Hôm nay,  

Người Già Tại Mỹ Có Nên Về Sống Tại VN Không?

08/09/201300:00:00(Xem: 19186)
Nguyễn Ninh Thuận
(Viết một phần qua Sưu tầm)

Sáng nay chúng tôi thức dậy sớm mở Email ra đọc… Thông thường hàng trăm email từ các nhóm văn thơ,bạn hữu gởi đến, chúng tôi đọc lướt qua tựa đề rồi quyết định đọc hay xóa đi… Một email từ: dzung.bui với tựa "Người Già Có Nên Về Sống Tại VN Không? " bài do bạn BaTran giới thiệu… Đây là câu hỏi mà linh mục Hồ Sĩ Mậu đặt ra cho cử tọa trong Thánh lễ ngày 26/6/2007.

Vấn đề hơi tế nhị có thể gây phiền lòng một số ít quí cụ…Có nhiều câu hỏi được đặt ra...

- Đã là người Việt Nam có ai không muốn về sống trên quê cha đất tổ,để được gần mộ phần của tổ tiên, ông bà, cha mẹ? Nhất là được nói tiếng Việt mà không phải dùng một ngôn ngữ khác?…

- Sống ở Việt Nam mà nếu có tiền thì có sung sướng không? Có thể thuê người hầu hạ, nấu ăn, dọn dẹp và săn sóc cho mình không? Chi phí sống ở Việt Nam có thấp hơn sống ở Mỹ không? Các món ăn có hợp với khẩu vị, lại tươi tốt, giá cả rẻ hơn ở Mỹ không? Nhất là hiện nay thực phẩm không có chất lượng, vì tiền họ không nghĩ đến sức khỏe con người, mà trước mắt tiền và tiền đầy túi, sống chết mặc ai…

- Có một số ít người về để xây biệt thự để về hưởng thụ, vui chơi… để tự ái được thỏa mãn, cái tôi được vỗ về phải không?…

- Cũng có những kẻ chuyên lường gạt tiền bạc của người khác rồi đem tiền về Việt Nam đầu tư đất đai, nhà cửa và sống hưởng thụ và truỵ lạc trên mồ hôi, nước mắt và đồng tiền khó nhọc của kẻ khác phải không?

Cụ Năm cho biết… " Nhiều bà cụ già sống độc thân, muốn về Việt Nam ở trong các tu viện và trả tiền chi phí ăn ở cho các nữ tu, để sớm hôm được dự Thánh lễ, nhưng họ không nhận nuôi các bà… Ý định: "Ta về ta tắm ao ta" sớm tắt ngay…

Cậu Hoàng kể chuyện là "…các nữ tu một phòng có đến 4, 5 chiếc giường lát gỗ. Nắng rọi vào phòng nóng như thiêu như đốt, mà phòng không có lấy một cái quạt máy. Mẹ cậu muốn về, nhưng khi nhìn thấy thực tế là tỉnh mộng…"

- Có hai vợ chồng cụ già ở Úc với con cháu, nhưng hai cụ nằng nặc đòi về Việt Nam sinh sống với người con nuôi. Người con gửi tiền về cho người con nuôi chăm sóc cho hai cụ, nhưng họ đối xử rất tồi tệ… Thậm chí, họ lấy dây cột trói hai cụ lại, rồi chụp hình gửi sang để đòi tiền thêm. Các con ruột nóng ruột, đi về lo cho cha mẹ trở lại Úc, nhưng giấy tờ di trú đã hết hạn nên hai cụ không thể trở lại Úc được. Cụ ông buồn và chết, còn cụ bà thì đau khổ vì đã chọn lựa sai lầm …"

Anh Đang kể lại chuyện thương tâm của anh Toàn, bạn thân của anh.... " Sau khi vợ anh Toàn chết, anh nghe theo lời xúi dục của hai vợ chồng đứa con trai lớn bán nhà về VN sinh sống với chúng. Khi mới chân ước chân ráo trở về quê cũ, anh được bà hàng xóm đón tiếp như một vị khách quý vì sẳn tiền trong túi anh tiêu pha rất rộng rãi được lòng bà con. Nhất là hai vợ chồng con trai ân cần săn sóc anh rất chu đáo. Anh nghĩ cuối cuộc đời sống với con cháu là thượng sách… Thế là bao nhiêu tiền bạc anh ấy giao hết cho con trai sửa nhà cửa cho rộng rãi và buôn bán làm ăn… Cuộc sống êm ấm xảy ra được vài tháng, thế rồi mức săn sóc lơi dần ra… Chưa tới 1 năm tình thâm lại quay mặt 180 độ, con trai nghe lời vợ đối xử rất tệ bạc với cha ruột! Anh Toàn đòi tiền lại, nhưng hai vợ chồng thằng con trời đánh cho biết làm ăn thất bại không có tiền trả lại… Anh Toàn sừng sộ làm cho ra chuyện, nhưng có âm mưu, hai vợ chồng ra hai điều kiện: 1 là cha già ra khỏi nhà… hai là chúng cất một chòi nhỏ cuối vườn, gần bụi chuối để anh Toàn sinh sống! Thế rồi bao đêm suy nghĩ, anh Toàn thấy không trở vể Mỹ vì về VN lâu ngày giấy tờ không còn hiệu lực khi chưa vào quốc tịch và đã làm giấy tờ hồi hương… Anh phải ngậm bồ hòn làm ngọt, sống hết một kiếp sống thừa ở trong căn nhà lụp xục thiếu mọi tiện nghi với bữa đói bữa no...Thật là cái giá quá đắt cho tình nghĩa cha con dưới thời CS…

Mục Sư kể chuyện…

- Chúng ta biết điều kiện an ninh tốt chưa?… Có nạn nay người này đến kiếm chuyện, mai người kia đến khám xét không?…

- Khi hậu Việt Nam nay có khắc nghiệt, nóng nực, và mưa xuống là ngập sinh ra lụt lội hơn 30 năm về trước không? …

- Vấn đề ô nhiễm môi sinh: đường đi không tốt, ổ gà, bụi bặm, đầy khói xe, đông người chen chúc, ồn ào, kẹt xe như thế nào?…

- Thức ăn uống không hợp vệ sinh rồi phát sinh nhiều bệnh tật không?…

- Các tài xế có lái xe quá ẩu, không có sự an toàn không? …

- Bước chân ra khỏi nhà là tốn đủ mọi thứ tiền: nào là tiền di chuyển, tiền xe taxi, tiền tiêu, tiền tặng, và nhiều chi phí khác phải không?…

- Nạn hối lộ và đút lót làm cho hệ thống hành chánh thối nát và chậm chạp không?

- Điều kiện chữa trị y tế hơn Hoa Kỳ không?...

- Lối sống, lối suy nghĩ và mọi sinh hoạt khác biệt giữa hai nền văn hoá, khiến cho người Việt kiều đôi lúc có cảm tưởng mình là kẻ xa lạ trên chính quê hương của mình phải không?

Cụ An nói.. " Điều quan trọng nhất là những người già ở Mỹ có tiền trợ cấp xã hội, một tháng cũng hơn 800USD. Nếu tôi ra khỏi Mỹ trên 29 ngày là bị chính quyền cắt tiền già ngay vì đó đâu phải tiền hưu của tôi!" …

Thử tưởng tượng mình đem thân xác bịnh tật về Việt Nam mà không có tiền, liệu còn tình nghĩa gì không?

- "Nếu tôi không muốn sống với các con cháu vì họ đi làm, đi học suốt ngày, không có giờ để săn sóc thì xin vào trong các viện dưỡng lão có đông người Việt Nam ở California.! " Cụ An tâm sự tiếp…

"- Nếu các cụ theo đạo Phật thì cũng có các vị thượng toạ đến tụng kinh và cầu siêu cho các cụ còn sống cũng như đã qua đời. Ngoài ra còn có những hội đoàn đến thăm viếng, an ủi, và giúp vui cho quý vị. Các cụ thường tụ tập đọc kinh và cầu nguyện chung. Các con cháu thường đến thăm viếng các cụ bất cứ lúc nào… Có thương dân nghèo, thương quê hương thì về thăm và giúp đỡ. …" Mục Sư Ân cần nhắn nhủ...

- Hello, chị Thy Mai có khỏe không? -Chị bước qua tuổi hơn 70, có khi nào chị nghĩ về VN sống chuổi ngày còn lại và chết ở quê hương mình không?-

"- Mấy lâu nay trong người chị không được khỏe… Như em đã biết, chị đâu còn con cháu bên VN mà về luôn bên đó sinh sống! Chị chỉ còn gia đình hai ông anh, nay cũng già yếu bệnh tật luôn. Chị phải dành dụm trong tiền hưu trí của mình gởi về giúp gia đình các anh trong cơn nguy khốn! Trong 'cái khó bó cái khôn ', chị muốn về thăm các anh một chuyến, nhưng suy đi tính lại tốn rất nhiều tiền thì đâu có tiền giúp đỡ được! Chị cũng không muốn xin tiền các con chị, dù chị đã hy sinh cuộc đời chị là một mình đưa chúng đi vượt biên mấy chục năm về trước… rồi tất bật làm ăn nuôi chúng nên người hữu dụng. Nay chúng có công ăn việc làm vững chắc! Nhưng các con đã có gia đình riêng tư, chúng phải lo cho con cái học hành. Nước mắt chảy xuống mà em! …"

- Nhưng nếu chị còn con cháu bên VN thì chị có định về VN sống tiếp cuộc đời còn lại không?

"- Chắc là không đâu em! Chị không muốn làm gánh nặng cho con cái khi tuổi về già. Nay chị hết đau bệnh này lại đau bệnh khác liên mien, ở bên này đủ thầy đủ thuốc, không tốn tiền mà không mạnh hẳn, thì về VN chỉ khổ cho con cháu phải hầu hạ mình thôi! Chị chỉ về thăm chúng và thỉnh thoảng gởi quà bánh cho các cháu vui mừng là được! Bên này chị cũng lo đầy đủ cho mình khi nằm xuống!... Nếu chị thấy bệnh tật nhiều làm phiền đến con cháu thì vào viện dưỡng lão cho con cháu đỡ vất vả. Chị cũng đã làm giấy là nếu dại mình phải nằm một chỗ sống cũng như chết thì rút ống cho chị đi thanh thản, khỏi làm phiền con cháu lui tới thăm viếng! Ai cũng một lần ra đi… Sống mà đem niềm vui đến con cháu thì nên sống, còn không thì về với ông bà cho xong…"

- Hello chị Bạch Mai! Mấy tuần nay sao vắng bóng chị, chị về VN thăm nhà há?

"- Lễ nhiều, mấy đứa con chị đưa chị đi chơi mọi nơi vui lắm! Chị cũng định Tết về thăm quê hương một chuyến, nhưng còn e ngại thời tiết; không khí, thức ăn bị ô nhiễm, xe cộ đường sá kẹt, hơn nữa tiền bạc mình eo hẹp không quà cáp đủ cho người thân sẽ bị phiền trách…vì nhiều người ' áo gấm về làng' mình đâu bì với tiền hưu già ít ỏi của mình được! nên còn tính lại… thế mà bạn chị có ý hướng về an hưởng tuổi già bên VN chị chịu thua thôi! "

- Bạn chị có lãnh tiền hưu không hay lãnh tiền già?

"- Có người lãnh hưu thì còn mạnh miệng nói, nhưng có người chỉ lãnh tiền già nên e sợ sẽ bị cúp tiền luôn… Nếu về không có tiền thì buồn nhiều hơn vui ' vai mang bị bạc lè kè, nói quấy nói quá chúng nghe ầm ầm …' Đời mà em!...Bên này vui quá, đau ốm có thầy có thuốc, con cháu đưa đi chơi, già thì vô Nursing home, nếu không muốn làm phiền con cháu… À quên, cuối tuần này chị rảnh, có hội đoàn nào không, chị sẽ đi với em?..."

- Chị không có sức để đi đó thôi! Có nhiều mục đáng đi lắm, em sẽ tin chị biết và chị sắp xếp để đi nhé! Chào chị, chúc chị an vui..

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
Trong tháng Hai vừa qua, cái chết đau thương, lẫm liệt của nhà đối kháng người Nga Alexei Navalny trong tù đã gây sầu thảm, phẫn nộ cho toàn cộng đồng tiến bộ nhân loại. Đối với người Việt Nam tiến bộ, nỗi đau lại càng sâu thêm khi trong ngày cuối cùng của tháng Hai, ngày 29, nhà cầm quyền độc tài Hà Nội bắt đi cùng lúc hai nhà đấu tranh kiên cường...
Ít lâu nay, vấn đề “bảo vệ an ninh quốc gia” được nói nhiều ở Việt Nam, nhưng có phải vì tổ quốc lâm nguy, hay đảng muốn được bảo vệ để tồn tại?
Xuất hiện gần đây trong chiến dịch tranh cử tổng thống, Donald Trump, ứng cử viên đảng Cộng hòa, đã lên tiếng đe dọa là sẽ không bảo vệ cho các đồng minh thuộc khối NATO trong trường hợp bị Nga tấn công. Ý kiến này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi tại châu Âu, vì có liên quan đến việc răn đe Nga và ba kịch bản chính được đề cập đến khi Donald Trump trở lại Nhà Trắng vào năm 2025 là liệu Liên Âu có nên trang bị vũ khí hạt nhân chăng, Pháp có thể tích cực tham gia không và Đức nên có tác động nào.
Tôi không biết chính xác là Văn Trí đã đặt chân đến Đà Lạt tự lúc nào nhưng cứ theo như ca từ trong nhạc phẩm Hoài Thu của ông thì Cao Nguyên Lâm Viên ngày ấy vẫn hoang vu lắm. Ngoài “núi rừng thâm xuyên”, với “lá vàng rơi đầy miên man”, cùng “bầy nai ngơ ngác” (bên “hồ thu xanh biếc”) thì dường như không còn chi khác nữa! Từ Sài Gòn, khi tôi được bố mẹ “bế” lên thành phố vắng vẻ và mù sương này (vào khoảng giữa thập niên 1950) thì Đà Lạt đã bị đô thị hóa ít nhiều. Nơi đây không còn những “bầy nai ngơ ngác” nữa. Voi, cọp, heo rừng, beo, báo, gấu, khỉ, vượn, nhím, mển, gà rừng, công, trĩ, hươu, nai, trăn, rắn, sóc, cáo, chồn… cũng đều đã biệt tăm. Người Thượng cũng ở cách xa, nơi miền sơn cước.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.