Chủ nghĩa xã hội hiện đứng trước nhiều khó khăn, thử thách. Lịch sử thế giới đang trải qua những bước quanh co; song, loài người cuối cùng nhất định sẽ tiến tới chủ nghĩa xã hội vì đó là quy luật tiến hoá của lịch sử….”

Sau khi công bố Cương lĩnh kỳ quái này, đảng CSVN đã mất 16 năm để dạy dỗ cán bộ tuyên truyền cho dân hiểu, nhưng xem ra không thành công nên mới đây, khi tung ra phong trào học tập Tư tưởng Hồ Chí Minh, họ lại bắt cán bộ, đảng viên phải học tập kỹ hơn Cương lĩnh 1991!

Điều này có nghĩa số Lãnh đạo có tâm trí không bình thường vẫn chưa tỉnh ngủ sau 16 năm thi hành Cương lĩnh chậm tiến này.

Đối với 3 triệu đảng viên CSVN, việc tin vào sự sụp đổ không xa của  Chủ nghĩa Tư Bản và cuộc  phục sinh vinh quang của Chủ nghĩa Cộng sản  trên thế giới  là chuyện của họ, nhưng khi lãnh đạo đảng  tìm mọi cách để nhồi sọ người dân những điều gỉa dối hay không chấp nhận được thì sự cưỡng bách trở thành tội ác chính trị.

HẬU QUẢ SAI LẦM

Hậu qủa nhãn tiền của chính sách sai lầm này và những việc làm khác của đảng CSVN trong suốt 32 năm qua, kể từ tháng 4/1975, đã kìm hãm sức tiến của dân tộc và làm kiệt quệ tài nguyên quốc gia. 

Họ đã có những sai lầm trong chủ trương chính trị độc đảng giáo điều.  Sai lầm trong chính sách kinh tế chỉ huy bảo thủ.  Nhầm lẫn trong cầm quyền với tư tưởng lạc hậu, giáo dục chậm tiến và chủ trương tiêu diệt các quyền tự do, dân chủ của dân đã ghi trong Hiến Pháp.

Ngoài hệ thống lãnh đạo không do dân và vì dân, cơ chế lập pháp là Quốc hội cũng không do dân được tự ý bầu ra nên những người mang danh nghĩa “Đại biểu” chỉ biết bảo vệ quyền lợi cho đảng.

Ngay đến cơ quan Tư pháp cũng là của đảng nên việc thi hành pháp luật không còn độc lập mà thực tế đã chứng minh cũng chỉ có lợi cho những kẻ có chức, có quyền.

Như vậy là cả ba Cơ chế Hành pháp, Lập pháp và Tư pháp đều do đảng lập ra để bảo vệ chế độ thì người dân chỉ còn là thành phần nô lệ của thời đại hội nhập. Các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, quyền lập hội, quyền cư trú và đi lại, do đó, cũng cũng không còn là của dân nữa.

Chuyện gần nhất đang gây chú ý là Cuộc bầu cử Quốc hộI XII sẽ diễn ra vào ngày 20-5 (2007) cũng có ý nghĩa chính trị phục vụ cho quyền lợi của đảng để mừng sinh nhật Hồ Chí Minh ngày 19-05.  Nhưng sau 3 lần “hiệp thương” do Mặt trận Tổ quốc (MTTQ), cơ quan ngoại vi của đảng sàng lọc, số ứng cử viên được chọn chỉ còn lại 880 người, kể cả 30 người tự ứng cử và 155 người ngoài Đảng.

Lúc đầu MTTQ mong sao mỗi đơn vị ít nhất cũng phải có 2 người ứng cử để dân chọn  một, như vậy số ứng viên cần có là 1000 người để  cho dân chọn 500 Đại biểu. Nhưng nay số người được chọn ra ứng cử không còn là số lý tưởng nữa thì cuộc bỏ phiếu ngày 20-5 có còn ý nghĩa gì không"

Ngoài chuyện lẩm cẩm này, người dân cũng chưa thấy đảng nói gì đến việc công bố hồ sơ kê khai tài sản của các ứng cử viên  cho dân kiểm chứng như đã loan báo.

Nhưng qua kinh nghiệm của các cuộc bầu cử trước đây cho thấy việc kê khai tài sản chẳng qua cũng chỉ là một việc làm lấy lệ cho đẹp mặt chế độ.

Trong các cuộc bầu cử  đã qua, người dân chỉ được “nghe” có việc ứng cử viên nạp tờ khai cho Cơ quan nơi làm việc hay địa phương, nhưng không được “nhìn” và “đọc” vì   cán bộ nhận hồ sơ được lệnh cất đi. Không ai có quyền dòm ngó tới và cũng chẳng có cơ quan nào dám điều tra sai, đúng ra sao.

Lần bầu cử này có vẻ “văn minh” hơn một chút là những tờ khai tài sản của ứng cử viên sẽ được “niêm yết” tại các đơn vị bầu cử để cho mọi người thấy, nhưng không có chuyện đăng báo cho dân đọc.

Việc làm bội bác này sẽ khó biết đâu là sự thật của các lời khai vì, như lời phát biểu trước đây của Cựu Tổng Bí thư đảng, Lê Khả Phiêu, nếu tài sản đã được phân chia cho người khác đứng tên thì việc kiểm tra rất khó có kết qủa mong muốn!

Hơn nữa, trong hòan cảnh “người nhiều hơn việc” như hiện nay, có mấy người dân có thời giờ rảnh rỗi để đi “vạch lá tìm sâu” để mắc vạ vào thân với những “ông kẹ” hay  những  kẻ có chức, có quyền"

Tuy có nhiêu khê đấy nhưng rồi mọi việc, dù lớn hay nhỏ, cũng sẽ qua đi như đã lần lượt trôi vào dĩ vãng 32 năm qua. Chỉ có nhân dân, những nạn nhân của chế độ và thời gian, phải bị thiệt thòi và phải tiếp tục sống với một Nhà nước có “nền dân chủ nước bọt”.

Như vậy sau 32 năm cai trị cả nước, ngoài đảng CSVN ra, có ai trong nhân dân còn muốn coi ngày 30-4 là ngày “Đại thắng Mùa Xuân” của dân tộc, hay câu nói “không gì qúy hơn độc lập và tự do” của Hồ Chí Minh còn mang tấm mặt nạ phản dân chủ và kìm kẹp tự do của đảng CSVN"

(04/07)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Càng ngày càng sa lầy tại cuộc chiến Ukraine, nội tình nước Nga theo đó ngày càng đen tối, trở nên phức tạp và hỗn loạn, nhất là sau vụ binh biến của nhóm lính đánh thuê Wagner. Tình trạng này có thể dẫn đến một tương lai bi thảm đen tối hơn nhiều cho nước Nga và hòa bình thế giới nếu các nhóm quyền lực theo dân tộc chủ nghĩa, cực đoan và cứng rắn lên nắm quyền. Đó là nhận định của tác giả Tatiana Stanovaya trong bài phân tích công phu dưới đây. Bà là Nghiên cứu viên cao cấp tại Trung tâm Á-Âu Carnegie Nga, đồng thời là sáng lập viên và giám đốc điều hành của công ty phân tích chính trị R.Politik...
Tưởng niệm 78 năm ngày thành phố Hiroshima bị Mỹ ném bom nguyên tử, thủ tướng Nhật Bản Fumio Kishida vào đầu tuần đã lên án việc Nga đe dọa sử dụng vũ khí hạt nhân. Khoảng 140,000 người đã chết trong vụ Mỹ ném bom nguyên tử xuống thành phố Hiroshima của Nhật Bản vào ngày 6 tháng 8, 1945 và 74,000 người thiệt mạng trong vụ ném bom nguyên tử xuống Nagasaki 3 ngày sau đó. Với tình hình nguy cơ hạt nhân đang trên đà tăng trưởng, đây là một trong loạt bài được biên dịch cho số báo này quanh vấn đề bom nguyên tử.
Bay chuyến cuối cùng trong ngày, từ Don Muang về Tân Sơn Nhất. Gặp một nhóm hơn chục người đi tay không, quần áo nhàu nhĩ áo phông trắng thì thành cháo lòng, áo màu thì cáu bẩn, người đi tông, người đi chân đất, ồn ào, nhốn nháo lên máy bay tìm ghế ngồi. Tất cả đều rất trẻ, tuổi từ 20, đến 31.Khá ngạc nhiên, hỏi ra mới biết anh em ngư dân Sông Đốc – Cà Mau bị cảnh sát biển Thái Lan bắt khi đang câu mực ở Vịnh Thái Lan, tịch thu thuyền, tài sản, án tù 3 tháng. Gia đình vay tiền chạy chọt, ngồi tù được 55 ngày, hôm nay được thả về. Cầm vé trên tay nhưng không biết ghế của mình chỗ nào. Mình cùng mấy cô tiếp viên Air Asia hướng dẫn từng chỗ ngồi vì anh em đều lần đầu bị đi bằng máy bay. Ngồi hỏi chuyện và nghe kể mới biết sự cơ cực từ ngày bị bắt đến khi được tha. Để được thả, gia đình phải tự tìm cò, qua Thái, liên hệ Đại sứ quán VN ở Bangkok, xuống Songkhla gặp cảnh sát, cai tù…Rổ giá để được tự do:
“Chính trị độc tài” và “Tư tưởng hẹp hòi” của đảng Cộng sản Việt Nam là hai nguyên nhân khiến trí thức thờ ơ với đất nước. Nhận xét này không có gì là “đột phá” mà là căn bệnh di căn do đảng đẻ ra để tự hành hạ mình. Hãy lấy bài học “trí thức Việt kiều” ngại về giúp nước để suy nghĩ...
Hầu hết mọi người đang thảo luận về các phiên tòa sắp tới của Donald Trump ở New York, Florida – và thứ Ba vừa qua, đại bồi thẩm đoàn ở Washington, D.C. đã truy tố Trump tội âm mưu lừa gạt chính phủ Hoa Kỳ, âm mưu cản trở một thủ tục tố tụng chính thức, âm mưu chống lại các quyền, cản trở và cố gắng cản trở một thủ tục chính thức, sử dụng Bộ Tư pháp để tiến hành "các cuộc điều tra tội phạm bầu cử giả" và cố gắng ngăn chặn chứng nhận bầu cử vào ngày 6 tháng 1/2021. Trump phải ra tòa hai ngày sau đó và các phiên tọa sắp tới tại thủ đô sẽ phải có sự hiện diện của ông. Liệu điều đó có ảnh hưởng đến khả năng vận động tranh cử của Trump cho đề cử ứng viên tổng thống của Đảng Cộng Hòa?
Kể từ khi lên nắm quyền vào năm 2012, Tập Cận Bình đã tập trung vào việc đảm bảo an ninh cho chế độ của mình. Ông đã thanh trừng bất cứ ai có tiềm năng là đối thủ chính trị, tái cơ cấu quân đội và bộ máy an ninh nội bộ, xây dựng một nhà nước giám sát kiểu Orwell, và thúc đẩy thông qua các luật pháp mới với mục đích đàn áp mọi chống đối, phản biện, nhân danh an ninh quốc gia. Nền tảng cho tất cả những công cuộc cải cách này là cái mà Tập gọi là “khái niệm an ninh quốc gia toàn diện”, một khuôn khổ nhằm bảo vệ hệ thống xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc và chính quyền điều hành của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), sự bảo vệ bao gồm cả chính cá nhân Tập.
Bắt đầu từ giữa những năm của thập niên 1980, các giới quan sát người Ấn Độ và quốc tế ngày càng tin là chế độ độc tài của Trung Quốc sẽ quản lý sai lạc nền kinh tế, trong khi Ấn Độ dân chủ sẽ nổi lên như là một đất nước hùng mạnh và phát triển nhiều hơn. Thay vào đó, Ấn Độ hiện nay đang phải trả một cái giá cho việc thiếu đầu tư trong nguồn nhân lực của mình.
Giới yêu hội họa, hẳn nhiên, đều biết tác phẩm Em Thúy của họa sĩ Trần Văn Cẩn. Bức danh họa này hoàn tất vào năm 1943, và “đã được công nhận là Bảo vật quốc gia.” Tuy thế, không mấy ai để ý là có đến hai phụ nữ tên Nguyễn Thị Minh Thúy (và hai đều được dư luận nhắc đến như là nguyên mẫu của tác phẩm nổi tiếng trên) nhưng cuộc đời của họ lại hoàn toàn khác hẳn nhau.
Việt Nam muốn nâng cấp ngoại giao với Mỹ làm gì là câu hỏi được đặt ra, sau khi Tổng thống Joe Biden tiết lộ vào ngày 28/7/2023 rằng: "Tôi nhận được cuộc gọi từ người đứng đầu Việt Nam, rất muốn gặp tôi khi tôi tới G20. Ông ấy muốn nâng tầm để Mỹ thành đối tác lớn, cùng với Nga và Trung Quốc"...
Tôi nghe T.S Mạc Văn Trang than phiền mà không khỏi sinh lòng ái ngại: “Bớt ‘nổ’ đi, bớt ‘diễn’ đi, Trung ương ‘diễn’ một thì cơ sở ‘diễn’ mười, cái gì cũng ‘diễn’ thành lố bịch, ấu trĩ, dối trá, đạo đức giả. Những cái đó ảnh hưởng xấu đến văn hoá, đạo đức toàn xã hội.” Nói thế e có (hơi) quá lời chăng? Khối vở “diễn” vui lắm chớ, tuy tình tiết thì “lố bịch” thật nhưng cũng chả gây “ảnh hưởng xấu xa” gì (mấy) nên vẫn được tái diễn hăng năm.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.