Hôm nay,  

Ai Lo Sợ?!

03/08/201200:00:00(Xem: 18549)
Năm 34 (SCN), Tô Định được vua Hán cử qua Giao Chỉ, thay Thái thú Tích Duyên. Tô Định cai trị nhân dân hà khắc và bóc lột. Nên thời ấy nhân nhân rất lo sợ chính quyền. Tô Định thấy vậy càng đàn áp, càng giết hại nhân dân trắng trợn hơn.

Năm Kỷ hợi (39-SCN), Bát Nạn là người tài sắc, nên hào mục họ Trần tìm người mai mối, nhưng bà lại thành hôn với Phạm Danh Hương là người nho nhã, ghét ác tế bần. Hào mục họ Trần hầm rập với Thái thú Tô Định, đem quân đến giết gia đình Bát Nạn. Bà vung đao phá được trùng vây, nhưng chồng của bà bị chúng bắt giết. Cũng năm này, ông Hùng Sát là vị thủ lãnh châu Đại Man, vì bất đồng chính kiến, thái thú Tô Định đem quân giết chết; Xuân Nương là con gái của ông trốn thoát.

Và những trường hợp khác, bà Lê Chân quê huyện Đông Triều, phủ Kinh Môn (nay Quảng Ninh). Bà nổi tiếng xinh đẹp, giỏi võ nghệ; Thái thú Tô Định nghe danh, muốn lấy làm thiếp. Bị bà từ chối, nên Tô Định hãm hại cha bà. Thân phụ ông Cao Doãn làm huyện lệnh, tính tình khẳng khái, trung hậu, thương dân, nên thái thú nhà Hán không ưa, tìm cách giết chết...! Nhân dân càng nhẫn nhục, giặc càng kiêu căng và giết hại dân chúng càng dã man.

Thấy vậy, ông Đặng Thi Sách (phu quân của bà Trưng Trắc), là con Lạc tướng ở huyện Chu Diên, viết thư cảnh cáo Tô Định: “Mảnh đất phương Nam hàng vạn bá tánh, dưới sự cai trị của triều đình, nhà ngươi đi tuyên hóa phải lấy dân làm trọng. Chính sách của ngươi hành tội kẻ có ý tốt vì nói thẳng, nghe theo ý kiến kẻ luồn cúi, để bọn tì thiếp ngang ngược, bọn nịnh nọt lộng quyền. Ngươi nói thương dân luôn miệng, nhưng đày đọa dân cơ cực, rỉa rói của dân làm giàu, bòn rút sức dân làm thích. Cậy mình mạnh như gươm Thái a sắc bén, không nghĩ đến lúc nguy ngập như sương mai sẽ tan khi có nắng. Nếu không biết dung khoan, hung hiểm sẽ đến”. Tô Định không nghe lời nói thẳng, sai người bất ngờ bắt Thi Sách giết chết vào năm 39 (SCN).

Tức nước vỡ bờ, bà Bát Nạn, bà Xuân Nương, bà Lê Chân, ông Cao Doãn... và nhân dân khắp nơi đồng loạt khởi nghĩa, sau đấy cùng qui tụ dưới cờ nghĩa dũng của Bà Trưng cùng báo thù nhà, nợ nước; tạo được những chiến thắng lẫy lừng. Sử Hậu Hán Thư của Tàu, Phạm Việp viết: “Ở quận Giao Chỉ có người đàn bà tên Trưng Trắc, cùng em gái là Trưng Nhị, khởi binh đánh lấy quận Cửu Chân, Nhật Nam, Hợp Phố, dân chúng đều hưởng ứng, chiếm trên 60 thành vùng Lũng Ngoại. (Nguyên văn: Hựu Giao Chỉ tử nữ Trưng Trắc, cập nữ muội Trưng Nhị, phản công đầu kỳ quận Cửu Chân, Nhật Nam, Hợp Phố, man di giai ứng chi, khẩu lược Lũng Ngoại lục thập dư thành).

Khi nhân dân đồng lòng chống lại quân (chính quyền) tàn bạo, thì sự lo sợ đảo ngược lại, là chính quyền lo sợ dân, chứ dân không còn lo sợ chính quyền nữa. Tô Định vì lo sợ, chạy trốn về Tàu vào năm Canh tý (năm 40-SCN).

Luận cổ suy kim, ngày nay chính quyền tại Việt Nam, có lẽ không cai trị giống như Tô Định, vì chính quyền Việt Cộng (VC: Việt Nam Cộng sản) thì khôn khéo hơn, biết “hèn với giặc, ác với dân” mà người Việt ai cũng biết?!. Sau đây xin dẫn chứng một vài việc đau lòng do VC đã gây ra:

Trung tá công an Việt cộng tại Hà Nội là Nguyễn Văn Ninh đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng, chỉ vì không đội mũ bảo hiểm. Ông Trần Văn Dữ bị thượng sĩ công an tên là Nhãn ở thị trấn Ngã Năm, Sóc Trăng đánh chết, chỉ vì uống rượu say. Thiếu úy công an Nguyễn Thế Nghiệp là công an huyện Tân Yên, tỉnh Bắc Giang, đã hại chết anh Nguyễn Văn Khương, chỉ vì không đội mũ bảo hiểm và mới đây, ngày 30-7-2012, bà Đặng Thị Kim Liêng (thân mẫu nhà văn bất đồng chính kiến Tạ Phong Tần) đã tự thiêu (có thể bà bị công an giết chết, rồi nguỵ tạo là tự thiêu, để khỏi bị kiện tụng) phía sau khu hành chính thành phố Bạc Liêu để phản đối chính quyền VC bức bách phi lý đối với gia đình của bà...

Song song việc giết hại lương dân, chính quyền VC còn đàn áp dân oan và những nhà đấu tranh dân chủ hay tạo ra những kỳ công thật lớn lao cho Đại Hán: Cho Tàu cộng khai thác Bô xít Tây nguyên là tạo điều kiện cho chúng, chiếm vị trí chiến lược quân sự của VN. Hiến dâng ải Nam Quan, thác Bản Giốc là cắt da thịt của non nước ta, cho quân xâm lược. Và Phố Tàu đã mọc lên nhiều nơi ở Việt Nam: ở thị xã Dĩ An, tỉnh Bình Dương, ở huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh...

Về biển Đông với Công Hàm cống nạp biển đảo, do Thủ tướng Bắc Việt là Phạm Văn Đồng ký năm 1958, với sự đồng loã của ông Hồ Chí Minh! Là sự sai lầm “giao trứng cho ác”, nên Tàu cộng đã dựa vào đấy lấn chiếm biển đảo của chúng ta. Nhưng cả VC Phạm Văn Đồng và Tàu cộng Chu Ân Lai thời ấy và Tàu cộng ngày nay đều lầm, lầm rất lớn! Vì vào thời gian ấy (năm 1958), vùng biển đảo Hoàng Sa, Trường Sa thuộc về VNCH. Nên Tàu cộng dựa vào Công hàm của Phạm Văn Đồng, thì thiếu yếu tố pháp lý.

Riêng người viết thấy rất lo ngại cho chính quyền VC, vì sao?. Vì lò xo càng đè nén, thì sức bật càng mạnh, nên đồng bào VN càng bị đàn áp, càng quật khởi đấu tranh quyết liệt. Do đâu? Do VC đã tạo ra quá nhiều lỗi lầm với nhân dân và đất nước VN. VC luôn luôn đàn áp các cuộc biểu tình yêu nước của đồng bào chống Tàu xâm lược. Vì sao VC làm như vậy?! Vì Tàu cộng là quan thầy che chở cho VC và lỡ ra cuộc biểu tình lan rộng hơn, rầm rộ hơn thì chính quyền VC lấy gì để chống đỡ?! Kể từ hôm nay, chính quyền VC nơm nớp lo sợ dân, chứ dân không còn lo sợ chính quyền VC nữa. Vì sao nói như vậy? Vì công an VC là đại diện chính quyền, mà “ném đá giấu tay” như việc công an đã đồng loã với côn đồ bạo hành với các tôn giáo hoặc các nhà đấu tranh dân chủ.

Tự do và độc lập thật sự sẽ đến với dân tộc VN, khi đấy quí ngài lãnh đạo chính quyền VC sẽ đi đâu?! Trốn chạy theo Tàu như Tô Định ư?! Không, không, ngay bây giờ quí ngài đừng “buôn dân bán nước” nữa, vứt bỏ “16 chữ oan và 4 chết”, hãy trở về với dân tộc; đồng bào mình luôn khoan dung, không có máu lạnh và không nỡ tương tàn như quí ngài đã giam cầm dài đằng đẵng, những người mà quí ngài gán ghép là “nguỵ quân, nguỵ quyền”?! Xin quí ngài suy nghĩ, tên tuổi của quí ngài muốn lưu vào sử sách muôn đời, là kẻ bán nước hay kẻ giữ nước?!

Tàu cộng thấy quí ngài càng yếu hèn, chúng càng hống hách, càng xâm lấn biển đảo của ta, như vô cớ bắt ngư dân VN đánh cá trên lãnh hải của VN. Tàu hải giám của Trung cộng cắt cáp tàu Bình Minh 02 của VN, đang hoạt động sâu trong vùng đặc quyền kinh tế của nước ta. Gần đây, ngày 21-6-2012, Quốc vụ viện Trung cộng lại quyết định thành lập cái gọi là “Thành phố Tam Sa”, với phạm vi quản lý bao gồm 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.

Ngày 23-6-2012, Tổng công ty Dầu khí Hải Dương của Tàu cộng, ngang nhiên thông báo mời các hãng thầu quốc tế, để thầu 9 lô dầu khí nằm sâu trong thềm lục địa của Việt Nam. Ngày 12-7-2012, Tàu cộng đưa một đội tàu 30 chiếc, gồm một tàu hậu cần 3000 tấn và 29 tàu đánh cá, tiến vào khu vực đảo đá Chữ Thập thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam.

Hành động ngang ngược của Tàu cộng, có thể làm cho chính quyền VC lo sợ hay khuất phục; nhưng nhân dân VN bất khuất, chống đối quyết liệt hơn. Chúng (Tàu cộng) thiển cận, chỉ nhìn lợi lộc trước mắt, nên chúng đã lộ nguyên hình bản chất bành trướng ngạo ngược, nên chúng sẽ bị thất bại to lớn. Trong nước của chúng đang lủng củng: Tây Tạng (Tibet) đang tranh đấu, Pháp Luân Công và các nhà dân chủ đang chống đối chính quyền Tàu cộng khắp nơi, gần đây ngày 02-7-2012, tại Quốc hội nước Tàu, Thủ tướng Ôn Gia Bảo phải thốt rằng: “Nếu không cải cách chính trị kịp thời, thì những thành tựu đạt được về kinh tế có thể bị biến mất”... Bên ngoài, chúng đã bị các nước trên thế giới (Hoa Kỳ, Ấn Độ, Nhật Bản...) bao vây; do đấy chúng đang gặp nhiều khó khăn.

Do đó, cho phép chúng ta khẳng định rằng: “Tàu cộng không bao giờ dám gây đại chiến trên biển Đông hay trên đất nước VN, nhưng ta phải đề phòng chúng gặm nhấm cương thổ của ta. Và Bộ mặt thật của chúng, bề ngoài thì hung hãn, hống hách; nhưng trong tâm của chúng thì đang bối rối và hồi hộp lo sợ”.

Nguyễn Lộc Yên (August 2-2012)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
Hiểu một cách đơn giản, văn hoá là một khái niệm tổng quát để chỉ sự chung sống của tất cả mọi người trong cùng xã hội, bao gồm ngôn ngữ, phong tục tập quán, tôn giáo và luật pháp. Do đó, luật pháp là một thành tố trong toàn bộ các hoạt động văn hoá và có ảnh hưởng đến tiến trình phát triển xã hội, một vấn đề hiển nhiên...
Bất kỳ là ai, trẻ cũng như già, nữ cũng như nam, thật là tò mò, nếu chúng ta có thể biết được tương lai gần hoặc xa của mình, của người khác. Biết được tương lai là chuyện thú vị, hoặc căng thẳng, hoặc sôi nổi, hoặc sợ hãi. Ví dụ như bạn tiên đoán được ba tháng nữa sẽ gặp tai nạn hoặc cuối năm nay sẽ bị vợ ly dị. Nhưng có thể nào tiên đoán như vậy không? Làm gì có, chỉ là chuyện giả tưởng, chuyện phim ảnh và tiểu thuyết. Chuyện mấy bà phù thủy nhìn vào thau nước hoặc quả bóng kính trong thấy được chuyện mai sau, việc mấy ông thầy bói bấm tay nhâm độn, lật bài bói toán, v… v… chỉ thỏa mãn giấc mơ và tưởng tượng. Trong thực tế, chuyện đang xảy ra còn chưa giải quyết xong, nói chi chuyện ngày mai. Không đúng, nếu biết chuyện ngày mai thì chuyện hôm nay vô cùng dễ giải quyết. Ví dụ, “nếu biết rằng em sẽ lấy chồng, anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không đẹp bằng em lắm, nhưng lấy cho anh đỡ lạnh lòng.” (Thơ vô danh). Thay vì cứ đeo đuổi hai ba năm sau, kéo dài buồn bã, đau khổ, để rồi “Lòn
Năm 1895, Alfred Nobel – nhà khoa học bị ám ảnh bởi cái giá mà nhân loại phải trả từ phát minh của mình – đã để lại di chúc năm 1895 rằng tài sản của ông sẽ dùng để tài trợ các giải thưởng “mang lại lợi ích lớn nhất cho nhân loại.” Đối với Nobel Hòa Bình, ông có phần đặc biệt: giải thưởng này sẽ được trao cho người đã “có nhiều hành động hoặc nỗ lực mang đến sự đoàn kết, hòa bình giữa các quốc gia, bãi bỏ hoặc giảm bớt quân đội thường trực, tổ chức và thúc đẩy các hội nghị hòa bình.” Sứ mệnh chọn lựa được giao cho Quốc Hội Na Uy, có lẽ vì ông tin rằng Na Uy – khi đó còn nhỏ bé và trung lập – sẽ ít bị cám dỗ bởi chính trị quyền lực.
Trung Hoa ngày nay như kinh thành giữa sa mạc, vẻ yên ổn bên ngoài chỉ là lớp sơn son thếp vàng phủ lên nền đá đã rạn. Thế giới đứng ngoài quan sát, vừa lo nó sụp, vừa biết nó trụ lại nhờ ảo ảnh quyền lực và niềm tin vay mượn. Dưới lớp hào nhoáng của “Giấc mộng Trung Hoa” là một cơ đồ quyền lực đang già nua trong chính tuổi trẻ của mình. Bởi sức mạnh của nó không khởi từ niềm tin, mà từ nỗi sợ — và nỗi sợ, tự thuở khai triều lập quốc, chưa bao giờ là nền tảng lâu bền.
Ngày 8 tháng 10 năm 2025, tại tòa án liên bang ở Alexandria, bang Virginia, cựu Giám đốc Cơ quan Điều tra Liên bang (FBI) James Comey không nhận tội đối với hai cáo buộc hình sự. Cáo trạng nêu rằng vào tháng 9 năm 2020, Comey đã nói dối Quốc Hội khi vẫn giữ nguyên lời khai trong buổi điều trần trước đó rằng ông không hề cho phép để lộ thông tin về cuộc điều tra của FBI liên quan đến Hillary Clinton. Theo nhiều bình luận gia pháp lý, từ cánh tả đến cánh hữu, việc truy tố Comey chủ yếu chỉ là do chính phủ liên bang đang cố tình nhắm vào kẻ mà Tổng thống “thấy không vừa mắt.” Comey là người đứng đầu cuộc điều tra nghi án Nga can thiệp bầu cử tổng thống 2016 và bị Trump lột chức vào năm 2017.
Sau sáu ngày đột ngột “bặt tiếng,” chương trình Jimmy Kimmel Live, của MC kiêm diễn viên hài và nhà biên kịch nổi tiếng, đã trở lại với khán thính giả vào tối 23/9/2025. Sự trở lại này, chỉ vỏn vẹn sau gần một tuần bị đình chỉ, không chỉ là tin vui với những người yêu tiếng cười đêm khuya của truyền hình Mỹ, mà còn là một hồi chuông cảnh tỉnh, kéo theo những bàn luận trái chiều, chạm đến cốt lõi của tự do ngôn luận, một trong những quyền thiêng liêng nhất trong thể chế dân chủ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.