Hôm nay,  

Không Thể Ngồi Yên

18/03/201200:00:00(Xem: 13219)
Trở về cuộc sống thường nhật sau ba ngày đến Washington D.C. hòa vào dòng người vào Tòa Bạch Ốc và Quốc Hội Hoa Kỳ để đưa thỉnh nguyện thư đòi hỏi Nhân Quyền cho Việt Nam, trong lòng tôi hòa lẫn nhiều cảm xúc. Tôi muốn chia sẻ những gì tôi đã nghe, thấy, và cảm nhận trong chuyến đi này.

Những ngày đầu năm 2012, trên mạng internet, vào diễn đàn nào, tôi cũng nghe người ta nhắc tới nhạc sĩ Việt Khang và hai bài hát của anh là “Việt Nam tôi đâu” và “Anh là ai?”. Vào trang youtube, đánh 2 chữ “Việt Khang”, tôi lặng người nghe chính Việt Khang trình bày hai tác phẩm của anh. Từng lời ca, tiếng nhạc, những hình ảnh minh họa nổi lên với dùi cui, súng ống của công an, bộ đội, với máu và nước mắt của những người dân lành vô tội bị cướp đất, cướp nhà, cướp tàu thuyền đánh cá. Ruột đau quặn thắt, chỉ muốn làm một gì điều gì đó cho quê hương, cho đất nước, cho đồng bào của mình, mà không biết phải làm gì và bắt đầu từ đâu.

Giữa tháng Hai, chị Thúy Loan Nguyễn và chị Trang Khanh Trần, nhân viên văn phòng BPSOS liên lạc với Linh Mục Anthony Chính Ngô, Cha Chánh Xứ nhà thờ Saint John Vianney, mong muốn được đến nhà thờ để kêu gọi mọi người ký tên vào Thỉnh Nguyện Thư Nhân Quyền cho Việt Nam và đòi hỏi chính quyền Cộng Sản thả Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Việt Khang, và tất cả tù nhân chính trị và lương tâm do anh Trúc Hồ và đài truyền hình SBTN khởi xướng, đồng thời ký vào thư gởi riêng cho Dân Biểu John Yarmuth, KY để yêu cầu ông hãy chú ý đến tình trạng Nhân Quyền ở Việt Nam.

Vào những ngày đầu tháng 3, qua báo chí và truyền thông, tôi được tin đồng bào Việt Nam sẽ đổ về thủ đô Washington D.C. để vào tòa Bạch Ốc trình thỉnh nguyện thư, trực tiếp gặp gỡ các Dân Biểu hay các nhân viên của họ để trình bày tình trạng Nhân Quyền ở Việt Nam ngày càng xuống dốc tàn tệ.

Lời ca tiếng nhạc của Việt Khang như văng vẳng trong tai tôi: “Tôi không thể ngồi yên khi nước Việt Nam đang ngả nghiêng, dân tộc tôi sắp phải đắm chìm, một nghìn năm hay triền miên tăm tối”. Rồi lời kêu gọi của nhạc sĩ Trúc Hồ “Anh em ta đáp lời sông núi” đã thôi thúc tôi lên đường đi Washington D.C.

Từ phi trường, tôi đón taxi chạy thẳng tới khách sạn Marriott Courtyard Rosslyn tại Arlington, Virginia nơi có cuộc họp chuẩn bị cho phái đoàn vào tòa Bạch Ốc ngày thứ Hai. Vừa vào khách sạn, nghe tiếng Việt, gặp đồng bào Việt Nam từ khắp nơi kéo về, tôi thấy lòng thật ấm áp trước những lời thăm hỏi ân cần giữa những người đồng hương từ muôn phương tuôn về thủ đô. Ai cũng háo hức và cảm thấy mình cần phải góp một bàn tay, làm một việc gì đó để giúp cho quê hương và đồng bào ruột thịt tại quê nhà.

Nhìn những bạn trẻ sát cánh với Tiến Sĩ Nguyễn Đình Thắng, BPSOS và anh Võ Thành Nhân, đài SBTN-DC lo sắp xếp công việc chuẩn bị cho cuộc họp với Tòa Bạch Ốc vào thứ Hai và vận động với Quốc Hội vào thứ Ba, thấy thật thương và phục giới trẻ Việt Nam, đa số được sinh ra và trưởng thành tại Hoa Kỳ, đã dấn thân phục vụ cộng đồng và đất nước.

Sáng thứ Hai, ngày 5 tháng 3, năm 2012, khi phái đoàn gần 200 người Việt vào tiếp xúc với Tòa Bạch Ốc về thỉnh nguyện thư Nhân Quyền cho Việt Nam thì bên ngoài giữa trời đông mây mù và giá lạnh, hàng nghìn người đã đứng bên ngoài Tòa Bạch Ốc với cờ vàng ba sọc đỏ bay phất phới, hát vang những bản nhạc Hùng Ca kêu gọi tình yêu nước, thương nòi, và quyết tâm bảo vệ giang san tổ quốc.

Từ những em nhỏ còn nằm trong xe đẩy, đến các bạn trẻ, và các cô chú bác, cùng những cụ ông, cụ bà, tất cả đều hy sinh, giữa trời lạnh giá, ai cũng bừng bừng khí thế, với một tình yêu không bờ bến cho đất nước Việt Nam và đồng bào ruột thịt tại quê nhà.

Thương quá đồng bào tôi ở Việt Nam, chỉ vì yêu sự thật, yêu nước, lên tiếng bảo vệ chủ quyền biển đảo Hoàng Sa, Trường Sa mà phải chịu bao nhục hình và tù đày trong những nhà tù, trại giam. Thương lắm đồng bào Việt Nam hải ngoại của tôi, dù đứng ngoài trời lạnh và mệt nhưng thấy trong ánh mắt nhiều người lấp lánh những niềm vui. Vui vì nhìn thấy hào khí của dân tộc dâng lên từng ngày theo từng số chữ ký vào bản thỉnh bguyện thư trên mạng We The People của Tòa Bạch Ốc. Vui vì lần đầu tiên trong lịch sử của người Việt Hải Ngoại, đồng bào Việt Nam có một sự đoàn kết, tương thân tương ái, “già trẻ gái trai giơ cao tay” đòi quyền làm người cho đồng bào trong nước.

Trong Tòa Bạch Ốc, phái đoàn Việt Nam đã tiếp xúc với đại diện Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ. Phụ tá ngoại trưởng đặc trách Dân Chủ, Nhân Quyền và Lao Ðộng, ông Michael Posner cho biết chính phủ Hoa Kỳ đã lưu ý chính quyền Việt Nam trường hợp nhạc sĩ Việt Khang. Ông nhấn mạnh đến mối quan tâm về nhân quyền tại Việt Nam với Hà Nội và đề cập tới các tù nhân lương tâm như Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Luật Sư Cù Huy Hà Vũ và Blogger Ðiếu Cày. Ông Michael Posner cho biết vị phụ tá của Ông đang chuẩn bị sang Việt Nam vào tuần tới.

Tiến Sĩ Nguyễn Đình Thắng chia sẻ: “Khi phái đoàn rời khỏi Toà Bạch Ốc, một nhóm nhỏ đã ở lại để trao đổi riêng với một số nhân viên Toà Bạch Ốc và Bộ Ngoại Giao về cơ chế hợp tác dài hạn, có phản hồi, có theo dõi tiến triển. Một cơ chế và tiến trình như vậy sẽ mở ra nhiều cơ hội để nhiều vấn đề tuần tự được nêu lên và cùng nhau tìm giải pháp. Đây là viên gạch nền tảng mở đầu cho sự hội ý giữa Hành Pháp Hoa Kỳ và tập thể người Mỹ gốc Việt. Hai bên cũng trao đổi về cách sử dụng danh sách tù nhân chính trị, tôn giáo và lương tâm để làm chuẩn mực đo lường tiến triển về nhân quyền và tránh tình trạng Việt Nam thả dăm người nhưng bắt hàng loạt mà lại rêu rao là có cải thiện”.

Thứ Ba, ngày 6 tháng 3, năm 2012, đoàn người Việt Nam với cờ vàng ba sọc đỏ, với áo dài, khăn đóng chia thành nhiều nhóm để mang tài liệu, bằng chứng về sự chà đạp nhân quyền của chính quyền Cộng Sản Việt Nam, danh sách tù nhân lương tâm, và những dự luật về Nhân Quyền Việt Nam tại Quốc Hội đến từng văn phòng của các Dân Biểu.

Khi đang đứng xếp hàng để qua cổng an ninh của tòa nhà Quốc Hội, một nhóm người Mỹ cũng đang xếp hàng vào Quốc Hội, hiếu kỳ hỏi tôi tại sao lại có nhiều người Việt Nam đến Quốc Hội ngày hôm nay. Họ tự giới thiệu họ đang là Giáo Sư của một trường đại học ở Utah, là cựu quân nhân Việt Nam ngày xưa và đã đóng quân ở Đà Nẵng. Tôi đã trò chuyện với họ, giải thích cho họ hiểu lý do người Việt hải ngoại từ các tiểu bang của nước Mỹ, cùng về đây để đòi hỏi và tranh đấu quyền làm người cho đồng bào trong nước.

Tôi cũng nhân cơ hội này chia sẻ với họ những suy nghĩ của tôi về nguyên nhân miền Nam Việt Nam lọt vào tay Cộng Sản Bắc Việt. Tôi khẳng định rằng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu rất anh dũng để bảo vệ miền Nam Việt Nam. Chúng tôi mất nước vì chúng tôi bị đồng minh bỏ rơi. Vì trong cuộc chiến này, chúng tôi đã đánh với một tay bị trói sau lưng. Một người Mỹ trong nhóm đã đồng ý với nhận định của tôi và chia sẻ thêm là những người Philippines mà ông đã gặp sau khi ông rời Việt Nam trong những ngày cuối tháng 4 năm 1975 đã nói với ông rằng họ cũng lo sợ là chính phủ Mỹ sẽ bỏ rơi Philippines sau khi miền Nam Việt Nam rơi vào tay cộng sản.

Tôi thấy mình có bổn phận phải nói lên sự thật, dù sự thật đắng cay, để lấy lại danh dự cho những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh xương máu, một phần thân thế, và mạng sống của mình để bảo vệ nền tự do dân chủ cho quê hương đất nước.


Khi qua khỏi cổng an ninh, nhóm người Mỹ ấy đã chia sẻ rằng họ rất vui khi thấy người Việt Nam hải ngoại ý thức được quyền lợi và trách nhiệm của mình, đã có mặt tại Quốc Hội ngày hôm nay để nói chuyện với những vị dân cử và nêu lên những vấn đề mà chúng ta quan tâm, nhất là nhân quyền cho đồng bào tại quê nhà.

Những tòa nhà Quốc Hội mang tên Cannon, Longworth, Rayburn, Russell, Dirksen và Hart nối liền với nhau bằng những đường hầm là những tên thật là xa lạ với đồng bào Việt Nam, nhưng ngày hôm ấy, những tên này được lập đi lập lại qua những lời chỉ dẫn của một số bạn trẻ rành đường đi nước bước trong Quốc Hội. Các anh chị đã hướng dẫn từng nhóm nhỏ để đến từng văn phòng các Dân Biểu để họp theo những cuộc hẹn đã được đặt trước hay chỉ chuyển giao những tài liệu về Nhân Quyền cho Việt Nam.

Vì số người tham dự rất đông nên cũng có chút thiếu xót trong việc tổ chức nhưng không vì thế mà làm nhụt chí những tấm lòng Việt Nam muốn đóng góp một chút sức mọn cho dân tộc.

Nhóm tôi có bác Tôn Nguyễn (KY), chị Đông Bùi (VA), Kim Dung Nguyễn (GA), anh chị Hiếu-Chi Trần (MA), anh chị Đạt-Tuyết (MA), cùng bốn bé từ 3 tới 12 tuổi: Huy, Nhân, Hoài An, và Minh (MA), con của anh chị Hiếu-Chi và Đạt-Tuyết.

Vì đây là lần đầu tiên, tất cả mọi người trong nhóm đến Quốc Hội, nên chúng tôi rất bỡ ngỡ và có chút khó khăn tìm những văn phòng được chỉ định nhưng nhóm thật may mắn được một anh sinh viên thực tập của một dân biểu tiểu bang California dẫn đường đưa chúng tôi từ tòa nhà Rayburn đi một đoạn đường hầm thật dài để đến tòa nhà Cannon.

Trên đường hướng dẫn nhóm đi đến tòa nhà Cannon, tôi cũng chia sẻ với anh ấy lý do mà chúng tôi, những người Việt Nam, từ khắp nơi tập hợp về đây để đấu tranh cho quyền làm người cho đồng bào chúng tôi tại quê nhà. Anh ấy rất cảm kích với tấm lòng của đồng bào hải ngoại với đất nước và dân tộc.
Từ 10 giờ sáng tới 3 giờ chiều, nhóm chúng tôi đã ghé thăm và giao hồ sơ Nhân Quyền cho Việt Nam tại 9 văn phòng Dân Biểu của tiểu bang Texas, Kentucky, New York, Florida, Oklahoma, và Massachusetts.

Trong cuộc họp với cô Christina Tsafoulias, phụ tá đặc trách về Đối Ngoại của Dân Biểu Michael Capuano, MA, chúng tôi đã trình bày tình trạng Nhân Quyền đang bị xúc phạm trầm trọng ở Việt Nam với danh sách những tù nhân chính trị và lương tâm cùng với hai dự luật về Nhân Quyền Việt Nam tại Quốc Hội.

Nhân dịp này, tôi cũng giao cho cô Christina tin tức và tài liệu về nhạc sĩ Việt Khang và anh Hiếu Trần cũng đã chia sẻ với cô Christina câu chuyện về anh Đoàn Văn Vươn, người bị chính quyền Cộng Sản Việt Nam cướp ruộng đất, phá sập nhà, vơ vét tôm cá trong đầm, và đang bị bắt giam tại Tiên Lãng, Hải Phòng.

Cô Christina chăm chú lắng nghe, ghi chép cẩn thận và cam kết với chúng tôi là cô sẽ nghiên cứu những tài liệu về nhân quyền do chúng tôi giao và sẽ chuyển tới Dân Biểu Michael Capuano.

Sau một ngày đi những đoạn đường thật dài từ tòa nhà này qua tòa nhà khác trong Quốc Hội, tất cả mọi người tập chung về phòng tiếp tân 340 ở tòa nhà Rayburn để dự một bữa tiệc nhẹ do Cựu Dân Biểu Cao Quang Ánh khoản đãi.

Trong căn phòng nhỏ bé này, mọi người ngồi bệt dưới đất, san sát nhau vì không đủ chỗ. Nhìn những mái đầu bạc phơ ngồi chen lẫn với những mái đầu xanh, tôi thấy tình yêu quê hương, yêu đồng bào tràn ngập trong lòng.

Ai cũng mệt mỏi về thể xác nhưng tinh thần vẫn rất hăng hái. Mọi người thay nhau lên chia sẻ cảm tưởng của mình và đóng góp ý kiến cho những thiếu xót trong việc tổ chức để cùng rút kinh nghiệm cho những lần sau. Những lời đóng góp chân tình từ đáy lòng được mọi người vỗ tay hưởng ứng.

Gặp tôi ngoài hành lang, dù chưa quen biết, bác Tony Thân Nguyễn ở Massachusetts chân tình nắm tay tôi nói: “Bác cám ơn con”.

Tôi ngạc nhiên: “Ơ, sao Bác lại cám ơn con? Con phải cám ơn Bác đã lặn lội đường xa, lái xe 9, 10 tiếng từ Boston đến đây để lên tiếng cho đồng bào mình mới đúng chứ!”

Bác cười: “Bác thấy con còn trẻ, Bác đoán là con còn đang đi làm. Hôm nay con có mặt ở đây có nghĩa là con phải lấy ngày phép. Bác cám ơn con”.

Tôi xúc động không nói nên lời. Chỉ biết nắm lấy tay bác như nắm lấy tình yêu của đồng bào để vào trong trái tim tôi. Để nghe nhịp đập của những trái tim Việt Nam, máu đỏ, da vàng, hòa thành một nhịp, biết đau với niềm đau của dân tộc, biết buồn với vận nước nổi trôi, biết cùng nhau đứng lên để đáp lời sông núi, để cùng đồng lòng cất cao tiếng hát “Tôi không thể ngồi yên khi nước Việt Nam đang ngả nghiêng... Tôi không thể ngồi yên để đời sau cháu con tôi làm người...”.

Thật cảm phục khi nhìn thấy hai gia đình trẻ của anh chị Hiếu-Chi (MA) và anh chị Đạt-Tuyết (MA) đã lấy ngày phép, cho các con nhỏ nghỉ học, để cùng cha mẹ đi biểu tình tại Tòa Bạch Ốc và đi vận động cho Nhân Quyền Việt Nam tại Quốc Hội.

Xin gởi lời chào tới bác Thân (Boston, MA), anh Thành (Huntsville, AL), chị Thanh (Garden Grove, CA), anh Bình (Houston, TX) mà tôi đã có duyên gặp gỡ trong tòa Bạch Ốc và Quốc Hội. Gởi lời thăm thương mến đến gia đình chị Phương ở Bowling Green, KY với 2 tà áo dài Việt Nam duyên dáng và hai chiếc nón bài thơ có hình cờ vàng ba sọc đỏ và hàng chữ “Human Rights for Việt Nam”.

Xin cám ơn các anh chị văn phòng BPSOS: anh Thắng, chị Trang Khanh, chị Đông, chị Cúc, chị Trinh, chị Thúy Loan, Dương, Kim Dung, Nancy, Nhi và rất nhiều bạn trẻ đã âm thầm làm việc, chịu thương chịu khó trong những ngày qua, vất vả vì đại cuộc, vì nhân quyền cho Việt Nam.

Xin gởi lời tri ân tới anh Trúc Hồ, đài truyền hình SBTN, tất cả những tình nguyện viên đã làm việc ngày đêm: nhận điện thoại hay đi đến từng nhà để vận động và xin chữ ký và trên hết là gần 150,000 đồng bào thầm lặng đã “không thể ngồi yên” và đã đứng lên ký tên vào bản Thỉnh Nguyện Thư Nhân Quyền cho Việt Nam.

Xin cám ơn tất cả đồng bào Việt Nam khắp nơi trên thế giới và nhất là tại Hoa Kỳ đã không quản đường xa cực nhọc, tốn bao nhiêu thời gian và công sức, cùng đến thủ đô Washington D.C. để vào Tòa Bạch Ốc trình thỉnh nguyện thư, để xuống đường biểu tình trước Tòa Bạch Ốc, để tràn ngập các hành lang của Quốc Hội vì Nhân Quyền cho Việt Nam.

Cám ơn người bạn đời luôn nâng đỡ, khuyến khích, tạo điều kiện để tôi có cơ hội góp một bàn tay vào chiến dịch Thỉnh Nguyện Thư Nhân Quyền cho Việt Nam.

Chúng ta bắt đầu bước những bước đầu tiên trên một chặng đường dài để đòi quyền làm Người cho đồng bào ruột thịt ở quê nhà. “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Cầu xin Ơn Trên che chở cho đất nước Việt Nam chúng con, đã chịu quá nhiều cay đắng và mất mát.

Xin cho tất cả đồng bào Việt Nam ở hải ngoại và quốc nội luôn đoàn kết, biết khiêm nhường, dẹp bỏ cái “tôi” khi làm việc chung, yêu thương nhau, không sợ hãi, cùng đứng lên “chống quân xâm lược, chống kẻ nhu nhược bán nước Việt Nam” để người Việt Nam từ khắp năm châu bốn biển sẽ có một ngày gặp nhau tại quê hương Việt Nam tự do và dân chủ.

“Mẹ ơi đoái thương xem nước Việt Nam, Trời u ám bất công lan tràn. Mẹ hãy giơ tay ban phúc Bình An cho Việt Nam qua phút nguy nan…”
[Nguyệt San Mạch Sống thuộc hệ thống truyền thông của BPSOS: http://www.machsong.org.]

Đinh Thị Ngọc Tuyết

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên số, nơi mọi thứ đều được đo bằng thuật toán: nhịp tim, bước chân, năng suất, thậm chí cả tình yêu. Thuật toán không có tình cảm, nhưng khôi hài vì chúng ta điều khiển thuật toán bằng cảm xúc.Máy móc có thể xử lý hàng tỷ dữ liệu mỗi giây, còn con người — chỉ cần một tưởng tượng — mọi thứ biến hoá. Cảm xúc lan truyền nhanh hơn tin tức, giận dữ được tối ưu hóa bằng công nghệ, và hạnh phúc được đong đếm bằng lượt thả tim. Chúng ta tưởng mình tiến hóa thành sinh vật lý trí, nhưng thật ra chỉ là sinh vật cảm xúc có Wi-Fi. Trong khi AI đang thao túng mọi lãnh vực, chúng ta loay hoay với cảm xúc, thao túng mọi ý nghĩ, hành vi.
Năm 2025 sắp khép lại, và theo thông lệ hàng năm, các nhà từ điển trên thế giới lại đi tìm từ ngữ để chọn đặt tên cho cái mớ hỗn độn mà nhân loại vừa bơi qua trong năm. Oxford chọn cụm từ “mồi giận dữ” (rage bait). Theo các nhà ngôn ngữ học của Oxford, đây là cách tiếng Anh vẫn thường vận hành: hai chữ quen thuộc — “giận dữ” và “mồi nhử” — ghép lại trong bối cảnh trực tuyến để tạo nên một ý niệm mới: thứ nội dung bày ra để cố tình khêu gợi bản tính nóng nảy của người xem, người đọc, khiến thiên hạ phải lao vào vòng tranh cãi chỉ để cuối cùng bấm thêm một cú “tức” nữa.
Tài năng như ông vua tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung cũng chỉ có thể tạo ra những vị tướng phản diện nhưng có võ công cao cường và chí lớn, chứ không thể giả mạo làm tướng. Mộ Dung Phục, tức Nam Yến Quốc, là một trong nhiều ví dụ. Mộ Dung Phục là kẻ háo danh, không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Hắn sẵn sàng bỏ quên nhân nghĩa, thậm chí phản bội anh em, bạn bè, để leo lên nấc thang quyền lực, khôi phục nước Yên. Nhưng vẫn là một kẻ võ công cái thế. Đối thủ của Mộ Dung Phục là anh hùng chính nghĩa Kiều Phong. Bởi vậy, mới có câu "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" để chỉ hai cao thủ võ lâm mạnh nhất thời bấy giờ. Vậy mà nước Mỹ hôm nay lại có bộ phim kỳ quái về một kẻ giả danh tướng, khoác lên mình chiếc áo quyền lực để công kích một anh hùng, một đại tá Hải Quân, một phi hành gia của NASA, một người yêu nước đích thực.
Trong lúc hàng triệu người không đủ thực phẩm để ăn, chính quyền của Tổng thống Donald Trump lại để mặc cho nông sản thối rữa hàng loạt ngoài đồng, trong kho bãi, và thậm chí còn trực tiếp tiêu hủy hàng ngàn tấn thực phẩm viện trợ. Tất cả đều nhân danh mục tiêu “nâng cao hiệu quả” của bộ máy chính phủ. Những thay đổi quyết liệt trong chính sách thuế quan, các cuộc bố ráp di dân gắt gao và cắt giảm các chương trình hỗ trợ người dân như tem phiếu thực phẩm đã khiến nông dân kiệt quệ vì thiếu nhân lực và vốn liếng. Nông sản thì bị bỏ mặc cho mốc meo trong kho và thối rữa ngoài đồng, trong khi hàng triệu người dân rơi vào cảnh đói kém. Đó là chưa kể đến những trường hợp chính quyền trực tiếp tiêu hủy nguồn thực phẩm hoàn toàn có thể sử dụng được.
Quan hệ Trung Quốc-Ấn Độ-Hoa Kỳ phản ánh sự dịch chuyển mạnh của trật tự quyền lực toàn cầu. Trung Quốc và Ấn Độ có tiềm năng hợp tác lớn nhờ quy mô dân số và kinh tế, nhưng nghi kỵ chiến lược, cạnh tranh ảnh hưởng và tranh chấp biên giới khiến hợp tác bị hạn chế. Với Mỹ, việc Ấn Độ nghiêng về Trung Quốc có thể làm suy yếu chiến lược kiềm chế Bắc Kinh, trong khi tranh chấp thương mại như thuế 50% của Mỹ càng làm quan hệ thêm bất ổn...
Nếu có ai nói, nhạc của Trịnh Công Soạn giống như nhạc Trịnh Công Sơn, đôi bài nghe còn ác liệt hơn. Chắc bạn sẽ không tin. Tôi cũng không tin, cho đến khi tôi nghe được một số ca khúc của Trịnh Công Soạn, quả thật là như vậy. Tôi nghĩ, nếu anh này dứt bỏ dòng nhạc Trịnh cũ mà khai phá dòng nhạc Trịnh mới, thì chắc anh sẽ thành công. Người viết lách thì tính hay tò mò và mến mộ tài năng, tôi dọ hỏi người quen và nhất là những ca sĩ trẻ mong được nổi bật, đã tranh nhau khởi sự hát nhạc của Soạn. Cuối cùng, tôi cũng tìm đến được nhà anh. Gõ cửa. Mở.
Vào một buổi sáng Tháng Sáu năm 2025, dân biểu, cựu chủ tịch Hạ Viện đảng Dân Chủ tiểu bang Minnesota, Melissa Hortman, một trong những nhà lập pháp được kính trọng nhất của tiểu bang, và chồng của bà bị bắn chết tại nhà riêng. Chú chó cảnh sát lông vàng của họ, Gilbert, cũng ra đi với chủ. Vụ giết người này không phải là ngẫu nhiên. Thượng nghị sĩ John Hoffman và vợ cũng bị tấn công cùng ngày, nhưng may mắn sống sót. Chính quyền sớm tiết lộ thủ phạm, Vance Boelter, 57 tuổi, người theo chủ nghĩa cực hữu, đã viết bà Hortman vào “danh sách mục tiêu” bao gồm các nhà lập pháp Đảng Dân Chủ khác.
Ngày đi phỏng vấn thẻ xanh để trở thành thường trú nhân Hoa Kỳ thường là một ngày tràn đầy hy vọng và đáng nhớ, đặc biệt đối với những đôi vợ chồng, hoặc những hôn phu, hôn thê. Lễ Tạ Ơn tưởng đâu là ngày họ sum vầy, nói câu “Tạ ơn nước Mỹ” với những hy vọng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng điều đó không xảy ra trong thời này, ở Hoa Kỳ. Khi bước cuối cùng trong quá trình xin thường trú nhân Hoa Kỳ, là cuộc phỏng vấn với viên chức di trú kết thúc, các đặc vụ liên bang lại ập đến, còng tay người vợ/chồng người ngoại quốc và đưa họ đi. Hy vọng trở thành ác mộng.
Dự thảo Hòa ước Ukraine do Hoa Kỳ và Nga đề ra gồm có 28 điểm đã được công bố gần đây. Kết quả của diễn biến này khá bất thường vì không có sự tham gia đàm phán của Ukraine và Liên minh châu Âu (EU)...
Trong một nghiên cứu phối hợp giữa đại học Hồng Kông và đại học Rutgers tại Mỹ cùng một số khoa học gia trong khu vực hồi tháng 8 năm 2024, báo cáo này chỉ ra rằng vị trí của Việt nam sẽ là một "điểm nóng" của những cơn bão nhiệt đới với cường độ dữ dội và thường xuyên hơn trước sự biến đổi khí hậu toàn cầu, với rủi ro cao là ngay Hải Phòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.