Hôm nay,  

Trọng Thủy, Mỵ Châu

22/11/201200:00:00(Xem: 9916)
(Lời tâm tình: “Trang Sử Việt” chỉ khái quát các Nhân vật lịch sử, không đi sâu từng Nhân vật. Cuối mỗi bài viết, phần “Thiết nghĩ” nếu có là góp ý của tác giả, không ngoài mục đích làm sáng tỏ thêm về nội dung của đề tài đã biên soạn. Xin bạn đọc đừng xem đấy là điều căn bản, “Thiết nghĩ” chỉ là ý kiến riêng rẽ của tác giả mà thôi. Nguyễn Lộc Yên)

Triệu Đà đem quân đánh Âu Lạc bị thất bại, bèn xin cầu hòa và xin làm thông gia, đưa con trai là Trọng Thủy cầu hôn với Mỵ Châu là con gái của An Dương Vương.

Tương truyền rằng: An Dương Vương có một nỏ thần do thần Kim Quy tặng, khi có giặc đem ra bắn thì quân giặc sẽ bị tan tành.

Một hôm Trọng Thủy dò dẫm, hỏi Mỵ Châu: “Nàng ơi! Vì sao nước Âu lạc, không ai đánh thắng được?” Mỵ Châu chân tình, âu yếm thỏ thẻ: “Chàng ơi! Nhìn kìa, Cổ Loa có thành cao, hào sâu và có nỏ thần, nên không ai đánh thắng được.” Trọng Thủy lừa dịp làm một nỏ thần giả, giống như thật, để đánh tráo lấy nỏ thần thật. Quỉ kế thi hành xong, Trọng Thủy về cho cha biết rõ tình hình thành Cổ Loa.

Năm Quí tỵ 208 (TCN), Triệu Đà đem quân đánh Âu Lạc, An Dương Vương không đề phòng nên bị thua. Theo truyền thuyết, An Dương Vương cho Mỵ Châu ngồi sau lưng ngựa của Vua để chạy giặc, nhưng Vua chạy đến đâu, giặc cũng biết truy kích theo, khi Vua đến bờ biển, thì gọi “Thanh Giang sứ ở đâu?!”.

Rùa thần hiện lên nói rằng: “Người ngồi sau ngựa của ngài là giặc đấy!”. An Dương Vương nhìn ra sau lưng, thì thấy Mỵ Châu đang rắc lông ngỗng trên đường, nên binh của Trọng Thủy nhìn theo dấu lông ngỗng rầm rộ rượt theo. Vua giận quá, chém Mỵ Châu chết, rồi gieo mình xuống biển tử tiết (Nay ở huyện Đông Thành, Nghệ An, có miếu An Dương Vương ở núi Mộ Dạ).

Khi Trọng Thủy đến, thấy Mỵ Châu bị chết oan uổng, quân lính 2 bên chết máu me loang lổ, lòng vô cùng hối hận, nhìn trời than thở: “Tình hiếu khó tròn”, rồi ôm xác Mỵ Châu về Loa Thành an táng, an táng xong, Trọng Thủy nhảy xuống giếng tự tử. Tương truyền ngọc trai ở biển thấm máu của Mỵ Châu, nếu ai bắt được, đem đến giếng Trọng Thuỷ rửa thì sẽ sáng óng ánh.

Việc nỏ thần là một truyền thuyết, tuy nhiên vào thời An Dương Vương, có tướng Cao Lỗ là người đã chế ra “nỏ liên châu” (bắn một phát trên 10 mũi tên, giặc khiếp sợ), nên từ đấy gọi là “nỏ thần” chăng?

Thiết nghĩ: Qua tình sử Trọng Thủy-Mỵ Châu, Tiền nhân chúng ta có phải đã nhắn nhủ? Trọng Thủy ở rể là con bài chính trị bỉ ổ, để đánh cắp bí mật quân sự ở Cổ Loa. Trọng Thủy đã lợi dụng vào tình yêu chân thật của Mỵ Châu, diễn tiến lúc đầu quả là thâm độc. Cái chết thê thảm của Mỵ Châu, là kết quả của mối tình chung thủy đưa đến bi thương, nghiệt ngã. Nhưng suy nghĩ, sau đấy nếu chỉ có một mình Mỵ Châu chung thủy, thì sau khi Mỵ Châu bị chết, chuyện tình xót xa này được kết thúc.

Nhưng không dừng lại ở đấy, Trọng Thủy lại nối tiếp cái chết bi thảm của Mỵ Châu, nhảy xuống giếng tự tử; mới gây nên chuyện tình ray rứt, thương cảm muôn đời. Cũng vì vậy mà nhân vật Trọng Thủy, sau đấy người ta dường như đã lãng quên mưu mô quỷ quyệt, bội bạc của chàng trước đấy. Dù sao, chuyện tình sử “Trọng Thủy Mỵ Châu” cũng là một tác phẩm văn học, đã gói ghém một mối tình cả hai đều chứa chan tình nghĩa ở đoạn kết. Tích truyện còn thể hiện sự linh hiển và quyến luyến đậm đà sau khi hai người đã mất, ấy là: “Ngọc trai ở biển thấm máu của Mỵ Châu, nếu ai bắt được, đem đến giếng Trọng Thuỷ rửa thì sẽ sáng óng ánh”!

Ngoài ra, tích truyện còn ẩn chứa, ý nghĩa nhắn nhủ sâu sắc về việc bức xúc to lớn của Trọng Thuỷ, phụ phàng để hối hận muộn màng!. Và Triệu Đà thì “chiếm được đất, bị mất đứa con!”. Có phải mẩu chuyện đau đớn này là Tổ tiên Lạc Việt, muốn nhắn nhủ kẻ xâm lược phương Bắc, hãy ngẫm nghĩ kỹ trước khi nghĩ mưu gian chước quỷ, xua quân xâm lăng nước khác, mà chiến tranh thì lúc nào cũng gây ra tang tóc cho quân dân cả 2 nước, dù nước được thắng hay nước bị thua?!

Cảm khái: Trọng Thủy, Mỵ Châu
Quân hùng của Thục, Triệu lui binh
Gửi rể, mưu gian xét địa hình
Một dạ, thiếp luôn son sắt nghĩa
Phụ lòng, chàng lại đảo điên tình!
Loa thành lạ lẫm, khi xây dựng
Thần nỏ ly kỳ, lúc chiến chinh
Thua thắng, hai bên đều chết chóc
Hoà bình, dân chúng mới tồn sinh?!

Nguyễn Lộc Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.