Hôm nay,  

Lụt Nhà Mới Ra Mặt Chuột

13/11/200800:00:00(Xem: 9052)

Lụt Nhà Mới Ra Mặt Chuột

Quốc Hương – ĐDCND
(www.ddcnd.org)
Tục ngữ Việt Nam có câu: “Cháy nhà mới ra mặt chuột”: ý nói cái xấu, cái ác, hay lũ chuột bọ luôn ẩn nấp, bòn rút, vơ vét, đục khoét kín đáo, nhưng khi có “cháy nhà”, xảy ra sự việc làm xáo trộn trật tự “mờ ám” hiện hành, thì tất cả những cái xấu xa đó sẽ bị phơi bày, lộ rõ bộ mặt của lũ chuột bọ dơ bẩn.
Trận mưa lịch sử vừa qua, nhấn chìm toàn bộ TP Hà Nội mở rộng. Các đường phố trong nội thành Hà Nội biến thành các con sông, thuyền đò tấp nập, người người nhà nhà đều lội… Một cảnh tượng giống như “thành phố nổi”, thật là: “Lụt nhà mới ra mặt chuột”.
Gần đây, đã xuất hiện nhiều Điềm báo về ngày tàn của Chính quyền Cộng sản, thời thế đang đổi thay, lực lượng Dân chủ lớn mạnh và thắng lợi. Càng gần ngày Kỷ niệm 1000 năm Thăng Long – Hà Nội, các Điềm báo càng nhiều, càng rõ. Từ Đền Đô, quê hương của Lý Thái Tổ, các vị Vua Nhà Lý như đang dõi theo “lũ chuột bọ đội lốt Cộng Sản” ở Hà Nội, các Ngài đã bắt bọn chúng phải lộ nguyên hình.
Hà Nội mới mở rộng chưa lâu, chính quyền Hà Nội dự định Tổ chức ngày Đại Lễ 1000 năm Thăng Long thật hoành tráng. Sự thật là “lũ chuột bọ” đã ngặm nhấm, đục khoét cả các công trình tâm linh liên quan đến Nhà Lý, và cái gì phải đến đã đến.
“Lũ chuột bọ” vẫn cố lảng tránh tội lỗi, trách nhiệm, bọn chúng còn tuyên bố: Thiên tai không thể đoán trước, rồi đổ lỗi cho dân mình ỷ lại nhà nước… Vậy hãy xem cái Đảng Cộng sản và cái Nhà nước Cộng sản đã làm “méo mó” đất Thăng Long như thế nào.
Mùa thu năm 1010, cách đây đúng 998 năm, trong Chiếu Dời Đô, đức vua Lý Thái Tổ đã viết::
“Vùng này đất rộng mà bằng phẳng, thế đất cao mà sáng sủa, dân cư không chịu cảnh thống khổ thấp trũng tối tăm, muôn vật hết sức tươi tốt phồn thịnh. Xem khắp nước Việt ta, đó là nơi thắng địa, thực là chỗ tụ hội quan yếu của bốn phương, đúng là nơi thượng đô kinh sư mãi muôn đời...”.
Lời của Ngài không chỉ mãi mãi tạc trong tâm thức con dân Việt, mà còn tạc trong thế phát triển, thế bay lên của đất kinh thành, làm nên niềm kiêu hãnh và khí phách của người Hà Nội.
Thế nhưng đâu rồi cái thần thái ấy, cái trù phú ấy, cái vượng khí ấy"
Những ngày qua, nhìn cảnh vật Hà Nội trông không khác mấy những xứ sở nghèo khổ của một số quốc gia, nơi được mệnh danh là cái “van nồi áp suất” của thế giới. Thậm chí nhìn Hà Nội ở bất cứ góc độ nào, ở bất cứ con phố, khu tập thể, chung cư nào, cũng thấy Hà Nội cũng xấu xí, nhếch nhác, và khốn khổ không kém so với những vùng đất quanh năm bão lũ, quanh năm gió Lào…
Những lời trên được trích dẫn trong bài báo: Ai làm “méo mó” đất Thăng Long" Của tác giả Phạm Viết Đào, đăng trên VietNamNet. Dân ta làm “méo mó” đất Thăng Long ư" Người dân chúng tôi cố gắng sống, cố gắng tồn tại để không bị “méo mó” bởi cái cơ chế “cong queo” này đã khó lắm rồi, đâu dám nghĩ đến việc lớn kia.


Người dân chúng tôi đã “trao gửi” niềm tin, quyền hành cho các vị “quan cách mạng”, và chính các vị đã tự nhận là “đày tớ” của dân. Việc quản lý đô thị, trật tự xây dựng thuộc trách nhiệm của các vị. Nếu Thủ đô Hà Nội xanh, sạch, đẹp, khô, thoáng, thì đó là thành tích của các vị, còn nếu không, các vị phải tự thấy xấu hổ chứ!
Hà Nội so với xưa đã rất xấu, còn khi so với các Thành phố nổi tiếng trên thế giới như Paris, London , Sydney , New York … chẳng khác nào con Vịt đứng cạnh Thiên Nga. Chính quyền Thuộc địa Pháp năm xưa đã quy hoạch và quản lý xây dựng TP Hà Nội, Sài Gòn rất khoa học, chứ không làm “méo mó” như ngày nay.
Theo một chuyên gia: “Trước đây, khi giải quyết vấn đề cốt nền của Hà Nội, người Pháp đã tôn nền lên khoảng 1-1,5m, nên tổng thể nền tự nhiên của khu phố không bị ngập lụt. Khu vực úng ngập hiện nay chủ yếu là bởi việc úng ngập cục bộ từng khu trong đô thị, do hệ thống xử lý thoát nước không được kết nối với quy hoạch chung của toàn thành phố. Trước kia, toàn bộ hệ thống thoát nước Hà Nội do người Pháp xây gồm 1.000 ha và 74 km đường cống, hệ thống thoát nước có tới 3 loại hình: Cống ngầm, cống hở và mương hở, chảy ra 4 con sông và thoát ra sông Hồng…”
Ngày nay, người ta lấp hồ điều hòa để xây chung cư, đường bị đào xới vô tội vạ, cống thoát nước bị tắc bẩn. Theo như lời ông Chủ tịch TP Hà Nội: Cho dù Dự án cải tạo hệ thống thoát nước Hà Nội thi công xong, nếu mưa to vẫn ngập lụt. Hiện nay chỉ còn một trạm bơm Yên Sở điều hoà thoát nước cho toàn TP Hà Nội, nhưng mới xây dựng được công suất khoảng 45-50m3/s, trong khi công suất thiết kế 90m3/s giai đoạn 2 chưa xây dựng.
Vậy là, nếu lại có “Thiên Tai”, mưa trên 500 mm, thì Hà Nội trái tim của cả nước lại chìm trong nước. Và người dân thủ đô chỉ còn biết học cách thích nghi.
Người dân chờ được nghe lời xin lỗi từ phía Chính quyền. Muốn nói giời nói biển, ngụy biện hay đổ lỗi thì rõ ràng, tất cả chúng ta đang làm “méo mó” đất Thăng Long ngàn năm văn hiến. Trận lụt vừa qua là một bài học xót xa, nhưng cần thiết, nhất là đối với các cấp quản lý, lãnh đạo TP Hà Nội nói riêng, với người dân sống ở Hà Nội nói chung...
Sự can thiệp làm “méo mó” đất Thăng Long xưa - Hà Nội nay, có “vuông lại tròn” được hay không, trông chờ ở sự đổi thay chính trị, vào một “Đức Tin Tâm Linh” người Việt. Vận nước đang trung hưng thời Nhà Lý, các Vua Nhà Lý đã hiển linh ở Đền Đô, giáng mưa làm “Lụt nhà ra mặt chuột”.
Ngày Kỷ niệm 1000 năm Thăng Long – Hà Nội, sẽ là ngày kỷ niệm kép; mừng đất nước bước vào kỷ nguyên Dân chủ và Tự do.
Hà Nội, ngày 10-11-2008
Quốc Hương

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từng dòng chữ đều được viết trân trọng để làm tốt đẹp hơn cho cuộc đời
Ông Vũ văn Lộc từ San Jose, California đã đến Virginia để trình bày, chiếu phim và thảo luận đề tài "Từ Nghĩa Trang Quân Đội tại Biên Hòa đến Viện Bảo Tàng Việt Nam tại San Jose, Cal. vào lúc 10 giờ sáng ngày 9 Tháng 11
...bánh vẽ ông Obama đưa ra trông quá ngon, hơn một nửa dân Mỹ muốn thử...
Mùa bầu cử đầu tuần lễ thứ nhất của tháng11 vừa qua, đến cuối tuần, Thứ Bảy, ngày 8/11/2008, theo thường lệ, cuộc diễn hành nhân Ngày Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ
Thật là thú vị khi được biết tổng thống Mỹ Barack Obama mới được bầu không những là nhà báo có tay nghề vững
Năm Lớp 10 tôi học trường Nguyễn Bá Tòng, Sài Gòn. Niên học sau đó, 1971-1972, trường này chỉ dành cho nữ sinh nên tôi chuyển qua trường mới bên Gia Định
Trong thân tình văn nghệ và bằng hữu như chủ đề, một số thân hữu và văn nghệ sĩ vùng Atlanta thuộc tiểu bang Georgia đã tổ chức một chiều thơ nhạc bỏ túi tại
Arianna Huffington là người sáng lập và cũng là chủ bút của tạp chí Huffington Post, một diễn đàn thông tin được nhiều người tìm đọc trên mạng Internet.
Ba Lan đã “nổ tung” vào ngày 11 tháng 11 năm 1918


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.