Hôm nay,  

Hoa Thịnh Đốn: Valentine, Nghĩ Về Lịch Sử Quê Nhà

2/16/201300:00:00(View: 6174)
Hôm thứ năm (Feb 14) là ngày Valentine, bất ngờ KimOanh mời tôi vào phố đi ăn, thông thường vào dịp này là phải có reservation cả tuần trước cho những nhà hàng nổi tiếng tại downtown và khu Georgetown, là những nơi chỗ "trai thanh gái lịch" thích có những buổi tối đi bách bộ sau bữa ăn ngon miệng trong câu chuyện đậm đà, và có thể hơi chuyến cháng hơi men hay "ta say không phải vì rượu đâu".

Khi nhận được điện thư vào xế trưa thì tôi "thi hành trước, khiếu nại sau" và vì hẹn nhau lúc 5 giờ chiều tại K Street nên chỉ có cách dùng Metro vì lái xe thì cần sự nhẫn nại với nhiều rủi ro, Hoa Thịnh Đốn giờ tan sở và trong những ngày như dịp Valentine thì "ngựa xe như nước" và mặc ai nấy chạy không có sự nhường nhịn.

Lúc thay quần áo để "y phục xứng kỳ đức" thì tôi nhớ ra là KimOanh mặc áo blouse màu tím nên thắt cravatte cùng màu để chứng tỏ có "đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu". Lên xe Metro tại trạm gần nhà, tôi ngủ được một giấc (khoảng 50 phút) thì đến trạm Farragut North gần White House, xuống xe đi bộ 3 blocks thì đến Nha Giáo Dục Quốc Tế và Ngoại Ngữ là nhiệm sở của KimOanh. Dọc đường tôi thấy rất nhiều đàn ông thuộc nhiều lớp tuổi ôm những bó hoa và phụ nữ ăn diện trong các mầu sắc tươi thắm; sau những ngày mưa tuyết, những ngày có bầu trời ảm đạm thì hôm nay nắng tốt với nhiệt độ lên gần 50 nên là một dịp để ăn diện đón Xuân sang, trong chu kỳ thiên nhiên ảnh hưởng đến lòng người.

Về màu tím thì có tương quan với người bạn gái học rất xa (Geneve tại Thụy Sĩ và Stuttgart ở Đức Quốc) và cũng là người yêu đầu tiên trong mối tình thơ dại thuở sinh viên "đi học mà không cầm sách vở" với những cảm xúc "ngày đó có em đi nhẹ vào đời, và đem theo trăng sao đến với trời thương nhớ" và theo luật chuyển động của tạo hóa thì cũng đến lúc "ngày đó có em ra khỏi đời rồi, trùng dương ơi hãy giữ lấy cho lâu dài tình yêu". Cả cuộc tình học trò lúc 21, khi xa nhau chỉ nhớ hai điều được dặn dò lúc chia tay: màu tím là màu tang tóc (deuil: bereavement, mourning) và phải chỉnh tề khi đi tới trường. Điều thứ hai thì tôi nhớ mãi như để hoài niệm tình học trò, song với màu tím thì có nhiều vị nghĩ là trữ tình, lãng mạn như màu tím hoa sim và tôi "go with the flow" . Một nhà văn Đức khi viếng Huế đã viết: đây là nơi tang tóc mỉm cười và tươi vui nức nở .

Nhà hàng (Central Michel Richard) nằm ngay tại Pennsylvania Avenue, đối diện Old Post Office Building (sẽ thành khách sạn Astor Waldorf như tại thành phố Nữu Ước), chúng tôi đi 3 trạm từ Farragut West đến Federal Triangle, nơi tập trung các bộ, phủ, các định chế chính trị hàng đầu của chính phủ liên bang, đi dọc theo và băng ngang đường Pennsylvania, nơi vài tuần trước đây sau khi tuyên thệ trong Lễ Đăng Quang tại Quốc Hội, tổng thống Obama đã đi xe một đoạn và sau đó xuống xe đi bộ gần 1 dặm cuối để về Bạch Cung.

Nhà hàng rất đông và trang trí nhẹ nhàng kiểu Âu Châu (Pháp, Ý) với dàn bếp và các vị Chefs nấu nướng chuẩn bị thức ăn ngay trước hay không xa các bàn ăn của thực khách. Vì là nhà hàng Pháp nên gọi rượu Bordeaux cho hợp cảnh và chúng tôi có dịp "tay trong tay, mắt trong mắt" như trong bản nhạc nổi tiếng thập niên 60 do ca sĩ Francoise Hardy trình bày "tous les garcons et les filles a mon age, et les yeux dans les yeux et les mains dans les mains"; bàn về những bước đi trong tương lai như lên Senior Executives Services, hoạt động trong các định chế giáo dục quốc tế và những suy tư "tình tự dân tộc" trong tinh thần "khóc cười theo mệnh nước nổi trôi" và lời nói của John F. Kennedy "ask not what your country can do for you, ask what you can do for your country".

Trên đường về đi ngang qua Newseum với First Amendment khắc trên tường ở phía trước, qua Edgar Hoover Building đồ sộ của FBI, và đến trạm Metro cạnh Ronald Reagan Building, tôi tâm sự với KimOanh: từ Quốc Hội phản ảnh sự đại diện của dân chúng, có sự nhắc nhở về tự do diễn đạt tư tưởng, qua cơ quan an ninh, qua một kỷ niệm rồi đến Bạch Cung; chúng ta may mắn được sống trong một xứ sở tự do dân chủ pháp trị, và nhắc đến kinh nghiệm cuả Đức Quốc; vào ngày 30 tháng 1 năm 2013 kỷ niệm 80 năm ngày Adolf Hitler nắm chính quyền; nữ thủ tướng Đức Quốc, bà Angela Merkel yêu cầu mọi công dân hãy giữ vững lập trường tranh đấu cho lẽ phải và không nhượng bộ dễ dàng để tránh cho lịch sử khỏi lập lại như khi đảng Quốc Xã nắm chính quyền.

Phát biểu tại thủ đô Bá Linh khi khai mạc cuộc triển lãm về đảng Quốc Xã lúc lên nắm chính quyền và các hậu qủa, bà nhắc nhở là giới trí thức và sinh viên đã tham gia ủng hộ đảng Quốc Xã vào việc đốt sách vở bị coi là "đồi trụy" vì khác lập trường với đảng này, đảng Quốc Xã đã nắm được chính quyền vì giới trí thức đã hoạt động thân thiết với họ và dân chúng Đức Quốc đã chấp nhận họ mà không hề có những sự hoài nghi hay câu hỏi cặn kẽ đặt ra về lập trường và chính nghĩa của đảng này.

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Thế giới vừa điên đảo vì Trump 2.0 lại phải lo đối phó với Trung Quốc 2.0. Trung Quốc 1.0 là công xưởng quốc tế dựa vào giá nhân công rẻ và giá trị gia tăng thấp để sản xuất các hàng hóa tiêu dùng trong dạng Bộ Ba Cũ: (1) quần áo, đồ chơi trẻ em…; (2) vật dụng trong nhà như bàn ghế, tivi, tủ lạnh…(3) đồ điện tử gồm điện thoại cầm tay, máy điện toán,…) Trung Quốc 1.0 kéo dài 25 năm bắt đầu từ lúc Đổi Mới thập niên 1990 cho đến giữa thập niên 2010...
Giữa lúc các cơ quan báo chí, các tập đoàn truyền thông lớn khác chọn “sự trung lập” và cố gắng “nương tay” với các chính trị gia và chính quyền, thì Stephen Colbert chọn sự trung thực, kiên định, xem tuyên ngôn “trung lập” theo lý thuyết báo chí là vở kịch hài không hợp thời cuộc. Ông châm biếm, chỉ trích không thương tiếc những quyết định vi hiến, những phát ngôn dối trá của chủ nhân Tòa Bạch Ốc.
Những người đấu tranh cho quyền hợp pháp của di dân có trong Tu chính án thứ Tư và thứ Năm của Hiến Pháp, vui mừng gọi phán quyết của chánh án liên bang hôm thứ Sáu 11/7 là “chiến thắng.” Chánh án Maame E. Frimpong ra phán quyết các cảnh sát di trú ở Nam California phải tạm dừng việc bắt giữ, tra hỏi di dân chỉ dựa vào chủng tộc hoặc ngôn ngữ Tây Ban Nha. Nhưng Jaime Alanís Garcia, 57 tuổi, người làm việc ở nông trại Glass House Farms, quận Ventura 10 năm, đã không có cơ hội vui với chiến thắng tạm thời này. Với ông, và gia đình ông, tất cả đã quá muộn. ICE đã thực hiện cuộc đột kích quy mô lớn ở nông trại Glass House Farms gần Camarillo, quận Ventura hôm thứ Năm 10/7. Đoạn video ghi lại cảnh những chiếc xe bọc thép có chữ Police rượt đuổi theo nhóm nông dân tháo chạy hoảng loạn. Càng chạy, xe càng lao tới, bất kể có người đang cố bám vào đầu xe để chặn bánh xe lăn. Súng hơi, đạn cay mù mịt trên cánh đồng từng rất yên ả với những cây cà chua, dưa leo, và cây cannabis có giấy phép.
Tổng thống Mỹ Donald Trump đang đe dọa áp đặt mức thuế cao hơn nữa đối với hàng hóa nhập khẩu từ Liên minh châu Âu (EU), đặc biệt là dược phẩm. Thông qua các vòng đàm phán mới, EU hiện đang nỗ lực tìm cách ngăn chặn nguy cơ này. Tuy nhiên, triển vọng đạt được thỏa thuận vẫn rất mong manh, trong khi mức thiệt hại kinh tế dự kiến đối với EU có thể lên đến khoảng 750 tỷ đô la, một con số khổng lồ.
Rạng sáng thứ Bảy, tại Rafah, một em bé 12 tuổi – chưa xác định tên – bị bắn chết ngay tại chỗ hôm 12 tháng 7, khi em đang cố len lỏi tiến lên rào sắt để nhận phần lương thực cho gia đình. Cùng hôm đó, hơn ba mươi người khác gục xuống giữa bụi cát và khói đạn, trong lúc chen chúc tại điểm phát thực phẩm của một tổ chức mang tên Gaza Humanitarian Foundation (GHF).Trước đó, tại trại Nuseirat, sáu trẻ em – có em chỉ độ sáu tuổi – trúng pháo kích thiệt mạng khi đang hứng nước vào ca. Trong tay các em không có đá, không có súng… chỉ có chiếc bình nhựa, vài mẩu bánh mì chưa kịp đem về nhà. Giữa cảnh Gaza bị phong toả hoàn toàn, dân chúng đói khát, bệnh tật, kiệt sức… thì chính phủ Hoa Kỳ chọn rót ba mươi triệu Mỹ kim cho GHF – một tổ chức tư nhân, lập ra vội vã, không kinh nghiệm, không kế hoạch, không kiểm toán, không ai giám sát.
Có một câu hỏi đã ám ảnh tôi suốt gần mười năm: Làm sao mà một nửa nước Mỹ nhìn Donald Trump mà không thấy ông ta đáng ghê tởm về mặt đạo đức? Một người luôn nói dối, gian lận, phản bội, tàn nhẫn và tham nhũng một cách công khai như vậy mà hơn 70 triệu người vẫn chấp nhận ông ta, thậm chí còn ngưỡng mộ. Việc gì đã khiến cả một xã hội trở nên chai lì về mặt đạo đức như vậy? Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Câu chuyện này, phần lớn dựa trên tư tưởng của nhà triết gia đạo đức Alasdair MacIntyre, một người mới qua đời vào tháng Năm vừa rồi, thọ 94 tuổi. Ông là một trong những nhà trí thức lớn hiếm hoi dám đào tận gốc sự suy đồi đạo lý của thế giới Tây phương, và của nước Mỹ hiện nay.
Donald Trump không giống như các vị tổng thống tiền nhiệm. Ông từng úp mở chuyện tái tranh cử nhiệm kỳ thứ ba, khiến không ít đối thủ phải giật mình. Nhưng trước mắt, Trump đang phải đối mặt với một quy luật lịch sử đã từng làm khó các vị Tổng thống khác: lời nguyền nhiệm kỳ hai. Từ trước đến nay, có đến 21 Tổng thống Mỹ bước vào nhiệm kỳ hai, nhưng không một ai đạt được thành tựu tương đương như giai đoạn đầu tiên. Thành tích nhiệm kỳ hai thường tụt dốc – từ thiếu sức sống, mờ nhạt cho đến những giai đoạn đầy biến động hoặc thậm chí thảm khốc. Người dân không còn hài lòng, tổng thống bắt đầu mệt mỏi, và không còn hướng đi rõ ràng cho tương lai.
Trong bài viết “Thế thời không phải thế” đăng trên Việt Báo ngày 4 tháng 4 về sau 100 ngày hành xử của tổng thống Trump (*), tôi có dự đoán rằng bên Dân Chủ sẽ giữ thế im lặng nhiều hơn lên tiếng ồn ào chống những việc làm của ông Trump và đảng Cộng Hòa vì muốn ông Trump tự sa lầy dẫn đến hậu quả đảng Cộng Hòa sẽ bị mất ghế, mất chủ quyền đa số trong lưỡng viện quốc hội quốc gia. Cho đến nay gần sáu tháng tổng thống, ông Trump vẫn tiếp tục gây hấn với thế giới và một số lớn thành phần dân chúng Mỹ và đảng đối lập vẫn giữ sự im lặng, thỉnh thoảng vài người lên tiếng một cách yếu ớt, kiểu Tôn Tẩn đối phó với Bàng Quyên.
Ngày 12/6/2025, từ văn phòng làm việc tại gia của mình ở Washington DC, ký giả, xướng ngôn viên kỳ cựu gần 28 năm của ABC News, Terry Moran loan báo đơn giản: “Có lẽ các bạn đã biết, tôi không thuộc về nơi đó nữa. Tôi sẽ ở đây, tại nền tảng Substack này. Có rất nhiều việc mà tất cả chúng ta cần phải làm trong thời gian đất nước quá nhiều vết nứt. Tôi sẽ tiếp tục tường thuật, phỏng vấn, để gửi đến các bạn sự thật, với tư cách là một nhà báo độc lập. Tôi là một ký giả độc lập.” Từ hôm đó, Terry Moran chính thức bước ra khỏi “luật chơi” của truyền thông dòng chính. Và cũng ngay ngày hôm đó, Terry Moran là danh khoản xếp thứ hạng đầu tiên (#1) về số người theo dõi (follower), số “subscriber” trả phí theo tháng và năm.
Ngày 2/7/2025 Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump thông báo ngắn gọn trên mạng xã hội Truth rằng Việt-Mỹ đã thỏa thuận để Hoa Kỳ áp thuế 20% lên hàng hóa nhập khẩu từ Việt Nam và 40% trên hàng hóa trung chuyển qua Việt Nam; ngược lại Việt Nam đánh thuế 0% vào hàng hóa mua của Mỹ...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.