Hôm nay,  

Chuyện Tình Chưa Nở Đã Tàn

06/05/201400:00:00(Xem: 5343)

Hồi ấy, tôi học khóa Sĩ Quan Chiến Tranh Chính Trị tại Đại Học Đà Lạt, thời gian 3 tháng. Bạn cùng lớp với tôi có nhà văn Thiếu Úy Không Quân Dương Hùng Cường tức Dê Húc Càn. Dương Hùng Cường là một cây tiếu lâm. Một lần, Cường hỏi tôi: “Tớ đố cậu cái gì khác biệt giữa Phi công và Phi cơ đó?” Tôi tịt. Cường nói: “Đây nhé! Phi cơ càng lên thì càng nhỏ. Phi công càng lên thì càng to!” Tôi cười muốn tắt thở. Cường thường rủ tôi đi uống cà phê buổi tối, sau khi học xong. Chúng tôi đã rủ nhau thực hiện một cuốn Đặc San cho lớp. Tôi vẽ hình bìa và trang trí bên trong. Cường phụ trách duyệt bài. Báo của chúng tôi còn đang in, thì Trường chỉ thị cho chúng tôi phải tổ chức một đêm văn nghệ có khiêu vũ với các người đẹp xứ Hoa Anh Đào. Cường đề bạt tôi với cả lớp để tôi trang trí phòng nhẩy và làm người điều hợp chương trình trong đêm văn nghệ. Cả lớp vỗ tay, không ai phản đối. Tôi cặm cụi vẽ hình trang trí cho phòng vũ, làm những chụp đèn bằng giấy đủ kiểu, và chăng giây hoa giấy theo một phong cách rất lạ làm cho một nhóm ba em nữ sinh Đà Lạt thơm như mít tố nữ, trong đêm dạ vũ cứ bám lấy tôi, đòi vẽ chân dung. Tôi chỉ biết cười trừ, không biết chiều em nào mà bỏ em nào. Tận sâu thẳm trong tim, tôi chỉ muốn dang tay, ôm.. hết cả ba nhưng vì tay tôi phải cầm “micro” nên đành chịu trận.

Cũng nhân cơ hội đó, tôi được đứng sát mấy em ca sĩ trường Hưng Đạo và những em ca sĩ nhà nghề của Đà Lạt. Em nào cũng muốn mình hát trước nên cứ áp sát vào người tôi, thỏ thẻ bên tai: “Cho em hát trước, nhe anh!” Tôi chỉ biết gật đầu lia lịa, ai yêu cầu tôi cũng gật, vì không nhận sao được, khi mùi hương con gái của các em làm mũi tôi như tắc tị, lưỡi tôi bị líu lại, nói không ra hơi, thì chỉ còn cách gật đầu! Và cũng từ buổi văn nghê đó, mà có một em bị một “cú đờ phút” với tôi, em Thủy, 19 tuổi, một trong nhóm ba em nữ sinh Trần Hưng Đạo, trong độ còn bẻ gẫy vài cái sừng trâu, cánh tay tròn lẳn, bộ ngực khiêu khích như muốn tung ra khỏi áo. Mới gặp nhau trong buổi nhẩy đầm, mà em đã muốn chiếm đoạt tôi rồi. Em cứ lanh quanh bám theo tôi, không chịu rời, và rủ tôi nhẩy hoài. Khi em ra về, bàn tay em cứ muốn để trong tay tôi, không chịu rời, tôi phải tiễn em ra tận cổng trường, để thấy môt đuôi mắt sâu thăm thẳm xé gần nát trái tim tôi. Nhưng chợt nhớ đến chiếc nhẫn cưới còn nóng hổi trên tay, tôi đành phải nghiến răng quay gót về phòng và không tìm gặp em sau đó. Tuy thế, trong lần tổ chức khiêu vũ lần thứ hai, em nhất định tấn công tôi cho bằng được.

Khi màn khiêu vũ chấm dứt vào lúc 11 giờ đêm, gần giới nghiêm rồi, thấy Thủy đứng lanh quanh gần tôi mà không chịu ra về, tôi hỏi:

- Sao em chưa về? Bạn em đâu rồi?

Thủy chớp mắt:

- Con nhỏ nó biến từ hồi nào rồi! Em tìm nãy giờ không thấy…

- Vậy em về môt mình ư? Nhà xa không?

Em khẽ cười dịu dàng, cho tôi là ngớ ngẩn:

- Nhà em ở mãi Trại Hầm! Cách đây gần 1 tiếng đồng hồ!

Nhớ đến đường đi tới Trại Hầm phải qua khu Mả Thánh là nghĩa địa, nơi Việt Cộng cứ tối tối là bò ra, nằm phục ở đó, tôi la nhỏ:

- Chết! Vậy làm sao em về? Thủy cúi mặt, vân vê tà áo, thở dài:

- Em cũng chẳng biết làm sao đây.

Suy nghĩ có 1 giây, tôi hỏi em:

- Em có bạn nào ở gần đây không? Em “dạ” nhỏ.

Tôi mừng húm:

- Thôi, đi! Anh chở em về nhà bạn em vậy!

Rồi tôi lôi em đi thật nhanh trước khi cổng trường khép kín. Thường thì cổng đóng vào lúc 7 giờ tối, khóa sinh muốn ra vào chỉ có cách là chui lỗ chó ở hàng rào, nhưng hôm văn nghệ, thì trường phá lệ, cho mở cửa đến 12 giờ để các người đep ra về. Tôi lấy xe Honda “dame” mầu xanh của em, đạp máy và chờ em leo lên, áp mông em vào mông tôi rồi mới rồ ga chạy theo sự chỉ dẫn của em. Em ngồi nghiêng một bên, tay trái ôm eo ếch tôi, còn tay phải vòng qua người tôi, chỉ trỏ. Và vì sợ xóc, nên em ngồi khá sát, khiến lưng tôi như bị hai… mũi đinh cắm vào lưng tôi bỏng rát! Tôi cứ phải ưỡn lưng về phía trước cho sự cọ sát nhẹ bớt kẻo tôi lao xuống vực thì khổ cả hai. Chạy vòng vòng một lúc thì em chỉ vào một căn nhà đã tắt đèn. Cả hai đứa rón rén đến gõ cửa. Một giọng nói ngái ngủ hỏi vọng ra:

- Ai mà đêm hôm còn gọi vậy?

Thủy giật mình, bấm tôi:

- Thôi, anh ơi! Mình đi đi! Nhà con bạn em nó ngủ cả rồi. Bố nó đấy!

Tôi ngẩn ngơ, chẳng biết giải quyết sao. Đêm Đà lạt lạnh dần. Em đứng sát vào người tôi, tần ngần.

Tôi lắp bắp: -Còn… nhà.. nhà…em ở đâu?

Thủy cười ranh mãnh:

- Đã nói rồi! Nhà em xa lắm. Ở Trại Hầm mà!

Run người, tôi phải nhìn quanh, như tìm một cứu tinh. Nếu em không thể về nhà, thì tôi phải làm sao? Đưa em vào khách sạn ư? Trời! Tôi đâu phải là cục đá! Tôi lại mới cưới vợ chưa đầy năm! Giả như hai đứa vào đấy, thì nhất định có đứa chết! Chả biết đứa nào chết, đứa nào sống, nhưng nhất định có đứa chết thẳng cẳng! Chẳng lẽ người chết là tôi ư????

Trong lúc không tìm ra giải pháp nào, tôi đành dẫn xe đi tàn tàn dưới sương. Em đi sát vào người tôi, tay em khoác tay tôi thật chặt. Bộ ngực núi lửa của con gái 19 cứ làm cho cánh tay tôi như bị bỏng, tôi nhấc lên không nổi. Cứ thế, mà hai đứa đi lòng vòng nói chuyện trời ơi, đất hỡi, qua Hồ Xuân Hương không một bóng người, rồi lên đồi cù. Có lúc mỏi chân, tôi dựng xe lại rồi ngồi bệt xuống cỏ. Em cùng ngồi dựa lưng vào lưng tôi, nghe tôi kể chuyện tiếu lâm và cười nắc nẻ. Tiếng cười trong như pha lê làm hồn tôi như muốn bay lên ngọn thông cao vút. Đôi khi, đột nhiên em quay nghiêng người lại, để hỏi tôi điều gì đó, nhưng chính là để ngọn núi Lang Biang chạm vào tay tôi, đốt cháy tim tôi hừng hực. Đang mê mải chuyện thần tiên, chợt tôi nhìn thấy một ngôi sao đổi ngôi vù sa xuống. Em ôm chầm lấy tôi, run rẩy:

- Anh! Em sợ quá à! Chắc lại có người chết!

Tôi định nói: “Đúng! Anh đang chết đây! Chết ngủm củ tỏi! Nếu anh cũng quay lại, ôm em…” Vừa đúng lúc tôi run rẩy quay lại để thấy một cặp môi ấm nóng sát ngay mặt mình, thì một tiếng dế kêu bật lên ròn rã…. Rích! Rích! Rích! Rích…

Nghe tiếng dế kêu vang, không hiểu sao, tôi như người đang ngủ mê, chợt thức dậy. Tôi đứng vội lên, kéo tay em lên theo:

- Em! Thôi! Mình đi về! Ở đây nguy hiểm lắm! Thủy ngơ ngác chẳng hiểu sao, nhưng cũng phải bước theo. Tôi nổ máy xe, không quay lại, nói:

- Em bám chặt anh nhe. Chỉ đường cho anh chạy!

Cô nữ sinh Liêu Trai run rẩy bước lên, cho hai chân sang hai bên, rồi ôm tôi thật chặt, tưởng như không còn khe hở nào giữa hai đứa tôi nữa. Tôi nghiến răng, lao xe xuống đồi. Xe vun vút bay đi, bay đi.. Ra tới đường Phan Đình Phùng vắng ngắt, tới cuối đường, tôi gần như hét lên;

- Ôm chặt nữa, anh phóng đây!

Em bấu cả hai tay em vào tay tôi, hình như chẩy máu thì phải, nhưng tôi không để ý nữa, vì biết rắng cuối đường Phan đinh Phùng là có trạm lính gác, sau giờ giới nghiêm, bất cứ bóng nào chạy qua là bị bắn! Tôi phóng bạt mạng, tóc tôi ngắn, nên dựng hết lên. Định bụng là chấp tất cả tiếng hô “đứng lại, không tôi bắn!” mà cứ phóng! Nhưng may sao, đêm hôm đó, mấy ông gác đã ngủ say! Tới chỗ Mả Thánh còn hồi hộp hơn nữa. Chỗ này là ổ Việt cộng! Hồi xưa, chúng từ nơi này phóng vào Đà Lạt chiếm gần hết thị xã! Tôi vẫn phóng, phóng như điên! Trong đầu tôi, có một ý nghĩ “thà chết vì bị Việt Cộng bắn, còn hơn làm cho cô nữ sinh trinh trắng bị dính bùn cuộc đời! Không được! Không được! Thà chết! Cứ thế, tôi lao đi, lao đi trong mây, trong sương lạnh Đà Lạt. Với hai ngọn hỏa diệm sơn sau lưng, tôi cứ tưởng tôi bay trên đỉnh trời Đà Lạt, các ngọn thác Prenn, Datilla.. chỉ là cái ao nhà. Hồ Than Thở chắc bằng cái vũng nước.. Tôi bay trên ngọn thông… Em ngồi sau lưng, không nói một lời, chỉ ôm tôi như hai gọng kìm, bốn gọng kìm chứ, hai tay như rắn trước bụng, hai ngọn núi sát sau lưng! Trời lạnh giá mà sao tôi nóng hôi hổi…

Giấc mơ nào rồi cũng tắt. Bay mãi cũng tới Trại Hầm! “Đến rồi!” Em bấm tôi, nói nhỏ, “run như run hơi thở chạm long nhan…”.Tôi bớt ga, hạ cánh, rồi tắt máy trước một hàng rào gỗ thấp, một căn nhà gỗ nằm bên bờ vực. Tối thui! Em bước xuống, thì thào: -Em vào trước, mở cửa, anh vào sau! Tôi im lặng, không nói gì, chờ em rón rén gót chân ngà bước vào… Chợt, môt bóng đèn dầu bật lên..Tiếng một bà mẹ giận dữ:

- Con này! Mày đi đâu mà giờ này mới về?

Thôi, thế là hỏng rồi! Tôi thở dài, chờ số phận nghiệt ngã đến. Tiếng em nhỏ nhỏ, van xin. Tiếng bà mẹ la lối. Môt vài phút sau, em bước ra, nói nhỏ:

- Anh cứ vào đi! Không sao đâu! Em chịu mẹ chửi cho!

Tôi lắc đầu, đưa em chùm chìa khóa:

- Em vào đi! Anh không sao! Anh về được mà!

Tôi lẩm bẩm: “Sĩ Quan Quân Đội mà để bà cụ chửi vì tội dẫn con cụ đi đêm sao? Không được! Thà chết!” Em giật mình:

- Anh nói gì? Giờ này mà về? Muốn chết hả?

Vẫn cương quyết, tôi lắc đầu:

- Không! Anh không vào đâu! Em vào ngủ đi! Anh tự lo liệu được mà!

Nói xong, tôi nhún vai như tài tử Alain Delon, rồi quay bước. Biết không cản nổi, em đành đứng lặng nhìn theo… Đi được khoảng vài chục thước, tôi huýt sáo nho nhỏ, lấy gan, và liếc lại sau, thấy không còn bóng đèn ngoài cửa nữa, và căn nhà đã dần chìm trong sương, tôi dừng lại, rút ví, lấy hết giấy tờ sĩ quan ra, tháo hai chiếc hoa mai vàng trên cổ áo, rồi nhét gọn vào bít tất. Xong, hít một hơi lấy sức, tôi bắt đầu chạy! Chạy như điên, chạy khủng khiếp, chạy Việt cộng, chạy cảnh sát, chạy lính phục kích, chạy súng, chạy đạn.. chết bỏ! Lúc này là lúc Phật Bà cứu tôi! Vì không thấy đường, chỉ thấy mờ mờ tượng Phật Bà trắng trắng phía xa, tôi cứ nhắm về phía đó mà chạy. Té xuống rồi lại chạy, chạy nữa. Hên là vì tôi đã tốt nghiệp trường Sĩ Quan Lục Quân Hoa Kỳ, mà chương trình huấn luyện ở đó toàn là chạy. Lần chạy để lên cấp Sinh Viên Huynh Trưởng là đeo súng đạn, đồ nghề gần 15 ký lô, chạy 12 dặm (miles) tương đương với 19 cây số, nên hôm ấy, chạy tay không, cũng không đến nỗi chết vì đau tim! Tôi chạy mãi.. cho đến khi sương bắt đầu tan, cho tới khi thấy bóng nhà, thấy đường xá, thấy ngôi chùa Bồ Đề.. thì tôi hết hơi, không còn chút khí lực nào, tôi nhào lăn xuống lòng mương trước của chùa Bồ Đề rồi.. bất tỉnh nhân sự! Cũng lại một ngôi Chùa cứu tôi! Nằm một lúc lâu, chợt nghe thấy tiếng xì xào lâm râm bên tai, tôi giật mình, ngồi dậy, thì mắc cở muốn chết, vì có mấy khuôn mặt thiếu nữ, bà già, ông già đang nhìn tôi soi mói: “Ông lính nào mà nằm đây vậy?” Tôi vụt đứng dậy, mỉm cười chào chào mọi người rồi tất tả bước đi về phía trường Đại Học. Tới một lỗ chó chui, nhìn quanh quất không thấy anh lính nào, tôi bò tọt vào trong rồi chạy về phòng. Các bạn cùng phòng đang xôn xao vì không thấy tôi đêm qua. Sau khi nghe tôi kể chuyện, Dương Hùng Cường tửng tửng hỏi:

- Này! Các cậu có biết người ngu nhất trên đời không phải vợ thằng Đậu, mà là ai không? Cậu Tiến này đấy! Mẹ kiếp! Ngu gì mà ngu thế! Liều mạng vì muốn giữ chữ trinh cho đào! Thiệt là… Cơm không ăn, lại ăn…c.

Nói xong, thi cười ha hả! Cả phòng cười ran. Tôi cũng cười hì hì! Biết nói sao bây giờ! Trong tâm tôi vẫn khoái việc mình làm. Thà làm thằng ngu còn hơn làm thằng Sở Khanh! Ai trêu chọc, mặc xác!

Chiều hôm sau, qua giờ học, tôi thả bộ ra ngoài phố, uống cà phê chiều. Đang đi dọc bờ hồ tới gần nhà Thủy Tạ, tôi thấy em! Thủy đang rề rề xe Honda nhìn quanh quất bên đướng! Tôi bắt tay làm loa gọi:

- Thủy! Anh đây nè!

Thủy giật bắn mình như có ma gọi! Em ngẩng lên, thấy tôi cười cười mà có vẻ không tin. Mãi sau, em mới rề xe tới, cặp môi xù xụ, mắt sưng vù! Tôi diễu:

- Bị mẹ uýnh hả! Sao mà sưng xỉa vậy?

Thủy bật khóc:

- Em đinh ninh là anh chết rồi! Em đi tìm xác anh từ sáng tới giờ! Cứ nhìn vào mấy cái hố, cái mương…

Tôi cười lớn, “nổ” vài phát:

- Ai giết được anh mà chết? Khó giết anh lắm, em ơi!

Rồi tôi rủ em vào Thủy Tạ, uống cà phê. Gần một tiếng đồng hồ, em không nói một lời, chỉ cúi đầu, hết lau mắt lại nhìn ra xa… Tôi cũng chẳng biết nói sao, chỉ biết nhìn theo em, và buồn. Chiếc nhẫn cưới vẫn sáng lóng lánh trên tay. Từ đó, tôi tránh em, mấy lần em tới cổng trường, hỏi tên tôi, tôi đều cho bạn ra nói dối là tôi ra ngoài rồi.

Thôi, cuộc đời ơi! Đà Lạt ơi! Tôi yêu em như yêu làn sương mỏng, chưa cầm đã tan…cho đến bây giờ, hình ảnh cô nữ sinh Trần Hưng Đạo thon thả với mái tóc dài vẫn chưa phai nhạt trong hồn tôi. Em ơi! Bây giờ em ở đâu?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên số, nơi mọi thứ đều được đo bằng thuật toán: nhịp tim, bước chân, năng suất, thậm chí cả tình yêu. Thuật toán không có tình cảm, nhưng khôi hài vì chúng ta điều khiển thuật toán bằng cảm xúc.Máy móc có thể xử lý hàng tỷ dữ liệu mỗi giây, còn con người — chỉ cần một tưởng tượng — mọi thứ biến hoá. Cảm xúc lan truyền nhanh hơn tin tức, giận dữ được tối ưu hóa bằng công nghệ, và hạnh phúc được đong đếm bằng lượt thả tim. Chúng ta tưởng mình tiến hóa thành sinh vật lý trí, nhưng thật ra chỉ là sinh vật cảm xúc có Wi-Fi. Trong khi AI đang thao túng mọi lãnh vực, chúng ta loay hoay với cảm xúc, thao túng mọi ý nghĩ, hành vi.
Năm 2025 sắp khép lại, và theo thông lệ hàng năm, các nhà từ điển trên thế giới lại đi tìm từ ngữ để chọn đặt tên cho cái mớ hỗn độn mà nhân loại vừa bơi qua trong năm. Oxford chọn cụm từ “mồi giận dữ” (rage bait). Theo các nhà ngôn ngữ học của Oxford, đây là cách tiếng Anh vẫn thường vận hành: hai chữ quen thuộc — “giận dữ” và “mồi nhử” — ghép lại trong bối cảnh trực tuyến để tạo nên một ý niệm mới: thứ nội dung bày ra để cố tình khêu gợi bản tính nóng nảy của người xem, người đọc, khiến thiên hạ phải lao vào vòng tranh cãi chỉ để cuối cùng bấm thêm một cú “tức” nữa.
Tài năng như ông vua tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung cũng chỉ có thể tạo ra những vị tướng phản diện nhưng có võ công cao cường và chí lớn, chứ không thể giả mạo làm tướng. Mộ Dung Phục, tức Nam Yến Quốc, là một trong nhiều ví dụ. Mộ Dung Phục là kẻ háo danh, không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Hắn sẵn sàng bỏ quên nhân nghĩa, thậm chí phản bội anh em, bạn bè, để leo lên nấc thang quyền lực, khôi phục nước Yên. Nhưng vẫn là một kẻ võ công cái thế. Đối thủ của Mộ Dung Phục là anh hùng chính nghĩa Kiều Phong. Bởi vậy, mới có câu "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" để chỉ hai cao thủ võ lâm mạnh nhất thời bấy giờ. Vậy mà nước Mỹ hôm nay lại có bộ phim kỳ quái về một kẻ giả danh tướng, khoác lên mình chiếc áo quyền lực để công kích một anh hùng, một đại tá Hải Quân, một phi hành gia của NASA, một người yêu nước đích thực.
Trong lúc hàng triệu người không đủ thực phẩm để ăn, chính quyền của Tổng thống Donald Trump lại để mặc cho nông sản thối rữa hàng loạt ngoài đồng, trong kho bãi, và thậm chí còn trực tiếp tiêu hủy hàng ngàn tấn thực phẩm viện trợ. Tất cả đều nhân danh mục tiêu “nâng cao hiệu quả” của bộ máy chính phủ. Những thay đổi quyết liệt trong chính sách thuế quan, các cuộc bố ráp di dân gắt gao và cắt giảm các chương trình hỗ trợ người dân như tem phiếu thực phẩm đã khiến nông dân kiệt quệ vì thiếu nhân lực và vốn liếng. Nông sản thì bị bỏ mặc cho mốc meo trong kho và thối rữa ngoài đồng, trong khi hàng triệu người dân rơi vào cảnh đói kém. Đó là chưa kể đến những trường hợp chính quyền trực tiếp tiêu hủy nguồn thực phẩm hoàn toàn có thể sử dụng được.
Quan hệ Trung Quốc-Ấn Độ-Hoa Kỳ phản ánh sự dịch chuyển mạnh của trật tự quyền lực toàn cầu. Trung Quốc và Ấn Độ có tiềm năng hợp tác lớn nhờ quy mô dân số và kinh tế, nhưng nghi kỵ chiến lược, cạnh tranh ảnh hưởng và tranh chấp biên giới khiến hợp tác bị hạn chế. Với Mỹ, việc Ấn Độ nghiêng về Trung Quốc có thể làm suy yếu chiến lược kiềm chế Bắc Kinh, trong khi tranh chấp thương mại như thuế 50% của Mỹ càng làm quan hệ thêm bất ổn...
Nếu có ai nói, nhạc của Trịnh Công Soạn giống như nhạc Trịnh Công Sơn, đôi bài nghe còn ác liệt hơn. Chắc bạn sẽ không tin. Tôi cũng không tin, cho đến khi tôi nghe được một số ca khúc của Trịnh Công Soạn, quả thật là như vậy. Tôi nghĩ, nếu anh này dứt bỏ dòng nhạc Trịnh cũ mà khai phá dòng nhạc Trịnh mới, thì chắc anh sẽ thành công. Người viết lách thì tính hay tò mò và mến mộ tài năng, tôi dọ hỏi người quen và nhất là những ca sĩ trẻ mong được nổi bật, đã tranh nhau khởi sự hát nhạc của Soạn. Cuối cùng, tôi cũng tìm đến được nhà anh. Gõ cửa. Mở.
Vào một buổi sáng Tháng Sáu năm 2025, dân biểu, cựu chủ tịch Hạ Viện đảng Dân Chủ tiểu bang Minnesota, Melissa Hortman, một trong những nhà lập pháp được kính trọng nhất của tiểu bang, và chồng của bà bị bắn chết tại nhà riêng. Chú chó cảnh sát lông vàng của họ, Gilbert, cũng ra đi với chủ. Vụ giết người này không phải là ngẫu nhiên. Thượng nghị sĩ John Hoffman và vợ cũng bị tấn công cùng ngày, nhưng may mắn sống sót. Chính quyền sớm tiết lộ thủ phạm, Vance Boelter, 57 tuổi, người theo chủ nghĩa cực hữu, đã viết bà Hortman vào “danh sách mục tiêu” bao gồm các nhà lập pháp Đảng Dân Chủ khác.
Ngày đi phỏng vấn thẻ xanh để trở thành thường trú nhân Hoa Kỳ thường là một ngày tràn đầy hy vọng và đáng nhớ, đặc biệt đối với những đôi vợ chồng, hoặc những hôn phu, hôn thê. Lễ Tạ Ơn tưởng đâu là ngày họ sum vầy, nói câu “Tạ ơn nước Mỹ” với những hy vọng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng điều đó không xảy ra trong thời này, ở Hoa Kỳ. Khi bước cuối cùng trong quá trình xin thường trú nhân Hoa Kỳ, là cuộc phỏng vấn với viên chức di trú kết thúc, các đặc vụ liên bang lại ập đến, còng tay người vợ/chồng người ngoại quốc và đưa họ đi. Hy vọng trở thành ác mộng.
Dự thảo Hòa ước Ukraine do Hoa Kỳ và Nga đề ra gồm có 28 điểm đã được công bố gần đây. Kết quả của diễn biến này khá bất thường vì không có sự tham gia đàm phán của Ukraine và Liên minh châu Âu (EU)...
Trong một nghiên cứu phối hợp giữa đại học Hồng Kông và đại học Rutgers tại Mỹ cùng một số khoa học gia trong khu vực hồi tháng 8 năm 2024, báo cáo này chỉ ra rằng vị trí của Việt nam sẽ là một "điểm nóng" của những cơn bão nhiệt đới với cường độ dữ dội và thường xuyên hơn trước sự biến đổi khí hậu toàn cầu, với rủi ro cao là ngay Hải Phòng.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.