Hôm nay,  

Quá Đáng!

19/12/201100:00:00(Xem: 11777)
Bùi Tín Viết Cho Đài VOA - Thứ Sáu, 16 Tháng 12 Năm 2011: Quá Đáng!

bui_minh_hang_bui_tin_blog-large-contentChị Bùi Minh Hằng ôm chiếc nón 'HS-TS-VN' sau cuộc giằng co với lực lượng đeo băng đỏ.

Bùi Tín

Trong cuộc sống, mọi sự quá đáng là có hại, nhất là sự quá đáng trong sự đối xử giữa con người với nhau cũng như trong sự đối xử của chính quyền với công dân của nước mình.
Đó là trường hợp nóng hổi, khi chính quyền trong nước đối xử với nữ công dân Bùi Thị Minh Hằng, sau khi chị tham dự một số cuộc biểu tình yêu nước chống bọn bành trướng Trung Quốc. Ngày 27/11/2011 vừa qua, sau khi được tin một số bạn của chị ở Hà Nội bị bắt giữ trong một cuộc tụ tập để ủng hộ Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi ông phát biểu trước Quốc hội về tình hình biển Đông, khẳng định Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền Việt Nam đã bị Trung Quốc đánh chiếm một số đảo và cũng cho rằng luật biểu tình là cần thiết, chị đã cùng bạn bè giương biểu ngữ «phản đối bắt giữ người trái phép» tại Sài Gòn. Chị bị công an bắt và đưa ra Hà Nội ngày 28/11 rồi bị đưa lên trại cải tạo Thanh Hà - Vĩnh Phú của Bộ Công an. Con trai chị, gia đình và bạn bè bặt tin tức của chị hơn 10 ngày đêm, nay mới được thông báo là chính quyền Hà Nội đã quyết định đưa chị vào trại cải tạo với thời hạn là 24 tháng.
Thật là quá đáng, phi lý, và phi pháp.
Phi lý, phi pháp vì chị Hằng bị kết tội, đưa vào trại cải tạo, mất tự do trong 2 năm, mà không ai cho biết là chị phạm tội gì, khi chị chưa được đưa ra xét xử công khai, có sự bào chữa của luật sư và của bản thân bị cáo. Chính phủ đã cam kết với thế giới là xây dựng một chế độ pháp quyền nghiêm minh, sao lại có thể hành động phi luật pháp, theo kiểu luật rừng, rẻ rúng quyền sống tự do của công dân mình đến vậy.
Đây là một việc làm tàn ác, thâm độc đối với một phụ nữ dũng cảm, ngay thật, thực lòng yêu nước, thương dân, chỉ có «tội» trong con mắt của những kẻ mất gốc, «hèn với giặc ác với dân», coi những công dân nhiệt tình tỏ thái độ chống bành trướng là có tội. Sự phi lý, phi pháp, tàn ác đã vượt quá mọi giới hạn khi nhà nước bày mưu bắt một nữ công dân khảng khái, lương thiện để cưỡng bách đưa vào trại cải tạo giành cho gái mãi dâm, bọn trộm cắp, lừa đảo, những kẻ nhiễm HIV, theo kiểu bắt cóc của mafia chuyên sống ngoài vòng pháp luật.
Qua việc làm quá đáng này, dư luận theo dõi thời cuộc trong nước có thể đặt vấn đề là phải chăng Bộ Chính trị hiện nay có thái độ căm thù cao độ đối với những ai dám đụng đến «thiên triều» của họ và những ai dám bóc trần tội tham nhũng vô hạn độ của chính họ. Điều này giải thích vì sao Luật sư Cù Huy Hà Vũ lại bị kết án đến 7 năm tù giam và 5 năm quản chế, vì sao nhà trí thức Trần Huỳnh Duy Thức lại bị xử phạt đến 16 năm tù và 5 năm quản chế, vì sao nhà báo Điếu Cày lại biệt tăm tích hơn 1 năm nay.

Đây là một điều mỉa mai chua chát khi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang vừa chủ tọa phiên họp của Ban chỉ đạo cải cách tư pháp của nhà nước, nhằm chấn chỉnh ngành tư pháp - toà án, xây dựng một nền tư pháp nghiêm minh, hiện đại.
Việc làm này còn là một hành động có tính cách khiêu khích thô bạo đối với các nhà tư vấn đầu tư quốc tế mới vừa họp xong giữa Hà Nội khi họ yêu cầu trước hết là phải cải cách sâu rộng, đồng bộ và toàn diện thể chế chính trị - kinh tế - tài chính – tư pháp, coi đó là điều kiện để Việt Nam nhận được đầu tư tiếp tục của quốc tế.
Hành động này cũng có tính cách ngang nhiên khiêu khích Tổng thống Barack Obama và Ngoại trưởng Hillary Clinton, khi 2 nhà lãnh đạo này cũng như nhiều nhân vật có trách nhiệm của Hoa Kỳ gần đây đều đặt rõ điều kiện để nâng quan hệ chiến lược với Hoa Kỳ là tôn trọng nhân quyền và xây dựng nền pháp chế minh bạch. Các vị này còn lưu ý là Việt Nam gần đây chẳng những không có cải thiện gì về mặt này, mà tình hình có phần còn xấu hơn trước.
Hạ viện Hoa Kỳ vừa thông qua Nghị quyết 484 công khai yêu cầu chính phủ Việt Nam «tôn trọng các quyền cơ bản con người và chấm dứt lạm dụng các viện dẫn mơ hồ về an ninh quốc gia như điều luật 79 và 88 của bộ Luật hình sự Việt Nam ». Nghị quyết ghi rõ tên của 34 công dân Việt Nam đã bị nhà nước bắt giam một cách tùy tiện.
Đây cũng là một hành động có tính cách khiêu khích rất nghiêm trọng đối với Liên Hiệp Quốc, với Cao ủy Nhân quyền của LHQ, với Ủy ban chống việc giam giữ vô căn cứ của LHQ, khi Ủy ban này vừa ra 2 thông báo liên tiếp công khai chỉ rõ việc bắt giữ những trí thức, người theo các tôn giáo ở Việt Nam là vô căn cứ, vi phạm các văn kiện mà chính phủ Việt Nam đã cam kết tôn trọng, cần trả tự do sớm nhất và còn phải bồi thường cho họ.
Tình thế đang luôn đổi mới, liên tiếp biến động theo hướng có lợi cho nhân dân, cho phong trào dân chủ ở mọi nơi. Cả một phong trào ủng hộ chị Bùi Minh Hằng đang lên cao. Biết bao sáng kiến mang tính quần chúng đang nảy nở. Hai đội bóng đá NO/U ở Hà Nội và Sài Gòn được thành lập, với đội ngũ mở rộng cùng với số cổ động viên, thi đấu hàng tuần. Phong trào quyên tiền giúp gia đình 3 cha con yêu nước Huỳnh Ngọc Tuấn/ Huỳnh Thục Vy/Huỳnh Ngọc Hiếu bị công an tước đoạt 3 ngàn đôla, còn đòi phạt 250 triệu đồng một cách ngang ngược, đang được thực hiện.
Trong cuộc sống mọi điều quá đáng là có hại.
Tàn bạo quá đáng. Ý thức nô lệ quá đáng. Khinh dân quá đáng. Mù quáng quá đáng. Coi thường dư luận quá đáng. Rồi họ sẽ lâm nguy. Họ sẽ sống với ai?
Bùi Tín

Ý kiến bạn đọc
21/12/201103:06:59
Khách
csvn là một chánh phủ luật rừng , tại việt nam những trường dạy luật hoặc các luật sự ,điều bị nhà nước cột tay
bịch miệng .chính phủ thì ra cả ngàn luật ,nào là luật quyền tự do của người dân vân vân .nhưng kết cuộc chính phú csvn chỉ sử dụng một luật một đó là luật [ mọi rợ ] csvn nên đặc lại cái tên trường đại học công an nhân dân
lại thành trường đại học đào tạo công an [ mọi rợ ] như vậy mới đúng nghĩa của nó .
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu hỏi đó thằng nhỏ hỏi mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày, khi đói khát, khi bị đánh đập cấu nhéo, khi phơi trần ra dưới nắng mưa. Khi nó nằm trên mặt đường và kêu khóc khản giọng. Nó hỏi vào đám đông lướt qua nó, hỏi ai đó dừng chân cho nó (chính xác là cho những kẻ chăn dắt nó) chút tiền lẻ. Nó hỏi những kẻ bắt nó nằm lăn lóc kêu khóc trên đường để kiếm tiền, để nhởn nhơ ăn mòn tấm thân bé nhỏ non nớt của nó.
Một đứa trẻ chỉ nên có ba con búp bê, năm cây bút chì, giá trị chưa đến $20. Donald Trump có một phi cơ riêng sơn tên của ông ta trên đó. Với tư cách là tổng thống, hiện ông ta có hai chuyên cơ, Không Lực Một và một chiếc nhỏ hơn để phù hợp với những nơi có sân bay nhỏ, chưa kể chiếc trực thăng Marine One. Đó là ba chiếc phi cơ Trump sở hữu. Đó cũng là con số búp bê mà Trump đề nghị một đứa trẻ ở Mỹ nên có.
Mặc dù chỉ mới ba năm trôi qua kể từ khi bà Merkel rời nhiệm sở, nhưng thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức mà chức thủ tướng của bà đã được cảm thấy như nó thuộc về một thời đại khác. Cuốn hồi ký mới của bà cho thấy bà bình tâm với những quyết định đã đưa ra, bao gồm cả những quyết định bị phê phán nghiêm khắc nhất.
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.