Hôm nay,  

Cảnh Đời Hư Ảo

14/12/201000:00:00(Xem: 7324)

Cảnh Đời Hư  Ảo

Đời người hư ảo, như sóng vỡ, cát trôi.

Nguyễn Thượng Chánh & Nguyễn Ngọc Lan
Gót danh lợi bùn pha sắc xám,
Mặt phong trần nắng nám mùi dâu.
Nghĩ thân phù thế mà đau,
Bọt trong bể khổ, bèo đầu bến mê.
 (Cung Oán Ngâm Khúc)
Dưới đây là tóm lược một số chủ-đề về dân-sinh ẩn trong các bài viết của tác giả trong thời gian qua...Tất cả cũng chỉ là một cái nhìn phiếm-diện hay chủ-quan về cuộc đời, cũng như sự phù-du của một kiếp nhân-sinh…
NTC & NNL
***
Viết cho người hay viết cho ta
http://library4vn.com/index.php"view=story&subjectid=25998
Tôi không biết cái gì đã thôi thúc tôi viết báo từ mười năm nay. Phải chăng đây là một cái...nghiệp (dư) trong cuộc đời"
Tôi muốn viết để chia sẻ những hiểu biết khiêm tốn của mình về khoa học, về cuộc sống, về những suy tư của mình đối với bà con cô bác ở khắp mọi nơi nói chung, và ở Canada nói riêng.
Nói rõ là tôi không phải là một nhà văn hay một nhà báo gì hết, nhưng tôi lại…ham viết!
Mục đích của tôi là mong quý bạn sẽ tìm được giây phút thoải mái, đọc chơi trước là cười cho vui, sau là biết thêm được đôi điều mới lạ nếu không nói là chút ít hữu ích cho cuộc sống.
Cốt lõi của các bài chúng tôi viết, thường được rút ra từ các tạp chí chuyên môn và chúng tôi chỉ thêm mắm thêm muối theo kiểu của người làm bếp là ‘‘bỏ tiêu cho ngọt, bỏ hành cho thơm’’ mà thôi.
Nói một cách khác là, xem như là chúng tôi đọc báo dùm cho các bạn vậy!(Hi!Hi!)
Tôi cố tránh né đề cập đến các đề tài còn đang được tranh cãi, chưa rõ ràng hay quá tế nhị, quá nóng bỏng hoặc...quá giựt gân.
Tôi né luôn những vấn đề có thể gây sự chia rẽ, nghi kỵ, tạo sự ngộ nhận, hoặc làm cho độc giả nuôi dưỡng một hy vọng hão huyền nào đó, vân vân.
Tôi cũng lờ đi những vấn đề mê tín dị đoan thiếu căn bản khoa học.
Còn về khoa học, đặc biệt là khoa sinh vật học và y học, là những môn học biến đổi không ngừng theo thời gian và theo đà những khám phá mới…Bởi lý do nầy, thỉnh thoảng tôi phải điều chỉnh lại, update lại những bài cũ tôi đã viết từ nhiều năm trước để cho chính xác, cho phù hợp với thời gian tính hơn.
Tôi tôn trọng nguyên-tắc: “nói có sách mách có chứng”!
Là người vừa cầm viết và cầm chuột, không gì sung sướng hơn và hạnh phúc hơn khi thấy bài vở của mình được chiếu cố đến, có người đọc, dù khen hay dù chê, cũng đều tốt hết!
Cái quan trọng là có người để ý đến bài của mình viết là vui rồi.
Thật ra, kết quả mà tôi có được như ngày hôm nay không phải là công sức của riêng tôi.
Đó cũng nhờ vào sự đóng góp ý-kiến và sự hỗ-trợ vô cùng quý báu của rất nhiều người.
Tôi viết chùa, viết để tự mình trau dồi thêm kiến-thức, để tự học hỏi, để giải khuây, để cho quên ngày quên tháng, để cho vui, để khỏi nghĩ quẩn, để bắt trí não làm việc (đề phòng bị bệnh Alzeihmer"), để thoát ly, và cũng để tự làm giảm bớt stress trong cuộc sống riêng tư, v.v...
Tôi quan niệm viết như là một trị liệu pháp therapy cho mình vậy!
Thế cho nên, tôi viết cho người đọc, nhưng thật ra là tôi cũng đồng thời viết cho chính tôi và cho cuộc sống của mình có được thêm phần phong phú và ý nghĩa hơn vậy!
***
Nửa đầy hay nửa lưng
http://www.vietbao.com/"ppid=45&pid=115&nid=149051
Cảm quan đối với một hoàn cảnh, một sự kiện bên ngoài hoặc một tình trạng bên trong cơ thể đều tùy thuộc vào cách nhìn hay thái độ của mỗi người.
Vậy, tâm trạng sướng hay khổ, buồn hay vui đều là những trạng thái tâm lý rất tương đối, và tùy theo cách suy nghĩ cũng như tùy theo tâm tánh lạc quan hay bi quan của mỗi con người!
Rượu được rót vào ly, có người thì cho rằng ly rượu chỉ được nửa lưng, trong khi người khác thì lại nói rằng ly rượu đã được nửa đầy.
Ai cũng có thể chuyển đổi một cảm giác phiền muộn, sầu não thành một trạng thái dễ chịu hơn, một biến cố ngoài ý muốn thành một dịp may, một thất bại thành một sự thành công nếu biết chấp nhận hoàn-cảnh và thay đổi tư-duy của mình.
Nếu không thay đổi được hoàn cảnh như ý mình mong muốn, thì chúng ta đành phải chấp nhận nó vậy mà thôi!
Muốn bớt khổ, chúng ta cần phải thay đổi cách nhìn vấn đề cũng như phải biết thích ứng vào hoàn cảnh hoặc tình thế mới.
Rồi, thời gian sẽ là “liều thuốc hay” giúp chúng ta thích ứng được vào với tất cả!
“God grant me the Courage to change the things I can change, the Serenity to accept those I cannot change and the Wisdom to know the difference”
***
Bóng hạnh phúc
http://www.advite.com/BongHanhPhuc.htm
Hạnh phúc là một một trạng thái chủ quan của ý thức sung mãn.
Đối diện với cùng một nghịch cảnh như nhau, có người thì lo sợ và cảm thấy khổ sở.
Nhưng ngược lại, cũng có người thì nhìn sự kiện đó một cách dửng dưng bình thản với một tâm thanh tịnh.
Có ai dám nói là mình được hoàn toàn hạnh phúc không"
Phải chăng hạnh phúc chỉ là một cái bóng hay một cứu cánh để chúng ta cố vươn tới mà thôi"
Một tôn giáo lớn thường khuyên chúng sinh chớ nên tìm hạnh phúc ở bên ngoài, vì chúng ta sẽ không bao giờ đạt tới được đâu, bởi lý do là lòng ham muốn của con người là vô giới hạn!
Muốn có hạnh phúc thật sự, thì phải cố gắng dẹp bớt ái dục và nhìn vào…bên trong chúng ta!
Hạnh phúc bắt đầu bằng sự cải hóa chính bản thân của mình vậy!
***
Tiền bạc và hạnh phúc
http://nguoivietboston.com/"p=28253
Thoạt nhìn, thì tiền bạc gắn liền một cách mật thiết với hạnh phúc, nhưng trong thực tế có biết bao nhiêu là kẻ giàu có nhưng vẫn phải triền miên lo nghĩ, đối phó hết việc nầy đến việc kia và tinh thần lúc nào cũng bị căng thẳng bất an...
Bên cạnh những người quá giàu, thì cũng có rất nhiều kẻ nghèo khó tận mạng, nghèo rớt mồng tơi, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bệnh hoạn không thuốc chữa, cùng với trăm ngàn cái khổ chớ chẳng phải sung sướng gì đâu...
Vậy, có thể nói: tiền bạc chỉ là điều kiện CẦN chớ chưa phải ĐỦ để có được hạnh phúc!
Hạnh phúc không phải do những tác động bên ngoài đem tới, mà chung qui chỉ do cách suy nghĩ hay cách nhìn của chúng ta thế nào là hạnh phúc mà thôi!
Nhưng dù sao đi nữa, thì vừa có tiền rủng rỉnh và vừa có sức khỏe sung mãn, thì vẫn sướng hơn là vừa nghèo mạt rệp lại còn vừa bị bệnh hoạn triền miên nữa.
Ngày nay, người ta thường bảo:
“Tiền là Tiên là Phật,
 Là sức bật của tuổi trẻ,
 Là sức khỏe của tuổi già,
 Là cái đà của danh vọng,
 Là cái lọng để che thân,
 Là cán cân của công lý ”.
Còn người xưa thì lại cả quyết rằng:
“Có tiền mua tiên cũng được”
(tiên nâu và tiên nữ - chú thích thêm của người viết)
***
Cảm nghĩ về hiện tượng ăn xin
http://www.vietbao.com/"ppid=45&pid=115&nid=149627
Bố-thí là một hạnh như lời Phật dạy!
Cũng có người bố thí có chủ đích, để mong cầu được phước, cho con cái và cho bản thân mình lúc chết được vãng sanh về cõi Tây-Phương Cực-Lạc.
Có người làm ăn lươn lẹo, chôm chĩa nhiều quá nên cần bố thí bớt để nhẹ tội với lương tâm đồng thời chứng tỏ là mình là người hào phóng, cuối năm lại còn được giảm trong phần đóng thuế nữa (nhớ xin biên nhận khi cho tiền).
Có người cho để lấy tiếng!
Có người cho vì bị ép buộc, vì sợ người ta trù ẻo làm khó dễ!
Cũng có người vì bị ép bụng phải cho (vì bạn mình ngồi cùng bàn cũng đã cho rồi, mình ngồi làm thinh sợ khó coi)!
Xét về mối tương quan giữa con người với nhau, hành động ăn xin đã tạo nên một tương quan bất-bình-đẳng.
Kẻ ăn-xin là người đứng ở vị trí có chủ đích rõ ràng...
Bằng mọi cách họ cố tình phải phơi bày ra tất cả những gì ghê tỡm nhất trên thân thể họ hoặc kể lể nỗi bất hạnh của đời họ với thâm ý gợi lòng thương cảm nơi chúng ta, và nhất là phải gây cho chúng ta một mặc cảm tội lỗi nặng nề nếu chúng ta không chịu giúp họ.
Ôi ! Ngày nay, hiện tượng ăn xin hay nghề ăn xin đã trở thành “một nghề hái ra tiền”, khoẻ ru bà rù!
Còn cho hay không, đó cho là quyền và cách suy nghĩ riêng của mỗi người.
***
Chuyện đời muôn thuở
http://nguoivietboston.com/"p=28369
*/ Phán xét người khác
=Phán xét có thể bằng lời nói, lời viết hay bằng cử chỉ hoặc bươi móc, vạch lá tìm sâu bằng thái độ thờ ơ hay ngạo mạn hoặc khinh rẻ;
=Phán xét có thể đúng hay sai, thiên vị hoặc chủ quan hay khách quan;
=Phán xét tiêu cực dường như để đả phá hay để hạ hoặc để trả thù cho bỏ ghét, thường hay thấy xảy ra hơn là phán xét tích cực để khen thưởng hoặc để giúp người ta sửa trật cái sai;
=Phán xét chịu ảnh hưởng của tình cảm cá nhân, tùy theo góc cạnh hay cách nhìn một vấn đề, tùy theo trình độ hiểu biết hay quyền lợi cá nhân, và cũng tùy theo quan điểm chính trị hay tín ngưỡng của mỗi người.
Phán xét có thể thay đổi theo tuổi tác, theo thời gian và theo không gian…
Tuy nhiên, trong xã hội cũng có một hạng người lúc nào cũng muốn chứng tỏ họ luôn luôn hơn người. Họ thường hay bác bỏ, đả kích bất cứ một hành động, một lời nói nào dù đúng hay sai của người khác.
Khoa tâm lý học gọi nhóm người nầy là những người bị rối-loạn nhân-cách ái-kỷ (narcissisme).
Ngoài ra, còn vấn đề khen chê giả dối hay trở cờ vì gió đã xoay chiều hoặc vì xã giao, để lấy lòng, để kiếm điểm, để nâng bi, thượng đội hạ đạp...
Trước mặt thì khen, nhưng sau lưng thì bỉu môi hay chửi lén, được gọi dưới danh từ đạo-đức-giả (hypocriticism).
*/ Nói xấu người khác (médisance)
=Tìm mọi cách để thành công;
Thí dụ: “Bạn có biết không, nghe nói ông A có thời đã ngồi tù về tội lường gạt, vân vân.”  Theo nhà xã hội học Jean Bruno Renard, thì người nói xấu cố tình gieo rắc những tin không tốt về một người nào đó, và họ cho biết rằng đó là những tin có cơ sở đáng tin cậy"
=Để tạo mối giao hảo xã hội (pour créer un lien social);
=Thiếu lòng tự trọng (manque d’estime de soi);
=Vì họ thích nói xấu người khác (par envie);
=Vì phóng chiếu (par projection).
*/ Kết luận
Nếu không nói ra được những điều gì tốt đẹp, thì tốt hơn hết là đừng nên nói gì cả!
(If you can’t say something nice, don’t say anything at all).
***
Nói láo hay nói thật
http://www.vietbao.com/"nid=161121&pid=114&ppid=45
Sống trong một xã hội ta-bà ngày nay, nói thật quá cũng không có lợi lộc gì cả.
Móc ruột để ngoài da, có khi lại chuốc lấy hoạ vào thân!
Vậy phải nói dóc, nói láo sao"
Phải biết tùy người, tùy lúc và cũng tùy theo hoàn cảnh mà hành xử hay ứng biến!
Văn hào Pháp Pierre de Ronsard (1524-1585) đã từng nói: “Tất cả sự thành thật nào tồn tại lâu dài đều trở thành dối trá (Toute sincérité qui dure est mensonge). Tất cả sự dối trá lập đi lập lại liên tục cũng đều trở thành sự thật cả (Tout mensonge répété devient une vérité). Nghệ thuật là giả dối…Đức hạnh là giả dối…Sự thật là giả dối (L'art est mensonge... la  vertu est mensonge... la vérité est mensonge" (La Pléiade)
«…Nói láo và nói láo hoài chồng chất; nói láo và nói láo hoài với chính mình; nói láo và nói láo hoài với nhau... rồi bỗng một sáng đẹp trời nào đó họ tin điều nói láo là có thật. Sự dối trá tu luyện lâu ngày thành yêu tinh…Yêu tinh trở thành một ảo tưởng của chân lý. Họ trở lại tin ảo tưởng là sự thật.  Một sự thật xây dựng bằng dối trá xuất hiện như một chân lý mới mẻ còn đáng tin cẩn hơn là sự thật của chính nó…» (Trần Kiêm Đoàn, Tu Bụi, Titan Corporation, 2006, trang 124).
Nghiêm Xuân Cường. Mộng và Thực. Thư Viện Hoa Sen
***
Có bệnh thì vái tứ phương: «Lang băm»
http://www.vietbao.com/"ppid=45&pid=117&nid=135994
Lợi dụng tâm lý sợ chết hay còn nước còn tát của người bệnh, mà nhiều con buôn, lang băm, pháp sư, kể cả một số nhà khoa học, khoa bảng, tiến sĩ, bác sĩ, dược sĩ, giáo sư đại học thiếu lương tâm, chụp lấy thời cơ bằng cách làm mê hoặc hay bán ảo tưởng cũng như hứa hẹn đủ điều để bệnh nhân nuôi hy vọng hầu trục lợi.
Những bệnh mà họ cam đoan trị dứt toàn là những bệnh ngặt nghèo như viêm gan B, C, cancer ác tính và kể luôn cả bệnh Sida nữa. Họ trưng ra cả lố photocopy thơ cảm ơn của những bệnh nhân Việt lẫn Tây đã được họ chữa cho hết bệnh (").
+ Đối mặt với một căn bệnh ngặt nghèo, bệnh nhân cần và có quyền được xin tham khảo với một vài nhà chuyên môn khác để có thêm ý kiến của họ. Ý kiến thứ hai (second opinion) là điều rất cần thiết phải có;


+ “Tận nhân lực rồi mới tri thiên mệnh” và nên nhớ rằng: sinh-lão-bệnh-tử là một quy luật của tạo hóa, một thực tế mà không một ai có thể thoát ra khỏi được hết;
+ Khoa-học vô-lương-tâm chỉ làm băng hoại tâm hồn (Science sans Conscience n’est que ruine de l’Âme. Rabelais).
***
Đàn ông và Đàn bà
http://nguoivietboston.com/"p=25376
Đàn ông và Đàn bà là hai thế giới khác biệt nhau.
Họ khác nhau về thể chất, về tinh thần, về cách suy nghĩ, cũng như về cách hành xử trong cuộc sống. Bởi những nguyên nhân này mà thường xảy ra biết bao nhiêu là chuyện hục hặc, hiểu lầm lẫn nhau, cơm không lành canh không ngọt, khắc khẩu, ảnh hưởng không nhỏ đến hạnh phúc gia đình…
Đấy là chưa nói đến cá tánh bẩm-sinh của từng cá nhân.
Ngoài ra, tôn giáo, giáo dục gia đình và kinh nghiệm sống cũng chi phối phần nào cách suy nghĩ và hành động của họ.
Tác phẩm nổi tiếng đã đạt số bán kỷ lục 8 triệu cuốn: «Why Men Don’t Listen & Women Can’t Read Maps by Barbara and Allan Pease, Broadway Books, New York». 
Tất cả đều là kết quả nghiên cứu và nhận xét của giới y-khoa và của các nhà tâm-lý-học Tây Phương.
Đúng hay sai đều do bạn đọc tự mình phê phán lấy!
***
Nghỉ hưu, một giai đoạn mới trong cuộc đời
http://nguoivietboston.com/"p=27323
Nghỉ hưu, một giai đoạn mới trong cuộc đời bắt đầu với không đồng hồ, không ngày, không tháng, không stress, muốn ngủ lúc nào, muốn thức lúc nào, ăn lúc nào, ăn ở đâu, ăn cái gì, ăn làm sao và cho dù mưa rơi bão tuyết cũng chẳng làm cho ta lo lắng nao lòng.
Ôi, tự do ơi, một lần nữa, ta chào đón mi bằng hai tay và...cả hai chân!
Đồng vợ đồng chồng, tát bể...Hưu cũng cạn!
“Retirement has been a discovery of beauty for me. I never had the time before to notice the beauty of my grand kids, my wife, the tree outside my very own front door. And, the beauty of time itself.” Harman Jule
“I'm retired - goodbye tension, hello pension!”
-- Author Unknown
***
Bóng hoàng hôn
http://www.vietbao.com/"nid=159398&pid=45&ppid=45
Tại hải ngoại, phần lớn người Việt tị-nạn thuộc thế-hệ thứ nhứt, trong đó có tác giả, nay cũng tròm trèm trên dưới 60 -70 tuổi hết rồi.
Đối mặt với một xã-hội và một nền văn-hóa Tây Phương tôn trọng chủ nghĩa cá nhân, hoàn toàn khác biệt với nền văn-hóa Việt Nam coi trọng chữ hiếu, nhưng một số không ít bậc cha mẹ VN vẫn còn mang nếp suy nghĩ cũ, độc đoán trong cách dạy dỗ, bắt buộc con cái phải thế nầy thế nọ.
Cách suy nghĩ của lớp cha mẹ thường là nguyên-nhân đưa đến những sự va chạm với lớp con cháu trưởng thành bên nầy.
Sau đây là những điều thường thấy ở một số ít bậc cha mẹ Việt Nam tại hải ngoại:
-/ kiểm soát, tò mò, soi mói đời tư của con, chen vào cuộc sống tình cảm của tụi nó;
-/ kiểm soát thơ từ lẫn bạn bè của con cái;
-/ ép buộc con cái phải học những ngành nghề mà cha mẹ mong muốn;
-/ quyết định thay tụi nó mà không hỏi ý-kiến trước, ỷ “tau đẻ mầy ra, tau muốn làm gì thì làm” hoặc “áo mặc sao qua khỏi đầu”;
-/ muốn vô phòng con cái thì cứ tự nhiên xô cửa vô, muốn ghé nhà của chúng thì ghé đại không thèm báo trước;
-/ trách con cái sao không ghé thăm mình, không thèm gọi phone cho Pa Má, hoặc than phiền con cái sao không biết mua sắm cho Pa Má cái nầy cái nọ, vân vân;
-/ có ý-kiến linh tinh làm tụi nó bực mình bực mẫy.
Gia đình nào may mắn hay “có phước” thì con cái còn biết nghe lời đôi chút, ngược lại thì đành cắn răng mà chịu thôi. Vì làm quá, thì dám mất luôn con. Bye bye, Sayonara...
Nhưng hãy bình tâm suy nghĩ lại cho cùng, thì không phải lỗi của ai hết!
Đó chẳng qua là do hoàn-cảnh xã-hội hay môi-trường sống đã thay đổi nhiều rồi mà thôi!
Và cũng bởi con cái không thể hiểu được hết cha mẹ cũng như cha mẹ không thể hiểu được hết con cái…
Cha mẹ cần nên biết con cái mình cũng có những nhọc nhằn, khổ tâm của chúng trong cuộc sống riêng tư.
Nói chung, xã hội ngày nay không phải như xưa nữa, mà đã khác biệt nhiều rồi về cả hai mặt tinh-thần và vật-chất!
***
Vấn đề người già bị ngược đãi
http://www.vietbao.com/"ppid=45&pid=115&nid=165331
Ngược đãi người già là một hiện-tượng không mới mẻ gì trong xã hội ngày nay. Nó có thể xảy ra ở bất cứ nơi nào và có liên quan đến tất cả mọi người.
Nhưng đau đớn nhất là hầu như đa số chúng ta đều coi thường nó.
Mọi người đều nhắm mắt lại và cố ý ngoãnh mặt làm ngơ, kể cả một số người già.
Họ không muốn chấp nhận một sự thật đau lòng và cũng không muốn nhìn nhận họ là nạn-nhân của sự ngược đãi đến từ bên trong gia đình.
Đó mới thật sự là điều đau đớn nhất./.
***
Nước mắt chảy xuôi
http://www.khoahoc.net/baivo/nguyenthuongchanh/250210-nuocmatchayxuoi.htm
Tầng lớp người già càng ngày càng gia tăng thêm lên mãi nên, và một số các cụ chọn giải pháp được sống ở nhà để được gần gũi với con cháu. Một số khác thì sống trong các nhà già hay viện dưỡng lão nursing home...Đây là nói trong bối cảnh các cụ sống tại hải ngoại mà thôi.
Còn tình hình người già bên nhà sống ra sao, người viết không được rõ lắm, nhưng nghe nói là cần phải có tiền càng nhiều thì càng tốt, càng dễ tính hơn…
Cho dù chọn giải pháp nào đi nữa các cụ cũng vẫn có thể là nạn-nhân của sự ngược đãi và bạo hành đến từ người thân trong gia đình hoặc từ nhân viên chăm sóc trong các nhà già!
Đó có thể là sự ngược đãi về mặt tinh-thần thí dụ như thiếu lễ độ, đóng mạnh cửa, nói nặng nói nhẹ, nhục mạ, chửi bới, xỏ xiên, xem các cụ như con nít, bỏ mặc các cụ ở trong phòng hay trên ghế và không thèm nói năng giải thích gì cả, vân vân; và về mặt thể-xác thí dụ như xô đẩy, mạnh tay mạnh chân, không thay tã lót, lợi dụng tiền bạc, vân vân.
Thưòng thì các cụ không dám tố cáo các hành-vi trên vì sợ bị trả thù!
Riêng đối với một số người thân trong gia đình thì họ cũng xem thường việc nầy và cho là không có gì quan trọng cho lắm (").
Các cụ rất buồn khổ và chỉ còn biết…khóc thầm mà thôi!
***
Vinh danh tuổi già (Éloge de la vieillesse-Hermann Hesse)
http://www.yduocngaynay.com/8-8TK_NgTChanh_VinhDanhTuoiGia.htm
*/ Tuổi già là cội nguồn của bao nhiêu là nỗi đau đớn, nhưng đồng thời cũng của biết bao là vẻ đẹp. Để đối phó với các khổ ải của cuộc đời, trong ta đã nẫy sinh ra sự lãng-quên, sự mệt-mỏi và lòng nhẫn-nhục. Tất cả có thể được biểu hiện ra bằng những hình thức như thái độ buông xuôi, lòng chai đá và thờ ơ vô lường. Nhưng nhìn dưới một ánh sáng hơi khác thì đây chính là sự thanh-tịnh, sự kiên-nhẫn, sự hài-hước, ở mức độ khôn ngoan cao cả của Lão-giáo.
(La veillesse est source, page 71)
«La vieillesse est source de bien des douleurs, mais de bien des grâces aussi. Pour nous mettre à l’abri de nos problèmes et de nos souffrances, elle fait naỵtre en nous l’oubli, la fatigue et la résignation. Cela peut prendre la forme de l’indolence, de la sclérose, d’une indifférence atroce : mais sous l’ éclairage légèrement différent d’un autre instant, cela peut apparaỵtre comme la tranquilité, de la patience, de l’humour, un degré élevé de sagesse, le Tao».
*/ Trong mảnh vườn của tuổi già, nở rực ra những loài hoa mà ngày xưa chúng ta không hề nghĩ tới việc đem đi trồng: cây ‘quý-phái’ đã đơm hoa ‘kiên-nhẫn’... Tâm ta trở nên thanh tịnh và khoan dung hơn. Khi lòng hăng say muốn can thiệp nhưng hành động đã giảm đi, thì khả năng quan sát hay lắng nghe về thiên nhiên và con người lại càng tăng lên thêm.
 (De la vieillesse, page 67)
«Dans ce jardin de la vieillesse s’épanouissent des fleurs que nous aurions à peine songé cultiver autrefois. Ici fleurit la patience, une plante noble. Nous devenons paisibles, tolérants et plus notre désir d’intervenir, d’agir diminue, plus nous voyons croỵtre notre capacité à observer, à écouter, la nature aussi bien que les hommes».
*/ Mọi hành trình nhằm mục đích đưa ta vào buổi sáng ban mai hay vào đêm tối tĩnh mịch, đều dẫn đến cõi chết và sau cùng là một sự tái sanh đau đớn mà linh hồn rất e ngại.
Nhưng khi đến được cuối hành trình, tất cả đều phải chết, tất cả đều tái sanh vì Mẹ Vĩnh Cửu luôn luôn đưa chúng ta trở lại với cuộc sống đời đời.
(Nous avons enduré maladies et souffrances, page 152)
«Tout cheminement, qu’il ait pour but le soleil ou la nuit, aboutit à la mort, à une renaissance douloureuse que l’âme craint. Mais les hommes font le chemin, tous meurent, tous renaissent car la Mère éternelle les ramène infiniment à la vie».
***
Tâm sự của một y công - Chăm sóc cuối đời
http://old.thuvienhoasen.org/chet-tamsucuamotycong.htm
Chăm sóc bệnh nhân ở giai đoạn cuối đời, chẳng hạn như thay tã, thay quần áo, làm giường, giúp người bệnh trong vấn đề ăn uống, vấn đề vệ sinh, vân vân là những công việc thường lệ của một y công.
Đây là một job không phải dễ, rất cực nhọc, đòi hỏi một sức chịu-đựng và một sự nhẫn-nại hơn người…Không phải ai cũng có thể làm được hết đâu!
Làm việc trong một khung cảnh đượm vẻ thê lương, nặng nề và đầy rẫy những âm thanh rên xiết suốt ngày suốt đêm. Và người y công cũng không dám nói là mình chai đá dửng dưng trước những cảnh đời quá phủ phàng, những kiếp nhân sinh quá phù du được!
Nói theo Phật giáo, thì chúng ta vì lòng luyến-ái nên cố bám víu vào cuộc sống, và vì tâm vô-minh nên không biết đó là tạm bợ, là giả tạo… Không có gì là thật cả!
Cố tình không bàn đến cái chết là cố tình không muốn biết đến lực lượng đông đảo bác-sĩ, y-tá, y-công và thiện-nguyện-viên đang ngày đêm hy sinh, họ không quản ngại khó khăn và sát cánh bên nhau để giúp cho các bệnh-nhân cuối đời có được những giây phút thoải mái trước khi thanh thản nhắm mắt về cõi vĩnh-hằng!
***
Trợ tử, nên hay không nên"
http://www.vietbao.com/"ppid=45&pid=117&nid=159702
Trợ-tử (euthanasia) còn là một vấn đề rất cấm kỵ, rất tế nhị ở phần lớn các quốc gia tiến bộ nhất là các quốc gia phương Tây nơi mà cuộc sống con người rất được quý trọng.
Được biết giúp người khác tự vận hay trợ tử là một hành động không được pháp luật nhìn nhận, và cho phép tại hầu hết các quốc gia tiến bộ trên thế giới kể cả Việt Nam!
Tuy nhiên, cũng có một số ít quốc gia cho phép trợ tử trong những trường hợp thật đặc biệt.
Đó là Thụy Sĩ, Hòa Lan, Bỉ, Hoa kỳ (tiểu bang Oregon và mới gần đây có thêm tiểu bang Washington nữa).
Người già là một gánh nặng cho xã hội...Tuổi già thì phải bệnh, phải chịu đau đớn về tinh thần lẫn thể xác. Sau một thời gian thì phải ra đi đúng theo quy luật của tạo hóa...
Y phí trang trải để giúp các cụ kéo dài thêm cuộc sống tạm bợ không ngừng gia tăng thêm mãi đặc biệt là tại những quốc gia Âu Mỹ!
Khu vực săn sóc cuối đời (soins palliatifs), nhà già, viện dưỡng lão đã trở nên những nhu cầu cấp thiết trong xã hội ngày nay!
Tại Québec, thăm dò trong giới bác-sĩ chuyên khoa spécialistes và bác-sĩ gia đình cho biết, có 75% đều ok cho việc trợ-tử!
Thăm dò Crop cho thấy, 80% dân Québec đều thuận việc trợ-tử nếu chính tay người bệnh-nhân làm đơn xin!
Tại Hoa Kỳ, theo cuộc thăm dò Gallup năm 2002 cho thấy, 72% dân chúng Mỹ thuận việc trợ tử!
***
Chết có thật đáng sợ hay không"
http://nguoivietboston.com/"p=12512
“Life is uncertain, death is certain”
“Mạng sống vốn mong manh, cái chết là điều cầm chắc”
Đây là tựa đề quyển sách giá trị nói về cái chết... Sách do Venerable Dr Sri Dammananda viết và được thầy Thích Tâm Quang dịch. Sau đây là tóm lược các ý chính:
-/ Chúng ta không nên sợ chết vì đó là lẽ thường tình, là quy luật tất yếu của tiến trình của vòng sanh tử mà thôi. Có sanh thì phải có tử, để có thể tái sanh theo nghiệp lực nhân quả luân hồi;
-/ Nghĩ cho cùng cái chết chỉ là một giai đoạn của cái sống. Có chết đi thì mới có được một cái sống mới khác tiếp nối theo được.
Vậy, hãy trân quý cuộc sống ngày hôm nay. Không nên để tâm-trạng sợ chết trở thành một nỗi ám-ảnh thường xuyên làm ô nhiễm cuộc sống hiện tại của chúng ta.
Hãy quên sự chết đi để mà sống.
Chừng nào chết thì chết!
Chết thì dễ, là việc đương nhiên rồi.
Nhưng, sống sao cho đáng sống mới là...việc khó!
Không có gì là thật cả!
Đời là vô thường!
Montreal, Dec 14, 2010

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chủ quyền tại Biển Đông là một vấn đề tranh chấp lâu đời và phức tạp nhất giữa Việt Nam và Trung Quốc. Đây sẽ còn là một thách thức trọng yếu trong chính sách đối ngoại của Việt Nam trong nhiều thập niên tới. Hiện nay, dù tình hình Biển Đông vẫn âm ỉ căng thẳng nhưng chưa bùng phát thành xung đột nghiêm trọng, song tình trạng cạnh tranh chiến lược giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc trong khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương đang ngày càng gia tăng...
Ngay chính cái tên “Tôi, Không Là Của Ai” đã là một tiếng kêu vừa thẳng thắn, vừa đau đớn. Tôi không là của ai trong cuộc đời này. Tôi không là con của cha tôi. Nhà văn, ký giả Amy Wallace từng lên tiếng, Virginia cũng từng bị chính cha mình ức hiếp khi cô 7 tuổi. Cô khước từ cái quyền sở hữu của những kẻ đã lạm dụng mình. Cô bị khước từ quyền được sống và được làm người, dù đó là những ngày hạnh phúc muộn màng của hơn 20 năm sau ngày cô thoát khỏi Jeffrey Epstein và Ghislaine Maxwell. Khi Virginia viết cuốn tự truyện này là lúc cô đã được hưởng 22 năm tự do. Tự do khỏi Epstein, Maxwell, đường dây mua bán tình dục trẻ em mà cô là một trong những nô lệ tình dục của Epstein. Hai mươi hai năm đó, cô tự thú, “không dễ dàng chút nào.” Không bao giờ có vết thương nào không để lại vết sẹo. Không bao giờ có sự hồi phục nào không để lại trầm tích.
Trump tắt CNN lúc ba giờ sáng. Không phải vì tức giận, mà vì ông vừa nảy ra ý tưởng điên rồ nhất đời mình. “Alexa, triệu tập Washington.” Câu lệnh vang lên trong bóng tối Phòng Bầu Dục như tiếng thần chú của một pháp sư già gọi linh hồn của quá khứ về để chứng minh rằng mình vẫn còn đúng. Thanksgiving năm nay, ông sẽ không ăn gà tây thật. Ông sẽ ăn ký ức. Phòng Bầu Dục rực ánh xanh lam – thứ ánh sáng lạnh của công nghệ và tự mãn. Trên bàn, con gà tây hologram vàng óng, chín hoàn hảo, không mùi, không khói, không có thịt thật. Một con gà tây ảo cho thời đại ai cũng sợ máu thật. Mọi thứ được lập trình để hoàn hảo: bàn tiệc dài, ly rượu đầy, bốn vị lập quốc hiện ra – George Washington, Benjamin Franklin, Thomas Jefferson, James Madison – được tái tạo bằng toàn bộ diễn văn, thư từ, và những câu họ chưa bao giờ nói. Bốn AI hoàn hảo.
Hội nghị khí hậu Liên Hiệp Quốc lần thứ ba mươi COP30 ở Belém, diễn ra trong bầu khí quyển nặng trĩu: trái đất nóng dần, còn các cường quốc vẫn cãi nhau về “mục tiêu” và “cam kết”. Biểu mức phát thải, phần trăm, hạn kỳ — tất cả lặp lại như những mùa họp cũ. Nhưng đằng sau lớp từ ngữ ấy, trật tự năng lượng của thế giới đã chuyển hướng. Cái trục quyền lực của thời đại đã dời khỏi phương Tây. Từ Tô Châu đến Quảng Đông, những nhà máy nối dài đã âm thầm định giá tương lai của mặt trời và gió. Trung Quốc không nói nhiều. Họ làm. Đến cuối năm 2024, Bắc Kinh vượt sớm mục tiêu 2030, đạt hơn một ngàn bốn trăm gigawatt gió và mặt trời — gấp bốn lần toàn Liên hiệp Âu châu. Tám phần mười chuỗi cung ứng quang điện nằm trong lãnh thổ của họ. Pin và xa điện xuất khẩu hàng chục tỉ Mỹ kim, kéo giá năng lượng sạch xuống một mức không còn cần trợ cấp.
Việc đình trệ gọi thầu dầu hỏa hai năm từ 1971 phải chờ qua 1973 rút cục đã giết chết chương trình tìm dầu của Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và theo đó đã đốt cháy một cơ may lớn lao có nhiều triển vọng cứu vãn, duy trì và phát triển miền Nam. VNCH đã tìm được dầu hỏa ở Mỏ Bạch Hổ trong tháng Hai năm 1975. Thật nhiều dầu mà lại thật quá trễ.
“Tôi từ chức để có thể lên tiếng, ủng hộ các vụ kiện tụng và hợp tác với các cá nhân và tổ chức khác tận tâm bảo vệ pháp quyền và nền dân chủ Mỹ. Tôi cũng dự định sẽ bảo vệ những thẩm phán không thể công khai lên tiếng bảo vệ chính mình. Tôi không thể chắc chắn rằng mình sẽ tạo ra sự khác biệt. Tuy nhiên, tôi nhớ lại những gì Thượng nghị sĩ Robert F. Kennedy đã nói vào năm 1966 về việc chấm dứt chế độ phân biệt chủng tộc ở Nam Phi: “Mỗi khi một người đứng lên vì một lý tưởng, hoặc hành động để cải thiện cuộc sống của người khác, hoặc chống lại sự bất công, người đó sẽ tạo ra một đợt sóng hy vọng nhỏ bé.” Khi những đợt sóng nhỏ bé này hội tụ đủ, lúc đó có thể trở thành một cơn sóng thần.
Khi lịch sử bị xem nhẹ, nó không ngủ yên mà trở lại, nghiêm khắc hơn. Và mỗi khi nước Mỹ bước vào thời kỳ chia rẽ sâu sắc, tiếng vọng ấy lại dội về – nhắc rằng ta từng đi qua những năm tháng hỗn loạn, và vẫn tìm được lối ra. Robert A. Strong, học giả tại Đại học Virginia, cho rằng để hiểu nước Mỹ hiện nay, ta nên nhìn lại giai đoạn giữa hai đời tổng thống Ulysses S. Grant và William McKinley – từ năm 1876 đến 1896. Hai mươi năm ấy là một bài học sống động về cách một nền dân chủ có thể trượt dài trong chia rẽ, rồi chậm chạp tự điều chỉnh để tồn tại.
Khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương (Indo-Pacific) đang nổi lên như trung tâm chiến lược của thế kỷ XXI, nơi giao thoa lợi ích của các cường quốc hàng đầu thế giới. Với 60% dân số toàn cầu, hơn một nửa GDP thế giới, và các tuyến hàng hải trọng yếu nhất hành tinh, khu vực này giữ vai trò quyết định trong ổn định an ninh, thương mại và năng lượng quốc tế...
Washington vừa bật sáng lại sau bốn mươi ngày tê liệt. Nhưng cái cảm giác “ổn rồi” chỉ là ảo giác. Đằng sau cái khoảnh khắc “chính phủ mở cửa trở lại” là câu chuyện nhiều tính toán, mà trung tâm của cuộc mặc cả chính là Obamacare – chương trình từng giúp hàng chục triệu người có bảo hiểm y tế – nay trở thành bệnh nhân bị đặt lên bàn mổ của chính quyền Trump, với con dao ngân sách trong tay Quốc hội.
Đã là người Việt Nam, nếu không trải qua, thì ít nhất cũng đã từng nghe hai chữ “nạn đói.” Cùng với lịch sử chiến tranh triền miên của dân tộc, hai chữ “nạn đói” như cơn ác mộng trong ký ức những người đã sống qua hai chế độ. Sử sách vẫn còn lưu truyền “Nạn đói năm Ất Dậu” với hình ảnh đau thương và những câu chuyện sống động. Có nhiều người cho rằng cũng vì những thăng trầm chính trị, kinh tế, mà người Việt tỵ nạn là một trong những dân tộc chịu thương chịu khó nhất để sinh tồn và vươn lên. Thế giới nhìn chung cho đến nay cũng chẳng phải là vẹn toàn. Dù các quốc gia bước sang thế kỷ 21 đã sản xuất đủ lương thực để nuôi sống tất cả mọi người, nạn đói vẫn tồn tại, bởi nhiều nguyên nhân. Có thể kể như chiến tranh, biến đổi khí hậu, thiên tai, bất bình đẳng, bất ổn kinh tế, và hệ thống lãnh đạo yếu kém.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.