Hôm nay,  

Cụ Lê Duy Khang Thư Ung Hộ Khối 8406, Vào Đảng Dân Chủ

8/1/200700:00:00(View: 11229)

Kính gửi:
- Cụ Hoàng Minh Chính nhà cách mạng lão thành và đấu tranh dân chủ tiền bối - Ngõ 26 Lý Thường Kiệt, thành phố Hà Nội.
- Linh mục Nguyễn Văn Lý đang ở trong trại tù Ba Sao - Nam Hà tỉnh Hà Nam
- Linh mục Phan Văn Lợi nhà đấu tranh dân chủ và hoạt động tôn giáo - thành phố Huế.
- Nhà văn hóa Hán Nôm - Trần Khuê - thành phố Sài Gòn.
- Nhà báo tự do Nguyễn Khắc Toàn - thành phố Hà Nội.
- Kỹ sư Đỗ Nam Hải - thành phố Sài Gòn.
- Giáo sư Nguyễn Chính Kết đang đi vận động dân chủ ở Hải ngoại.

Tôi tên là Lê Duy Khang, 75 tuổi quê quán thôn Hổ Đàm, xã Thực Lý, huyện Thiệu Hoá, tỉnh Thanh Hoá.

Chỗ ở hiện nay: số 47, ngõ 21B, phố Cát Linh, quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội.
Nghề nghiệp: nguyên giáo viên Trường cấp I Thiệu Lý, xã Thiệu Lý, huyện Thiệu Hóa, tỉnh Thanh Hoá.

Tôi là một dân oan Việt Nam, là một người lương thiện đã chịu bao thủ đoạn tàn bạo của những đảng viên CSVN tha hoá biến chất, chúng được sinh ra và nuôi dưỡng bởi chế độ cộng sản độc tài, độc đảng thối nát này.

Tôi làm đơn tố cáo bè lũ 4 tên quan lại cộng sản chuyên nghề ăn bẩn, hút máu dân lành vô tội. Những kẻ này đã trực tiếp tổ chức gây án, gán tội bắt hai vợ chồng tôi bỏ tù và đuổi 4 con trai gái của tôi ra ngoài đường nhằm mục đích cướp của tài sản, nhà cửa của gia đình tôi, bè lũ 4 tên mà bọn chúng là:

1. Nguyễn Văn Tư: Viện Kiểm Sát Nhân Dân (VKSND) thành phố. Hà Nội
2. Lê Ngọc Giang: Viện KSND tp. Hà Nội
3. Hoàng Ngọc Cẩn: Viện KSND tp. Hà Nội

và đứng ra bao che đồng bọn trên là tên:

4. Trần Thu - phó viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao. Bọn chúng tất cả đều là đảng viên đảng cộng sản Việt Nam, được đảng cộng sản Việt Nam đào tạo thành những tên "cán bộ" của đảng ăn cướp. Nó tàn bạo hơn cả bọn vô học xã hội đen. Vì bọn chúng có nhà giam, có công an, có vũ khí quân đội, có con dấu của nhà nước và đảng cộng sản do Bộ Chính trị chỉ đạo. Chúng đã tổ chức để bắt hai vợ chồng tôi đi tù, để ở nhà nó tự do hoành hành, chà sát đàn con của vợ chồng tôi, rồi đuổi các con thơ dại của tôi ra khỏi nhà, lập hồ sơ phát mại khu nhà số 79 phố Sơn Tây - quận Ba Đình - thành phố Hà Nội của tôi.

Nội dung như sau:

Tôi nguyên trước kia kinh doanh buôn bán quả nhãn lồng (long nhãn khô) từ Trung Quốc về Việt Nam và lấy hàng từ Việt Nam đưa sang Trung Quốc ký với đối tác khách hàng bên Trung Quốc 1.000.000.000 đồng (01 tỷ đồng VN) vậy mà bè lũ 4 tên kể trên cấu kế với nhau cùng công an lập hồ sơ giả, quy kết tôi nợ tiền ngân hàng chưa trả để chúng tịch thu nhà của tôi và phát mại để chúng nộp ngân sách công thì ít còn phần lớn chia nhau bỏ túi riêng.

Trong khi thực tế vợ chồng tôi chẳng nợ ngân hàng nào một cắc bạc nào cả.

- Chúng làm cho hàng hóa của tôi 18 tấn nhãn quả bị thối hỏng trị giá 3 tỷ đồng.

- Nhà cửa của tôi trị giá 07 tỷ đồng thì bọn quan cướp này phát mại bán 01 tỷ đồng VN còn lại bọn chúng chia nhau chênh lệch để cướp không của tôi 06 tỷ đồng VN.

- Chúng bắt hai vợ chồng tôi nằm tù 14 tháng trời trong trại giam Hỏa Lỏ - Hà Nội nhưng không buộc được tội tôi, song chúng vẫn giam cầm chúng tôi để dễ bề chia của cướp nhà của gia đình tôi. Cụ thể, chúng đã bắt giam tôi ngày 28/6/1997 tạm tha ngày 19/8/1998, còn vợ tôi tên là Vũ Thị Vĩnh bị bắt giam ngày 4/7/1997 tạm tha ngày 19/8/1998.

- Khi được thả ra khỏi tù vì vô tội, vợ tôi do bị tù đày và tiếc của, đau ốm mà chết rất oan uổng để lại 4 đứa con nhỏ dại. Tôi già yếu, cảnh gà trống phải nuôi các con thơ, gia cảnh tôi thảm thương do tội ác của công an, viện kiểm sát và tòa án nhà nước cộng sản VN gây nên, do vậy các con tôi đều bị thất học.

- Trước sự dã man của bè lũ 4 tên kể trên, vợ tôi chết đi, nhà cửa bị cướp bán tống bán táng thất thoát, tôi viết đơn lên các Toà án cả 4 cấp từ:

- Tòa án thành phố Hà Nội - Toà sơ thẩm xử vợ chồng tôi vô tội.

- Toà phúc thẩm - xử lại vợ chồng tôi vô tội

- Toà giám đốc thẩm - Xử vợ chồng tôi vô tội

- Toà án nhân dân tối cao - xử vợ chồng tôi cũng vô tội

Chiểu theo Nghị quyết 388 của Uỷ ban thường vụ (UBTV) Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất thì vợ chồng tôi được trả lại nhà, bồi thường mọi thiệt hại do 4 tên kẻ cướp có tên kể trên phải bồi thường cho gia đình tôi theo Luật hình sự.

Nhưng suốt 6 năm nay tôi đi kêu cứu các cấp vẫn làm ngơ khất lần không thi hành án oan sai cho vợ chồng tôi (chắc hẳn Bộ Chính trị chỉ đạo không cho Uỷ ban thường vụ (UBTV) Quốc hội thi hành""" Vì Bộ Chính trị Đảng cộng sản Việt Nam đứng trên UBTV Quốc hội nhưng Bộ Chính trị thì dân chúng tôi có được bầu ra đâu, ngay cả cái UBTV quốc hội cũng như tất cả các cấp chính quyền và toàn thể đại biểu quốc hội thì dân chúng tôi cũng có bầu ra nó đâu!!!).

Tôi chạy vạy khắp nơi nhờ luật sư cãi hộ. Luật sư ở đâu cũng vòi tiền và xấu xa y như quan chức đảng viên CSVN vậy. Giai cấp luật sư là trí thức trong xã hội sinh ra để bênh vực công lý, lẽ phải và dân nghèo, thế mà bây giờ đạo đức xã hội băng họai, thối nát, nên họ vòi tiền tôi rất nhiều. Nhưng hoàn cảnh tôi đã bị tù đày mới về, già cả rồi, vợ đã chết, con còn bé, ăn còn không đủ no, con phải thất học lấy tiền đâu mà nộp luật sư nên chẳng làm được gì thuê luật sư. Thế đấy trí thức, luật sư trong nước bây giờ khốn nạn như vậy đấy, thì thử hỏi nhân dân còn trông mong gì ở lớp người này nữa đây"

Cuộc khiếu kiện của tôi gian nan khốn khổ, trường kỳ hàng chục năm nay vì bị bọn quan lại cộng sản đầy đọa như vậy, nên mới đây tôi được nghe về phong trào đấu tranh dân chủ của các vị như cụ Hoàng Minh Chính, các linh mục Nguyễn Văn Lý, Phan Văn lợi, nhà báo Nguyễn Khắc Toàn, kỹ sư Đỗ Nam Hải, nhà văn hóa Trần Khuê, và các luật sư trẻ như Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài.... Các công dân tiêu biểu đáng tin cậy từ dân oan như Vũ Thanh Phương, Hồ Thị Bích Khương, Hoàng Trung Kiên, cháu Lư Thị Thu Duyên...cũng tham gia, nên tôi rất lấy làm xúc động, phấn khởi lắm.

Ngày 18-02-2007, tôi được biết Linh mục Nguyễn Văn Lý, một trong những thành viên trụ cột của Khối 8406, cố vấn Đảng Thăng Tiến Việt Nam bị công an CSVN với một lực lượng hùng hậu đã bao vây phòng ở riêng của Linh mục đập phá đồ đạc, lục lọi và tịch thu mọi phương tiện làm việc Linh mục yêu nứơc này. Linh mục Lý đã tuyệt thực để phản đối việc làm phạm pháp của công an CSVN. Sức khỏe của Linh mục Lý sẽ suy giảm nghiêm trọng và sau đó ngày 30/03/2007 tòa án nhà nước CSVN tại Huế đã tuyên phạt Lm Nguyễn Văn Lý 08 năm tù giam rất bất công, phi pháp....

Linh mục Nguyễn Văn Lý được dư luận thế giới tôn vinh là một trong những người đấu tranh cho dân chủ bằng đường lối bất bạo động xuất sắc. Linh mục Nguyễn Văn Lý đã được rất nhiều các nghị sĩ, nhà hoạt động dân chủ, nhân quyền của các nước chính thức đề cử cho giải Nobel về hòa bình năm nay.

Tôi vô cùng kính trọng những hi sinh mà Linh mục đã dành cho dân tộc mình. Tôi xin bày tỏ đến Linh mục lời tri ân về những tình thương, lòng cảm thông sâu sắc của Linh mục đối với những người dân lương thiện đã chịu cảnh tù đày dưới chế độ mục ruỗng này như tôi. Nay tôi đã tuổi cao, sức đã yếu vẫn còn nặng một lòng với non sông mà không thể giúp những gì cho công cuộc đấu tranh đòi dân chủ hóa đất nước như mình mong muốn, chỉ biết cùng đồng bào nắm tay nhau cất lên bài ca đoàn kết, bảo vệ Linh mục, phản đối những hành vi độc ác của nhà cầm quyền CSVN. Chúng tôi luôn sát cánh bên Linh mục, sẵn sàng chịu đựng mọi sự đối xử tàn bạo của nhà cầm quyền cộng sản, vững bước trên bước đường tranh đấu cho tự do ngôn luận, cho dân chủ đất nước, cho chúng tôi có quyền con người đích thực. Tôi thấy để đất nước mau chóng thoát khỏi ách độc tài của chế độ độc đảng cộng sản như hiện nay thì mỗi một người chúng ta hãy dũng cảm đứng lên, ngẩng cao đầu cất tiếng nói dõng dạc: "Tôi xin ủng hộ dân chủ, ủng hộ khối 8406 và xin được nhanh chóng là một thành viên của khối mà do Linh mục Nguyễn Văn Lý là một những lãnh tụ của khối và cũng được gia nhập Đảng Dân Chủ Việt Nam XXI do cụ Hoàng Minh Chính là Tổng Thư ký phục hoạt ngày 01-6-2006".

Gần đây tôi có đến thăm cụ Hoàng Minh Chính, tổng thư ký Đảng Dân Chủ Việt Nam XXI, cụ Chính có cho biết: "Trong chuyến đi thăm nước Mỹ vừa qua, nhiều nghị sỹ quốc hội Mỹ đã lên tiếng chất vấn hỏi chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết về vấn đề nhân quyền, dân chủ và họ nói ông Triết không được nhân dân nước ông bầu, mà chỉ do đảng cử ra thì ông chẳng qua chỉ là Bố già của một băng đảng ma phia xã hội đen mà thôi". Nên tôi thấy cuộc đấu tranh đòi tự do dân chủ, nhân quyền cho dân tộc và đất nước của các nhà tranh đấu dân chủ cần phải được toàn dân ủng hộ để đất nước ta mau sớm có thực sự tự do, thực sự hạnh phúc và con người chúng ta mới thực sự được bảo vệ.

Vậy hôm nay tôi tự tuyên bố ra nhập phong trào dân chủ 8406 và trở thành đảng viên chính thức của Đảng dân chủ 21 do cụ Hoàng Minh Chính và ông Trần Khuê đứng đầu được vậy tôi rất mãn nguyện đến khi nhắm mắt xuôi tay.

Nhân đây tôi cũng cám ơn ông Võ Văn Nghệ là người đồng hương thân thiết với tôi đã viết giúp thư này do tôi kể tóm lược để ông ghi chép lại.

Cuối cùng chân thành cám ơn tất cả các quý vị và đồng bào.

Hà Nội ngày 27/ 7 /2007
Người viết thư đã ký tên
Lê Duy Khang
Số nhà 47, ngõ 21 B, phố Cát Linh, quận Đống Đa - TP Hà Nội

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Sau trận Phước Long 6/1/1975, Hoa Kỳ im lặng, Ủy ban Quốc tế Kiểm soát và Giám sát Đình chiến bất lực, cuộc chiến đã đến hồi chấm dứt. Ngày 10/3/1975, Thị xã Ban Mê Thuột bị tấn công thất thủ sau hai ngày chống cự, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh rút quân, cao nguyên Trung phần lọt vào tay cộng sản. Ngày 8/3/1975, quân Bắc Việt bắt đầu tấn công vào Quảng Trị, Quảng Trị mất, rồi các tỉnh miền Trung lần lượt mất theo.
Khi bỏ nước ra đi tìm tự do, tất cả bậc cha mẹ Việt Nam đều nghĩ đến tương lai của các đứa con mình.Các con cần phải học, học và học… Sự thành đạt của con em chúng ta trong học vấn được xem như là sự thành công và niềm hảnh diện chung của cha mẹ Viêt Nam trên miền đất hứa.
Tháng Tư lại trở về, gợi nhớ đến ngày cuối cùng, lúc toàn miền Nam rơi vào tay đoàn quân xâm lược từ phương bắc, lần này là lần thứ 45! Trong ký ức của mỗi người dân miền Nam chúng ta, có biết bao nhiêu khúc phim lại được dịp hiển hiện, rõ ràng và linh động như vừa mới hôm qua. Có người nhớ đến cảnh hỗn loạn ở phi trường Tân Sơn Nhất, có người không sao quên được những năm tháng tù tội trong trại giam cộng sản, có người nghẹn ngào ôn lại cảnh gia đình ly tán trong những ngày kinh hoàng đó, và có biết bao người còn ghi khắc mãi những ngày lênh đênh trên sóng nước mịt mù hay băng qua rừng sâu núi thẳm để tìm đến bến bờ tự do.
Tôi sinh ra đời tại miền Nam, cùng thời với “những tờ bạc Sài Gòn” nhưng hoàn toàn không biết rằng nó đã “làm trung gian cho bọn tham nhũng, thối nát, làm kẻ phục vụ đắc lực cho chiến tranh, làm sụp đổ mọi giá trị tinh thần, đạo đức của tuổi trẻ” của nửa phần đất nước. Và vì vậy, tôi cũng không thấy “phấn khởi” hay “hồ hởi” gì (ráo trọi) khi nhìn những đồng tiền quen thuộc với cuộc đời mình đã bị bức tử – qua đêm! Suốt thời thơ ấu, trừ vài ba ngày Tết, rất ít khi tôi được giữ “nguyên vẹn” một “tờ bạc Sài Gòn” mệnh giá một đồng. Mẹ hay bố tôi lúc nào cũng xé nhẹ nó ra làm đôi, và chỉ cho tôi một nửa. Nửa còn lại để dành cho ngày mai. Tôi làm gì được với nửa tờ giấy bạc một đồng, hay năm cắc, ở Sài Gòn – vào năm 1960 – khi vừa mới biết cầm tiền? Năm cắc đủ mua đá nhận. Đá được bào nhỏ nhận cứng trong một cái ly nhựa, rồi thổ ra trông như hình cái oản – hai đầu xịt hai loại xi rô xanh đỏ, lạnh ngắt, ngọt lịm và thơm ngát – đủ để tôi và đứa bạn chuyền nhau mút lấy mút để mãi
Chiến tranh Việt Nam có hai chiến trường: Đông Dương và Mỹ. Bắc Việt cố gắng kéo dài cuộc chiến trên chiến trường Việt Nam và đồng thời làm mệt mỏi công luận trên chiến trường Mỹ. Đứng trườc chiến lược này và kế thừa một di sản là sức mạnh quân sự, các tình trạng tổn thất và phản chiến đang gia tăng, Tổng thống Nixon cân nhắc mọi khả năng trong chính sách. Nixon quyết định chỉnh đốn các trận địa chiến cho miền Nam Việt Nam trong khi củng cố khả năng chiến đấu cho họ. Sự giảm bớt vai trò của chúng ta sẽ hỗ trợ cho công luận trong nước Mỹ. Trong thời gian này, Nixon cũng để cho Kissinger tổ chức mật đàm càng nhanh càng tốt.
Bất kỳ chiến lược nào để giảm bớt mối đe dọa từ các chính sách xâm lược của Trung Quốc phải dựa trên sự đánh giá thực tế về mức tác động đòn bẩy của Hoa Kỳ và của các cường quốc bên ngoài khác đối với sự tiến hóa bên trong nội bộ Trung Quốc. Ảnh hưởng của những thế lực bên ngoài đó có giới hạn về cấu trúc, bởi vì đảng sẽ không từ bỏ các hoạt động mà họ cho là quan trọng để duy trì sự kiểm soát. Nhưng chúng ta quả thực lại có những khí cụ quan trọng, những khí cụ này hoàn toàn nằm ngoài sức mạnh quân sự và chính sách thương mại. Điều ấy là những phẩm chất “Tự do của người Tây phương” mà người Trung Quốc coi là điểm yếu, thực sự là những sức mạnh. Tự do trao đổi thông tin, tự do trao đổi ý tưởng là một lợi thế cạnh tranh phi thường, một động cơ tuyệt vời của sự cách tân và thịnh vượng. (Một lý do mà Đài Loan được xem là mối đe dọa đối với Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc, chính là vì nó cung cấp một ví dụ với quy mô tuy nhỏ nhưng lại hùng hồn về sự thành công của hệ thống chính trị và kin
Nửa tháng trước hiệp định Genève (20-7-1954), trong cuộc họp tại Liễu Châu (Quảng Tây, Trung Cộng), từ 3 đến 5-7-1954, thủ tướng Trung Cộng Châu Ân Lai khuyên Hồ Chí Minh (HCM) chôn giấu võ khí và cài cán bộ, đảng viên cộng sản (CS) ở lại Nam Việt Nam (NVN) sau khi đất nước bị chia hai để chuẩn bị tái chiến. (Tiền Giang, Chu Ân Lai dữ Nhật-Nội-Ngõa hội nghị [Chu Ân Lai và hội nghị Genève] Bắc Kinh: Trung Cộng đảng sử xuất bản xã, 2005, Dương Danh Dy dịch, tựa đề là Vai trò của Chu Ân Lai tại Genève năm 1954, chương 27 "Hội nghị Liễu Châu then chốt".) (Nguồn: Internet). Hồ Chí Minh đồng ý.
Đúng vậy, sau gần nửa thế kỷ năm nhìn lại vẫn thấy biến cố 30.04.1975 xảy ra quá bất ngờ đối với toàn thể dân VN chúng ta. Bằng chứng hiển nhiên là rất nhiều cấp lãnh đạo VNCH trong chánh quyền và trong quân đội không ngờ được nên đành phải bị bắt đi tù cải tạo cả hàng chục năm để rồi chết dần mòn trong rừng thiêng nước độc. Nói chi đến người dân bình thường thiếu thông tin của cả 2 miền Nam Bắc tất cả không ai cảm thấy hoặc đoán trước được chuyện sẽ xảy ra. Sự thực này chúng ta có thể đọc thấy rõ trên các tài liệu của 2 miền.
Chúng ta chỉ cần vài thập niên để có thể tạo dựng lại một nền kinh tế lành mạnh và hiệu quả nhưng e sẽ mất đến đôi ba thế hệ mới loại bỏ dần được những thói hư (và tật xấu) vừa nêu. Vấn đề không chỉ đòi hỏi thời gian mà còn cần đến sự nhẫn nại, bao dung, thông cảm (lẫn thương cảm) nữa. Nếu không thì dân tộc này vẫn sẽ tiếp tục bước hết từ bi kịch sang bi kịch khác – cho dù chế độ toàn trị và nguy cơ bị trị không còn.
Ôn dịch Vũ Hán gây nên một cơn khủng hoảng chưa từng thấy trong khối các nước nghèo khó khiến 100 quốc gia trong số 189 thành viên IMF hiện đang cầu cứu cơ quan quốc tế này viện trợ khẩn cấp. Tưởng cần nên tìm hiểu bối cảnh của những quốc gia đang phát triển song song với các phân tích về tác động của khủng hoảng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.