Hôm nay,  

Bản Án Bốn Nhà Dân Chủ Ngày 20/1/2010 Tại Sài Gòn

27/01/201000:00:00(Xem: 5101)

Bản án bốn nhà dân chủ ngày 20/1/2010 tại Sài Gòn

Trần bình Nam
Bốn nhà dân chủ là các ông Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức và Lê Thăng Long. Cả bốn người đều bị kết vào tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” theo Theo điều 79 Bộ Luật Hình Sự
Theo cáo trạng do công an Việt Nam thiết lập, ông Trần Huỳnh Duy Thức 43 tuổi nguyên tổng giám đốc Công ty cổ phần Internet Một Kết Nối, đã thành lập một nhóm nghiên cứu gọi là “Nhóm nghiên cứu Chấn”, và quan hệ với luật sư Lê Công Định, một đảng viên đảng Dân Chủ (vốn là ngoại vi của đảng cộng sản Việt Nam thành lập trong thập niên 1940 sau đó giải thể và được ông Hoàng Minh Chính phục hoạt) để cùng hành động. Hoạt động của Trần Huỳnh Duy Thức và Lê Công Định nhắm vào nhóm cấp tiến trong nội bộ đảng cộng sản Việt Nam để loại  trừ nhóm cơ hôi.
Ông Trần Hùynh Duy Thức đã cho đăng nhiều bài viết có nội dung chống báng sự lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam trên 3 blog do ông lập ra.
Luật sư Lê Công Định 41 tuổi, học luật tại Hoa Kỳ và có nhiều quan hệ với giới thương gia Hoa Kỳ, vốn là Phó chủ nhiệm Đoàn luật sư thành phố Hồ Chí Minh, gia nhập tổ chức của ông Trần Huỳnh Duy Thức giữa năm 2008 và được phân công vào ban thường vụ. Luật sư Lê Công Định đã phối hợp với đảng Nhân Dân Hành Động của ông Nguyễn Sĩ Bình viết một bản Hiến pháp dùng để thay thế bản Hiến pháp hiện nay sau khi đảng cộng sản bị lật đổ. Đầu năm 2009, luật sư Lê Công Định đi Thái Lan tham dự một khóa huấn luyện phương pháp đấu tranh “bất bạo động” do đảng Việt Tân tổ chức tại thành phố nghỉ mát Pattaya.
Ông Nguyễn Tiến Trung 26 tuổi. Giữa năm 2006, khi đang học tại Pháp ông Trung thành lập “Tập hợp thanh niên dân chủ”. Mục đích của tập hợp này nhằm hoạt động chống sự cai trị độc đảng của đảng cộng sản Việt Nam. Cuối năm 2006 ông Nguyễn Tiến Trung gia nhập đảng Dân Chủ Việt Nam.
Ông Lê Thăng Long 42 tuổi, thương gia ở Hà Nội (trong khi 3 ông Trần Hùynh Duy Thức, Lê Công Định và Nguyễn Tiến Trung đều ở Sài gòn) tham gia “Nhóm nghiên của Chấn” của ông Trần Huỳnh Duy Thức. Theo kế hoạch ông Lê Thăng Long sẽ ra ứng cử đại biểu Quốc hội khóa 12, len lõi vào bộ máy cầm quyền của đảng để vận dụng đảng cộng sản theo trào lưu dân chủ.
Theo Rushford Report 2009 của Greg Rushford phổ biến ngày 25/1/2010 hai ông Thức và Long là chuyên viên tin học và trong 10 năm trở lại đây đã đóng góp nhiều trong việc phát triển kỹ thuật tin học tại Việt Nam và cùng với luật sư Lê Công Định đều là thành viên của Phòng Thương Mãi Hoa Kỳ (American Chamber of Commerce) tại Sài Gòn. Hai ông Trần Huỳnh Duy Thức và Lê Thăng Long có nhiều quan hệ với giới làm ăn trong lĩnh vực kỹ thuật cao cấp tại Silicon Valley, California.
Cả 4 ông đều bị bắt cuối năm 2009 và đưa ra xử tại tòa Sơ Thẩn Sài gòn ngày 20/1/2010.
Tòa đã xét xử một cách nhanh chóng, hình thức lấy lệ. Hai ông Trần Hùynh Duy Thức và Lê Thăng Long phản cung không nhận tội. Riêng hai ông Lê Công Định và Nguyễn Tiến Trung nhận tội trước tòa như đã nhận trước đây tại cơ quan điều tra. Vào cuối ngày tòa tuyên án:
Trần Hùynh Duy Thức: 15 năm tù ở, 6 năm quản chế.
Nguyễn Tiến Trung: 7 năm tù ở, 3 năm quản chế.
Lê Công Định: 7 năm tù ở, 3 năm quản chế.
Lê Thăng Long:  5 năm tù ở, 3 năm quản chế.
Nhà nước đảng cộng sản Việt Nam thỉnh thoảng mở những phiên tòa xử những người bất đồng chính kiến dựa vào những điều luật do chính họ đặt ra để dằn mặt nhân dân trong nước và duy trì quyền hành của đảng. Tội danh do dảng tạo ra và tuyên án nặng nhẹ tùy theo nhu cầu. Và cái loa tuyên truyền của đảng không ngớt giải thích một cách bịp bợm là “trấn áp các lực lượng phản động chống lại nhân dân.”.


Vì vậy không ai ngạc nhiên (dù tức giận) trước những phiên tòa xử những nhà đấu tranh dân chủ tại Việt Nam trước đây như linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Nguyễn Văn Đài, luật sư Lê Thị Công Nhân và các nhà đấu tranh dân chủ khác .
Tuy nhiên lần này khi đảng cộng sản Việt Nam đưa 4 nhà dân chủ Trần Hùynh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Lê Công Định và Lê Thăng Long ra tòa với tội trạng “âm mưu lật đổ chính quyền” có thể đưa đến án tử hình và sau đó là các bản án thô bạo bất chấp dư luận quốc tế làm cho thế giới sửng sốt.
Sau phiên tòa, nhiều quốc gia bày tỏ sự quan ngại trong đó có đại sứ Đan Mạch, đại sứ Hoa Kỳ, đại diện Liên hiê"p châu Âu tại Hà Nội va" mô"t sô" tô" chư"c bất vụ lợi quô"c tê" khác như Human Rights Watch và Amnesty International. Đại sứ Anh tại Việt Nam, ông David Kent nói bản án làm tổn hại cho uy tín của Việt Nam. Trong khi đó bà Hillary Clinton, bộ trưởng ngoại giao Hoa Kỳ đã nhân vụ án đề cập đến sự quan trọng của tin học – trong đó có internet - xem đó là phương tiện khoa học cần thiết để phát triển kinh tế và thúc đẩy sinh hoạt dân chủ và nhân quyền (*)
Thông thường, đảng cộng sản Việt Nam đo lường mức độ trấn áp vừa đủ để đe dọa nhân dân và làm im lặng thành phần trẻ và trí thức trong nước, đồng thời không làm tổn hại đến uy tín của đảng trước dư luận thế giới.
Lần này hình như trước các hoạt động có tổ chức của lớp người trẻ, có học và có nhiều quan hệ với các nhà kinh doanh nước ngoài đã làm cho đảng cộng sản hoảng hốt và đã thi hành những biện pháp mạnh tay bất chấp dư luận thế giới.
Nếu những thông tin của ông Nguyễn Ngọc Giao qua bài viết của ông nhan đề “Vụ án "lật đổ" hay bản án chế độ"” ngày 23/1/2010 đăng trên web Diễn Đàn (www.diendan.org) bình luận về vụ án 4 nhà dân chủ ngày 20/1 là chính xác thì đảng cộng sản Việt Nam đã thật sự  lo sợ và bàng hoàng trước các hoạt động của các ông Trần Hùynh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Lê Công Định và Lê Thăng Long. Theo ông Nguyễn Ngọc Giao, một nhà trí thức ở Pháp, từng có thái độ thông cảm với chính quyền Hà Nội, được xem là  một Hanoi apologist nặng ký thì trong sồ 15 ủy viên Bộ chính trị chỉ có 4 người đồng ý bắt giữ để chận đứng các hoạt động của nhóm trí thức trẻ này. Một ủy viên bỏ phiếu chống, còn lại 10 ủy viên bỏ phiếu trắng.
Động thái của đảng cộng sản Việt Nam lần này đối với 4 nhà đấu tranh dân chủ, cộng với sự bức xúc xã hội qua các vụ đàn áp tăng chúng Bát Nhã và vụ đập phá thánh giá tại Đồng Chiêm có thể sẽ kéo theo phản ứng của thành phần trẻ và giới trí thức trong nước làm thức dậy tinh thần quật khởi tiềm tàng trong dòng máu của dân tộc mà cho đến giờ này đảng cộng sản còn kềm kẹp trong xiềng xích.
Khi người trí thức không sợ bạo quyền, chấp nhận tù đày, nếu cần là xương máu (như 243 nhà trí thức Tiệp Khắc ký vào Hiến chương 77 công bố năm 1977 và đã bị đảng cộng sản Tiệp Khắc thẳng tay trù dập)  thì giới trẻ và nhân dân sẽ không còn gì e ngại.
Ngọn cờ chính nghĩa khi đã giương lên nhân dân sẽ theo gót xuống đường. Và các lực lượng đảng cộng sản dùng để đàn áp nhân dân như quân đội và công an sẽ đứng về phía nhân dân (như quân đội và công an Romania đã làm năm 1989 hạ bệ lãnh tụ Nicolae Ceausescu).
Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Tức nước vỡ bờ. Người trí thức Việt Nam còn chờ gi`"
Trần Bình Nam
Jan. 26, 2010
[email protected]
www.tranbinhnam.com
(*) Điều đáng ngạc nhiên, theo Rushford Report nói trên, là đại diện Phòng Thương Mãi Hoa Kỳ tại Sài gòn cũng như tại Hà Nội không hề lên tiếng về vụ 3 thành viên của họ (các ông Thức, Định, Long) bị bắt và bị xét xử.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kể từ khi tổ chức khủng bố Hamas tấn công vào Israel vào ngày 7 tháng 10 năm 2023, các vụ xung đột đẫm máu xảy tại Dải Gaza cho đến nay vẫn chưa kết thúc. Nhưng gần đây, cộng đồng quốc tế còn tỏ ra lo ngại nhiều hơn khi giao tranh giữa Israel và lực lượng dân quân Hezbollah ở Lebanon đang gia tăng. Bằng chứng là sau cái chết của thủ lĩnh Hamas Ismail Haniya và thủ lĩnh Hezbollah Hassan Nasrallah, tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Trong vài tháng qua, người dân Mỹ, dù muốn hay không muốn, cũng đã có nhiều cơ hội để nhìn về một bức tranh mà trong đó có quá nhiều sự tương phản. Những mảnh ghép từ hai tầm nhìn, hai chiến lược, hai mục đích hoàn toàn khác biệt đã dần dần rơi xuống, để lộ ra hai con đường hoàn toàn khác biệt cho người Mỹ lựa chọn. Dù có một bức màn đã rơi xuống (như nữ hoàng Oprah Winfrey đã ví von) cho một thuyền trưởng bước ra, trao lại cho người dân sự hy vọng, lòng tin, trách nhiệm, thì sâu thẳm bên trong chúng ta vẫn muốn biết, những giá trị thực của một triều đại đã mang lại. Từ đó, niềm tin sẽ được củng cố.
Bi hài kịch “ngoại giao cây tre”, với hoạt cảnh mới nhất là “cưỡng bức đặc xá”, đã giúp chúng ta nhận ra rằng, dẫu khác nhau nước lửa, “phóng sinh” và “hiến tế” vẫn có thể hội tụ ở ý nghĩa “triều cống” khi phải chiều lòng hai cường quốc ở hai đầu mút của hai hệ tư tưởng trái ngược nhau. Để đẹp lòng bên này thì phải nhẫn tâm “hiến tế”, mà để làm hài lòng bên kia thì phải diễn tuồng “phóng sinh” để có một dáng dấp khai phóng, cởi mở. “Chiến lược ngoại giao” này, phải chăng, là một trò chơi “ăn bù thua” mà, diễn đạt bằng ngôn ngữ toán học của Game Theory, là có tổng bằng không?
Trận Điện Biên Phủ kết thúc vào hôm 7 tháng 5 năm 1954. Bẩy mươi năm đã qua nhưng dư âm chiến thắng, nghe chừng, vẫn còn âm vang khắp chốn. Tại một góc phố, ở Hà Nội, có bảng tên đường Điện Biên Phủ – cùng với đôi dòng chú thích đính kèm – ghi rõ nét tự hào và hãnh diện: “Tên địa danh thuộc tỉnh Lai Châu, nơi diễn ra trận đánh quyết liệt của quân và dân ta tiêu diệt tập đoàn cứ điểm thực dân Pháp kéo dài 55 ngày đêm”.
JD Vance đã chứng tỏ một “đẳng cấp” khác, rất “Yale Law School” so với thương gia bán kinh thánh, giày vàng, đồng hồ vàng, Donald Trump. Rõ ràng, về phong cách, JD Vance đã tỏ ra lịch sự, tự tin – điều mà khi khởi đầu, Thống đốc Walz chưa làm được. Vance đã đạt đến “đỉnh” của mục tiêu ông ta muốn: lý trí, ôn hoà, tỉnh táo hơn Donald Trump. “Đẳng cấp” này đã làm cho Thống Đốc Tim Walz, người từng thẳng thắn tự nhận “không giỏi tranh luận” phải vài lần phải trợn mắt, bối rối trong 90 phút. Cho dù hầu như trong tất cả câu hỏi, ông đã làm rất tốt trong việc phản biện lại những lời nói dối của JD Vance, đặc biệt là câu chất vất hạ gục đối thủ ở phút cuối: “Trump đã thua trong cuộc bầu cử 2020 đúng không?” JD Vance đáp lại câu hỏi này của Tim Walz bằng hàng loạt câu trả lời né tránh và phủ nhận sự thật. Và dĩ nhiên, rất “slick.” “Trump đã chuyển giao quyền lực rất ôn hoà.” Cả thế giới có thể luận bàn về sự thật trong câu trả lời này.
Phải nhìn nhận rằng chuyến đi đầu tiên của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm đến Mỹ đã được giới chức ngoại giao Việt Nam thu xếp để ông gặp được nhiều lãnh đạo, xem như xã giao ra mắt để hợp tác, hỗ trợ Việt Nam trong nhiều lãnh vực trong tương lai. Bài diễn văn của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm trước diễn đàn Liên Hiệp Quốc chỉ lặp lại các chính sách đối ngoại của Hà Nội, nên không được truyền thông quốc tế chú ý nhiều như các diễn văn của Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky và Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu, là đại diện cho những quốc gia trực tiếp liên can đến các xung đột ở Trung Đông, ở Ukraine mà có nguy cơ lan rộng ra thế giới. Ông Lâm mới lên làm chủ tịch nước kiêm tổng bí thư Đảng Cộng sản được vài tháng, sau khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng qua đời, nên ông muốn dịp đến Liên Hiệp Quốc là dịp để thể hiện vai trò lãnh đạo của mình và nhấn mạnh đến chính sách ngoại giao du dây của Hà Nội.
Sự bất mãn lan rộng với các hệ thống thuộc chủ nghĩa tư bản hiện tại đã khiến nhiều quốc gia, giàu và nghèo, tìm kiếm các mô hình kinh tế mới. Những người bảo vệ nguyên trạng tiếp tục coi Hoa Kỳ là một ngôi sao sáng, nền kinh tế của nước này vượt xa châu Âu và Nhật Bản, các thị trường tài chính của nước này vẫn chiếm ưu thế hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, công dân của nước này cũng bi quan như bất kỳ công dân nào ở phương Tây.
Sau 38 năm quyết định “đổi mới hay là chết” (1986-2924) CSVN vẫn còn là quốc gia do một đảng độc quyền lãnh đạo; không có bầu cử tự do; không cho lập đảng đối lập và không có báo chí tư nhân. Vì vậy, những khẩu hiệu “nhà nước pháp quyền của dân, do dân và vì dân”, hay “dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” được Đại hội lần thứ X khẳng định là những khoe khoang nhàm chán...
Việc Donald Trump được gần phân nửa người Mỹ chấp nhận và ủng hộ trong những năm gần đây đã khiến nhiều người trí thức trong xã hội Hoa Kỳ đặt câu hỏi về sự tồn tại của “human decency”, hay dịch nôm na là “sự đàng hoàng, sự tử tế, đạo đức nhân tính của con người”. Liệu xã hội ngày nay đã hạ thấp chuẩn mực “đàng hoàng”, hay có thể nào sự đàng hoàng, tử tế giờ đây không còn là một nhân tính cần thiết trong giá trị nhân bản? Dĩ nhiên trong mỗi xã hội, mỗi người có mỗi “thước đo” riêng về mức độ của “đàng hoàng”, nhưng từ ngữ tự nó phải phần nào nói lên một chuẩn mực nhất định. Theo một số tự điển tiếng Việt, chúng ta có thể đồng ý rằng: 1. Đàng hoàng là một tính từ tiếng Việt mô tả cuộc sống đầy đủ, đáp ứng được các nhu cầu chung của xã hội. Ví dụ: cuộc sống đàng hoàng, công việc đàng hoàng, nhà cửa đàng hoàng. 2. Đàng hoàng còn được dùng để chỉ những biểu hiện về tính cách mẫu mực, hay tư cách con người tử tế đáng được coi trọng.
Thư tịch cổ ghi rằng… Lịch sử trên thế giới thật sự rất hiếm người tài vừa là vua đứng đầu thiên hạ vừa là một hiền triết. Nếu văn minh La Mã có Marcus Aurelus, hoàng đế triết gia, vừa minh trị dân, độ lượng với mọi người và để lại tác phẩm triết học nổi tiếng “Meditations” thì ở phương Đông hơn mười hai thế kỷ sau có Vua Trần Nhân Tông của nước Việt. Theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, triều đại của Vua Trần Nhân Tông là triều đại cực thịnh nhất của sử Việt. Ông là vị vua liêm chính, nhân đức, một thi sĩ, đạo sĩ Phật giáo. Do là một vị vua đức độ, trọng dụng nhân tài, nên ông thu phục nhiều hào liệt trong dân, lòng người như một. Quốc triều có Thái sư Trần Quang Khải, về binh sự có các danh tướng Trần Quốc Tuấn, Trần Quốc Toản, Phạm Ngũ Lão, Trần Khánh Dư, Trần Nhật Duật…Về văn thơ có những người uyên bác như Trương Hán Siêu, Mạc Đĩnh Chi. Vua Trần Nhân Tông thương dân như con, xem trung hiếu làm đầu, lấy đạo nghĩa trị quốc.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.