Hôm nay,  

Hội Nghị 6 Đã Thắt Cổ Đảng CSVN

19/10/201200:00:00(Xem: 10685)
Ban Chấp hành Trung ương đảng Cộng sản Việt Nam Khóa XI đã tự tay thắt cổ đảng sau 15 ngày họp của Hội nghị Trung ương 6 kết thúc ngày 15/10/2012. Đây là hành động thô bạo và nhục nhã nhất trong lịch sử đảng sau khi lãnh đạo nuốt lời hứa với dân và với chính mình.

Tại sao vậy?

Lý do: Bộ Chính trị, theo lời Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng “đã thống nhất 100% đề nghị Ban Chấp hành Trung ương cho được nhận một hình thức kỷ luật và xem xét kỷ luật đối với một đồng chí Uỷ viên Bộ Chính trị”, nhưng Ban Chấp hành Trung ương, sau 5 ngày dành riêng thảo luận và lần đầu tiên tại Hội nghị, đã chất vấn Bộ Chính trị về kết qủa kiểm điểm lại nói rằng: “ Về việc đề nghị xem xét kỷ luật, Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận rất kỹ, cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị; và yêu cầu Bộ Chính trị có biện pháp tích cực khắc phục, sửa chữa khuyết điểm; không để các thế lực thù địch xuyên tạc, chống phá.”

Cả Nguyễn Phú Trọng và Ban Chấp hành Trung ương gồm 200 Ủy viên (175 chính thức và 25 dự khuyết) đã không cho dân biết 6 điều quan trọng:

1. Bộ Chính trị 14 người đã “phạm tội” gì để phải tự ý xin chịu kỷ luật? Tại sao phải giấu dân những khuyết điểm của mình?

2. Ai là người trong số Ủy viên Bộ Chính trị đã bị đề nghị kỷ luật và người này đã có những lỗi lầm nghiệm trọng như thế nào đối với dân, với nước và với đảng?

3. Căn cứ vào Điều khỏan nào của Điều lệ Đảng mà Ban Chấp hành Trung ương đã cho phép mình không thi hành kỷ luật với Bộ Chính trị và Ủy viên bị yêu cầu nhận kỷ luật, dù có lời xin của tập thể chính Bộ Chính, kể cả Ủy viên bị đề nghị kỷ luật ?

4. Quyết định quan trọng này của Ban Chấp Hành Trung ương là kết qủa của cuộc bỏ phiếu kín hay công khai bởi 200 Ủy viên ?

5. Nếu bỏ phiếu kín, tại sao? Nếu công khai, sợ gì mà không công bố cho tòan dân biết?

6. Tại sao khi “khắc phục, sửa chữa khuyết điểm” của mình mà lại sợ bị “các thế lực thù địch xuyên tạc, chống phá.”? Chẳng lẽ những “thế lực” này muốn cướp lấy “khuyết điểm” từ tay Bộ Chính trị và Ủy viên bị đề nghị chịu hình phạt để đạt cờ chiến thắng, hay Ban Chấp hành Trung ương đã ngụy biện để bao che cho Bộ Chính trị và Ủy viên “xấu nết” kia ?

7. Thắc mắc không hiểu nổi hành động “tha tội” tréo cẳng ngỗng của Ban Chấp hành Trung ương, cơ quan quyền lực cao nhất của nhà nước CSVN, giống như một tên sát nhân ra trước tòa án thành khẩn xin đền tội mà quan tòa lại tha bổng hắn, dù biết chắc hắn có tội 100% !

8. Vậy công tố viên, bồi thẩm đòan, luật sự bào chữa và người tham dự phiên tòa bao gồm thân nhân của tên sát nhân và gia đình của nạn nhân sẽ nghĩ gì về hành động của viên quan tòa ?

9. Không thắc mắc, kẻ sát nhân và gia đình hắn sẽ òa lên khóc vì vui mừng. Ngược lại mọi người khác, kể cả luật sư bào chữa sẽ sững sờ, kinh ngạc và coi viên quan tòa là người điên !

10. Tại sao vậy? Bởi vì theo khỏan 3 (Chương VIII) nói về “Khen thưởng và kỷ luật” thì : “Ban Chấp hành Trung ương quyết định các hình thức kỷ luật đảng viên, kể cả Uỷ viên Ban Chấp hành Trung ương, Uỷ viên Ban Bí thư, Uỷ viên Bộ Chính trị.

Bộ Chính trị, Ban Bí thư quyết định các hình thức kỷ luật đảng viên, kể cả đảng viên là cán bộ thuộc diện Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý; khiển trách, cảnh cáo Uỷ viên Ban Chấp hành Trung ương vi phạm phẩm chất chính trị, tư tưởng, đạo đức, lối sống, sinh hoạt đảng, thực hiện nhiệm vụ đảng viên.”

Khi đã vi phạm điều này thì Điều lệ đã quy định: “Đối với đảng viên chính thức: khiển trách, cảnh cáo, cách chức, khai trừ.”

Như vậy, tại sao Ban Chấp hành Trung ương lại “tha trào” cho Bộ Chính trị, dù Nguyễn Phú Trọng đã nhìn nhận trong Diễn văn Bế mạc ngày 15/10/2012 rằng : “ Bộ Chính trị, Ban Bí thư từ nhiều khoá nay có một số khuyết điểm lớn, đặc biệt là chưa ngăn chặn và khắc phục được tình trạng tham nhũng, tiêu cực trong một bộ phận cán bộ, đảng viên. Việc một số cán bộ cao cấp (cả đương chức và nguyên chức) có lúc, có việc còn biểu hiện chưa gương mẫu về đạo đức, lối sống của bản thân và gia đình, nói không đi đôi với làm, đã làm ảnh hưởng lớn đến uy tín của các cơ quan lãnh đạo Đảng, Nhà nước và bản thân các đồng chí đó. Chưa tập trung chỉ đạo làm rõ, đánh giá đầy đủ thực chất tình hình để kịp thời có biện pháp kiên quyết khắc phục một số tiêu cực (như chạy chức, chạy quyền, chạy tội...) và một số trường hợp phân công, đề bạt cán bộ chưa chính xác, chưa được dư luận đồng tình. Trong việc chỉ đạo tổ chức thực hiện các nghị quyết và kết luận của Trung ương, nhất là về doanh nghiệp nhà nước, còn lúng túng, buông lỏng; kiểm tra, giám sát không chặt chẽ, dẫn đến một số tập đoàn kinh tế nhà nước, tổng công ty nhà nước (điển hình là Vinashin, Vinalines) hoạt động kém hiệu quả, có nhiều sai phạm, gây tổn thất lớn, để lại hậu quả hết sức nghiêm trọng. Một số hạn chế, khuyết điểm, chưa được làm rõ thực chất, mức độ, địa chỉ cụ thể, ai phải chịu trách nhiệm, như tình trạng chạy chức, chạy quyền, lợi ích nhóm…”

HOAN NGHÊNH-HÒA CẢ LÀNG

Những điều được gọi là “khuyết điểm lớn” của lãnh đạo Bộ Chính trị, chủ chốt là 4 người Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng; Chụ tịch Nước Trương Tấn Sang; Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng và Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng không mới vì đã có từ lâu, nhưng chưa bao giờ có quyết tâm làm dứt điểm như sau khi đảng đưa ra Nghị quyết 4 về “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay” chấp thuận ngày 31/12/2011.

Để thực hiện, đảng phát động chiến dịch học tập để kiểm điểm, tự phê bình và phê bình trong nội bộ từ cấp cao xuống cấp thấp và từ Trung ương xuống địa phương.

Và để làm gương, Bộ Chính trị và Ban Bí thư Trung ương đã thực hiện cuộc kiểm điểm mà theo báo cáo của Nguyễn Phú Trọng thì: “Sau hơn 2 tháng chuẩn bị, Bộ Chính trị, Ban Bí thư đã dành 21 ngày, chia làm 4 đợt (trong 3 tháng) để kiểm điểm tự phê bình và phê bình, coi đây là đợt sinh hoạt chính trị đặc biệt quan trọng vì sự trong sạch, vững mạnh của Đảng; của Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư. Từng thành viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư đã quán triệt sâu sắc tư tưởng chỉ đạo là giữ đúng nguyên tắc, có tình đoàn kết, thương yêu đồng chí; vừa có lý, có tình, vừa phải xử lý nghiêm minh những trường hợp có khuyết điểm, vi phạm, theo phương châm "trị bệnh cứu người", giúp nhau cùng tiến bộ. Nội dung kiểm điểm đã bám sát vào các nội dung, yêu cầu của Nghị quyết Trung ương 4. Các vấn đề nổi cộm, bức xúc đều được đặt ra, phân tích, mổ xẻ và rút ra những bài học sâu sắc. Không khí thảo luận, góp ý, tự phê bình và phê bình dân chủ, thẳng thắn, xây dựng, chân thành.”


Cái phương châm được gọi là “trị bệnh cứu người giúp nhau cùng tiến bộ” của Bộ Chính trị do Trọng cầm đầu có gì là “đóng cửa bảo nhau, năn nỉ ỉ oi , coi quyền lợi của đồng chí hơn dồng bào” hay không mà dân, chủ nhân của đất nước và là người trả tiền lương cho đảng không được biết ?

Thế rồi cả nước được Trọng vuốt ve bằng lời hứa : “ Các đồng chí Bộ Chính trị, Ban Bí thư đều hết sức thấm thía, day dứt trước những thiếu sót, khuyết điểm, tự nhận thấy phải nghiêm khắc với mình hơn, không ngừng học tập, rèn luyện để nâng cao trình độ hiểu biết, đổi mới lề lối làm việc; gương mẫu giữ gìn đạo đức, lối sống; đoàn kết, gắn bó hơn trong Bộ Chính trị, Ban Bí thư, hoàn thành tốt chức trách, nhiệm vụ được giao. Và trên thực tế, nhiều đồng chí đã tự giác xem xét, nhìn lại mình, bước đầu có tự sửa chữa khuyết điểm, tự điều chỉnh một số hành vi trong công tác và cuộc sống hằng ngày của mình, của gia đình, vợ con và người thân.”

Khi nghe đến đây thì không biết có ai trong số 200 Ủy viên đã sụt sùi nhỏ lệ theo Trọng chưa nhưng chỉ thấy Trọng bảo: “Ban Chấp hành Trung ương hoan nghênh, đánh giá rất cao sự nghiêm túc, gương mẫu và cầu thị của Bộ Chính trị, Ban Bí thư trong kiểm điểm tự phê bình và phê bình đợt này cũng như sự quyết tâm, nỗ lực lớn trong lãnh đạo, chỉ đạo việc triển khai thực hiện Nghị quyết Trung ương 4; nhất trí cao với Báo cáo của Bộ Chính trị, đồng thời đóng góp nhiều ý kiến phê bình rất thẳng thắn, sâu sắc. Kinh nghiệm lịch sử Đảng ta cho thấy, một khi Đảng tự nhận ra sai lầm, khuyết điểm và tự nghiêm khắc, quyết tâm khắc phục, sửa chữa thì sức mạnh của Đảng càng được nâng lên; nhân dân càng tin yêu và ủng hộ Đảng.

Trong bối cảnh đầy khó khăn, thách thức hiện nay, điều đó càng hết sức cần thiết. Đó cũng chính là một bài học sâu sắc, một nhân tố quan trọng bảo đảm cho sự vững mạnh của Đảng, bảo đảm sự ổn định chính trị và sự phát triển bền vững của đất nước .”

À thì ra chỉ vì muốn “bảo đảm cho sự vững mạnh của Đảng” nên phải “bảo đảm sự ổn định chính trị”cho cái Ban Chấp hành Trung ương được tiếp tục ngồi yên, không ai mất chức mất quyền thì mọi người được vui cửa vui nhà và an cư lạc nghiệp nên đã không dám “kỷ luật ai”, kể cả Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Ủy viên Bộ Chính trị bị Bộ Chính trị yêu cầu kỷ luật nhưng không dám nói tên để “bảo vệ danh dự cho nhau”?

Nhưng còn dân thì sao ? Họ đã biết cả rồi vì vải thưa làm sao che được mắt thánh với những khuyết tật bất lực và bất tài rõ như ban ngày của Nguyễn Tấn Dũng trong lĩnh vực bài trừ tham nhũng, điều hành kinh tế, tài chính, ngân hàng, doanh nghiệp hoặc vây bè, kết cánh và bất lực trước sự bành trướng và thao túng của các “nhóm lợi ích”.

Hơn nữa nhân dân cũng là những nạn nân trực tiếp của tham nhũng, lãng phí; của bất công cường hào ác bá đất đai; của những khuyết tật của đảng; của “một bộ phận không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy đồi đạo đức coi dân như rơm rác, giết người như ngóe trong trại giam; bắt người không cần lệnh của tòa án hay lý do chính đáng thì cứ phải tiếp tục cong lưng lao động nuôi đảng, nhà nước, quân đội, công an và nhất là đám quan tham; bọn cường quyền và trả nợ cho những tập đòan kinh tế, doanh nghiệp nhà nước đã làm ăn thua lỗ hàng triệu ngàn tỷ bạc từ bao nhiêu năm qua như đảng đã nhìn nhận ở Vinashin và Vinalines thì cứ phải cắn răng sống kiếp nô lệ à?

Như thế thì có gía trị gì khi Ban Chấp hành Trung ương cũng chịu khó “muối mặt” đấm ngực ăn năn trước dân như lời Nguyễn Phú Trọng nói nghẹn ngào trong diễn văn bế mạc Hội nghị 6 rằng: "Bộ Chính trị, Ban Bí thư đã nghiêm túc tự phê bình và thành thật nhận lỗi trước Ban Chấp hành Trung ương về những yếu kém, tồn tại trong công tác xây dựng Đảng, những suy thoái, tiêu cực trong đội ngũ cán bộ, đảng viên như Nghị quyết Trung ương 4 đã nêu."

Trọng còn tỏ thiện chí làm công qủa khi nói: “"Mặc dù nhiều khuyết điểm, hạn chế có từ các khoá trước, nhưng với trách nhiệm chính trị của cơ quan lãnh đạo hiện nay, Bộ Chính trị và từng Uỷ viên Bộ Chính trị tự nhận thấy sâu sắc trách nhiệm chính trị của mình trước những khuyết điểm, hạn chế đó."

Ban Chấp hành Trung ương cũng tự kiểm điểm và nhận phần trách nhiệm của mình trong việc để xảy ra và chưa ngăn chặn được những khuyết điểm, yếu kém trong thời gian qua. Ban Chấp hành Trung ương xin nghiêm túc tự phê bình và thành thật nhận lỗi trước toàn Đảng, toàn dân, và sẽ cố gắng làm hết sức mình để từng bước khắc phục.”

Cái điệp khúc xin lỗi dân của đảng mỗi khi thất bại hoặc làm hỏng một kế họach hay chính sách sai đã gây tai họa cho dân không mới trong lịch sử đảng.

Có mới chăng là tới Thế kỷ 21 khi con người Việt Nam đã biết nhìn ra cái sai, cái đúng của thời điện toán và hội nhập tòan cầu mà đảng thì cứ còn coi dân như lớp cừu ngoan bảo sao nghe vậy như khi nhân dân miền Bắc bị đảng đánh lừa vào miền Nam gieo rắc chiến tranh thì có ai nín cười được không ?

Nhưng có điều bất ngờ là trong cuộc tiếp xúc cử tri ở Sài Gòn hôm thứ Tư 17/10, hai ngày sau kết thúc Hội nghị 6, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã hé lộ tại sao đã có quyết định không kỷ luật một ủy viên Bộ chính trị, mà Sang nói là đồng chí X.

Đài Truyền hình Trung ương VTV1 tường thuật lời Sang với các cử tri: “Cả Trung ương không ai phản đối [về] cái khuyết điểm của Bộ chính trị và cá nhân đồng chí đó. Không ai phản đối. Chúng tôi theo dõi trong suốt thời gian Hội nghị không ai phản đối cả…”.

“…Chỉ có cân nhắc tình hình hiện nay, cân nhắc lợi hại thì quyết nghị là không thi hành kỷ luật. Như vậy không có nghĩa là Bộ Chính trị không có lỗi, không phải là cá nhân đồng chí X không có lỗi.”

Lạ chưa? Chỉ có những “con người gỗ” mới vô cảm và bất động như lời Sang nói.

Như vậy ta nên coi 200 mạng người của Ban Chấp Hành Trung ương đảng CSVN Khoá XI là những “sinh vật” tuy có cái đầu, có trái tim, có lá phổi, có mắt, có tai nhưng “vô tri vô giác” hay có mồm ăn mà không có mồm nói để đang tâm thắt ổ đảng như thế ?

Phạm Trần
(10/012)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Texas, mùa thu 2025 – trên khuôn viên đại học giữa vùng đất vốn tự hào là “trái tim bảo thủ của nước Mỹ”, thay vì nghe tiếng lá thu rơi, người ta lại nghe tiếng giày đinh vang vọng, bước chân của bóng ma McCarthyism quay về - phiên bản thế kỷ 21 - trở lại giảng đường với tốc độ và sự kinh dị của thời đại kỹ thuật số. Ngày 9 tháng 9, trên bục giảng của trường Texas A&M University, giáo sư Melissa McCoul trong giờ văn học thiếu nhi, dùng hình một con kỳ lân tím để nói với sinh viên rằng bản sắc con người không chỉ có hai nửa nam–nữ. Một sinh viên giơ tay hỏi: “Điều này có hợp pháp không?” và viện dẫn sắc lệnh mà Tổng thống Donald Trump ký hồi tháng Giêng, tuyên bố chỉ có hai giới tính sinh học. Bà McCoul đáp bằng lý lẽ, không viện dẫn chính trị. Nhưng một chiếc điện thoại trong lớp đã ngầm quay lại hình ảnh. Và chỉ ít lâu sau, cả nước đều xem đoạn clip ấy – không phải để học, mà để phán xét.
Trong bối cảnh toàn cầu hóa và chuyển đổi thể chế, phương Tây và Việt Nam đang phải đối diện trước những thách thức nghiêm trọng về cải cách chính sách để cho phù hợp với nhu cầu của thời đại mới, nhất là vai trò của pháp luật. Pháp luật là nền tảng thiết yếu cho sự vận hành ổn định và công bằng của xã hội. Là hệ thống quy phạm điều chỉnh hành vi con người, pháp luật không chỉ bảo vệ quyền lợi cá nhân và tập thể mà còn thúc đẩy sự phát triển bền vững. Trong xã hội hiện đại, vai trò của pháp luật được thể hiện rõ nét qua các lĩnh vực như bảo vệ an ninh quốc phòng, duy trì trật tự xã hội, bảo đảm quyền tự do cá nhân, phát triển phúc lợi xã hội, và thúc đẩy tinh thần hợp tác cũng như hội nhập.
Ngày 30 tháng 9 năm 2025, tại căn cứ Thủy Quân Lục Chiến ở Quantico, Virginia, Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth bước lên sân khấu trước hàng trăm tướng và đô đốc được triệu tập từ khắp nơi trên thế giới. Ông tuyên bố sẽ “cải tổ văn hóa quân đội” bằng mười chỉ thị mới, nhằm quét sạch cái mà ông gọi là “rác rưởi thức tỉnh” và khôi phục “tinh thần chiến binh”. Cụm từ ấy – nửa ca tụng bạo lực, nửa tán dương cơ bắp – nay đã trở thành thương hiệu chính trị của Hegseth. Trong cuốn Cuộc Chiến Chống Lại Những Chiến Binh (2024), ông cho rằng việc phụ nữ được đưa vào các vai trò chiến đấu đã “làm cạn kiệt” tinh thần này, khiến quân đội Hoa Kỳ “ít sát thương hơn.” Nghe qua, người ta tưởng quân đội chỉ tồn tại để đong máu đếm xác.
Ông bà xưa đã nói, nắm thì “nắm kẻ có tóc ai nắm kẻ trọc đầu.” Cách nói dân gian này rất cụ thể và dễ hình dung, người có tóc thì dễ bị nắm, bị túm, còn người trọc đầu thì không thể nắm được. Mang câu nói này vào chính trường Mỹ hiện tại, quả là khôi hài, nhưng không kém màu bi kịch. Nó phản ánh một sự thật trần trụi và không thể tránh khỏi: Quyền lực, chính sách, sắc lệnh hành pháp, các cuộc chiến pháp lý và ‘tuổi thọ’ chính trị của người đứng đầu nhánh hành pháp đang phụ thuộc vào sự phục tùng của các nhà lãnh đạo và những tài phiệt. Họ là ai? Họ là một mạng lưới của các quan chức, nhà lập pháp, giám đốc điều hành truyền thông, nhà tài trợ…, những người đã chọn chọ họ một thế đứng, xuôi theo những gì tổng thống muốn.
Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ đang đánh một đòn nguy hiểm: huy động các văn phòng công tố đi điều tra mạng lưới từ thiện Open Society Foundations của gia đình Soros, một quỹ từ thiện quốc tế, nổi tiếng với việc tài trợ cho các dự án dân chủ, giáo dục và nhân quyền trên khắp thế giới. Danh sách cáo buộc nghe cứ như “vật lạ”: từ đốt phá đến tài trợ khủng bố. Open Society Foundations lập tức phản đối, khẳng định mình hoạt động hợp pháp, và nhắc lại điều mà bất cứ người tỉnh táo nào cũng hiểu: khi chính quyền có thể tùy tiện lấy một nhóm dân sự làm vật tế, thì quyền của mọi nhóm khác cũng chẳng còn gì bảo đảm.
Trong nhiều thập niên qua, giải pháp hai nhà nước luôn được xem là phương án khả thi nhằm mang lại hòa bình cho khu vực Trung Đông. Tuy nhiên, tiến trình này vẫn chưa đạt được kết quả cụ thể. Gần đây, cuộc tranh luận về việc công nhận nhà nước Palestine đang có những chuyển biến mới khi Pháp và Ả Rập Xê Út tổ chức một hội nghị quốc tế tại New York, ngay trước thềm Đại hội thường niên của Liên Hiệp Quốc.
Hôm Thứ Sáu 26/9, Tổng Biên Tập JEFFREY GOLDBERG của tạp chí The Atlantic gửi ra tuyên bố phản đối lệnh của Ngũ Giác Đài về việc áp đặt, kiểm duyệt báo chí. Tuyên bố ghi rõ: “Về cơ bản, The Atlantic phản đối những hạn chế mà Ngũ Giác Đài đang cố gắng áp đặt đối với các nhà báo đưa tin về vấn đề quốc phòng và an ninh quốc gia. Những yêu cầu này vi phạm quyền Tu Chính Án Thứ Nhất của chúng ta, và quyền của người Mỹ muốn biết hình thức khai triển nguồn lực và nhân sự vốn do tiền thuế của người dân tài trợ. Những quy định này cũng phá vỡ các thông lệ lâu đời - dưới thời tổng thống của cả hai đảng, trong suốt thời kỳ chiến tranh và khủng hoảng quốc gia - vốn cho phép các phóng viên Ngũ Giác Đài thực hiện công việc của mình mà không bị can thiệp chính trị.” The Atlantic đăng tuyên bố này trên trang mạng xã hội chính thức của tạp chí.
Chuyện phải, trái ở đây không hẳn là chuyện đúng, sai mà đúng ra là chuyện bên phải (khuynh hữu hay thiên hữu) và bên trái (khuynh tả hay thiên tả) trong chính trị Mỹ. Tất nhiên, trên đời này mọi chuyện đều có hai mặt của nó. Trong chính trị cũng thế, đã có cánh phải thì ắt có cánh trái, vì đó không những là bản chất tương đối của mọi sự mọi vật mà còn là hiện tượng phải có trong một nền dân chủ. Tuy nhiên, nền chính trị Mỹ trong những năm gần đây đã bị phân cực và phân hóa trầm trọng. Thể chế dân chủ kiểu mẫu của Mỹ xưa nay đương nhiên chấp nhận sự khác biệt vì đó là một trong những yếu tính ắt có của một nền dân chủ thật sự. Nhưng đẩy sự khác biệt của mình đến mức cực đoan và biến sự khác biệt của người khác thành kẻ thù bất dung thì là hiện tượng biến dạng nguy hiểm báo hiệu sự sụp đổ của nền dân chủ. Nước Mỹ trong những năm gần đây đã chứng kiến nhiều hiện tượng cực đoan như thế.
Với sự tham gia của khoảng 100.000 binh sĩ, cuộc diễn tập quân sự Nga-Belarus mang tên “Zapad 2025” đang được khối NATO theo dõi chặt chẽ và các quốc gia phía đông của liên minh cực kỳ lo ngại, đặc biệt nhất là sau khi các máy bay không người lái của Nga xuất hiện trên bầu trời Ba Lan. Cuộc tập trận này vẫn diễn ra theo chu kỳ bốn năm một lần, nhưng lần này, chính giới và công luận xem đây là phép thử đối với khả năng phản ứng của NATO trong bối cảnh địa chính trị mới. Để đối phó, NATO và Ukraine đang tăng cường các biện pháp an ninh, khi nguy cơ chiến tranh được đánh giá là ngày càng leo thang. Kinh nghiệm từ năm 2022 cho thấy Nga đã tiến hành các cuộc tập trận trước khi mở cuộc tấn công vào Ukraine. Câu hỏi đặt ra là liệu lịch sử có lặp lại không và tình hình hiện nay nghiêm trọng đến mức nào?
Khi chính phủ liên bang đe dọa cắt hàng tỷ đô la tài trợ nghiên cứu cho Harvard, đó không chỉ là một quyết định ngân sách. Đó là một phép thử cho chính nền tảng dân chủ: liệu chính quyền có thể dùng sức mạnh tài chính để định đoạt tư tưởng hay không. Tòa án liên bang vừa trả lời dứt khoát: không.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.