Hôm nay,  

Đổi Đời

26/04/201100:00:00(Xem: 8288)

Đổi Đời

Bạch Liên

Sau những ngày Saigon hoảng loạn trong hấp hối, người dân phải tạm quên đi nỗi hoang mang lo sợ, cố gắng gượng trở về những sinh hoạt bình thường. Vì kế sinh nhai, vì chén cơm manh áo nên ai nấy đành phải dẹp bỏ cơn khủng hoảng để vượt qua khúc quanh lịch sử của đất nước. Và đó cũng có thể nói là khúc quanh đổi đời của mọi người dân miền Nam lúc bấy giờ.

Những người đã may mắn nhanh chân rời xa đất Mẹ trước ngày đen tối này, đang tập tễnh bước vào cuộc sống mới nơi xứ lạ quê người.

Người ở lại phải khốn khổ, nhịn nhục nỗi trôi theo dòng chảy của sự đổi thay. Tinh thần sa sút vì bị lên cơn sốt bàng hoàng! Muốn được bình yên không điên đảo, người dân chân chính cố đè nèn những mất mát vừa về tài sản, vừa về người thân trong gia đình bị thất lạc vào giờ phút thứ hai mươi lăm. 

Điều quan trọng nhất là sự đổi thay chế độ. Người huênh hoang to tiếng là kẻ chiến thắng lúc nào cũng muốn thực hiện nhiều phương cách trả thù. Chúng ta đều biết chiến thuật lừa đảo như bắt tập trung các sĩ quan đi học tập cải tạo. Còn đối với người dân thì phân chia ra nhiều tầng lớp để chèn ép con em của quân đội xưa dưới danh từ gia đình ngụy quân và ngụy quyền.

Chẳng may, một khi con em mình bị xếp vào loại ngụy quân, ngụy quyền thì dù có học giỏi cũng vẫn bị đưa vào thành phần NGỤY và không được tiếp tục học lên cao. Khi đi xin việc, sơ yếu lý lịch là điểm then chốt bị hạch hỏi trước tiên.

Bất mãn quá nhiều nhưng dân lành vẫn phải đành câm nín vì tiếng gào thét của người dân hiền lành vào buổi giao thời không bao giờ được ai nghe đến mà còn bị gán ghép tội phản động, phản quốc. Mỗi đêm, các gia đình trong một tổ đều phải đi họp để phê bình, tự kiểm điểm nhau, chỉ trích gắt gao mọi hành vi dưới con mắt của công an khu vực. 

Những lời dối trá với khẩu hiệu Nhân Dân làm Chủ chỉ là một trò hề trên hí trường mà thôi !

Thấp cổ bé miệng, người dân phải nhịn nhục im tiếng khi nhìn thấy bao điều bất nhẫn đối với lương tâm con người, xảy ra nhan nhãn trước mắt mình. Câu chuyện buổi giao thời sau năm bảy lăm là một câu chuyện dài không bao giờ có đoạn cuối.

Sau ba mươi sáu năm nhìn lại, ta thấy những gì "

Chúng ta chắc hẳn đã có câu trả lời: "Ai phải giải phóng ai""

Tất cả những điều oan khiên bị dồn nén trong lòng người dân miền Nam trở thành đầu mối tạo ra làn sóng vượt biên giới, vượt biển. 

Người dân khi nhận thức ra rằng: " Sống trong chế độ cộng sản, mình cũng sẽ bị chết dần mòn theo thời gian. Tại sao mình không đi tìm cái sống trong cái chết mặc dù biết rằng, mặt đại dương bao la, hiền hòa phẳng lặng nhưng trong lòng lúc nào cũng chứa đựng những bão tố. Và ghe nhỏ bồng bềnh được làm bằng gỗ mộc đơn sơ, chỉ là chiếc lá mỏng manh lêu bêu trên những con sóng bạc đầu, phó mặt cho trời cao quyết định số mệnh"

Bạch Liên, April 22, 2011

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tiếp tục loạt bài tìm hiểu về sự hình thành cộng đồng Việt Nam tại Orange County từ những ngày đầu
Ngày 30 tháng 12 năm 1999, Việt Cộng cắt lãnh thổ của quê hương, dâng hiến cho Tàu cộng khoảng 700 km2. Một năm sau, ngày 25 tháng 12 năm 2000 cắt tiếp
Hình như Miyamoto Musashi (Cung Bản Vũ Tàng) đã viết như vậy cách đây hơn ba trăm năm. Lời khuyên của tay đệ nhất kiếm sĩ kiêm nghệ sĩ Nhật Bản
Tại nhà hàng Regent West, lúc 3 giờ chiều chủ nhật ngày 24 tháng 2 năm 2008, Văn Phòng II Viện Hóa Đạo Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam
Santa Ana,CA-Chánh Biện Lý của Quận Cam, Ông Tony Rackauckaus hôm 20-2-2008 đã tuyên bố ủng hộ
Cơn khát này chẳng khủng khiếp lắm sao! Ảnh của Lm. Trần Cao Tường, chụp tại đcv Notre Dame, New Orleans
Bốn mươi năm - nghĩa là hai thế hệ - đã qua rồi, kể từ trận "Tổng công kích - Tổng khởi nghĩa" của người Cộng sản vào dịp Tết Mậu Thân 1968.
Uỷ Ban Nhân Quyền Việt Nam chúng tôi nhận được một số yêu cầu từ nhóm người Việt tị nạn cộng sản hiện đang tạm cư tại Cambodia
Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào chả là ngày của mẹ.  Mang nặng đẻ đau, chín tháng mười ngày, chúng ta ai cũng phải có một bà mẹ. 
Các chế độ độc tài tồn tại được chính yếu là nhờ nắm hầu hết quyền lực quốc gia trong tay. Người dân bị kiểm soát bao tử và toàn thể xã hội bị khống chế


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.