Hôm nay,  

Lại Chuyện Kho Thuốc Đạn Nổ...

22/03/201400:00:00(Xem: 6232)
- Hôm nay chị em chúng mình bàn tiếp vu “nổ”, vì đề tài này nói hoài không hết chuyện,Tâm lên tiếng đề nghị khi các bạn đến họp mặt.

- Phải đó chị, Kim cũng đang buồn khi mới đây gặp lại Xuân đã làm mặt lạ khi Kim lên tiếng mừng rỡ chào hỏi cô bạn học chung trường, chung lớp thời trung học ở Việt Nam và sau đó lên học Sư Phạm và ra trường khi đất nước nhiểu nhương lọt vào tay Việt Cộng. Như các chị biết năm 75 tranh tối tranh sáng, đời sống rất khó khăn ai cũng tất bật làm ăn lo cho cái bao tử và gia đình con cái… Chúng em mất liên lạc, nhưng Kim biết chồng Xuân là Bác sĩ quân y mới ra trường năm 74 phải đi tù hơn 3 năm, Xuân phải ra chợ Trời buôn bán đắp đổi qua ngày để nuôi gia đình và chồng đang ở tù và sau đó đi vượt biên…

Kim ở tiểu bang lạnh mới dọn về Cali. hơn năm nay, nên chỉ họp mặt với các chị trong nhóm chúng mình thôi! Kim đang đi chợ mua rau trái,nên ăn mặc xuề xòa không chưng diện.Kim gặp Loan, cô bạn thân đang mua hoa để đi dự tiệc họp mặt Trường xưa Thầy cũ. Loan chìa ra hai vé bảo là chồng có việc đột xuất không đi được, vậy Kim đi họp mặt với bạn hữu cho vui và nhất là gặp cô giáo Vân hay nhắc đến Kim luôn…Thế là nghe bùi tai,Kim gọi điện thoại về nhà cho tin… Bàn của Kim ngồi gần bàn Xuân, nên sau khi xác nhận ra bạn cũ và với bản tính cởi mở, Kim sang bàn chào Xuân, nhưng cô ta làm mặt lạ “ …À quên, Loan không nói cho Kim biết là Xuân thay đổi tính tình lắm, nay bạn bè cô ấy là giới thành đạt trong xã hội Mỹ như Bác Sĩ, Dược Sĩ, Nha Sĩ, Kỹ sư thôi! Ông xã cô ấy qua đây còn sớm nên học lại Bác Sĩ dễ dàng, nay có phòng mạch lớn lắm ở Bolsa. Cô ta nay chơi với giới thượng lưu thôi và nói toàn chuyện trên trời đưới đất không hà, cô quên đi những buổi đi bán chợ trời năm xưa! Xuân hay khoe nhà khoe cửa, con cái và nhìn người qua cách ăn mặc… chắc thấy Kim ăn mặc đơn sơ nên làm mặt lạ đó! Đừng buồn nghe bạn hiền, cô ta “nổ” nhiều, nhưng chưa thấy bỏ ra một xu giúp ai nghèo khó, hay bạn bè khốn khó còn ở Việt Nam, không biết khi buông tay về với lòng đất có đem theo của cải không đây?! Thôi đừng quan tâm đến họ nữa!”

- Bàn tay cũng có ngón ngắn, ngón dài, con người cũng thế, hơi đâu mà buồn chuyện nhân tình thế thái. Nghe đâu ô. LTD, trước đây là người thành đạt, chủ hai ba chợ trong cộng đồng Việt chúng ta. Ông ta cho viết hồi ký cuộc đời của ông ta và không chối bỏ quá khứ nghèo khổ của mình là khi nhỏ đã bán bánh trái ở bến xe… Nghèo đâu là cái tội mà phải che dấu! Ở Mỹ chán chi những nhà triệu phú, tỷ phú xuất phát từ nghèo khổ mà ra, thật đáng khâm phục! Bạn Tâm là nhân vật chính Hoa trong “Nỗi Lòng& Khát Vọng” mà Tâm đã viết… Khi Hoa nhỏ phải đi ở đợ, học lóm trong khi thầy giáo dạy kèm trẻ. Có cơ hội, Hoa đã sang Mỹ và đã thành công, con cái là BS đã nhờ Tâm đăng tin ở Việt Báo để tìm những Thầy Cô Giáo đã khai tâm cho Hoa hồi cô hàn vi để cô đền đáp công ơn… Đó là điều Hoa cố tìm người ơn trong mấy chục năm và Trời không phụ lòng người là Hoa đã tìm được những ông Thầy xa xưa… Thật là những nghĩa cử làm chị em chúng mình phải học hỏi… Con người cần phải không quên cội nguồn “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”. Nhân cách con người không phải là những bằng cấp, giá trị bên ngoài qua sự thành đạt, áo quần, nhà cửa; mà qua cách đối nhân xử thế, lời ăn tiếng nói. Học mà không hạnh cũng vất đi…

- Có người sau khi thành đạt tài chánh, gây uy thế với cộng đồng, họ lập hội để sinh hoạt và bỏ thì giờ công sức ra tập luyện với mục đích riêng có đầy tham vọng cá nhân… đố ai mà biết được cái Tôi to lớn ra sao và làm sao?! Trước mắt là họ tạo vây cánh để vào dòng sinh hoạt với cộng đồng và tạo thế đứng vững chắc trong những đoàn thể đấu tranh. Khi có thế đứng thì mặc áo thụng vái nhau. Họ nói một đàng làm một nẻo, theo bè phái vui chơi, show up là trên hết để có tiếng ta đây chống cộng. Nhưng thực chất giữa việc làm chính nghĩa và vui chơi họ chọn vui chơi hơn…! Những sự việc làm trước mắt xem ra để vui chơi, thỏa mãn tự ái, được danh, được lợi, ton hót nịnh bợ, gây bè kết đảng… Mong tất cả người Việt hải ngoại chúng mình cảnh giác, thức tỉnh để bắt tay nhau sống chung hòa bình, để quyền lợi đoàn thể, đất nước lên trên hết! Chứ miệng hò hét bảo tồn văn hóa, đoàn kết dân tộc, mà việc làm sai trái trong chiều hướng chia rẻ và ủng hộ chia rẻ đánh phá và kêu gọi người thân cùng vui chơi, thì than ôi! Công dã tràng!! Nói một đàng làm một nẻo, có hợp với nhân cách và lòng mình mong muốn

hay không?!

- Để kết luận đề tài chị em chúng mình bàn luận hôm nay,Tâm kể cho các bạn nghe một câu chuyện của ông anh họ sau đây để chúng ta cùng suy nghĩ nhé!... Sau 6 năm “Học Tập Cải Tạo” cuộc đời Quân xem như đi vào ngõ cụt, may nhờ có chương trình HO ra đời đem bao hy vọng cho gia đình các cựu sĩ quan khác được định cư tại Mỹ và Quân được may mắn sinh sống ở Quận Cam vì có người thân bảo trợ.

Sau mười mấy năm làm ăn sinh sống tại Thủ Đô Người Tị Nạn, nhưng rồi Quận Cam phá sản, Quân bị thất nghiệp. Nghe lời người cháu gái sống tại Phila. Quân lên đó tìm việc và Quân đã đi làm hơn tháng nay, nhưng chàng định khi thật ổn định mới chuyển gia đình vợ con theo.

Hôm nay cuối tuần nghỉ làm, Quân nhớ vợ con đến điên đầu, chàng được biết có buổi họp mặt đồng hương Miền Trung lúc 11 giờ trưa. Đã 10:50, muốn tìm quên bên tình đồng hương, Quân quyết định đi dự với ý nghĩ khôi hài “Không ăn đậu, không phải Mễ, không đi trễ không phải Việt Nam! chắc phải sớm lắm cũng 11:30 mới khai mạc!”….

Thế rồi Quân đến dự lễ khi BTC bắt đầu nghi thức khai mạc, chàng ngồi vào một bàn trống cuối phòng. Trên sân khấu sau diễn văn khai mạc của ông Chủ Tịch Hội, ông giới thiệu một Mạnh Thường Quân rất sộp đã ủng hộ Hội trong nhiều năm qua… Ông nói sơ qua về tiểu sử của ông Tiến Huỳnh Sean một doanh thương đến Mỹ năm 75 rất thành công trong thương trường mua bán… Trước 75 ông ta là Trung Úy Không quân đã từng lái máy bay đi oanh tạc và tham dự nhiều trận chiến hiển hách của QLVNCH. Tiếp theo, một ông tướng mạo phương phi ra chào mừng và ngõ vài lời với quan khách, ông không quên nói sơ qua những chiến tích mà ông đã tham dự trong chức vụ Trung Úy Không quân hồi xưa....

Quân dụi mắt mấy lần để khỏi lầm Tiến, anh trung sĩ đàn em của mình đã từng trực tiếp hầu cận mình hồi trước 1975….

Tiến đó! tuy nay áo quần đúng mốt, dáng dấp thanh lịch, nhưng cái sẹo bên má và ánh mắt ma lanh dù có đốt thành tro Quân vẫn nhận ra người đàn em thân tín của mình.

Sean Tiến đưa ra một tấm check $5,000, một số tiền lớn gần mấy tháng lương của ông Thầy mình đang ngồi dưới đây để nghe anh ta mua danh với đạn nổ vèo vèo như anh ta hồi trước lắng nghe ông Thầy kể lại những trận chiến ác liệt và nay anh ta kể lại vanh vách như của chính mình! …

- “Khá khen một đồ đệ mình có trí nhớ phi thường!...” Quân nói thầm với chính mình.

Quân tránh mặt không gặp lại đồ đệ cũ để anh ta sống với mộng tưởng của mình... Sang xứ Mỹ không có cấp hạ sĩ mà đâu đâu cũng là sĩ quan hết.!

Quan cười thầm trong bụng với ý nghĩ “ Có Tiền mua Tiên ”cũng được! Huống hồ chức vụ, hoa mai hảo…

Trên đường lái xe về nhà Quân chợt nhớ ra câu chuyện của Phú kể từ lâu mà chàng hoài nghi sự thật ! nay chứng nghiệm chuyện của mình…Quân bật cười cho thế thái nhân tình tại xứ Mỹ này với sự mất nước phải đi tị nạn mà dân Việt vẫn nghe tiếng súng đạn nổ ầm ầm…Số là Phú ở miền nắng ấm Cali. có dịp lên miền Đông công tác và được một số bạn hữu thời quân ngũ mời ăn nhậu họp mặt. Bận việc, Phú đến trễ trong khi Hùng một hạ sĩ quan thân tín đàn em tự phong Thiếu Tá, chức vụ của chàng, đang thao thao bất tuyệt kể lại những trận ác chiến mà có dịp anh ta nghe ông thầy kể lại trước 75 khi đơn vị truy kích Việt Cộng… Đang hùng hỗ kể chuyện bỗng Hùng tái xanh mặt khi nhận ra ông thầy của mình lù lù trước mặt. Hùng vội ngưng bắn pháo để chào hỏi Phú và xin phép gặp riêng chàng “ Ông Thầy, tha tội nổ cho em, đừng nói rõ chân tướng của em thầy nhé! Mấy ông bạn kia là khách hàng đi lấy áo quần may gia công của em. Em nổ cho oai vì nay vợ chồng em làm chủ mấy cơ sở may mặc, tiền bạc rủng rỉnh phải có quá khứ vàng son để người ta càng kính phục em hơn, Thầy thông cảm cho em, vợ em vẫn nhắc tới Thầy hoài vì Thầy đã tác hợp duyên lành cho chúng em và ngày nay khá giả vẫn nhớ ơn Thầy hoài. Nay cuộc sống Thầy như thế nào?...

- Tôi có lý tưởng cần đeo đuổi là xả thân cho quê hương đất nước nên cuộc sống sống tạm qua ngày vì còn phải đùm bọc cho các chiến hữu sa cơ gặp khó khăn…

- Em vẫn biết tính Thầy liêm khiết, hy sinh, sống nhiều cho quê mẹ… Sẳn đây em chỉ mang theo một ít tiền, vậy xin chia sẻ với Thầy sáu ngàn để góp một chút cho quà nhỏ cho lý tưởng chung…Thầy còn ờ lại đây, em sẽ đón Thầy về nhà em chơi, vợ em sẽ mừng lắm! Sau này cần gì Thầy cho vợ chồng em biết để gánh vác một phần với Thầy…

- Có dịp tôi sẽ tới thăm gia đình cậu…

Thế rồi sau dịp gặp mặt lần đó, Phú bị cuốn hút vào công cuộc tranh đấu, đi Thái Lan vài năm… và bặt tin với Hùng vì Hùng dọn đi một nơi khác sinh sống như lời anh ta chia sẻ là sẽ dọn nhà đi tìm môi trường làm ăn khá hơn vì kinh tế trì trệ cần tìm địa bàn tốt hơn…

Tuy anh ta nổ thật, nhưng không xoan mảnh cho ai, lại biết đạo nghĩa cư xử ở đời thì cũng thông cảm cho anh ta! Quân miên man suy nghĩ….

Nguyễn Ninh Thuận

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên số, nơi mọi thứ đều được đo bằng thuật toán: nhịp tim, bước chân, năng suất, thậm chí cả tình yêu. Thuật toán không có tình cảm, nhưng khôi hài vì chúng ta điều khiển thuật toán bằng cảm xúc.Máy móc có thể xử lý hàng tỷ dữ liệu mỗi giây, còn con người — chỉ cần một tưởng tượng — mọi thứ biến hoá. Cảm xúc lan truyền nhanh hơn tin tức, giận dữ được tối ưu hóa bằng công nghệ, và hạnh phúc được đong đếm bằng lượt thả tim. Chúng ta tưởng mình tiến hóa thành sinh vật lý trí, nhưng thật ra chỉ là sinh vật cảm xúc có Wi-Fi. Trong khi AI đang thao túng mọi lãnh vực, chúng ta loay hoay với cảm xúc, thao túng mọi ý nghĩ, hành vi.
Năm 2025 sắp khép lại, và theo thông lệ hàng năm, các nhà từ điển trên thế giới lại đi tìm từ ngữ để chọn đặt tên cho cái mớ hỗn độn mà nhân loại vừa bơi qua trong năm. Oxford chọn cụm từ “mồi giận dữ” (rage bait). Theo các nhà ngôn ngữ học của Oxford, đây là cách tiếng Anh vẫn thường vận hành: hai chữ quen thuộc — “giận dữ” và “mồi nhử” — ghép lại trong bối cảnh trực tuyến để tạo nên một ý niệm mới: thứ nội dung bày ra để cố tình khêu gợi bản tính nóng nảy của người xem, người đọc, khiến thiên hạ phải lao vào vòng tranh cãi chỉ để cuối cùng bấm thêm một cú “tức” nữa.
Tài năng như ông vua tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung cũng chỉ có thể tạo ra những vị tướng phản diện nhưng có võ công cao cường và chí lớn, chứ không thể giả mạo làm tướng. Mộ Dung Phục, tức Nam Yến Quốc, là một trong nhiều ví dụ. Mộ Dung Phục là kẻ háo danh, không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Hắn sẵn sàng bỏ quên nhân nghĩa, thậm chí phản bội anh em, bạn bè, để leo lên nấc thang quyền lực, khôi phục nước Yên. Nhưng vẫn là một kẻ võ công cái thế. Đối thủ của Mộ Dung Phục là anh hùng chính nghĩa Kiều Phong. Bởi vậy, mới có câu "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" để chỉ hai cao thủ võ lâm mạnh nhất thời bấy giờ. Vậy mà nước Mỹ hôm nay lại có bộ phim kỳ quái về một kẻ giả danh tướng, khoác lên mình chiếc áo quyền lực để công kích một anh hùng, một đại tá Hải Quân, một phi hành gia của NASA, một người yêu nước đích thực.
Trong lúc hàng triệu người không đủ thực phẩm để ăn, chính quyền của Tổng thống Donald Trump lại để mặc cho nông sản thối rữa hàng loạt ngoài đồng, trong kho bãi, và thậm chí còn trực tiếp tiêu hủy hàng ngàn tấn thực phẩm viện trợ. Tất cả đều nhân danh mục tiêu “nâng cao hiệu quả” của bộ máy chính phủ. Những thay đổi quyết liệt trong chính sách thuế quan, các cuộc bố ráp di dân gắt gao và cắt giảm các chương trình hỗ trợ người dân như tem phiếu thực phẩm đã khiến nông dân kiệt quệ vì thiếu nhân lực và vốn liếng. Nông sản thì bị bỏ mặc cho mốc meo trong kho và thối rữa ngoài đồng, trong khi hàng triệu người dân rơi vào cảnh đói kém. Đó là chưa kể đến những trường hợp chính quyền trực tiếp tiêu hủy nguồn thực phẩm hoàn toàn có thể sử dụng được.
Quan hệ Trung Quốc-Ấn Độ-Hoa Kỳ phản ánh sự dịch chuyển mạnh của trật tự quyền lực toàn cầu. Trung Quốc và Ấn Độ có tiềm năng hợp tác lớn nhờ quy mô dân số và kinh tế, nhưng nghi kỵ chiến lược, cạnh tranh ảnh hưởng và tranh chấp biên giới khiến hợp tác bị hạn chế. Với Mỹ, việc Ấn Độ nghiêng về Trung Quốc có thể làm suy yếu chiến lược kiềm chế Bắc Kinh, trong khi tranh chấp thương mại như thuế 50% của Mỹ càng làm quan hệ thêm bất ổn...
Nếu có ai nói, nhạc của Trịnh Công Soạn giống như nhạc Trịnh Công Sơn, đôi bài nghe còn ác liệt hơn. Chắc bạn sẽ không tin. Tôi cũng không tin, cho đến khi tôi nghe được một số ca khúc của Trịnh Công Soạn, quả thật là như vậy. Tôi nghĩ, nếu anh này dứt bỏ dòng nhạc Trịnh cũ mà khai phá dòng nhạc Trịnh mới, thì chắc anh sẽ thành công. Người viết lách thì tính hay tò mò và mến mộ tài năng, tôi dọ hỏi người quen và nhất là những ca sĩ trẻ mong được nổi bật, đã tranh nhau khởi sự hát nhạc của Soạn. Cuối cùng, tôi cũng tìm đến được nhà anh. Gõ cửa. Mở.
Vào một buổi sáng Tháng Sáu năm 2025, dân biểu, cựu chủ tịch Hạ Viện đảng Dân Chủ tiểu bang Minnesota, Melissa Hortman, một trong những nhà lập pháp được kính trọng nhất của tiểu bang, và chồng của bà bị bắn chết tại nhà riêng. Chú chó cảnh sát lông vàng của họ, Gilbert, cũng ra đi với chủ. Vụ giết người này không phải là ngẫu nhiên. Thượng nghị sĩ John Hoffman và vợ cũng bị tấn công cùng ngày, nhưng may mắn sống sót. Chính quyền sớm tiết lộ thủ phạm, Vance Boelter, 57 tuổi, người theo chủ nghĩa cực hữu, đã viết bà Hortman vào “danh sách mục tiêu” bao gồm các nhà lập pháp Đảng Dân Chủ khác.
Ngày đi phỏng vấn thẻ xanh để trở thành thường trú nhân Hoa Kỳ thường là một ngày tràn đầy hy vọng và đáng nhớ, đặc biệt đối với những đôi vợ chồng, hoặc những hôn phu, hôn thê. Lễ Tạ Ơn tưởng đâu là ngày họ sum vầy, nói câu “Tạ ơn nước Mỹ” với những hy vọng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng điều đó không xảy ra trong thời này, ở Hoa Kỳ. Khi bước cuối cùng trong quá trình xin thường trú nhân Hoa Kỳ, là cuộc phỏng vấn với viên chức di trú kết thúc, các đặc vụ liên bang lại ập đến, còng tay người vợ/chồng người ngoại quốc và đưa họ đi. Hy vọng trở thành ác mộng.
Dự thảo Hòa ước Ukraine do Hoa Kỳ và Nga đề ra gồm có 28 điểm đã được công bố gần đây. Kết quả của diễn biến này khá bất thường vì không có sự tham gia đàm phán của Ukraine và Liên minh châu Âu (EU)...
Trong một nghiên cứu phối hợp giữa đại học Hồng Kông và đại học Rutgers tại Mỹ cùng một số khoa học gia trong khu vực hồi tháng 8 năm 2024, báo cáo này chỉ ra rằng vị trí của Việt nam sẽ là một "điểm nóng" của những cơn bão nhiệt đới với cường độ dữ dội và thường xuyên hơn trước sự biến đổi khí hậu toàn cầu, với rủi ro cao là ngay Hải Phòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.