Hôm nay,  

Thân Mỹ Hay Ghét Mỹ

22/11/201200:00:00(Xem: 11043)
Có lẽ ít nước nào trên thế giới khích động nhiều tâm lý yêu ghét trái nghịch như Hoa Kỳ. Biểu tình chống Mỹ, đốt cờ Mỹ không những xảy ra ở những nước địch như Iran, Cuba, Bắc Hàn, mà còn tại các đồng minh thân thiết như Pháp, Đức, Nam Hàn, hay ngay trong xứ Mỹ như ở Đại Học Berkeley, trước Wall Street v.v… Nhưng bên cạnh đó còn những biểu lộ quần chúng và tự phát như tại Miến Điện, Cam Bốt, v.v… khi người dân vẽ hình chào đón Tổng Thống Obama và bà Ngoại Trưởng Clinton với niềm hy vọng dù mong manh rằng nổi niềm oan ức của đám nông dân nghèo hèn được các nhà lãnh tụ của cường quốc lớn nhất hành tinh đoái hoài.

Không nói gì đến chuyện đại sự ngoài đường, ngay trong gia đình cũng không ít lần sanh ra gây gổ trên bàn ăn chỉ vì ý kiến thân hay ghét Mỹ - câu chuyện tào lao chỉ có thế mà đôi khi anh chị em giận không gặp mặt nhau hàng mấy tháng trời! Sang đến Hoa Kỳ không ít người lãnh trợ cấp nhà nước vẫn ghét Mỹ, rồi bị trách mắng là tại sao vừa ăn tiền lại… chửi Mỹ.

Một người Hoa hay Ả Rập khi bị nước ngoài chê bai rất dễ sanh tự ái vì tinh thần dân tộc. Nhưng riêng dân Mỹ lại ưa chế nhạo chính quốc gia mình, khi đi ra ngoại quốc bị công kích họ không cảm thấy bị xúc phạm cá nhân. Có lẻ một là họ đã quen với lề lối phê bình chỉ trích trong nước, hai là đối với họ chính quyền chỉ được giao công việc trong bốn năm nên cũng chẳng nhất thiết là đại diện gì cho ai – trái với giá trị lâu dài mà họ tự hào và tôn trọng là bản Tuyên Ngôn Độc Lập bảo vệ quyền sống, tự do và mưu cầu hạnh phúc.


Vài năm trước khi bà Clinton đến Cam-Bốt đã ôm vào lòng một bé gái thoát khỏi nạn mãi dâm và thốt lên “…em là niềm hy vọng của chúng tôi – you are our inspiration .... “ Câu nói cho dù chân tình hay là mánh khoé của một chính trị gia lão luyện nhưng vẫn làm ấm lòng người nghe. Thật khó lòng hình dung ngài Ngoại Trưởng Dương Thiết Trì bộc lộ được chút tình cảm thân thương giữa con người với nhau kiểu này.

Hàng trăm ngưòi Cam Bốt đã viết biểu ngữ trên nóc nhà “Obama S.O.S” kêu gào sự quan tâm đến việc viên chức nước họ cướp nhà dân chúng. Có thể trong 10-20 năm nữa Trung Quốc sẽ qua mặt Mỹ để trở thành cường quốc hạng nhất trên thế giới, biết đâu được khi đó sẽ có người dân Sudan, Ethiopia, Tây Tạng nào giăng bản “Ngài Tập Cận Bình xin hãy cứu vớt dân oan”.

Khi đó Hoa Lục mới xứng đáng để lãnh đạo thế giới, và người viết sẽ hoạ lại 16 chử vàng treo trước cửa nhà để dạy con cháu rằng cho dù hai nước láng giềng thế nào cũng có xích mích nhưng đây là một cường quốc đáng ngưỡng mộ. Còn không thì cứ tạm bỏ 16 chử vàng vào trong góc nhà cho đóng bụi!

Đoàn Hưng Quốc

Ý kiến bạn đọc
26/11/201221:51:43
Khách
Than ôi ! Trong khi dân oan xứ Cao Miên vẽ hình ông Tông Tông xứ Cờ Hoa trên mái nhà và viết những lời cầu cứu đến ông một cách thống thiết , thì mỉa mai thay nhà cầm quyền tại xứ Chùa Tháp lại giăng biểu ngữ hoan hô Tầu Cộng và hô lên vạn tuế ngài Đổng Lý họ Ôn , đó phải chăng lại tung hô cái thứ ôn dịch hay sao ?
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nói đến tỉnh Bạc Liêu thì đa số người hiểu biết không thể quên hai nhân vật điển hình, là ông Cao Văn Lầu và công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy. Ông Cao Văn Lầu là tác giả của bài Dạ Cổ Hoài Lang, được gọi chung là vọng cổ mà đào kép cải lương phải ca trên sân khấu. Ở Mỹ Tho cũng có một công tử, cũng nổi tiếng ăn chơi, tên là Lê Công Phước, được là Phước George. Người trắng trẻo, đẹp trai nên được gọi là Bạch công tử, để phân biệt với Hắc công tử Bạc Liêu.
Ngày nay Đại Lễ Vesak (Hợp nhất của ba ngày Đản Sinh, Thành Đạo và Nhập Diệt) của Đức Phật đã được Liên Hiệp Quốc công nhận. Trong ngày lễ này, Tổng Thư Ký LHQ, các vị nguyên thủ quốc gia, các giới chức chính quyền cao cấp tại những quốc gia Phật Giáo, hoặc tham dự hoặc gửi điện văn chúc mừng, chiêm bái tự viện, viếng thăm hoặc dâng hoa cúng dường chư tăng ni và Lễ Hội Phật Đản đã được quần chúng tổ chức trang nghiêm, cung kính.
Nhung các đối thủ (Nga, Tàu) hay đối tác (Âu) không chịu thua mà tìm đủ mọi cách phá vỡ vòng kim cô USD để tránh bị phong tỏa kinh tế lại điểm trúng tử huyệt của nền trật tự tự do toàn cầu (liberal world order) do Mỹ gầy dựng trên nền móng USD. Giải pháp nào sẽ hất ngã USD trong khi cả NDT lẫn Euro đều còn ít đáng tin hơn USD? Dưới đây là vài phỏng đoán thay vì dựa trên chứng cớ vững vàng. Giữa Trung Quốc, Nga và Iran đều thiết lập những đường dây hoán đổi ngoại tệ (currency swap) mà không thông qua hệ thống ngân hàng Mỹ. Thí dụ Iran bán dầu thu vào NDT rồi dùng NDT nhập cảng máy điện toán từ Trung Quốc (với điều kiện các máy điện toán này không chứa đựng bản quyền Mỹ trong đó.) Ngân hàng Iran có thể đổi trước một lượng tiền nội địa ra NDT dự trữ giao dịch mà không cần chờ đợi phải thu NDT từ bán dầu mới mua hàng Trung Quốc.
Nơi trạm xe buýt cuối ngày, chuyến xe cuối cùng chuẩn bị lăn bánh. Những người đến trễ và những người muốn ngủ lại nơi băng ghế chờ đợi, sẽ bị bỏ lại. Cơ hội tái diễn cho một chuyến xe khác, có thể là ngày hôm sau. Nhưng hôm sau, nào ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Người ta cần phải bước qua, bỏ lại lịch sử phía sau, bằng không sẽ bị bỏ lại bên lề lịch sử.
Cùng thời điểm, các nước trong vùng như Ấn độ, Mã lai, Phi luật tân,...bị Tây phương đô hộ, đều lần lược thu hồi độc lập, tổ chức đất nước theo thể chế tự do dân chủ và nhờ đó, đất nước phát triển mà không phải có hơn 10 triệu dân chết oan uổng như Việt nam. Chỉ vì họ không có hiện tượng Hồ Chí Minh!
NHững người trẻ sẽ không còn là “không chịu lớn.” Họ đã trưởng thành trong suy nghĩ của riêng họ. Và khi phải xuống đường bày tỏ những ước muốn của mình. Họ biết họ phải làm gì. Không thể nào ai đó bảo họ phải làm cái này hay phải làm cái kia. Họ không còn cần phải có lãnh tụ. Đất nước cần những con em như thế.
Hiệp Định Geneve, cũng như Hiệp Định Paris, đối với Bác và Đảng – rõ ràng – đều chỉ là một mớ giấy lộn. Tổng Tuyển Cử (1956) hay Đình Chiến (1973) cũng thế. Hoà bình là từ ngữ không hề có trong tự điển của những người cộng sản. Họ nhất định phải nhuộm đỏ hết cả nước VN (bằng mọi giá và mọi cách) thì mới thoả lòng.
Lần đầu tiên tôi đi thăm Huynh Trưởng Huy Phương đang bệnh già. Đây là chuyến "thoát ly" đặc biệt sau hơn một năm tự giam mình. Trong suốt thời gian Huynh Trưởng bị bệnh, nằm nhà thương dài dài trong bao nhiêu ngày có đại dịch, tuy không phải bị con virus mắc dịch hành hạ, nhưng là một bệnh ngặt nghèo phát sinh theo tuổi tác.
Mùa an cư năm nay không có Thông Điệp giáo giới của Tôn Sư Tòng lâm Tông tượng sách tấn bốn chúng như pháp như luật hành trì. Những tiếng kêu của lừa dê chồn cáo không thay thế được tiếng rống của sư tử chấn động ma quân. Vậy, không gì hơn chúng ta cùng đọc lại “Huấn thị an cư Phật lịch 2548” của Đức Đệ Tứ Tăng Thống Trưởng lão Hòa thượng Thích Huyền Quang. Huấn thị không nói gì nhiều hơn ngoài những kim ngôn Thánh giáo mà Đức Thích Tôn đã truyền dạy trên 25 thế kỷ. Tụng đọc và suy niệm kỹ.
Nhìn chung, vấn đề hoàn toàn bế tắc khi cả hai phe đều vi phạm pháp luật, tận dụng bạo lực để duy trì mọi yêu sách và không có thiện chí hiếu hoà để giải quyết tranh chấp. Các nỗ lực quốc tế, đặc biệt nhất là qua nhiểu tổng thống Mỹ, không mang lại kết quả. Các chương trình viện trợ tái thiết của các định chế quốc tế không tô điểm cho cuộc sống của dân chúng tốt đẹp hơn. Tình trạng thảm hại chung là thực tế đau thương.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.