Hôm nay,  

Độc Hành

27/06/201400:00:00(Xem: 8042)

Trăng hạ huyền chếch trên đầu ngọn thông cuối đường. Một mình giữa đêm. Trụ đèn kiên nhẫn đứng thẳng và im lặng; bên cạnh cây bạch đàn cao ngất đang lao xao trước gió. Đèn vàng lay lắt tỏa bóng trong màn sương. Màu bông giấy đỏ rực dưới nắng mai, giờ trở nên tím sẫm. Con mèo lầm lũi, bước nhẹ trên mái nhà ai. Hoa một đóa, nở trong vườn đêm tịch mịch. Mùi cỏ dại phảng phất đâu đây. Trong phút giây bỗng thấy đời thênh thang, vô cùng.

Chẳng có gì đơn độc sinh ra, tồn tại, chuyển động, và biến mất giữa cõi đời. Chẳng có gì gọi là độc hành, độc lập, độc bộ, độc cư, cô thân, cô độc, cô đơn… Tất cả sự sinh xuất, chuyển động đều là sinh xuất, chuyển động của tổng thể, của những tập hợp các nhân duyên, các điều kiện. “Núi không là núi; sông không là sông.” (1) Chẳng có gì có thể tự sinh ra; chẳng có gì có thể được sinh ra từ một nguyên nhân (duy nhất) khác; chẳng có gì có thể vừa được sinh ra bởi chính nó và cùng lúc từ một nguyên nhân khác; cũng chẳng có gì có thể sinh ra mà không cần nguyên nhân nào cả. (2)

Thế nhưng trong đời sống thực tế, người ta vẫn thường cho rằng, hoặc mặc nhiên xác tín rằng, họ đã sinh ra và tồn tại như một cá thể độc lập; có riêng một thể xác, tâm hồn và tên họ, thủ đắc những sở hữu phụ thuộc (như tài sản, tài năng, sắc đẹp, danh vọng…); từ đó dẫn đến những khổ đau, hệ lụy cho mình, cho người, và cho cả cuộc đời. Chỉ đến khi, do một biến cố hay thảm họa nào đó, bị vuột mất tất cả những gì đinh ninh là của mình, thuộc về mình, mới nếm được nỗi thống khổ cùng tận (mà mình đã từng gieo đến cho kẻ khác) để rồi chạy đôn chạy đáo, tìm đến tập thể; đồng hóa mình với một tổ chức, nhằm cứu vãn sự tồn tại của bản ngã thông qua phóng ảnh của tổ chức ấy. Nghĩa là trong mộng tưởng, lại vẽ vời thêm mộng tưởng; nơi chiếc giẻ rách, lại vá thêm miếng giẻ rách. Sự vay mượn, vá víu, chẳng thể nào là giải pháp hay cho sự tìm cầu giá trị tự thân và hạnh phúc chân thật của cuộc tồn hữu.


Như vậy, có chăng sự độc hành của lữ thứ trên mộng dài xa quê, ngang qua cuộc đời chập chùng khổ đau, phiền lụy? Có chăng bước độc hành của thiền giả trên đường về cố quận bồng bềnh mây trắng?

Vẫn có đấy. Mỗi bước chân nở từng đóa sen; hay đường sen nở, đón mỗi bước chân êm. Bước chân ấy, không có người khởi động, không có động tác bước đi, không có thời gian diễn ra bước đi, không có con đường. Kẻ độc hành, vô ngã; một mình cất bước mà cùng ba cõi chạm đến khung trời tự tại thênh thang.
________________

(1) Thiền sư Duy Tín, một thiền sư Trung Hoa, đời Tống, từng nói “Trước khi học đạo, thấy núi là núi, sông là sông. Đang lúc học đạo, thấy núi không là núi, sông không là sông. Sau khi ngộ đạo, thấy núi vẫn là núi, sông vẫn là sông.” Phát biểu này được xem như một khẩu quyết, một chỉ nam tóm thâu kiến giải và trình tự liễu ngộ về Thiền.

(2) Chư pháp bất tự sinh. Diệc bất tùng tha sinh. Bất cộng bất vô nhân. Thị cố tri vô sinh. Các pháp không thể tự sinh; không sinh từ pháp khác; không sinh bởi cả hai (tự và tha) hợp lại; cũng không thể tự nhiên mà sinh (vô nhân – không có nhân); vì vậy nên biết rằng các pháp vốn không sinh (chẳng có gì thực sự sinh ra). (Bài kệ thứ 3 của Trung Luận)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người Trung Hoa khi chưa nhìn ra thế giới bên ngoài luôn luôn nghĩ mình là con Trời, nước Tàu là Thiên quốc. Vĩ đại nhất, văn minh nhất. Chung quanh chỉ toàn là chư hầu.
Chúng tôi nhận được tin ngày 5/9/2008 là một số bạn bè sinh viên tiến bộ đã tiến hành in ấn và dán truyền đơn, rải tờ rơi dạng máy bay như trong chương trình rung chuông vàng trên VTV3 tại các trường đại học ở nội thành
Thông thường đã nói thì phải làm mà không làm được thì đừng nói, đằng này nói nhiều mà làm chẳng bao nhiêu thì nói làm gì cho khổ lỗ tai người nghe"
Vào lúc 2 giờ 30 chiều ngày 3 tháng 9 năm 2008 tổng hội nhiếp ảnh Hoa Kỳ Photographic Society of America-PSA khai mạc đại hội nhiếp ảnh thế giới thường niên lần thứ 70
Những người đàn bà thông minh (Hillary Clinton) thường nghĩ rằng mái tóc ngắn sẽ phản ảnh sự thông minh đó. Những người đàn bà năng động (cũng vẫn Hillary), thì cho rằng mặc quần mới thể hiện sức năng động ấy.
Sau Thế vận hội Bắc Kinh là Đại hội đảng Dân Chủ tại Denver, với màn pháo bông có kiểu dáng "made in China" - mà ít "hoành tráng" hơn (viết chữ hoành tráng lại thấy nhột vì nhàm, cứ như người Hà Nội).
"Cổ lai thức tự đa ưu hoạn - Pha lão tầng vân, ngã diệc vân" (Xưa nay người biết chữ thường gặp nỗi lo âu và hoạn nạn - Cụ Tô Đông Pha bảo vậy và tôi cũng nói như vậy)
Đoàn Văn Nghệ Lạc Hồng hoạt động trình diễn ca, vũ và nhạc trong hơn 19 năm qua tại hải ngọai. Trong 19 năm hoạt động, ngoài vấn đề giãng dạy và đào luyện để luôn luôn có nhân lực tiếp nối.
Em Nguyễn Ngọc Tú Thư, 17 tuổi học sinh lớp 12 trường St. Francis Xavier Secondary School, "International Baccalaureate Program" tại Mississauga Ontario
Trưa Chủ Nhật, 1-9-2008, gần 100 bạn đọc và thân hữu đã tham dự buổi ra mắt sách “Thảo Trường, Những Miểng Vụn Của Tiểu Thuyết” do Người Việt xuất bản.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.