Hôm nay,  

Hội Đồng, Hội Nghị Được Chi???

8/2/200800:00:00(View: 8241)

Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 56 (01-08-2008).

1- Với tư cách thành viên Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, Việt Nam được làm chủ tịch luân phiên suốt tháng 7 này. Nhiều người trong nước, nhất là những ai tha thiết đến sự vẹn toàn lãnh thổ quốc gia, đã cưu mang nhiều hy vọng, ước ao nhà cầm quyền CSVN lợi dụng cơ hội ngàn năm một thuở này để làm một cái gì đó thật sự ích lợi cho đất nước. Thế rồi, trưởng Phái đoàn CSVN tại LHQ Lê Lương Minh hôm 31-7 mới tuyên bố với báo chí quốc nội là "Việt Nam đã hoàn thành công việc của tháng Chủ tịch Hội đồng Bảo an" !"! Ông ta cho biết trong tháng 7, HĐBA đã thông qua 6 nghị quyết trong đó có các nghị quyết gia hạn sứ mệnh của phái bộ LHQ tại Bờ Biển Ngà, Darfur, Nepal, chấm dứt sứ mệnh của phái bộ LHQ tại Eritrea và Ethiopia và của Ủy ban trừng phạt Rwanda... Rồi theo yêu cầu của một số nước thành viên, HĐBA đã phải xử lý một số vấn đề đột xuất như tình hình bất ổn chính trị, gia tăng bạo lực tại Zimbabwe, tranh chấp biên giới Cambodia-Thái Lan...

Nhìn vào thực tế, người ta thấy hôm 11-7 vừa qua, dưới quyền chủ tọa của Việt Nam, Hội đồng Bảo an đã bác bỏ dự thảo nghị quyết trừng phạt đối với hàng lãnh đạo nước Zimbabwe. Nguyên nhân là trong cuộc bầu cử tổng thống mới đây tại đó (hôm 29-3) đã xẩy ra những vụ gian lận, giết hại cử tri và thành viên đảng đối lập mà thủ phạm là chính quyền của đương kim tổng thống Robert Mugabe, nhà độc tài khét tiếng của Phi châu, kẻ đang đưa đất nước Zimbabwe đến bờ vực phá sản. Dư luận thế giới đã rất bất bình về cuộc bầu cử này. Chính vì thế mà Hoa Kỳ hồi tháng 6 đã đệ trình Hội đồng bản dự thảo lên án và trừng phạt Robert Mugabe cùng tập đoàn lãnh đạo. Dự thảo nghị quyết này được xem xét trong tháng 7 nhưng đã bị HĐBA bác bỏ vì có hai phiếu phủ quyết của Nga và Trung Quốc cũng như 3 phiếu chống của Nam Phi, Lybia và Việt Nam. Ngoại trừ Nam Phi là nước đang đứng làm trung gian để giải quyết khủng hoảng tại Zimbabwe, Nga, Trung Quốc, Lybia và Việt Nam cũng là những chế độ độc tài tàn bạo. Tất cả đều bênh vực nhau vì cùng có mục đích chung: phải bám chặt lấy ngôi vị độc tôn chính trị. Đó là "thành tích thứ nhất" của nước chủ tịch Hội đồng!

Đến ngày 16-7 vừa qua, một số chính đảng ở hải ngoại đã khởi xướng chiến dịch gửi Thư Ngỏ đến Hội đồng Bảo an và ông Tổng Thư Ký LHQ, kêu gọi Hội đồng, với trọng trách bảo vệ an ninh và hòa bình thế giới, "hãy đưa ra những biện pháp thích ứng để ngăn chận ngay lập tức các hành động xâm lấn của Trung Quốc đối với Việt Nam, đồng thời giúp tìm ra giải pháp để giải quyết một cách công bằng tình trạng thiệt hại mà Việt Nam đang gánh chịu". Thư Ngỏ cũng nêu trách nhiệm của nhà cầm quyền CSVN trong việc để Trung Cộng xâm chiếm lãnh thổ và lãnh hải quốc gia hầu buộc Hà Nội phải có thái độ đối với Trung Cộng. Tính đến cuối ngày tổng kết chiến dịch 30-7, tổng số đoàn thể ký tên vào Thư đã lên tới con số 91. Và đó cũng là áp ngày chấm dứt ghế chủ tịch của Việt Nam. Thế nhưng đại sứ Lê Lương Minh, trong bản "tổng kết thành tích" đã chẳng hề cập đến vụ việc Trung Cộng xâm lấn chiếm Hoàng sa Trường Sa của ta. Đây là "hành tích thứ hai", thành tích dâng cho Thiên triều Đại Hán!

 2- Cũng trong tháng 7 này, Ban Châ"p ha"nh Trung ương đa"ng CS kho"a X đã họp Hô"i nghi" lần thứ 7 tư" ngày 8 đến ngày 17 với 4 vấn đề lớn: 3 vấn đề có tính chiến lược là chính sách đối với thanh niên, trí thức, nông dân và 1 vấn đề có tính thời sự là hậu quả của nạn lạm phát phi mã đang đè nặng lên toàn bộ nền kinh tế và xã hội. Nhiều lời nói đao to búa lớn đã được phát biểu, nhiều nghị quyết gọi là "thành quả trí tuệ toàn đảng" đã được hình thành!

Về thanh niên, tổng bí thư CS Nông Đức Mạnh đã hùng hồn tuyên bố trong diễn văn khai mạc: "Một trong những thành tựu của công cuộc đổi mới đất nước do đảng ta khởi xướng và lãnh đạo là xây dựng một thế hệ thanh niên thời kỳ mới có đạo đức, có tri thức, sức khỏe và tư duy phát triển năng động; tiếp nối truyền thống hào hùng của dân tộc, của đảng..." Thế nhưng toàn dân đều biết rằng đảng Cộng Sản đã chẳng hề "khởi xướng" việc đổi mới. Họ đã bị buộc phải thay đổi, nếu không thì lâm vào số phận như các lãnh tụ Đông Âu. Trong thực tế, cho đến nay, đảng Cộng Sản đã hoàn toàn thất bại trong việc giáo dục. Chưa một quốc gia nào ở Á Châu bắt học sinh tiểu học phải đóng học phí như ở Việt Nam. Đầu năm nay, phó thủ tướng kiêm bộ trưởng giáo dục Nguyễn Thiện Nhân vừa mới thú nhận rằng trong niên học 2003-04 có 580 ngàn học sinh bỏ học, niên học 2005-06 có 600 ngàn, niên học 2006-07 có 150 đến 200 ngàn. Với đà lạm phát và tăng giá sinh hoạt hiện thời, niên học tới chắc sẽ còn bỏ học nhiều hơn nữa. Còn về đạo đức, chưa bao giờ nạn gian lận thi cử, sử dụng bằng giả hoành hành như hiện nay. Chưa bao giờ nạn bạo hành học đường, ma túy trường học, cưỡng dâm học sinh lan tràn như hiện nay. Chưa bao giờ nạn thanh niên làm lao nô, thiếu nữ làm tình nô nhan nhản như hiện nay. Thanh niên sinh viên học sinh Việt Nam bị đánh giá là thua các bạn ở Đông Nam Á từ A đến Z!

Về trí thức, Nông Đức Mạnh cũng ngoác miệng tự tuyên dương trong diễn văn bế mạc: "Với tầm nhìn chiến lược, Đảng ta vừa quan tâm xây dựng đội ngũ trí thức hiện có, vừa chăm lo đào tạo, bồi dưỡng đội ngũ trí thức cho giai đoạn tiếp theo, thực hiện nhiều chủ trương, chính sách, tạo môi trường để đội ngũ trí thức phát triển và phát huy vai trò trên mọi lĩnh vực…. Quan điểm nhất quán của Đảng ta coi trí thức là lực lượng lao động sáng tạo đặc biệt quan trọng trong tiến trình đẩy mạnh công nghiệp hoá, hiện đại hoá và hội nhập quốc tế, đầu tư xây dựng đội ngũ trí thức là đầu tư cho phát triển bền vững". Thế nhưng, ông cựu đại sứ Hoa Kỳ Michael W. Marine, ngày 6-8-2007, đã đọc một bài diễn văn tại Phân khoa Kinh tế Shidler thuộc trường Đại học Hawaii ở Saigon như sau: "Một trong những nhiệm vụ của đại học là làm phát sinh ra trí thức và đổi mới. Về lãnh vực này VN một lần nữa không theo kịp các quốc gia lân cận. Năm 2006, các giáo sư và sinh viên Đại học Quốc gia Seoul (Hán Thành) công bố 4.556 ấn phẩm khoa học. Trường Đại học Bắc Kinh có gần 3.000. Còn Đại học Quốc gia Hà Nội và Trường Kỹ thuật Quốc gia Hà Nội chỉ thực hiện được 34 ấn phẩm. Số đơn xin bằng sáng chế là thước đo hữu dụng để biết khả năng phát minh của một quốc gia. Báo cáo năm 2006 của Ngân hàng Thế giới cho biết TQ có 40.000 đơn xin bằng sáng chế, trong khi VN chỉ có 2!"

Một điều mỉa mai cho trí thức hơn nữa là nhà cầm quyền Việt Nam đã mau mắn bỏ ra 20 triệu đôla để tổ chức cuộc thi Hoa Hậu Hoàn Vũ 2008 mà lễ chung kết vừa diễn ra hôm 14-7 tại ngoại ô thành phố Nha Trang. Đang khi theo "Đề án về trường đại học chất lượng cao ở Việt Nam" được trình lên thủ tướng CSVN tháng 9 năm 2005, chỉ cần 10 triệu thì có thể xây dựng được cơ ngơi, học cụ, cùng các chi phí lương bổng, điều hành trong 1 năm cho một trường "Đại học chất lượng cao" (nghĩa là theo tiêu chuẩn quốc tế). Thế nhưng lời đề nghị thành lập "Đại học chất lượng cao" này đến nay vẫn chưa.... nhúc nhích!"!

Về nông dân, Nông Đức Mạnh cũng không ngượng miệng khen mình và đồng đảng mình: "Dưới sự lãnh đạo của Đảng ta, trong nhiều năm qua, đặc biệt là trong hơn 20 năm đổi mới, tình hình nông nghiệp, nông thôn và đời sống của nông dân đã có những bước tiến bộ khá toàn diện và to lớn… Đời sống vật chất, tinh thần của nhân dân ở hầu hết các vùng nông thôn ngày càng được cải thiện; xoá đói, giảm nghèo đạt thành tựu to lớn". Thế nhưng, bà Phạm Thị Chi Lan, nguyên Phó Chủ tịch Phòng Thương mại và Công nghiệp VN mới nói với báo Đại Đoàn Kết hôm 4-7-2008 rằng: "Bây giờ, nếu đem so thu nhập của người nông dân với các ngành nghề khác rõ ràng có một khoảng cách khá xa. Như ở Thái Bình, hơn 40% nông dân bỏ ruộng để đi làm việc khác... Tôi thấy bây giờ, ở các vùng nông thôn, lực lượng lao động trẻ bỏ làng đi nhiều quá. Ở quê chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em. Họ không thể đủ sức làm tăng năng suất, do vậy sản lượng lại càng thấp. Mà sản lượng thấp thì phải nhập. Đó chính là cái vòng luẩn quẩn." Đang khi đó thì theo báo cáo của Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn tại hội thảo "Nông dân bị thu hồi đất, thực trạng và giải pháp" tổ chức tại Hà Nội tháng 8-2007, 627.495 hộ gia đình, khoảng 950.000 lao động và 2,5 triệu nông dân đã bị thu hồi đất. Tính đến nay, con số hộ gia đình bị tước nguồn sống như thế đã tăng thêm. Chính vì thế cũng đã tăng thêm các cuộc biểu tình nổi loạn của thành phần nuôi sống xã hội này. Và cùng với các cuộc biểu tình đòi quyền sống là các cuộc trấn áp "đánh chết bỏ" của đám quan chức tham lam dối trá và đám công cụ mù quáng tàn bạo.

Về hiện tình kinh tế, VN đang đổ dốc, tỷ lệ lạm phát trong tháng 06-2008 tăng vọt lên tới 26.8% và có thể vượt qua mức 30% vào tháng 7 này theo một chuyên viên Ngân hàng Phát triển châu Á Châu. Kinh tế gia này cũng tiên đoán: "Mức tăng trưởng GDP của VN trong năm 2008 sẽ giảm xuống còn 6.4%". Còn Văn phòng thống kê Chính phủ thì thừa nhận: "Chỉ nội trong tháng 7 này, giá thực phẩm tăng 44.7%, trong đó giá lương thực chủ yếu và ngũ cốc tăng 72.7%. Giá nhà và vật liệu xây dựng tăng 24.9%. Giá quần áo, giầy dép tăng 10.9%..." Nay giá xăng lại tăng lên 36% thì vật giá còn tăng theo gấp bội. Chính vì vậy mà đồng lương không đủ sống, khiến làn sóng đình công của công nhân tiếp tục lan rộng. Ngư dân thiếu dầu không thể ra khơi, đành nằm nhịn đói. Giới tiểu thương đô thị lúc này lãnh đủ những đòn trực tiếp và nặng nhất do vật giá gia tăng. Nông dân từ trước tới giờ là thành phần nghèo khổ nhất trong cái Xã hội Chủ nghĩa chết tiệt này, nay bị cướp nhà đất một cách trắng trợn, thì rơi vào đường cùng là chuyện tất nhiên.

Thế nhưng, đảng CS vẫn mù quáng muốn "tăng cường sự quản lý của đảng" trên các thành phần nói trên, nghĩa là ghìm toàn bộ xã hội trong gọng kềm của áp bức và dưới gánh nặng của đói nghèo, để đảng tiếp tục muôn niên trường trị.

Ban Biên Tập bán nguyệt san Tự do Ngôn luận.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
Hiểu một cách đơn giản, văn hoá là một khái niệm tổng quát để chỉ sự chung sống của tất cả mọi người trong cùng xã hội, bao gồm ngôn ngữ, phong tục tập quán, tôn giáo và luật pháp. Do đó, luật pháp là một thành tố trong toàn bộ các hoạt động văn hoá và có ảnh hưởng đến tiến trình phát triển xã hội, một vấn đề hiển nhiên...
Bất kỳ là ai, trẻ cũng như già, nữ cũng như nam, thật là tò mò, nếu chúng ta có thể biết được tương lai gần hoặc xa của mình, của người khác. Biết được tương lai là chuyện thú vị, hoặc căng thẳng, hoặc sôi nổi, hoặc sợ hãi. Ví dụ như bạn tiên đoán được ba tháng nữa sẽ gặp tai nạn hoặc cuối năm nay sẽ bị vợ ly dị. Nhưng có thể nào tiên đoán như vậy không? Làm gì có, chỉ là chuyện giả tưởng, chuyện phim ảnh và tiểu thuyết. Chuyện mấy bà phù thủy nhìn vào thau nước hoặc quả bóng kính trong thấy được chuyện mai sau, việc mấy ông thầy bói bấm tay nhâm độn, lật bài bói toán, v… v… chỉ thỏa mãn giấc mơ và tưởng tượng. Trong thực tế, chuyện đang xảy ra còn chưa giải quyết xong, nói chi chuyện ngày mai. Không đúng, nếu biết chuyện ngày mai thì chuyện hôm nay vô cùng dễ giải quyết. Ví dụ, “nếu biết rằng em sẽ lấy chồng, anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không đẹp bằng em lắm, nhưng lấy cho anh đỡ lạnh lòng.” (Thơ vô danh). Thay vì cứ đeo đuổi hai ba năm sau, kéo dài buồn bã, đau khổ, để rồi “Lòn
Năm 1895, Alfred Nobel – nhà khoa học bị ám ảnh bởi cái giá mà nhân loại phải trả từ phát minh của mình – đã để lại di chúc năm 1895 rằng tài sản của ông sẽ dùng để tài trợ các giải thưởng “mang lại lợi ích lớn nhất cho nhân loại.” Đối với Nobel Hòa Bình, ông có phần đặc biệt: giải thưởng này sẽ được trao cho người đã “có nhiều hành động hoặc nỗ lực mang đến sự đoàn kết, hòa bình giữa các quốc gia, bãi bỏ hoặc giảm bớt quân đội thường trực, tổ chức và thúc đẩy các hội nghị hòa bình.” Sứ mệnh chọn lựa được giao cho Quốc Hội Na Uy, có lẽ vì ông tin rằng Na Uy – khi đó còn nhỏ bé và trung lập – sẽ ít bị cám dỗ bởi chính trị quyền lực.
Trung Hoa ngày nay như kinh thành giữa sa mạc, vẻ yên ổn bên ngoài chỉ là lớp sơn son thếp vàng phủ lên nền đá đã rạn. Thế giới đứng ngoài quan sát, vừa lo nó sụp, vừa biết nó trụ lại nhờ ảo ảnh quyền lực và niềm tin vay mượn. Dưới lớp hào nhoáng của “Giấc mộng Trung Hoa” là một cơ đồ quyền lực đang già nua trong chính tuổi trẻ của mình. Bởi sức mạnh của nó không khởi từ niềm tin, mà từ nỗi sợ — và nỗi sợ, tự thuở khai triều lập quốc, chưa bao giờ là nền tảng lâu bền.
Ngày 8 tháng 10 năm 2025, tại tòa án liên bang ở Alexandria, bang Virginia, cựu Giám đốc Cơ quan Điều tra Liên bang (FBI) James Comey không nhận tội đối với hai cáo buộc hình sự. Cáo trạng nêu rằng vào tháng 9 năm 2020, Comey đã nói dối Quốc Hội khi vẫn giữ nguyên lời khai trong buổi điều trần trước đó rằng ông không hề cho phép để lộ thông tin về cuộc điều tra của FBI liên quan đến Hillary Clinton. Theo nhiều bình luận gia pháp lý, từ cánh tả đến cánh hữu, việc truy tố Comey chủ yếu chỉ là do chính phủ liên bang đang cố tình nhắm vào kẻ mà Tổng thống “thấy không vừa mắt.” Comey là người đứng đầu cuộc điều tra nghi án Nga can thiệp bầu cử tổng thống 2016 và bị Trump lột chức vào năm 2017.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.