Hôm nay,  

Một Điệp Viên Tuyệt Vời - Phe Nào?

09/04/200700:00:00(Xem: 14035)

Bìa “Perfect Spy.”

   Cuộc chiến tranh ở Việt Nam trong thập kỉ 1960 và 70 nếu sôi động, nóng bỏng trên bãi chiến trường thì phía sau đó lại là những hoạt động tình báo, tuy âm thầm, nhưng rất căng và mang tính quyết định.

Những kết quả chiến trận nhiều khi không phải là lượng bom đạn và con số bao nhiêu địch bị giết, mà là những bí mật quân sự hai bên đã thu thập được trước khi nhập trận.

Hoa Kỳ đã thất bại trong cuộc chiến ở Việt Nam vì nhiều nguyên do, trong đó một phần vì thiếu tin tức tình báo chiến lược để có kế hoạch tiến hành chiến tranh hiệu quả. Trong khi đó, nhiều gián điệp cộng sản các cấp đã trà trộn trong cấp chỉ huy quân sự Hoa Kỳ và chính quyền miền Nam như Phạm Ngọc Thảo, Huỳnh Văn Trọng, Vũ Ngọc Nhạ.

Có một điệp viên, một nhà báo có quan hệ mật thiết với những nhân vật quan trọng trong chính trường miền Nam, trong giới quân sự và báo chí Mỹ là Phạm Xuân Ẩn, phóng viên của các hãng tin và tuần báo Time ở Sài Gòn mà sau tháng 4.1975 được Hà Nội phong hàm tướng.

Ở Việt Nam đã có ít nhất hai cuốn sách viết về cuộc đời và hoạt động tình báo của Phạm Xuân Ẩn.

Trong tháng Tư này, lần đầu tiên một quyển sách do học giả Mỹ viết về Phạm Xuân Ẩn được xuất bản là tác phẩm Perfect Spy của giáo sư tiến sĩ Larry Berman thuộc khoa chính trị học, University of California - Davis.

Sau khi cuộc chiến chấm dứt, con người Phạm Xuân Ẩn đã trở thành đề tài bàn luận vì giới có kinh nghiệm Việt Nam, tuy nghi ngờ, nhưng không ai dám quả quyết ông Ẩn là người của Hà Nội. Tướng Edward Lansdale không tin ông là điệp viên cộng sản. Phóng viên Mỹ từ Neil Sheehan, Dan Southerland, David Halberstam đến Robert Shaplen, Stanley Karnow từng tiếp xúc với ông Ẩn đều có ấn tượng đẹp vì ông đã cứu nhiều người như điệp viên CIA Mills C. Brandes; ký giả tuần báo Time là Robert Sam Anson; bác sĩ Trần Kim Tuyến, từng cầm đầu cơ quan mật vụ miền Nam dưới thời Ngô Đình Diệm.

Ông Ẩn là ai mà vài năm trước đây được đại sứ Mỹ Raymond F. Burgardt mời đến dự tiệc chia tay trước khi ông hết nhiệm kỳ công tác ở Việt Nam" Nhưng trước liên hoan mấy ngày ông bị chó nhà cắn nên đã không đến dự được, sau đó chính đại sứ Mỹ đến nhà ông để chào từ biệt. Ông Ẩn là người đáng được trân trọng như thế nào mà bà tổng lãnh sự Mỹ Emi Lynn Yamauchi đã đến chúc Tết vào dịp đầu năm" Ông có quan hệ ra sao với CIA mà sau năm 1975 cựu giám đốc William Colby mấy lần muốn gặp mà không được"

Tuy cung cấp tin tức giá trị cho Hà Nội trong hơn hai mươi năm, sau tháng Tư 1975 Phạm Xuân Ẩn bị canh chừng nghiêm ngặt khiến ông tỏ ra thất vọng với mơ ước của mình về một nước Việt Nam tiến bộ, tự do vì những chính sách hà khắc của Hà Nội. Ông không được phép ra khỏi nước, dù có xoay sở nhiều lần và bằng nhiều cách.

Cộng sản Việt Nam nhận Phạm Xuân Ẩn là gián điệp của họ và đã tuyên dương, phong hàm tướng cho ông. Nhưng có người không tin ông chỉ làm công tác tình báo cho Hà Nội. Như thế, Phạm Xuân Ẩn là người của Phòng Nhì Pháp, mật vụ của chính quyền Ngô Đình Diệm, người của CIA, tình báo Việt Nam Cộng hoà hay của tất cả các phe" Và đáng được mang quân hàm bốn sao, như ông nói đùa khi được lên tướng, được phong Anh hùng Quân đội Nhân dân"

Đó là những sự kiện lý thú ghi lại trong Perfect Spy. Quyển sách theo chân hoạt động bí mật và công khai của Phạm Xuân Ẩn xuyên suốt qua cuộc chiến hơn 20 năm ở Nam Việt Nam với sự can dự của người Mỹ. Cuộc đời ông được giáo sư Berman dựng lại dựa vào kho tài liệu ở Hoa Kỳ, Việt Nam cùng lời chứng do bạn bè, cấp chỉ huy, đồng nghiệp, người thân trong gia đình và chính ông Ẩn kể lại cho tác giả.

Từ chuyện ông Ẩn len lỏi vào những phái bộ quân sự Mỹ giữa thập kỉ 1950, đến việc ông qua Hoa Kỳ học về báo chí vào những năm 1957-59, rồi trở về nước làm phóng viên cho Thông tấn xã Việt Nam Cộng hoà, cho các hãng tin và tạp chí quốc tế ở Sài Gòn, những công tác có khi tự ông chọn, có khi do Đảng chỉ định.

Những biến cố quan trọng ở miền Nam như việc chế độ Ngô Đình Diệm củng cố quyền lực với vụ ám sát tướng Trịnh Minh Thế mà ông Ẩn nói là do thiếu tá Cao Đài Tạ Thành Long nhận lệnh từ Ngô Đình Nhu, rồi trận Ấp Bắc năm 1963, chương trình Ấp Chiến lược, đảo chánh nhà Ngô, tướng lãnh miền Nam tranh quyền, Mỹ đổ quân tham chiến, Lam Sơn 719 ở Hạ Lào, Việt Nam hoá chiến tranh, Mùa hè Đỏ lửa 1972, hoà đàm Ba Lê đến những ngày cuối cùng của Việt Nam Cộng hoà, ông Ẩn đều lấy tin tức nơi quen biết rồi viết bản phân tích chiến lược giúp cho Hà Nội có kế hoạch đối phó.

Trong vụ tổng nổi dậy Tết Mậu Thân 1968, Phạm Xuân Ẩn là người đã dẫn cán bộ cộng sản đi khắp Sài Gòn để chọn vị trí tấn công.

Những báo cáo viết bằng mực gạo trắng, những phim chụp tài liệu được giấu trong chả giò, nem chua, hay dưới đôi dép nhựa, dưới rổ cá ươn là cách ông chuyển tài liệu. Từ chợ chim ở Sài Gòn đến đất thành đồng Củ Chi ông Ẩn đã có mặt để giao và nhận công tác.

Nhiều người quen biết ông Ẩn trong thời chiến tranh, đặc biệt giới báo chí Hoa Kỳ, đều nhận xét ông hiểu biết sâu sắc về hai nền văn hoá và có khả năng phân tích thời cuộc chính xác.

Phạm Xuân Ẩn hiểu tâm lí người Mỹ vì đã du học Hoa Kỳ. Việc du học của ông là do Mai Chí Thọ, em Lê Đức Thọ, xếp đặt và được chấp thuận dễ dàng vì có sự giới thiệu của tướng Edward Lansdale và sự can thiệp của nhà tình báo số một của Việt Nam Cộng hoà là bác sĩ Trần Kim Tuyến.

Những năm học tại Orange Coast College ở miền Nam California, Phạm Xuân Ẩn chứng tỏ là một sinh viên hấp thụ nhanh nền văn hoá Mỹ, dù lúc đó đã 30 tuổi. Ông được nhiều bạn bè quý mến. Có lúc ông đã muốn lấy vợ Mỹ. Ông biên tập và viết cho báo sinh viên Barnacle. Sau khi hoàn tất học trình, Asia Foundation - được CIA dùng cho các hoạt động văn hoá giáo dục - cho ông một học bổng đi thực tập, quan sát và học hỏi thêm về cách làm báo tại nhật báo Sacramento Bee ở thủ phủ bang California, nơi ông đã có dịp gặp thống đốc Edmund Brown.

Khi được móc nối ở lại Hoa Kỳ, ông ra bên cầu Golden Gate, nhìn nhà tù Alcatraz trên đảo và nghĩ đến Côn Sơn. Nhưng rồi ông quyết định trở về Việt Nam, dù trong lòng mang nỗi lo sợ sẽ bị tống giam vì Mười Hương, tổ trưởng của ông, đã bị bắt và tung tích của ông có thể đã bị tiết lộ.

Nhưng không. Trong thời chiến tranh sôi động, quán Givral trên đường Tự Do giữa Sài Gòn là tổng hành dinh của Phạm Xuân Ẩn, nơi nhiều ký giả Mỹ tìm đến để thăm dò, trao đổi tin tức. Ông được gọi là “Tướng Givral”.

Trong Perfect Spy có kể lại chuyện vào cuối năm 2003 khi khu trục hạm Mỹ USS Vandegrift trở lại Sài Gòn lần đầu tiên từ sau khi cuộc chiến Việt Nam chấm dứt năm 1975, ông Ẩn được sứ quán Mỹ mời lên tầu chơi. Ông mãn nguyện với chuyến viếng thăm và nói với tác giả rằng giờ đây có thể vui lòng nhắm mắt. Sự kiện này được hiểu là ông Ẩn sau cùng cũng đã đặt chân lên đất Mỹ, vì chiến hạm được coi như phần đất thuộc chủ quyền của Hoa Kỳ, và hai nước đang phát triển quan hệ để trở thành đồng minh chiến lược. Đó là mơ ước của ông khi cuộc chiến chấm dứt gần ba mươi năm trước.

Trên chiến hạm, một đại tá Quân đội Nhân dân nhận ra vị tướng tình báo và đùa hỏi ông thuộc phe nào, ông Ẩn không ngần ngại đáp: “Cả hai phe” và nói thêm “Tôi chỉ đùa thôi.” Ông Ẩn kể chuyện này cho giáo sư Berman, rồi kết luận: “Ông thấy chưa, đó là lí do tại sao họ không thể cho tôi ra nước ngoài; họ vẫn không chắc tôi là ai.”

Perfect Spy là những trang sách lôi cuốn người đọc vào cuộc đời và hoạt động của một gián điệp cực kì tài giỏi và bí hiểm, bắt đầu từ ngày được chính Lê Đức Thọ, bí danh Sáu Búa, kết nạp ở Cà Mau năm 1953 và được lệnh của Đảng phải học hỏi, hiểu biết về người Mỹ, văn hoá Mỹ và xâm nhập vào báo chí Mỹ trước viễn ảnh Hoa Kỳ sẽ thay thế người Pháp can thiệp rộng lớn và mạnh mẽ vào nội tình miền Nam.

Với công tác được giao, Phạm Xuân Ẩn đã thực hiện vai trò của mình một cách tuyệt vời như là một nhà tình báo chiến lược mà không bị các phe liên can làm khó dễ, tống giam hay ám hại. Ông đã bị canh chừng hay được bao che bởi những ai" Phạm Xuân Ẩn đích thực là người của phe nào" Perfect Spy không cho người đọc tìm được câu trả lời rốt ráo.

Câu trả lời đúng và rõ nhất có thể đã theo ông về bên kia thế giới khi ông từ trần tại Sài Gòn vào ngày 20.9.2006, hưởng thọ 79 tuổi.

(talawas.org)

Perfect Spy: the incredible double life of Pham Xuan An, Time magazine reporter & Vietnamese communist agent. Larry Berman. 328 trang. NXB HarperColllins. New York, 2007

Giáo sư Larry Berman là tác giả của ba quyển sách về Việt Nam: Planning a tragedy: the Americanization of the war in Vietnam; Lyndon Johnson’s war: the road to stalemate in Vietnam; và No Peace, No Honor: Nixon, Kissinger, and betrayal in Vietnam.

(Việt Báo trân trọng cảm ơn nhà văn Bùi Văn Phú đã gửi tới bài viết này.)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong vài tháng qua, báo chính chính thống của Mỹ đã dành cho Donald Trump khá nhiều đất diễn. Nhất cử nhất động của Trump, dù đáng hay không đáng, dù thiếu một nửa để trở thành một ổ bánh mì, vẫn được những tờ báo lớn có lịch sử hơn trăm năm dẫn lại. Với Trump, đó là một chiến thắng. Với báo chí, đó là kinh doanh, là “rating.”
Gần bốn năm trước, tại công viên Ellipse ở Washington, DC – một tổng thống đương nhiệm đứng phía sau khung kính chống đạn, mặc chiếc áo măng-tô đen, mang găng tay đen, giơ cao tay ủng hộ một đám đông bạo loạn đang chực chờ phát súng chỉ thiên từ thủ lĩnh để tấn công vào Quốc Hội lật ngược kết quả bầu cử. Đó là “một ngày của tình yêu” – theo lời mô tả của Donald Trump, người đứng đầu hôm đó – cho dù trong vòng 36 giờ, 10 người đã chết, nhiều người bị thương gồm 174 cảnh sát. Trong số nạn nhân tử vong, có một cảnh sát chết sau khi bị những kẻ bạo loạn tấn công. Chung quanh khu vực Ellipse ngày 6 Tháng Giêng đó, là những gương mặt đằng đằng sát khí. Cờ xí rợp trời – những lá cờ mang tên Trump và cờ thời kỳ nội chiến. Bốn năm sau, cũng tại công viên Ellipse, cũng là một biển người được ước chừng khoảng trên 75 ngàn người, tập trung về từ 7 giờ sáng. Trật tự, lịch sự. Khi hoàng hôn DC buông xuống cũng là lúc số người tham dự đã kéo dài đến tận National Museum of African...
Chính quyền CSVN và Ủy ban Tự do Tôn giáo quốc tế Hoa Kỳ (The United States Commission on International Religious Freedom / USCIRF) đã có tầm nhìn tương phản về quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo ở Việt Nam...
17 ngày nữa, cuộc tranh cử tổng thống Mỹ bước vào kết thúc. Ai thắng? Ai bại? Đời sống sẽ được trở lại bình thường không bị ám ảnh của truyền thông lôi kéo, không bị áp lực của đảng phái thuyết phục. Thật là đáng mừng.Không chắc. Nếu ông Trump thắng, cuộc giao chuyển quyền lực tuy không vừa ý, nhưng chắc sẽ xuôi qua bình yên. Nếu ông Trump thua, đây mới là vấn nạn. Đến giờ phút này, ai cũng biết, nếu ông Trump không được làm tổng thống thì sẽ ứng với câu: Được làm vua, thua làm giặc. Chuyện này đã xảy ra trong lịch sử: Ngày 6 tháng 1, 2021. Và căn cứ theo những lời ông tuyên bố khi vận động tranh cử. Chính quyền Biden, FBI, nội an, cảnh sát, quân đội, có chuẩn bị gì chưa? Hay chỉ có ông Howard Stern tuyên bố: “Tôi không đồng ý với Trump về mặt chính trị, tôi không nghĩ ông ta nên đến gần Nhà Trắng. Tôi không ghét ông. Tôi ghét những người bỏ phiếu cho ông. Tôi nghĩ họ ngu ngốc. Tôi ghét. Tôi sẽ thành thật với bạn, tôi không tôn trọng bạn," (Fox News.)
Chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy ba tuần nữa là ngày bầu cử. Cho đến hôm nay, ai nói, cũng đã nói. Ai làm, cũng đã làm. Nói nhiều hay ít, và làm nhiều hay ít, cũng đã thể hiện rõ ràng. Trừ khi, như một cựu ký giả của tờ Sóng Thần trước năm 1975, hiện đang sinh sống ở Virginia, nói rằng: “Có thể họ không lên tiếng trước công chúng, nhưng ngày bầu cử, lá phiếu của họ dành cho đảng đối lập.” Vị cựu nhà báo này muốn nói đến cựu tổng thống Hoa Kỳ, George W Bush, vị tổng thống duy nhất thuộc đảng Cộng hoà còn tại thế.
Hoa Kỳ luôn được tôn vinh là một cường quốc tích cực tham gia trong mọi sinh hoạt chính trị quốc tế, nhưng lịch sử ngoại giao đã chứng minh ngược lại: Hoa Kỳ từng theo đuổi nguyên tắc bất can thiệp và cũng đã nhiều lần dao động giữa hai chủ thuyết quốc tế và cô lập. Trong việc thực thi chính sách đối ngoại trong thế kỷ XX, Hoa Kỳ mới thực sự trực tiếp định hình cho nền chính trị toàn cầu, lãnh đạo thế giới tự do và bảo vệ nền an ninh trật tự chung. Nhưng đối với châu Âu, qua thời gian, vì nhiều lý do khác nhau, càng ngày Hoa Kỳ càng tỏ ra muốn tránh xa mọi ràng buộc càng tốt.
Tiếng Việt không ít những thành ngữ (ví von) liên hệ đến đặc tính của nhiều con vật hiền lành và quen thuộc: ăn như heo, ăn như mèo, nhát như cáy, gáy như dế, khóc như ri, lủi như trạch, chạy như ngựa, bơi như rái, khỏe như voi, hỗn như gấu, chậm như rùa, lanh như tép, ranh như cáo, câm như hến …Dù có trải qua thêm hàng ngàn hay hàng triệu năm tiến hóa, và thích nghi để sinh tồn chăng nữa – có lẽ – sóc vẫn cứ nhanh, sên vẫn cứ yếu, cú vẫn cứ hôi, lươn vẫn cứ trơn, đỉa vẫn cứ giai, thỏ vẫn cứ hiền, cá vẫn cứ tanh, chim vẫn cứ bay, cua vẫn cứ ngang (thôi) nhưng hến thì chưa chắc đã câm đâu nha.
Khi thiên tai đổ xuống, thảm họa xảy ra, và con người với khả năng chống đỡ có giới hạn, thì những gì nhân loại có thể làm là cứu nhau. Ngược lại với nguyên tắc tưởng chừng như bất di bất dịch của một thời đại mà con người luôn hướng đến hòa bình và lương thiện, lại là các thuyết âm mưu tạo ra để lan truyền thù ghét và mất niềm tin vào chính quyền đương nhiệm. Đại dịch Covid-19 vĩnh viễn là sự thật của lịch sử Mỹ, trong triều đại của Donald Trump. Tòa Bạch Ốc của Trump lúc ấy, qua lời mô tả của những nhân viên trong ngày dọn dẹp văn phòng làm việc để bắt đầu bước vào giai đoạn “work from home” là “ngôi nhà ma.” Giữa lúc số người chết tăng theo từng giây trên khắp thế giới thì Trump vẫn điên cuồng xoay chuyển “tứ phương tám hướng” để kéo người dân quay về một góc khác của đại dịch, theo ý của Trump: “Covid không nguy hiểm.”
Mặc dù các bác sĩ tâm thần có bổn phận bảo mật các thông tin sức khỏe tâm thần do bệnh nhân tiết lộ, nhưng hầu hết các tiểu bang tại Hoa Kỳ đều có luật bắt buộc hoặc cho phép bác sĩ tâm thần tiết lộ thông tin bí mật khi bệnh nhân có triển vọng gây tổn hại cho cộng đồng...
Trong tuần lễ cuối cùng của chiến dịch tranh cử tổng thống vào năm 1980 giữa Tổng Thống Đảng Jimmy Carter (Dân Chủ) và ứng cử viên Ronald Reagan (Cộng Hòa), hai ứng cử viên đã có một cuộc tranh luận duy nhất vào ngày 28 tháng 10. Trong cuộc tranh luận, Reagan đã nêu ra một trong những câu hỏi quan trọng nhất trong mọi thời đại: “Hôm nay quý vị có khá hơn bốn năm trước hay không?” Câu trả lời của Carter là “KHÔNG." Cùng với một số lý do không kém quan trọng khác, số phiếu của ông đã giảm xuống vào những ngày quan trọng cuối cùng của chiến dịch tranh cử. Reagan đã giành được số phiếu phổ thông lớn và chiến thắng trong cuộc bầu cử.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.