Hôm nay,  

Đấu đá giữa cung đình: ai nắm chuôi thanh Kiếm báu?

9/22/201200:00:00(View: 16042)
Câu chuyện Ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng (PCTN) đang là chuyện tranh chấp nhau khá là quyết liệt giữa các phe nhóm trong cung đình Hà Nội.

Cuộc tranh chấp khởi đầu từ sau khi cuộc họp ban chấp hành trung ương đảng CS lần thứ 5 (khóa XI) giữa tháng 5/2012 quyết định chức vụ Trưởng ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng lập ra từ năm 2006 do thủ tướng làm trưởng ban sẽ được chuyển cho Tổng bí thư đảng CS.

Suốt 4 tháng nay vấn đề này chưa được thực hiện vì bị vướng mắc bởi các văn kiện và thủ tục hành chính không rõ ràng, chồng chéo nhau của chính phủ, quốc hội và đảng CS.

Một mặt ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tự cho rằng từ nay ông ta là trưởng ban chỉ đạo trung ương phòng chống tham nhũng, người trực tiếp chỉ đạo và quyết định cuối cùng mọi công việc của cơ quan có nhiều quyền lực này.

Trong khi đó về phía chính phủ, ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cho rằng nghị quyết trung ương 5 chưa đủ giá trị thực tế theo hiến pháp và luật pháp, cần bàn thảo kỹ hơn, cho nên hiện ông vẫn là người cầm đầu có đủ uy quyền, là trưởng ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng.

Sự tranh chấp quyết liệt về việc ai là Trưởng ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng (PCTN) biểu hiện rõ trong các sự kiện vừa qua, phía nào cũng nhận là mình đang nắm quyền hành, rằng mình đã quyết định việc bắt giữ bị cáo Nguyễn Đức Kiên – Bầu Kiên, truy bắt Dương Chí Dũng, tạm giam một số nhà kinh doanh kinh tế - tài chính Lý Xuân Hải, Nguyễn Đăng Quang, Nguyễn Duy Hưng, Nguyễn Thị Bích Trang, đang đe dọa truy tố một số người khác như Hồ Hùng Anh, Lê Hùng Dũng, Trầm Bê…, toàn những tỷ phú có máu mặt hiện nay.

Việc tranh chấp trở nên quyết liệt đặc biệt khi trong bộ chính trị đang chia ra thành các nhóm lợi ích khác nhau, có khi đối lập nhau tranh dành lợi ích và quyền hành, khi Ban chỉ đạo trung ương có qưyền hành quyết định đối với số phận của mỗi công dân, mỗi nhà kinh doanh bị coi là phạm pháp.

Có thể coi Ban chỉ đạo PCTN là một thanh kiếm sắc nhằm trừng phạt, chém đầu những kẻ tham nhũng lớn, hiện có 4 vị trong bộ chính trị đều muốn có quyền nắm chắc trong tay chiếc cán kiếm để tỏ rõ vị trí, quyền uy vững chắc của mình, đồng thời che chở cho phe cánh của mình.

Trước hết là tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Ông Trọng viện lý do là đảng CS là thế lực lãnh đạo được Hiến pháp công nhận, lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện, thường xuyên đất nước, nên bộ chính trị trung ương đảng nắm chắc Ban chỉ đạo PCTN là lẽ đương nhiên, do đó tổng bí thư đứng đầu bộ chính trị làm Trưởng ban chỉ đạo là điều tự nhiên và tất yếu. Ông Trọng còn dựa vào ưu thế là không bị mất uy tín vì tham nhũng, không bị tai tiếng gì nặng nề về mặt này.

Hai là ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang cũng lăm le nuôi tham vọng cầm cán thanh kiếm PCTN, ông ráo riết vận động nâng cao thêm quyền hạn chủ tịch nước trên các lĩnh vực An ninh, Quốc phòng, Ngoại giao, tuy hiên thế của ông còn yếu, chân tay bộ hạ lưa thưa, uy tín cũng thấp, đành phải kết liên minh với ông Trọng, tuy kẻ Nam, người Bắc.

Ba là ông chủ tịch quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, Ông đang ráo riết huy động ủy ban tư pháp và ban thường vụ của Quốc hội đưa ra ý kiến là việc quy định ai có quyền là trưởng ban chỉ đạo PCTN phải được bàn cãi kỹ trong một phiên họp toàn thể của quốc hội vào cuối năm, nếu cần phải thông qua thành Luật, hoặc quốc hội phải sửa đổi Luật PCTN hiện hành, hoặc phải bổ xung Luật về chức năng của chính phủ, của viện kiểm sát tối cao, toà án nhân dân tối cao...


Thứ tư, nhưng lại là nhân vật năng động nhất, là thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, đang ráo riết tìm cách nắm chặt cán thanh kiếm PCTN trong tay mình, như trong suốt 6 năm qua, với cái lý là thủ tướng đứng đầu chính phủ có đầy đủ quyền hành PCTN có hiệu quả, có trong tay quân đội, bộ công an, bộ tư pháp…không cần thay đổi gì cả.

Thủ tướng và chủ tịch quốc hội đang gắn bó chặt chẽ nhằm chí ít cũng là trì hoãn việc thanh kiếm rơi vào tay tổng bí thư được chủ tịch nước ủng hộ.

Sau cuộc họp của ủy ban tư pháp và của ban thường vụ quốc hội ngày 18/9 vừa qua, do chưa đạt được thống nhất ý kiến, nên 3 phương án khác nhau về vai trò quyền hạn của trưởng ban chỉ đạo về PCTN sẽ được đưa ra trình quốc hội trong phiên họp cuối năm.

Phương án 1 là giao cho tổng bí thư đảng chủ trì Ban chỉ đạo về PCTN, ban nội chính trung ương đảng sẽ là cơ quan thường trực của ban chỉ đạo ấy. Để thực hiện việc này quốc hội cần bổ sung Luật về PCTN, xác định rõ trách nhiệm của chính phủ, của viện Kiểm sát nhân dân tối cao, của Toà án nhân dân tối cao và các cơ quan nhà nước khác trong mối quan hệ phụ thuộc dưới quyền Trưởng ban chỉ đạo về PCTN.

Phương án 2 là gần như để như trước, chính phủ chịu trách nhiệm điều hành việc PCTN, tổng bí thư và bộ chính trị tăng cường chỉ đạo, đôn đốc, vì thủ tướng cũng đã ở trong bộ chính trị rồi. Cần bổ sung một số điều khoản của Luật PCTN, như việc kê khai tài sản cán bộ những cấp nào, có kê khai tài sản của vợ, con, cháu ruột, anh, chị em ruột không ? việc không được di chuyển cán bộ đang bị cáo tội tham nhũng; ở các cấp tỉnh thành, huyện, ngành, ban chỉ đạo PCTN do người cầm đầu đảng bộ hay cầm đầu chính quyền làm trưởng ban.

Phương án 3, rất đơn giản, tổng bí thư nắm quyền trưởng ban chỉ đạo về PCTN, tất cả mọi sự liên quan đều do bộ máy đảng giải quyết, dựa vào điều 4 của hiến pháp.

Việc ai cầm chuôi cán của thanh kiếm như vậy là còn treo lại cho đến cuối năm để cho 500 ông bà nghị tha hồ thảo luận, với chính kiến có vẻ phân tán, khó đạt đồng thuận, trong khi đó 2 phe nhóm chính là phe nhóm 2 ông Trọng + Sang đối đầu dai dẳng với phe nhóm 2 ông Dũng + Hùng, cặp tổng bí thư cùng chủ tịch nước chọi lại cặp thủ tướng cùng chủ tịch quốc hội.

Nhóm Trọng + Sang dựa vào quyền uy của đảng, nhóm Dũng + Hùng dựa vào ưu thế của chính quyền và của đồng tiền. Chưa có bên nào vượt trội hẳn nên có thể dễ thỏa hiệp với nhau để cùng tồn tại và cùng ăn chia, 2 bên cùng thắng, kiểu win-win.

Cả 2 nhóm trong thời kỳ còn chưa phân định rõ ràng đều tự nhận mình có quyền nắm kiếm đằng chuôi để trừng phạt tay chân của nhóm đối lập, do đó diễn ra chuyện cả 2 nhóm đều bị thương vong.

Sự chia rẽ trong chính phủ và trong quốc hội cũng như trong trung ương đảng cũng diễn ra chưa từng có và ngay trong từng bộ như bộ công an, bộ quốc phòng cũng diễn ra sự phân hóa. Điều này thể hiện rõ khi lấy ý kiến các bộ trưởng về chuyện ai nên làm Trưởng ban chỉ đạo PCTN, vì các bộ trưởng phần lớn cũng là ủy viên trung ương đảng.

Bi kịch tranh dành thanh bảo kiếm để chém đầu kẻ tham nhũng nằm ở chỗ cả 2 phía đều tham quyền lực, tham tiền bạc như nhau, do đó chỉ làm đầu đề cho những chuyện đàm tiếu mỉa mai trong dân gian.

Bùi Tín

Blog Bùi Tín / VOA

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Sự nghiệp chính trị của đại đế Nã-Phá-Luân chẳng liên hệ gì nhiều đến Trung Quốc nên không biết tại sao ông nổi hứng tuyên bố một câu bất hủ mà giờ này có giá trị của một lời tiên tri “Hãy để Trung Hoa ngủ yên bởi vì khi tỉnh giấc nó sẽ làm rung chuyển thế giới.” Vào tháng 03/1978 có một sự kiện ít được biết đến nhưng bắt đầu lay thức gã khổng lồ Trung Quốc khi một hợp tác xã nông nghiệp ở Phúc Kiến xin phép được giữ lại phần sản xuất vượt chỉ tiêu để khuyến khích nông dân hăng hái làm việc. Đây là giai đoạn trước Đổi Mới nên viên thư ký đảng bộ của hợp tác xã bị phê bình kiểm điểm. Chỉ 8 tháng sau đó vào cuối năm 1978 Đặng Tiểu Bình tuyên bố cải tổ và mở cửa nền kinh tế. Đề nghị nói trên của hợp tác xã được mang ra thử nghiệm với kết quả sáng chói nên viên thư ký đảng được ban khen.
Sau 10 năm ra sức Xây dựng, chỉnh đốn hàng ngũ để bảo vệ đảng không tan, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn thừa nhận: ”Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi một cách căn bản, thậm chí có mặt còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường.”
Nếu mối quan hệ Trung Quốc-Hoa Kỳ là một ván bài, thì người Mỹ sẽ nhận ra rằng họ đã được một lá bài tốt và tránh khuất phục trước nỗi sợ hãi hay niềm tin vào sự suy tàn của Hoa Kỳ. Nhưng ngay cả một lá bài tốt cũng có thể thua, nếu chơi tệ. Khi chính quyền của Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden thực hiện chiến lược cạnh tranh đại cường với Trung Quốc, các nhà phân tích tìm các phép ẩn dụ trong lịch sử để giải thích tình trạng cạnh tranh ngày càng sâu sắc. Nhưng trong khi nhiều người dựa vào sự khởi đầu của Chiến tranh Lạnh, thì một ẩn dụ lịch sử đáng lo ngại hơn là sự bắt đầu của Thế chiến thứ nhất. Năm 1914, tất cả các cường quốc đều mong rằng cuộc chiến Balkan lần thứ ba là ngắn ngủi. Thay vào đó, như nhà sử học người Anh Christopher Clark đã chỉ ra rằng, các cường quốc bị mộng du bước vào một trận đại chiến kéo dài bốn năm, phá hủy bốn đế chế và giết chết hàng triệu người.
“Căn bản đời sống của chúng ta là đi tìm sự hạnh phúc và tránh né sự khổ đau, tuy nhiên điều tốt nhất mà ta có thể làm cho chính bản thân chúng ta và cho cả hành tinh này là lật ngược lại toàn bộ suy nghĩ ấy. Pema Chodron đã chỉ cho chúng ta thấy mặt cấp tiến của đạo Phật.”
Năm 1964, anh Phạm Công Thiện được mời vào Sài Gòn để dạy triết Tây tại Viện cao đẳng Phật học vừa được mở tại chùa Pháp Hội (tiền thân của Viện Đại học Vạn Hạnh sau này), tôi được anh cho đi theo. Tôi nhớ anh đã dẫn tôi đến thăm Bùi Giáng vào một buổi chiều, trong một căn nhà ở hẻm Trương Minh Giảng, căn nhà rất ẩm thấp, chật hẹp, gần như không có chỗ cho khách ngồi.
Cố nhớ kỹ lại, tôi vẫn không nghĩ ra là tôi đã gặp thầy Phước An lần đầu vào dịp nào (dĩ nhiên là ở Vạn Hạnh, trong năm 1972, nhưng trong hoàn cảnh nào?). Chỉ nhớ rằng quen nhiều và thân với thầy lắm. Phòng 317 Nội Xá Vạn Hạnh là phòng ở của quý thầy trẻ, là những người tôi rất thân, và đây là một phòng mà tôi có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Ba bà Mai kể trên thuộc hai thế hệ. Cả ba đều đã trải qua một kiếp nhân sinh mà “phẩm giá” người dân bị chà đạp một cách rất tự nhiên.” Nếu may mắn mà “CNXH có thể hoàn thiện ở Việt Nam” vào cuối thế kỷ này, như kỳ vọng của ông TBT Nguyễn Phú Trọng, chả hiểu sẽ cần thêm bao nhiêu bà Mai phải (tiếp tục) sống “với tâm thức khốn cùng” như thế nữa?
Và bây giờ, tất cả chỉ còn là kỷ niệm! Hôm nay, tôi xin viết những dòng chữ này để chia sẻ cùng quý vị khán thính giả và anh chị em nghệ sĩ, hầu tưởng nhớ đến người con gái Pleiku “mà đỏ, môi hồng” tên là Phi Nhung, một ca sĩ với tấm lòng nhân hậu dành cho tha nhân, cho cuộc đời và cho quê hương, đất nước.
Không biết trăm, ngàn năm nữa, nhân loại còn có cơ may gặp lại một thiên tài như Albert Einstein? Cụ là bậc thần thánh trong ngành Vật lý học, ngàn năm một thủa giáng trần để nâng cao tầm hiểu biết của con người lên một tầng cao chót vót. Vậy mà kẻ phàm phu này, có một thời gian dài, cứ nghi ông cụ vì vô tình, hoặc đãng trí, đã tỏ ra thiếu tinh thần trách nhiệm. Trách nhiệm với chính một sản phẩm của mình, với những ai tin dùng nó. Sau khi lập thuyết Tương Đối Đặc Biệt (TĐĐB), Einstein đã có nhiều cơ hội để thấy những chỗ bất ổn, sai lầm nghiêm trọng, khiến thuyết không thể sống sót.
Nhằm đạt mục tiêu giáo dục chất lượng cho tất cả mọi đối tượng, cần phát triển tầm nhìn và mở rộng các mục tiêu giáo dục, tạo điều kiện thuận lợi cho những phương pháp tiếp cận toàn diện, tái cấu trúc nội dung giáo dục và xây dựng năng lực quốc gia trong việc phát triển các năng lực chính cần có của người học, thông qua đổi mới chương trình giảng dạy dựa trên tri thức mới của thế kỷ 21.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.