Hôm nay,  

Bùi Tín Viết Riêng Cho VOA, Thứ Ba, 22 Tháng 3 Năm 2011: Quyết định lịch sử của LHQ: Đặt cuộc sống đồng loại ở tầm cao nhất

23/03/201100:00:00(Xem: 15385)

Bùi Tín Viết Riêng Cho VOA, Thứ Ba, 22 Tháng 3 Năm 2011: Quyết định lịch sử của LHQ: Đặt cuộc sống đồng loại ở tầm cao nhất

Bùi Tín

Nghị quyết số 1973 của Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc chiều ngày 17-3-2011 là một nghị quyết lịch sử.

Có thể nói trong lịch sử 69 năm của LHQ (1942 – 2011), Nghị quyết 1973 là một trong những nghị quyết có ý nghĩa chính trị và tư tưởng quan trọng nhất, cao quý nhất về tôn trọng quyền sống của đồng loại trên trái đất, về bảo vệ quyền tự do của một dân tộc đang bị nguy cơ tàn sát bởi một chính quyền cực kỳ hung bạo đang lên cơn điên.

Cái cao quý của Nghị quyết 1973 là nội dung của nó nhắm cấp cứu nhân dân một nước quyết nổi dậy chống ách độc tài cá nhân của Moammar Gadhafi, tên điên khùng ở Địa Trung Hải, và đang bị đàn áp điên cuồng, đang kêu cứu thế giới can thiệp gấp để tránh khỏi bị diệt chủng.

Cả 15 nước trong Hội đồng Bảo an, cả 192 nước thành viên của LHQ đều không có một lợi ích riêng tư nào khi bàn bạc về Nghị quyết này. Do đó động cơ để ra nghị quyết về tình hình Libya hoàn toàn là trong sáng, vô tư; đó là tình Người, là lòng Nhân ái giữa cộng đồng nhân loại, là thương Người như thể thương thân, người chung Quả đất hãy thương nhau cùng. Mục tiêu của Nghị quyết là bảo vệ cuộc sống vô giá của người dân tay không.

Một Nghị quyết vô tư, trong sáng, đẹp đẽ, cao thượng như thế là rất hiếm, cho nên rất đáng quý. Nghị quyết này sẽ có ý nghĩa dài lâu, vượt qua không gian và thời gian, làm nức lòng mọi người dân lương thiện trên trái đất, củng cố niềm tin cho mọi dân tộc chưa có tự do và quyền công dân thật sự, đang khao khát quyền sống dân chủ, tự do giữa thế giới văn minh hiện tại. Đây là một mũi đột phá có ý nghĩa lịch sử, mang lại tiếng thơm và vinh dự

cho Hội đồng Bảo an và cho cả LHQ trong sứ mạng cao quý bảo vệ hòa bình và an ninh của toàn.nhân loại.

Cần chỉ rõ vinh quang trước hết thuộc về 10 nước đã bỏ phiếu thuận cho bản dự thảo đã được Pháp và Anh khởi thảo, được Ngoại trưởng Alain Juppé Pháp đọc ttrước Hội đồng Bảo an. Đó là các nước: Pháp, Anh, Brazil, Colombia, Gabon, Bosnia Herzegovina, Lebanon, ibania, Nigeria, Bồ Đào Nha và Nam Phi.

Theo tin các nhà báo Pháp theo dõi chặt chẽ cuộc bỏ phiếu lịch sử, đến phút chót, Nigeria và Nam Phi định không tham gia bỏ phiếu, đại biểu Pháp và Lebanon đã ra sức thuyết phục có kết quả, do đó mà đạt vừa đủ 10 phiếu thuận. Thật đáng mừng.

Cũng nhờ đại biểu Lebanon đã thay mặt khối nước A-rập ra sức thuyết phục các đại biểu Nga và Trung Quốc để 2 nước này chỉ không tham gia bỏ phiếu mà không dùng quyền phủ quyết của nước thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an, do đó mà cuộc bỏ phiếu tránh khỏi thất bại.

Thái độ của Đức cũng đáng ghi nhận. Bà Merkel tuy giữ lập trường không can thiệp, không bỏ phiếu, nhưng ngày 19-3 bà vẫn sang Paris để tỏ tình đoàn kết với các nước châu Âu, A-rập và châu Phi; bà cho biết Đức sẽ gửi ngay một số máy bay quan sát AWACS hiếm hoi sang Afghanistan, để các nước bạn có thể điều các máy bay AWACS ở đó sang hoạt động ở bầu trời Libya và quanh đó.

Ngay chiều 19-3, máy bay quân đội Pháp đã đánh trúng 4 xe tăng Libya đầu tiên từng bắn vào dân thường. Các máy bay Anh, Canada đang hành động tiếp. Quân đánh thuê của Libya đang hoang mang, có dấu hiệu tan rã từng mảng.

Nghị quyết 1973 ngày 17-3-2011 của Hội đồng Bảo an LHQ sẽ cổ vũ các dân tộc Bắc Phi và Trung Đông vùng dậy giành dân chủ và tự do theo đường lối hòa bình không bạo lực. Nhân dân Algerie đang rục rịch. Nhân dân Bahrain đã xuống đường đông đảo. Nhân dân Yemen đang xuống đường quyết liệt đòi tự do và công ăn việc làm. Nhà Vua Maroc đã cam kết dân chủ hóa vương quốc với một bản hiến pháp mới. Nhân dân các nước trên đây tin rằng thế giới đã chi viện, tiếp sức cho nhân dân Libya thì cũng sẽ ủng hộ chi viện các dân tộc khác.

Ở Việt Nam, các báo nhà nước được lệnh không đưa tin sâu đậm, không bình luận gì về Nghị quyết 1973 của Hội đồng Bảo an. Nhưng dấu diếm hay úp mở chỉ khêu gợi tò mò của bạn đọc, và không thiếu nguồn thông tin và bình luận phong phú trên mạng lưới thông tin dày đặc.

Sau Nghị quyết 1973, có thể thấy trên trái đất, quan hệ người với người đã đổi khác. Gần gụi, thân quen, tinh thần cứu giúp nhau trong hoạn nạn nồng ấm hơn trước. Cái lý sự cùn «không can thiệp vào nội bộ nước khác» đã bị bẻ gãy vụn từ lâu rồi. Người với người, nước này với nước khác bị ràng buộc chặt chẽ cả về luật pháp và đạo lý. Đã có cả một lập luận văn minh về «quyền can thiệp», «về bổn phận can thiệp», «về nghĩa vụ can thiệp». Đã có nhiều đạo luật văn minh nghiêm trị những công dân thấy đồng bào, đồng loại lâm nguy mà bỏ qua không ứng cứu. Làm ngơ khi đó là phạm tội, tội nặng.

Rất cần giới thiệu kỹ cho 14 người trong Bộ Chính trị của đảng CS Việt Nam về sự hình thành của Nghị quyết 1973 trên đây, cũng nên cho họ tập huấn sâu sắc về «quyền can thiệp», về «nghĩa vụ can thiệp». Và cũng nên mời người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Hà Nội tham dự.

Bùi Tín

Ý kiến bạn đọc
30/03/201117:57:35
Khách
Theo tôi nghĩ: Ông Bùi Tín khi bảo bọn 14 tên đầu sỏ Việt Cộng nằm trong Bộ Chính-trị của chúng hãy suy ngẫm về Nghị-Quyết của Hội-đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, là ý Ông chỉ muốn nhắc cho bọn khốn kiếp này đừng có giở mãi cái lý-luận, cái nguyên tắc, cái đĩa hát đã cũ mòn: "Không chấp nhận cho nước nào can thiệp đến chuyện nội bộ của một nước khác !", để chúng tha hồ tự tung tự tác hà hiếp, chém giết dân lành trong nước đứng lên phản kháng, chống đối chúng. Rồi đây chúng sẽ phải trả giá, phải bị nghiêm trị đến nơi đến chốn, khi vẫn cứ tỏ thái-độ khinh thường các Nghị-quyết của Hội-đồng Bảo An LHQ hay của các Tổ chức Nhân-đạo trên Thế-giới.
Bọn khốn kiếp này hiểu rõ, biết vậy chứ chẳng phải không; nhưng với bản chất ngoan cố, lưu manh, chỉ đến khi bị trừng phạt nặng-nề bởi các nước trên Thế-giới, thì chúng mới thấm đòn.
25/03/201119:01:47
Khách
Theo dõi Bùi Tín từ ngày ông đào tị tại Pháp, càng ngày tôi càng thấy ông rõ ràng với tấm thân tình cùng đất nước hôm nay, bởi, hầu như ông là người trong số rất ít người luôn giúp ta nhìn thấy những yếu huyệt hóc hẻm nhất của tập đoàn Công Sản Việt Nam, một đảng phái được xây dựng trên dối trá, điêu ngoa và tàn độc nhất thế kỷ. Xuất thân từ một giai cấp từ trung đến cao cấp trong Quân Đội Nhân Dân của đảng CSVN, có lúc nắm giữ luôn phần chủ yếu của một cơ quan tuyên truyền của đảng, tư cách của con người Bùi Tín, có thân thế thuộc loại "danh gia vọng tộc" cuối thời Phong kiến, được gia đình giáo dục đàng hoàng, ông Bùi Tín không thể vì nhìn ra sự sai hỏng, mà nặng lời với những người sai hỏng mà ông đã từng có lúc, là đồng đội, đồng chí với họ. Cho nên, với cách nói, cáh gọi, cách xưng hô, ông vẫn dùng những ngôn từ vừa phải của một người có giáo dục với những người bạn cũ. Chính vì vậy, mà vô số nạn nhân Cộng Sản, dù muốn quên hay không thể quên được những nỗi đau thương tày trời do đảng CSVN gây ra cho họ, gia đình, cha mẹ, vợ con và cho chính bản thân họ, đã luôn tỏ ra nhẹ thì lạnh nhạt, mạnh thì dày vò, phỉ mạ ông. Những người nạn nhân Cộng sản này, trong đó có chúng tôi (xin xác minh như thế để khỏi gây nơi người đọc sự ngộ nhận là người nói lên ý kiến này, chắc cũng chỉ thuộc loại "phe mình đánh bóng phe ta"). Tôi có người anh vợ, nay cũng tị nạn và sinh sống ở Paris. Anh là một người chống cộng phải kể là rất "cực đoan", Ấy vậy mà anh đã bùi ngùi kể tôi nghe, một lần Bùi Tín được mời tới dự một cuộc hội thảo của một Tổ chức Người Việt Tị Nạn CS tại Âu Châu. Khi Bùi Tín bước vào, ông đã được chào đón với đôi ba lời thật "mạnh mẽ đến khiếm nhã" bới một hai nạn nhân Cộng Sản lúc đó. Nhưng thái độ Bùi Tín không phải là thản nhiên thách đố hay giận dữ đối trả, mà ngược lại, ông bình tĩnh đón nhận, lặng lẽ cam chịu không phải với tư thái của kẻ đầu hàng, mà với phong độ của một người từng trải, hiểu chuyện và cảm thông với uất ức, vì ông hiểu qúa rõ uất ức từ đâu ra cũng như kết qủa ắt phải có của con toán: một cộng một là hai. Từ đó ông anh thù CS một cách cực đoan của tôi, bỗng đổi cách suy nghĩ và cách cảm nhận về ông Buì Tín.Ông đã thuật lại chuyện này cho tôi nghe, qua một lần tới Mỹ, thấy ông dớm nước mắt, tôi bỗng cũng bùi ngùi. Thứ bùi ngùi không thể trách cứ nạn nhân, nhưng cũng không muốn tán trợ. Vì...Có quên được thù hận với CS hay không, không tùy thuộc vào hàng ngũ những nạn nhân CS này, mà nó tuỳ thuộc vào chính đảng CSVN, có chịu từ bỏ cái bản chất tráo trờ, dối lừa trơ trẽn, tiểu nhân trong cách bày tỏ lòng hãnh tiến của mình hay không? Trong bài trên, ông Bùi Tín phơi rõ cho chúng ta thấy cái lo âu trùng điệp tiếp sau Nghị Quyết lịch sử của Liên Hiệp Quốc cho các nước Âu Châu và Mỹ, can thiệp vào Lybia với mục đích đặt cuộc sống của nhân loại lên trên hết, xóa bỏ lằn ranh Quốc Gia mà các chế Cộng Sản và các chính phủ độc tài, tàn bạo luôn tuyên chiến với cả nhân dân hiền lương của mình, thương dùng làm trường thành bất khả xâm phạm, nơi mà họ đang mặc sức tung hoàng trong đó. Bây giờ, xin thưa với ông Bùi Tín, là người hiều đến thâm căn đảng CSVN, việc ông xướng lên gợi ý giới thiệ với 14 Ủy Viên trong Bộ Chính trị Cộng Sản và Phát ngôn viên của họ Bản Nghị Quyết LHQ nhằm can thiệp vào Lybia để bảo vệ mạng sống của người dân nước ấy có thiết thực không, khi mà chính nhiều nghị quyết họ đã ký, nhưng rồi họ cũng xé ngay khi mực còn chưa khô, nhất là "Quyền Can Thiệp" và "Nghiã Vụ Can Thiệp" của quốc tế, vào một nuớc độc tài toàn trị, cha truyền, đảng nối (tiếp) như Lybia và cái nước gọi là Cộng Hoà XHCN Việt Nam - Độc lập (sic...) - Tư Do (sic...) - Hạnh Phúc (sic...), nơi mà ý dân đối với họ như đàn gẩy tai trâu và Hiệp Ước, nghị Quyết của Liên Hiệp Quốc, thể hiện tâm nguyện của loài người, đối với 14 Ủy Viên trong Chính Trị Bộ của họ, luôn coi là những tờ giấy rách. Tuy trong lòng, cái đảng CSVN và 14 ông lãnh đạo naỳ, rất sợ vì ông đã khoáy trúng tử huyệt của họ?
23/03/201121:37:56
Khách
Tôi rất đồng ý với quan điển của ông Bùi Tín, thế giới mỗi ngày càng liên kết chặt chẽ với nhau hơn, mỗi nước đều có bổn phận cùng hợp tác và đoàn kết với LHQ thi hành bản quốc tế về nhân quyền, nước nào vi phạm phải bị xử lý. Nghị quyết 1973 là 1 điểm son ghi dấu mốc cho nhân loại mỗi ngày được tốt đẹp hơn, để đánh đổ được tới đâu hay tới đó, các chế độ độc tài ngang nhiên chà đạp lên tự do dân chủ quyền con người của nhân loại. Có nhiều người nói đến việc ăn chay, nhưng theo tôi việc ăn chay đồng nghĩa với mở xiềng xích bạo tàn, tháo gông cùm trói buộc, trả tự do cho người bị áp bức, đập tan mọi gông cùm. LHQ đã vừa làm và sẽ làm mãi cho đến khi những bất công được xoá sạch.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kể từ khi tổ chức khủng bố Hamas tấn công vào Israel vào ngày 7 tháng 10 năm 2023, các vụ xung đột đẫm máu xảy tại Dải Gaza cho đến nay vẫn chưa kết thúc. Nhưng gần đây, cộng đồng quốc tế còn tỏ ra lo ngại nhiều hơn khi giao tranh giữa Israel và lực lượng dân quân Hezbollah ở Lebanon đang gia tăng. Bằng chứng là sau cái chết của thủ lĩnh Hamas Ismail Haniya và thủ lĩnh Hezbollah Hassan Nasrallah, tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Trong vài tháng qua, người dân Mỹ, dù muốn hay không muốn, cũng đã có nhiều cơ hội để nhìn về một bức tranh mà trong đó có quá nhiều sự tương phản. Những mảnh ghép từ hai tầm nhìn, hai chiến lược, hai mục đích hoàn toàn khác biệt đã dần dần rơi xuống, để lộ ra hai con đường hoàn toàn khác biệt cho người Mỹ lựa chọn. Dù có một bức màn đã rơi xuống (như nữ hoàng Oprah Winfrey đã ví von) cho một thuyền trưởng bước ra, trao lại cho người dân sự hy vọng, lòng tin, trách nhiệm, thì sâu thẳm bên trong chúng ta vẫn muốn biết, những giá trị thực của một triều đại đã mang lại. Từ đó, niềm tin sẽ được củng cố.
Bi hài kịch “ngoại giao cây tre”, với hoạt cảnh mới nhất là “cưỡng bức đặc xá”, đã giúp chúng ta nhận ra rằng, dẫu khác nhau nước lửa, “phóng sinh” và “hiến tế” vẫn có thể hội tụ ở ý nghĩa “triều cống” khi phải chiều lòng hai cường quốc ở hai đầu mút của hai hệ tư tưởng trái ngược nhau. Để đẹp lòng bên này thì phải nhẫn tâm “hiến tế”, mà để làm hài lòng bên kia thì phải diễn tuồng “phóng sinh” để có một dáng dấp khai phóng, cởi mở. “Chiến lược ngoại giao” này, phải chăng, là một trò chơi “ăn bù thua” mà, diễn đạt bằng ngôn ngữ toán học của Game Theory, là có tổng bằng không?
Trận Điện Biên Phủ kết thúc vào hôm 7 tháng 5 năm 1954. Bẩy mươi năm đã qua nhưng dư âm chiến thắng, nghe chừng, vẫn còn âm vang khắp chốn. Tại một góc phố, ở Hà Nội, có bảng tên đường Điện Biên Phủ – cùng với đôi dòng chú thích đính kèm – ghi rõ nét tự hào và hãnh diện: “Tên địa danh thuộc tỉnh Lai Châu, nơi diễn ra trận đánh quyết liệt của quân và dân ta tiêu diệt tập đoàn cứ điểm thực dân Pháp kéo dài 55 ngày đêm”.
JD Vance đã chứng tỏ một “đẳng cấp” khác, rất “Yale Law School” so với thương gia bán kinh thánh, giày vàng, đồng hồ vàng, Donald Trump. Rõ ràng, về phong cách, JD Vance đã tỏ ra lịch sự, tự tin – điều mà khi khởi đầu, Thống đốc Walz chưa làm được. Vance đã đạt đến “đỉnh” của mục tiêu ông ta muốn: lý trí, ôn hoà, tỉnh táo hơn Donald Trump. “Đẳng cấp” này đã làm cho Thống Đốc Tim Walz, người từng thẳng thắn tự nhận “không giỏi tranh luận” phải vài lần phải trợn mắt, bối rối trong 90 phút. Cho dù hầu như trong tất cả câu hỏi, ông đã làm rất tốt trong việc phản biện lại những lời nói dối của JD Vance, đặc biệt là câu chất vất hạ gục đối thủ ở phút cuối: “Trump đã thua trong cuộc bầu cử 2020 đúng không?” JD Vance đáp lại câu hỏi này của Tim Walz bằng hàng loạt câu trả lời né tránh và phủ nhận sự thật. Và dĩ nhiên, rất “slick.” “Trump đã chuyển giao quyền lực rất ôn hoà.” Cả thế giới có thể luận bàn về sự thật trong câu trả lời này.
Phải nhìn nhận rằng chuyến đi đầu tiên của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm đến Mỹ đã được giới chức ngoại giao Việt Nam thu xếp để ông gặp được nhiều lãnh đạo, xem như xã giao ra mắt để hợp tác, hỗ trợ Việt Nam trong nhiều lãnh vực trong tương lai. Bài diễn văn của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm trước diễn đàn Liên Hiệp Quốc chỉ lặp lại các chính sách đối ngoại của Hà Nội, nên không được truyền thông quốc tế chú ý nhiều như các diễn văn của Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky và Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu, là đại diện cho những quốc gia trực tiếp liên can đến các xung đột ở Trung Đông, ở Ukraine mà có nguy cơ lan rộng ra thế giới. Ông Lâm mới lên làm chủ tịch nước kiêm tổng bí thư Đảng Cộng sản được vài tháng, sau khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng qua đời, nên ông muốn dịp đến Liên Hiệp Quốc là dịp để thể hiện vai trò lãnh đạo của mình và nhấn mạnh đến chính sách ngoại giao du dây của Hà Nội.
Sự bất mãn lan rộng với các hệ thống thuộc chủ nghĩa tư bản hiện tại đã khiến nhiều quốc gia, giàu và nghèo, tìm kiếm các mô hình kinh tế mới. Những người bảo vệ nguyên trạng tiếp tục coi Hoa Kỳ là một ngôi sao sáng, nền kinh tế của nước này vượt xa châu Âu và Nhật Bản, các thị trường tài chính của nước này vẫn chiếm ưu thế hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, công dân của nước này cũng bi quan như bất kỳ công dân nào ở phương Tây.
Sau 38 năm quyết định “đổi mới hay là chết” (1986-2924) CSVN vẫn còn là quốc gia do một đảng độc quyền lãnh đạo; không có bầu cử tự do; không cho lập đảng đối lập và không có báo chí tư nhân. Vì vậy, những khẩu hiệu “nhà nước pháp quyền của dân, do dân và vì dân”, hay “dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” được Đại hội lần thứ X khẳng định là những khoe khoang nhàm chán...
Việc Donald Trump được gần phân nửa người Mỹ chấp nhận và ủng hộ trong những năm gần đây đã khiến nhiều người trí thức trong xã hội Hoa Kỳ đặt câu hỏi về sự tồn tại của “human decency”, hay dịch nôm na là “sự đàng hoàng, sự tử tế, đạo đức nhân tính của con người”. Liệu xã hội ngày nay đã hạ thấp chuẩn mực “đàng hoàng”, hay có thể nào sự đàng hoàng, tử tế giờ đây không còn là một nhân tính cần thiết trong giá trị nhân bản? Dĩ nhiên trong mỗi xã hội, mỗi người có mỗi “thước đo” riêng về mức độ của “đàng hoàng”, nhưng từ ngữ tự nó phải phần nào nói lên một chuẩn mực nhất định. Theo một số tự điển tiếng Việt, chúng ta có thể đồng ý rằng: 1. Đàng hoàng là một tính từ tiếng Việt mô tả cuộc sống đầy đủ, đáp ứng được các nhu cầu chung của xã hội. Ví dụ: cuộc sống đàng hoàng, công việc đàng hoàng, nhà cửa đàng hoàng. 2. Đàng hoàng còn được dùng để chỉ những biểu hiện về tính cách mẫu mực, hay tư cách con người tử tế đáng được coi trọng.
Thư tịch cổ ghi rằng… Lịch sử trên thế giới thật sự rất hiếm người tài vừa là vua đứng đầu thiên hạ vừa là một hiền triết. Nếu văn minh La Mã có Marcus Aurelus, hoàng đế triết gia, vừa minh trị dân, độ lượng với mọi người và để lại tác phẩm triết học nổi tiếng “Meditations” thì ở phương Đông hơn mười hai thế kỷ sau có Vua Trần Nhân Tông của nước Việt. Theo Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, triều đại của Vua Trần Nhân Tông là triều đại cực thịnh nhất của sử Việt. Ông là vị vua liêm chính, nhân đức, một thi sĩ, đạo sĩ Phật giáo. Do là một vị vua đức độ, trọng dụng nhân tài, nên ông thu phục nhiều hào liệt trong dân, lòng người như một. Quốc triều có Thái sư Trần Quang Khải, về binh sự có các danh tướng Trần Quốc Tuấn, Trần Quốc Toản, Phạm Ngũ Lão, Trần Khánh Dư, Trần Nhật Duật…Về văn thơ có những người uyên bác như Trương Hán Siêu, Mạc Đĩnh Chi. Vua Trần Nhân Tông thương dân như con, xem trung hiếu làm đầu, lấy đạo nghĩa trị quốc.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.