Hôm nay,  

Thân Mỹ Hay Ghét Mỹ

22/11/201200:00:00(Xem: 11022)
Có lẽ ít nước nào trên thế giới khích động nhiều tâm lý yêu ghét trái nghịch như Hoa Kỳ. Biểu tình chống Mỹ, đốt cờ Mỹ không những xảy ra ở những nước địch như Iran, Cuba, Bắc Hàn, mà còn tại các đồng minh thân thiết như Pháp, Đức, Nam Hàn, hay ngay trong xứ Mỹ như ở Đại Học Berkeley, trước Wall Street v.v… Nhưng bên cạnh đó còn những biểu lộ quần chúng và tự phát như tại Miến Điện, Cam Bốt, v.v… khi người dân vẽ hình chào đón Tổng Thống Obama và bà Ngoại Trưởng Clinton với niềm hy vọng dù mong manh rằng nổi niềm oan ức của đám nông dân nghèo hèn được các nhà lãnh tụ của cường quốc lớn nhất hành tinh đoái hoài.

Không nói gì đến chuyện đại sự ngoài đường, ngay trong gia đình cũng không ít lần sanh ra gây gổ trên bàn ăn chỉ vì ý kiến thân hay ghét Mỹ - câu chuyện tào lao chỉ có thế mà đôi khi anh chị em giận không gặp mặt nhau hàng mấy tháng trời! Sang đến Hoa Kỳ không ít người lãnh trợ cấp nhà nước vẫn ghét Mỹ, rồi bị trách mắng là tại sao vừa ăn tiền lại… chửi Mỹ.

Một người Hoa hay Ả Rập khi bị nước ngoài chê bai rất dễ sanh tự ái vì tinh thần dân tộc. Nhưng riêng dân Mỹ lại ưa chế nhạo chính quốc gia mình, khi đi ra ngoại quốc bị công kích họ không cảm thấy bị xúc phạm cá nhân. Có lẻ một là họ đã quen với lề lối phê bình chỉ trích trong nước, hai là đối với họ chính quyền chỉ được giao công việc trong bốn năm nên cũng chẳng nhất thiết là đại diện gì cho ai – trái với giá trị lâu dài mà họ tự hào và tôn trọng là bản Tuyên Ngôn Độc Lập bảo vệ quyền sống, tự do và mưu cầu hạnh phúc.


Vài năm trước khi bà Clinton đến Cam-Bốt đã ôm vào lòng một bé gái thoát khỏi nạn mãi dâm và thốt lên “…em là niềm hy vọng của chúng tôi – you are our inspiration .... “ Câu nói cho dù chân tình hay là mánh khoé của một chính trị gia lão luyện nhưng vẫn làm ấm lòng người nghe. Thật khó lòng hình dung ngài Ngoại Trưởng Dương Thiết Trì bộc lộ được chút tình cảm thân thương giữa con người với nhau kiểu này.

Hàng trăm ngưòi Cam Bốt đã viết biểu ngữ trên nóc nhà “Obama S.O.S” kêu gào sự quan tâm đến việc viên chức nước họ cướp nhà dân chúng. Có thể trong 10-20 năm nữa Trung Quốc sẽ qua mặt Mỹ để trở thành cường quốc hạng nhất trên thế giới, biết đâu được khi đó sẽ có người dân Sudan, Ethiopia, Tây Tạng nào giăng bản “Ngài Tập Cận Bình xin hãy cứu vớt dân oan”.

Khi đó Hoa Lục mới xứng đáng để lãnh đạo thế giới, và người viết sẽ hoạ lại 16 chử vàng treo trước cửa nhà để dạy con cháu rằng cho dù hai nước láng giềng thế nào cũng có xích mích nhưng đây là một cường quốc đáng ngưỡng mộ. Còn không thì cứ tạm bỏ 16 chử vàng vào trong góc nhà cho đóng bụi!

Đoàn Hưng Quốc

Ý kiến bạn đọc
26/11/201221:51:43
Khách
Than ôi ! Trong khi dân oan xứ Cao Miên vẽ hình ông Tông Tông xứ Cờ Hoa trên mái nhà và viết những lời cầu cứu đến ông một cách thống thiết , thì mỉa mai thay nhà cầm quyền tại xứ Chùa Tháp lại giăng biểu ngữ hoan hô Tầu Cộng và hô lên vạn tuế ngài Đổng Lý họ Ôn , đó phải chăng lại tung hô cái thứ ôn dịch hay sao ?
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đặc biệt, Singapore và Việt Nam có vai trò quan trọng đối với nền kinh tế Hoa Kỳ. Singapore là một trung tâm tài chính khu vực, nơi đặt trụ sở châu Á của các doanh nghiệp của Hoa Kỳ bao gồm Microsoft và Google. Việt Nam đang trở nên chủ yếu hơn đối với chuỗi cung ứng toàn cầu, bao gồm cả chuỗi cung ứng chất bán dẫn, khi ngày càng có nhiều doanh nghiệp chuyển cơ sở sản xuất ra khỏi Trung Quốc.
Xem lại “nguyên tắc thứ ba” của chúng ta, thấy ngay một cái định nghĩa bảnh hơn nhiều: “Di động là liên tục tiến về vùng chân không hoặc có áp lực thấp hơn áp lực hiện tại đang bao quanh mình”. Rõ ràng, đầy đủ, hàm chứa tất cả những yếu tố vật lý gây ra chuyển động. Vậy thì, khỏi cần trông cậy vào ai. Trong vườn chiều nay, ta vừa nhâm nhi cà phê vừa làm một vài thí nghiệm giản dị, dễ như trò chơi con trẻ, để khám phá thêm một huyền bí của đất trời.
Lực lượng Hồi giáo Taliban lên nắm quyền tại Afghanistan không chỉ làm thay đổi triệt để hệ thống chính trị quốc nội mà còn tình hình an ninh khu vực và quốc tế.
Một gian thương trộn 10% đồng vào vàng rồi rao bán vàng nguyên chất sẽ bị bỏ tù về tội lừa đảo. Nhà nước in tờ giấy bạc 100 đồng nhưng giá trị chỉ còn lại 90 đồng nhưng lại gọi là 10% lạm phát (inflation, tức là tiền mất giá.) Nếu bạn đọc thay vì mua tivi 32 inch năm nay chờ thêm 2 năm mua tivi 50 inch lớn hơn, đẹp hơn mà giá lại rẻ hơn thì gọi là giảm phát (deflation, tức là hàng hóa mất giá.)
Cơn mưa phùn đêm qua còn đọng nước trên đường. Gió thu đã về. Lá vàng theo gió lác đác vài chiếc cuốn vào tận thềm hiên. Cây phong đầu ngõ lại chuẩn bị trổ sắc đỏ ối như mọi năm. Người đi xa từ những mùa thu trước, sẽ không trở về. Những người bạn lâu không gặp, thư gửi đi bị trả lại, nhắn tin điện thoại không thấy trả lời. Có lẽ cũng đã ra đi, không lời từ biệt. Đã có những cuộc ra đi rất lặng lẽ từ gần hai năm qua, không chỉ ở nơi đây, mà ở khắp toàn cầu. Ra đi bất ngờ, ra đi nhanh chóng. Không hoa tang. Không lễ nghi tôn giáo. Không lời ai điếu. Những túi bọc thi thể chất vội vào những thùng xe đông lạnh. Những thi hài quấn vải hoặc cuộn trong manh chiếu được chất trên những giàn củi, hỏa thiêu. Những chiếc quan tài được chôn lấp vội vàng trên đất công, với bia mộ đơn giản, không hình ảnh, ghi tên tuổi của một người già bệnh hay một người trẻ cường tráng, một người quyền quý hay một người bần cùng vô danh… Tất cả những người ra đi ấy, từ những nơi chốn khác nhau, thành thị hay
Hoá ra không phải chùm khế nào cũng ngọt. Quê hương, đôi khi, cũng thế. Cũng chua chát và đắng nghét đối với rất nhiều người mà tôi (chả may) là một. Cùng cả triệu dân Việt khác, tôi cũng đã có lúc hốt hoảng đâm sầm ra biển (dù không biết bơi) khi tóc hãy còn xanh. May mắn, tôi thoát chết. Lên lại được bờ, tôi đi lang thang tứ xứ cho mãi đến khi tóc đã đổi mầu nhưng vẫn chưa bao giờ trở về cố lý. Có kẻ tưởng là tôi chảnh, có mới nới cũ, có trăng quên đèn, quên cả cố hương. Không dám chảnh đâu. Tôi bị chúng “cấm cửa” mà!
Dù vậy, tôi vẫn cũng còn có đôi chút suy nghĩ lăn tăn. Hay nói theo ngôn ngữ của thi ca là vẫn (nghe) “sao có tiếng sóng ở trong lòng.” Chúng ta có nhất thiết phải đốt cả dẫy Trường Sơn, phải hy sinh đến cái lai quần, và hàng chục triệu mạng người – thuộc mấy thế hệ kế tiếp nhau – chỉ để tạo nên một đống bùn bẩn thỉu nhầy nhụa như hiện tại không?
Một sự trùng hợp về thời gian 20 năm trong chiến tranh Việt Nam đã lập lại ở Afghanistan vào ngày 15/08/2021 với hình ảnh chiếc trực thăng di tản người Mỹ chạy thoát từ nóc Tòa Đại sứ Mỹ trong lúc phiến quân Taliban đã chiếm dinh Tổng thống không tốn một viên đạn, ngay sau khi Tổng thống Ashraf Ghani bỏ trốn ra nước ngoài.
Mùa Vu Lan hiếu hạnh – báo ân cha mẹ – là truyền thống lâu đời của người con hiếu thảo nhưng làm sao tạo được một cơ hội chia sẻ, an ủi và liên tưởng đến mặt phản diện của những đứa con bất hiếu chưa gặp duyên lành để biết ăn năn sám hối trở về với cha mẹ.
Nhận định của một số giới chức quân sự và chính trị cho đó là thất bại về tình báo từ phía Hoa Kỳ đã đánh giá sai về bộ đội cộng sản Bắc Việt trong chiến tranh Việt Nam, nay lại sai về quân Taliban ở Afghanistan khiến Mỹ phải vội vàng di tản. Hình ảnh máy bay trực thăng di tản người Mỹ và những người đã hợp tác với Hoa Kỳ ra khỏi Sài Gòn cuối tháng Tư 1975 và ngày 15/8 vừa qua ra khỏi Kabul sẽ còn in dấu trong tâm thức người Mỹ và dư luận thế giới trong nhiều năm.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.