Hôm nay,  

Dương Ngọc Sum: Bàn Tay Họa Sĩ Có Thần!

1/15/201000:00:00(View: 9163)

Dương Ngọc Sum: Bàn Tay Họa Sĩ Có Thần!

Họa sĩ Dương Ngọc Sum.


Letamanh
Người Họa Sĩ có bộ ria cắt ngắn, chải chuốt, nụ cười tươi và giọng Huế; dáng dấp nhỏ con, thanh lịch – Đó là chàng Dương Ngọc Sum! Sinh Viên Trường Quốc Gia Cao Đẳng Mỹ Thuật Huế; cựu Sĩ Quan QLVNCH Khóa 5 /68,  Cựu Tù Chính Trị với gần 8 năm ở Thanh Hóa và  Bình Điền, Định cư Hoa Kỳ diện HO từ 1994 với Vợ cùng năm con .
Ai đã từng quen biết Dương Ngọc Sum đều công nhận rằng chàng Họa Sĩ nầy rất lịch thiệp, ăn nói nhỏ nhẹ, lúc nào cũng tươi cười làm cho tất cả mọi người đều vui lây với tính hiếu khách của anh! Nhìn chung cuộc sống của một nghệ sĩ nơi đất khách quê người, chỉ là những cuộc triễn lảm tranh có tính cách tạo dáng cống hiến thị hiếu cho nguời! Đại đa số những nghệ nhân của đất nước ta, tốt nghiệp tại các Đại Học hay các Trường Cao Đẳng Mỹ Thuật - cuộc đời họ - là những đam mê và phục vụ. Người Họa Sĩ hay điêu khắc đều giành hết cuộc đời vào nỗi đam mê màu sắc hay những hình tượng khác người. Họ có óc tưởng tượng phong phú, hoa tay vẽ những nét tuyệt vời mà người thường không thể làm được! Tuy nhiên về tiến thân thì rất ư là vất vã. Họ sống rất thanh bạcb, hy sinh tất cả cho nghệ thuật và chính cái đam mê của mình!
Tôi quen với rất nhiều Họa Sĩ đang sống ở hải ngoại như HS Hồ Thành Đức  và Bé Ký,  HS Nguyễn Đình Thuần, HS Nguyên Khai, HS Rừng HS Vivi, Nguyễn văn Bãy, Lâm Triết, Lương Trường Thọ, Lê Thuý Vinh, Lê Thu Huệ… Họ đều là những nghệ nhân có bề thế về nghề nghiệp và nổi tiếng khắp nơi. Họ có tranh được trang trọng treo tại các bảo tàng viện hay các phòng triễn lảm nổi tiếng trên toàn thế giới… Nhưng họ vẫn sống cuộc đời đạm bạc và có thể nói là nghèo so với các bạn cùng thời của họ cũng ra trường từ các đại học, nhưng khác ngành. Có thể nói, trong các lãnh vực có tính nghệ sĩ như : Nhạc Sĩ, Họa Sĩ, Văn Sĩ, thi sĩ… nói riêng người Việt ta - đều rất “thanh bần” và sống rất “ngông” theo kiểu “đời nghệ sĩ”!
Một người viết văn, sau khi in ra thành sách, có thể họ tổ chức một buổi ra mắt sách. Bạn bè quen biết đến ủng hộ và tham dự. Giá mỗi tập sách không vượt quá khả năng, nên ai cũng vui vẽ “ủng hộ” và cầm một vài tập về tặng bạn bè. Vì thế anh chàng nhà văn còn có cơ vượt được những khó khăn về tài chánh, về in ấn… Nhưng một Họa Sĩ hay một nhà tạc tượng, điêu khắc gia… thì lại khác! Một bức tranh, tốn bao công sức và năng khiếu củng đam mê; phải trang trí bằng một khung ngoài với giá hàng mấy trăm Đôla mới coi được. Nếu muốn tổ chức một cuộc triễn lảm, người hoạ sĩ phải chuẫn bị một số tiền về khung, về dụng cụ, mua màu, cọ quẹt…! Ta tưởng tượng ra họ sẽ mất bao nhiêu tiền để mướn phòng triển lảm, mua khung, đăng báo… Khi cắt băng, khai mạc phòng tranh, khách và thân hữu, bạn bè… đến tham dự, cụng ly rượu chúc mừng, nói nói cười cười, chụp hình lưu niệm, chụp hình những bức tranh đẹp đem về … Nhưng mấy ai dám bỏ tiền hàng ngàn đô ra mua tranh! Khi cuộc triễn lảm chấm dứt, họ lũi thũi thu dọn nguyên số tranh ấy đem về cho vào kho kỷ niệm. Mấy ai có dịp bán được tranh là hạnh phúc. Người Họa sĩ nào cũng “nghèo” là thế!


Dương Ngọc Sum cũng nằm trong cái dáng dấp bất cần đời đó! Anh rất thật và rất vui với cuộc đời nghệ sĩ cầm cọ màu. Hạnh phúc cho anh là người hiền phụ theo anh suốt đời, lúc nào cũng tán trợ và nâng đở anh trong từng bức tranh, từng sáng tác. Có đôi khi ý kiến và tư tưởng của chị đã là những kích thích đam mê; cho nên những tác phẩm họa của Dương Ngọc Sum đều có dáng dấp của niềm hạnh phúc. Mà đúng vậy, anh đang có một tác phẩm sống trời ban là bà xã của anh và năm bức tranh tuyệt tác của hai vợ chồng . Năm bức tranh ấy đang được treo trong các trường Trung Học và Đại Học tại Hoa Kỳ. Biết đâu trong tương lai năm sáng tác nầy- những đứa con của anh chị - Sẽ là những bông hoa làm đẹp quê hương!                                                                                                           
Ta thử “duyệt” qua mấy bức tranh có thể gọi là “tiêu biểu” và là “nét” riêng của Dương Ngọc Sum! Những bức họa của anh ngắm đi ngắm lại thật có hồn. Nhưng hình như nó vẫn phảng phất đâu đó     màu sắc buồn thân phận. Mà nghĩ cho cùng, thân phận một người Sĩ Quan QLVNCH, bổng nhiên bị mất hết và chui vào tù những tám năm trời, thì màu sắc tranh họa làm sao không dính lem vết hằn tủi nhục"
Dương Ngọc Sum đã có nhiều cuộc triễn lảm trước 1975 tại các phòng triễn lảm trong nuớc. Sau khi định cư ở Hoa Kỳ, anh đã cọng tác với nhiều họa sĩ khác tại quận Cam và các nơi, triễn lảm tranh rất nhiều lần và được khách bốn phương tán thưởng. Gần đây nhất là hai cuộc triển lãm tại phòng sinh hoạt Nhật Báo Việt Báo ngày 22,23 tháng 12 năm 2009 và tại Hội Trường nhật báo Việt Herald hai ngày 28, 29 tháng 12 năm 2009. Dương Ngọc Sum và 36 Họa Sĩ, nghệ nhân tạc tượng đã thu hút số lượng khách đông đúc không ngờ. Lần đầu tiên tại Little Sai Gon , một cuộc triển lãm tranh được khách quan đến thưởng ngoạn chen chân, vui và đầm ấm như thế!
Riêng Họa Sĩ Dương Ngọc Sum, tranh dán giấy của anh là xuất thần. Nét họa rất riêng biệt, với bàn tay tài hoa của anh Sum, màu sắc cất cao tiếng hát và linh hoạt thần tình !  Để thực hiện một bức tranh dán giấy, anh phải sưu tập không biết bao nhiêu loại giấy màu trong các tạp chí. Từ đó anh ngồi chọn màu thích hợp cho toàn cảnh bức tranh. Điều khó nhất là chọn màu giấy sao cho hoà nhập vào trong bức tranh như thật và sống động. Đây là một đặc điểm về tài năng và đam mê. Ngoài ra, những bức tranh vẽ màu bằng sơn dầu của anh cũng rất có nét riêng biệt về màu cũng như về cách trình bày.
Hãy nhìn và tưởng tượng ra những gì đang được Dương  Ngọc Sum gởi gấm tâm hồn mình vào màu sắc. Hãy cùng anh ấp ũ những nét trang trọng về quê hương bằng màu, đan dệt thế giới kỳ ảo qua bàn tay tài hoa. Tình yêu quê hương trong tranh Dương Ngọc Sum bàng bạc và rất Huế.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.