Hôm nay,  

Tháng 6, Mùa Của Tuổi Trẻ

07/07/201200:00:00(Xem: 10284)
Tháng 6 – Juin – do tiếng la-tinh Junius hàm ý vinh danh Nữ thần Junon, vợ của Thần Jupiter. Bà có nhiệm vụ phù hộ phụ nữ. Người khác lại cho rằng Juin liên hệ tới tuổi trẻ nên tháng 6 sẽ là lúc người ta cử hành lễ hội thanh niên. Còn tháng 5 – Maius - thuộc về Nữ thần Maia là Thần đất. Maius còn có nghĩa là “người có tuổi”. Nghĩa này phù hợp với tháng 6 là tháng của Tuổi trẻ vì hết Già thì tới Trẻ.

Mà tháng 6 chấm dứt mùa Xuân để bước qua Mùa Hè đúng vào ngày Hạ chí. Năm nay 2012 và các năm trước 2008, 1896, ngày Hạ chí nhằm cùng ngày 20 tháng 6. Nhưng có Hạ chí nhằm ngày 22 tháng 6 ở các năm 1975 và 2302. Riêng Hạ chí lại nhằm ngày 19 tháng 6, phải đợi tới năm 2488.

Mùa Hè kết thúc ở ngày Đông chí nhằm 22 hoặc 23 tháng 9.

Như đã nói tháng 6 là tháng của tuổi trẻ nên trong tháng 6 có nhiều sanh hoạt cộng đồng vui chơi. Thường ở ngoài trời vì nắng ấm. Hằng năm, ngày 21 tháng 6 là ngày âm nhạc đại chúng thường qui tụ vài mươi ngàn người tham dự suốt đêm. Nhưng năm nay, đúng vào ngày đó, thời tiết không cho phép vì gió mưa lớn. Có cả mưa đá. Các địa điểm chuẩn bị lễ hội âm nhạc trẻ đều phải dẹp bỏ. Nhưng trước đó một tuần, trời tốt, ở Paris và nhiều nơi khác trên đất Pháp và vài xứ Âu châu, qua tận Nam Mỹ, có tổ chức một thứ lễ hôi khác rất đặc biệt, vào cuối buổi chiều, cũng ở ngoài trời. Cũng thu hút nhiều chục ngàn người tham dự. Đó là bửa ăn tối với toàn màu trắng toát..

Apéro và ăn tối toàn trắng

Nhắc lại năm 2010. Chưa tới Mùa Hè truyền thống vì mới đầu tháng 5 mà những buổi tập họp thanh thiều niên đã diễn ra tại nhiều thành phố, nhưng đó không phải là những buổi trình diễn ca nhạc hay kịch nghệ, mà là tập họp theo lời mời do một kẻ ẩn danh đưa ra trên mạng Facebook, cho mục đích gặp nhau để “chào mừng và uống rượu chơi”( Apéros Géants = Tiệc rượu khai vị vĩ đại ).

Hàng vạn thanh thiếu niên từ nhiều nơi xa tụ đến điểm hẹn vào một thời điểm nhứt định. Điểm hẹn được giữ bí mật cho tới giờ chót. Mỗi người phải mang tới một thức uống của mình mà thường là rượu hay đơn giản lắm cũng là vài chai bia.

Hôm giữa tháng 5/2010, lễ Apéro Géant tại thành phố Nantes ở Miền Tây-Bắc nước Pháp, trên bờ Đại tây dương, qui tụ cả mười ngàn người, kéo dài cho tới gần sáng và có một thanh niên là nhân viên cứu hỏa tình nguyện của vùng Vendée, lúc hơn 3 giờ sáng, ra về với bạn cũng đều say mèm, rủi té từ trên cầu bắt qua đường xe lửa cao 5m, đầu dộng xuống đất. Nạn nhân chết sau đó.

Ngoài ra, có bốn mươi người bị cảnh sát bắt giữ vì những tội khác nhau như buôn bán xì-ke tại chổ, ăn cắp, say sưa với thái độ hung hăng sẳn sàng bạo động, …

Sau đó, những chương trình Apéros Géants dự liệu cho nhiều thành phố khác như Lyon, Brest, Toulouse, Cherboug, Dinard, Montpellier,… đã phổ biến lời mời trên Facebook nhưng đã bị vô hiệu hóa do áp lực của Chánh quyền về trách nhiệm phải có của người tổ chức.

Thật tình Chánh quyền không chánh thức ra lệnh ngăn cấm Apéro Géant mà chỉ đặt vấn đề trách nhiệm của người kêu gọi họp mặt Apéro Géant.

Cảnh sát nhắc lại người tổ chức phải chánh thức ra mặt và cam kết nhận lảnh trách nhiệm khi tai nạn xảy ra như trường hợp vừa rồi ở Nantes gây ra cho một người bị thiệt mạng. Có lẻ vì tai nạn chết người còn ảnh hưởng mạnh nên sau đó trang Facebook liền được xóa bỏ.

Tại Lyon, lời mời Apéro sẽ được tổ chức tại Quảng trường Bellecour vào ngày 26/05 vừa tung ra trên Facebook đã có ngay 23 000 người hưởng ứng tham dự. Nhưng tới giờ chót, cũng trên mạng Facebook, người mời tham dự Apéro Géant tuyên bố lễ được hủy bỏ vì không muốn đổ trách nhiệm cho Chánh quyền khi Chánh quyền đã không ngăn cấm, mà chỉ đặt vấn đề trách nhiệm.

Người hồi giáo phản ứng vì Apéro Géant kèm theo xúc-xít mà xúc-xit lại làm bằng thịt heo.

Riêng Champ-de-Mars, thuộc Paris VII, từ trước phong trào Apéro Géant xuất hiện, vào Mùa Hè, hầu như bị đặt trong tình trạng “thiết quân lực”. Hằng năm, cứ tới kỳ thi Tú Tài xong, có hàng ngàn học sinh hẹn nhau tới Quảng trường Champ-de-Mars vui chơi và dĩ nhiên có rượu kèm theo với lý do chung của mọi người là “tìm lại tự do”vì những ngày dài học thi đã chấm dứt. Tới đây để hóa giải stress. Rượu và vui chơi để làm cho tan biến những cơn stress. Truyền thống này, năm 2008, đã dẫn tới tình trạng xung đột có ấu đả mạnh với cảnh sát. Có 300 học sinh bị cảnh sát bắt giữ. Từ đó, Chánh quyền Thị xã chỉ thị cấm tụ họp có rượu tại Champ-de-Mars từ 16 giờ trong suốt năm.


Cảnh sát tuần tiểu khu vực cho tới 4 giờ sáng. Đồng thời, sau vụ xung đột đó, Chánh quyền Paris VII cho tổ chức những buổi hướng dẫn học sinh ra Quảng trường làm vệ sinh công cộng để học bài học tôn trọng môi trường. Tổng trưởng Nội vụ tới ủy lạo và khuyến khích, khen thưởng học sinh trong chương trình giáo dục đặc biệt này.

Những buổi lễ Apéros Géants như vậy rất tốn kém cho Chánh quyền. Như vụ ở Nantes vừa qua, Chánh quyền đã huy động một lực lượng xã hội lên tới 750 người gồm nhân viên Thị xã, nhân viên cứu cấp, nhân viên cứu hỏa, trong đó có 370 nhân viên công lực như cảnh sát các loại.

Tháng 6 năm nay, Lễ Hội Ăn tối Toàn trắng hay Dạ tiệc Toàn trắng ( Diner Blanc, thường viết tắc tiếng anh WD) là lần thứ 24 được tổ chức liên tục tại những nơi công cộng của Paris và vài thành phố lớn khác như Lyon, Strasbourg,… Đó là một thứ dạ tiệc cộng đồng theo kiểu “pop-up” rất thu hút và nhiều ngạc nhiên. Cách tổ chức vẫn không thay đổi: giữ bí mật thời điểm và địa điểm cho tới lúc khai diển, y phục, khăn ăn, khăn bàn, hoa, đèn,... đều toàn màu trắng.

Hằng năm, khi tháng 6 sắp tới, người muốn tham dự lễ hội, không rời điện thoại để sẳn sàng nhận thông tin về lễ hội sẽ được tổ chức ở đâu, vào mấy giờ và những “điều lệ mới nếu có”,… tức ngày N vào lúc 17giờ 30 nếu giờ không thay đổi. Thư mời chánh thức chỉ có vài chữ như vầy “WD : save the date”. Cũng có thể nói đây là một buổi ăn “bíc-níc” (pique-nique) giữa những người bạn với nhau để chào mừng một hay nhiều người bạn của họ trở về Paris hay trở về xứ. Dạ tiệc qui tụ tại địa điểm lý tưởng, tức sang trọng và tiêu biểu của thành phố, hàng chục ngàn người nam/nữ lịch sự, sành điệu ăn uống. Lễ hội tổ chức ở Paris, người ta chọn Công trường Nhà thờ Đức Bà, sân trong của Bảo tàng viện Louvre, Công trường Des Voges,… Như để vinh danh Paris xinh đẹp.

Lễ hội WD ở Paris khác với những nơi khác là nhận thư mời phải trả tiền, phổ biến trên internet bị cấm. Người tham dự Dạ tiệc phải sẳn sàng những thứ cần thiết bắt buộc cho Dạ tiệc : Trắng và chỉ toàn Trắng, chiếc bàn nhỏ (loại bàn đánh cờ), khăn bàn, khăn ăn phải bằng vải, chén dỉa bằng sứ, dao muổng, nỉa bằng kim loại, nến trắng,…. Người phải tao nhã, có văn hóa. Địa điểm tập họp khác với địa điểm Dạ tiệc. Năm nay, người được mời nhận được thông tin ngày Dạ tiệc là 14 tháng 6. Nhưng ở đâu, chưa cho biết. Ở Champs-Elysée? Đã làm rồi cách đây 4 năm. Công trường La Concorde? Rồi, cách đây 3 năm. Vườn Tuileries? Vừa tổ chức 2 năm qua. Sân vuông trong Bảo tàng viện Louvre? Tổ chức năm rồi. Người ta hồi họp ngay khi nhận được thư mời và bằt đầu dự đoán địa điểm.

Khi biết địa điểm hẹn tập trung, người tham dự mặc toàn trắng tới bằng moto thì phụ nữ ngồi sau, vai mang bàn, tay trái xách ghế. Hoặc tới bằng Bus hay Métro để tránh trở ngại lưu thông công cộng. Qui luật chung nếu cảnh sát hỏi đi đâu, thì không trả lời. Tuyệt đối giữ bí mật. Địa điểm Dạ tiệc thường không xa nơi tập trung nên tới giờ chót, còn đủ thì giờ di chuyển, chừng 20 phút, địa điểm Dạ tiệc mói được công bố. Mọi người vội chạy tới, tìm chổ của mình theo bảng hướng dẩn, bày bàn ghế, khăn bàn, nến, hoa, dao nỉa,…

Đúng giờ bắt đầu Dạ tiệc, mọi người nâng ly, khăn ăn cầm ở tay, chánh thức khai mạc buổi Lễ Ăn tối Toàn trắng năm 2012. Bửa ăn đơn giản: cá, thịt, sà-lách, phó-mác, rượu trắng. Dạ tiệc không cho rượu mạnh vì thô bĩ, không cho bia vì bia quá bình dân. Chỉ chấp nhận 2 thứ: rượu chác (Vins) và Champagne.

Tới 23giờ, nến thắp sáng lên. Công trường des Voges (Quận III và IV Paris) lịch sử có từ thế kỷ XIV và được Unoesco xếp là di sản văn hóa thế giới vào năm 1954, bổng chốc tràn ngập ánh sáng lung linh của hạnh phúc và huyền bí. Người ta hỏi chuyện nhau thân mật về trang phục, chia nhau xi-gà, ly rượu ngon, miếng phó-mác đặc sản địa phương,… Tình bạn nảy nở giữa mọi người hôm ấy.

Tới 24 giờ, Dạ tiệc chắm dứt. Mọi người thu dọn và biến mất nhanh chóng như lúc tới, sạch trơn, không để rơi rớt một chút gì về Dạ tiệc, ngoài sự kín đáo tuyệt đối, sự kỷ lưỡng thể hiện một nếp sống văn minh tao nhã hoàn toàn khác hẳn với thứ gọi là “nếp sống văn hóa” hay “văn minh xã hội chủ nghĩa”, như thứ ở Hà nội.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ 20 năm qua (2004-2024), vấn đề hợp tác giữa người Việt Nam ở nước ngoài và đảng CSVN không ngừng được thảo luận, nhưng “đoàn kết dân tộc” vẫn là chuyện xa vời. Nguyên nhân còn ngăn cách cơ bản và quan trọng nhất vì đảng Cộng sản không muốn từ bỏ độc quyền cai trị, và tiếp tục áp đặt Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh “làm nền tảng xây dựng đất nước”...
Cái ông Andropov (“nào đó”) nghe tên cũng có vẻ quen quen nhưng nhất thời thì tôi không thể nhớ ra được là ai. Cả ủy ban nhân dân Rạch Gốc và nhà văn Nguyên Ngọc cũng vậy, cũng bù trất, không ai biết thằng chả ở đâu ra nữa. Tuy vậy, cả nước, ai cũng biết rằng trong cái thế giới “bốn phương vô sản đều là anh em” thì bất cứ đồng chí lãnh đạo (cấp cao) nào mà chuyển qua từ trần thì đều “thuộc diện quốc tang” ráo trọi – bất kể Tây/Tầu.
Việt Nam và Trung Quốc đã ký 14 Văn kiện hợp tác an ninh Chính trị, Kinh tế-Thương mại và Văn hóa-Báo chí trong chuyến thăm Trung Quốc đầu tiên của Tổng Bí thư Tô Lâm từ ngày 18 đến 20/08/2024. Trong số này, Văn kiện kết nối và thiết lập 3 Tuyến đường sắt giữa hai nước được gọi là “anh em” đã giúp Trung Quốc liên thông ra Biển Đông và bành trướng thế lực kinh tế...
Tại Campuchia, kênh đào Phù Nam Techo, trị giá 1,7 tỷ USD sẽ kết nối Phnom Penh và Vịnh Thái Lan, tượng trưng cho niềm tự hào dân tộc, an ninh và kết nối thương mại quốc tế. Người ta có thể cảm thấy như thế qua lời tuyên bố của Thủ tướng Campuchia Hun Manet và của ông Hun Sen, trong cương vị cố vấn, người đã chuyển giao quyền lực từ cha sang con vào năm ngoái...
Danh từ được tác giả dùng trong bài này không phải là danh từ theo tự loại mà là một thuật ngữ của Việt Cộng. Thuật ngữ Việt Công hay là danh từ Việt Cộng là những thuật ngữ, những từ được dùng trong nước dưới chính quyền Cộng sản Việt Nam. Ở trong nước người ta không dùng từ “Việt Cộng” mặc dầu Việt Cộng chỉ có ý nghĩa là Cộng Sản Việt Nam chớ không có nghĩa gì khác. Phải nói rõ ràng và dài dòng như vậy để tránh hiểu lầm và hiểu sai. Những danh từ đề cập trong bài viết này đa số là những danh từ kinh tế, vì chủ đề của bài viết là kinh tế, phân tích những ván đề kinh tế, nhận định về kinh tế chớ không phải chính trị, mặc dầu kinh tế không thể tách rời khỏi chính trị, xuất phát từ chính trị và tác động trở lại đời sống của mỗi con người chúng ta.
“Tôi hơi chậm hiểu lại rất chóng quên nên dù đã lê lết qua hơi nhiều trường ốc (trong cũng như ngoài nước) nhưng trình độ học vấn và kiến thức cũng chả̉ tới đâu, vẫn chỉ ở mức làng nhàng. Nói tóm lại là thuộc loại “xoàng”! Ơ! “Xoàng” thì đã sao nhỉ? Cũng không đến nỗi trăng/sao gì đâu, nếu tôi biết điều (biết chuyện – biết thân – biết phận) hơn chút xíu. Khổ nỗi, tôi lại cứ tưởng là mình cũng thuộc loại đầu óc trung bình (hoặc chỉ dưới mức đó không xa lắm) nên ghi danh học – tùm lum/tùm la – đủ thứ phân khoa: Triết Lý, Tâm Lý, Xã Hội, Nhân Chủng …
Một bài viết ngay sau khi được bầu vào chức Tổng Bí thư đảng CSVN cho thấy ông Tô Lâm đã hiện nguyên hình một người giáo điều, bảo thủ và hoài nghi trong “hợp tác quốc tế” với các nước. Trước hết ông cáo giác: “Các thế lực thù địch, phản động chưa bao giờ từ bỏ âm mưu lật đổ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản, chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam.” Lời tố cáo này không mới vì chỉ “nói cho có” và “không trưng ra được bằng chứng cụ thể nào”, giống hệt như những người tiền nhiệm...
- Mình lúc này không muốn theo dõi tin tức nữa. Mệt lắm. - Mình cũng vậy, không đọc báo, chỉ xem phim hoặc nghe thuyết pháp, tránh nhức đầu. - Đời người ngắn ngủi, sao phải tốn thì giờ… - Ở tuổi này, chuyện gì không vui xin miễn, tội gì phải đọc tin tức rồi tự mình làm khổ mình. Trong những năm gần đây, những phát biểu đại loại như trên từ bạn bè khiến những người trong ngành chúng tôi đôi lúc không khỏi ngán ngẫm về công việc báo chí của mình, một việc làm nếu đã không được tưởng thưởng tài chánh tương xứng, thì phần thưởng tinh thần từ ý nghĩa tự nó cũng không đủ bù đắp. Đọc báo hay không đọc báo?
Hồi đầu thế kỷ, có bữa, tôi nhận được thư của Vũ Thư Hiên. Ông hớn hở cho hay “Anh Tấn sắp sang Pháp chơi với anh vài tuần”. Thuở ấy, hai ông còn khá trẻ trung (và còn sung lắm) nên chắc chắn là đôi bạn già sẽ đi lung tung khắp Âu Châu, chứ dễ gì mà chịu quanh quẩn ở Paris. Mãi cả chục năm sau, sau khi nhà văn Bùi Ngọc Tấn lâm trọng bệnh, tôi mới nghe ông nhắc đến chuyến du hành thú vị này (với ít nhiều tiếc nuối) trong một cuộc phỏng vấn dành cho BBC – vào hôm 14 tháng 11 năm 2014: “Sang châu Âu, tôi quan sát dáng người đi, nét mặt của họ khác dân mình lắm… Đi thì mới biết mình bị mất những gì.”
Chủ tịch nước Tô Lâm được bầu làm Tổng Bí thư đảng CSVN, thay ông Nguyễn Phú Trọng từ trần ngày 19/07/2024, nhưng ông Tô Lâm chỉ dám hứa sẽ tiếp tục đi theo con đường ông Trọng đã đề ra...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.