Hôm nay,  

911 Paris: Khủng Bố Hồi Giáo Và Khủng Bố VC

10/01/201500:00:00(Xem: 5166)
Chiều thứ tư 7/1/2015, sau khi tuần báo trào phúng Charlie Hebdo bị khủng bố hồi giáo tấn công gây thiệt mạng 12 người và nhiêu người khác bị thương, dân chúng Paris cả trăm ngàn người hẹn nhau tập trung tại Công trường République, Paris X, biểu tình lên án hành động giết người dã man của bọn hồi giáo quá khích và bày tỏ nhiệt tình và chia buồn với nạn nhơn và gia đình. Nhiều ngưòi biểu tình mang trước ngực khẫu hiệu “Tôi là Charlie”. Chánh phủ Pháp ban hành ngày thứ năm, 8/1/2015, là ngày quốc tang để tưởng niệm những nhà báo và nạn nhơn.

Chuyện xảy ra không phải hoàn toàn bất ngờ.

Những người hồi giáo cuồng tín đã nói rỏ điều họ sẽ làm và làm điều họ đã nói. Mọi người, nhứt là Chánh phủ Pháp, đã được báo tin trước. Nhiều vidéo của Nhà nước hồi giáo kêu gọi giết, khủng bố ở Pháp. Họ vẫn nhắc đi nhắc lại mọi vi phạm tổn thương tới tín ngưởng hồi giáo đều phải bị trừng phạt một cách đích đáng, tức tàn bạo, dã man.

Một nhóm nhỏ những người đứng ra vận động chữ ký thể hiện sự đoàn kết chống lại bạo lực khủng bố, bênh vực dân chủ, quyền tự do căn bản duới địa chỉ http: // secure.avaaz.org/fr/avec charlie.

Theo nhóm này, trong vòng một đêm đã có hơn 300 000 chữ ký hưởng ứng. Khi số người ký lên đến nửa triệu, họ sẽ chuyển tới Trụ sở Charlie Hebdo để cho thế giới thấy rằng trên khắp nước Pháp “Chúng tôi đoàn kết”. Nhóm kêu gọi phổ biến rộng rải lời kêu gọi đoàn kết này tới bạn bè chưa ký tên.

Vụ khủng bố sáng thứ tư 7/1/2015 ở Tòa báo Charlie Hebdo không chỉ giết chết 12 người mà thực chất là hăm dọa thủ tiêu nền dân chủ của chúng ta, quyền tự do phát biểu của chúng ta, những quyền căn bản của chúng ta, giá trị nhơn bản chung của chúng ta.

Vụ thảm sát sẽ đoàn kết chúng ta hơn bao giờ hết.

Nếu trong vòng 24 giờ tới đây, trên khắp nước Pháp, tiếng nói chúng ta chỉ có MỘT, tất cả chúng ta đoàn kết lại để bảo vệ quyền tự do báo chí của chúng ta, tính đa nguyên văn hóa và sự bao dung của chúng ta thì chúng ta sẽ dặp tắt được những tiếng nói hận thù và tiếng vũ khí

Hồi giáo không giết phụ nữ

Mỗi trưa thứ tư, từ 10giờ 30, toàn thể Tòa soạn tuần báo Charlie Hebdo ngồi họp chung quanh chiếc bàn bầu dục lớn đặt trong phòng họp của Ban Biên tập. Một chương trình sanh hoạt không thay đổi từ ngày thành lập tuần báo trào phúng.

Trên tường dán những bức biếm họa mang ấn tượng mạnh như hình trang bìa “Charia Hebdo” (Charia = lưật hồi giáo, hậu quả là tháng 11 năm 2011, Tòa báo bị đốt), một bức tranh khác vẻ Bà Marine Le Pen, Chủ tịch Mặt Trận Dân tộc, bức hí họa Giáo hoàng François tố cáo tội ấu dâm trong Giáo hội Vatican, và bức tranh vẻ Cựu Tổng thống Sarkozy nhăn mặt …

Buổi họp hằng tuần chắm dứt, mọi người tới Café Bistrot*, đường Amelot, Paris XI, ăn trưa. Như thường lệ.

Nhưng hôm thứ tư, sau lối 1 giờ họp, hai người đàn ông bịt mặt bất ngờ xuất hiện. Phòng họp im bặt tiếng cười đùa.

Một người trong hai kẻ khủng bố kêu: Ê, tên “Charb” đâu ? Lập tức, hắn nổ súng thẳng vào Charb. Và cả hai tên nả từng loạt đạn vào bàn họp. Vừa la lớn “Allahou akbar”. Và chúng hét lớn “Tụi bây sẽ trả, vì tụi bây đã xúc phạm Đấng Tiên tri”.

Chúng lôi Bà Sigolène đứng lên, kề súng vào màng tang vừa nói: “Mầy, tao không giết đâu, vì tụi tao không giết đàn bà, nhưng mày phải đọc kinh Coran”.

Nhưng chúng lại giết Bà Elsa Cayat, nhà phân tâm học và ký giả. Tuy cũng là đàn bà!

Dân Pháp sẽ phản ứng?

Phản ứng trước mắt là các cơ quan an ninh làm việc. Họ tiến hành những cuộc điều tra ráo riết truy tìm hung thủ. An ninh đã nhận diện được 3 kẻ bị nghi ngờ vì đã có hồ sơ đen. Nhưng ngay tối hôm thứ tư, một thanh niên nhỏ nhứt trong 3 nghi phạm là Mourad Hamyd, em vợ của Chérif Kouachi, bị nghi là đã giúp đỡ hai anh em Chérif và Said Kouachi** thực hiện vụ khủng bố ở Paris, đã tới trình diện cảnh sát vì thấy hình của mình phổ biến trên mạng. Lối xóm xác nhận Mourad Hamyd đi học lúc xảy ra khủng bố.

Chỉ vài giờ sau vụ khủng bố đẫm máu tại Tòa soạn tuần báo Charlie Hebdo ở trung tâm Paris vào hôm thứ tư 07/01/2015, đã có ít nhất ba vụ tấn công nhỏ vào nơi thờ phượng của người Hồi giáo tại Pháp. Các sự việc này đã làm dấy lên mối lo ngại về một nguy cơ bạo động bùng lên, không chỉ tại Pháp, mà cả tại nhiều nước Châu Âu khác, mà cộng đồng người Hồi giáo là nạn nhơn. Ở Đức, phong trào dân chúng nổi lên chống hồi giáo gốc thổ-nhỉ-kỳ rất hung hản, qui tụ cả mươi ngàn người dưới sự điều động của Pegida (chống hồi giáo hóa). Phong trào này bắt nguồn từ ý hệ “Dân tộc chủ nghĩa” của Đức. Giới trẻ đông đảo và chủ lực.

Trong một vài năm gần đây, tâm lý bài Hồi giáo đã có dấu hiệu lớn mạnh tại Pháp, thể hiện qua hai thực tế: Mặt trận Dân tộc (Front national) ngày càng đạt thêm nhiều kết quả trong các cuộc bầu cử, và một số nhân vật nổi tiếng không ngần ngại công khai thể hiện quan điểm bài Hồi giáo của mình, như nhà văn Eric Zemmour, tác giả quyển sách ăn khách “Le suicide français”, tố cáo nạn nhập cư là một trong những nguyên do gây bất hạnh cho nước Pháp. Trên nhựt báo Ý “Courriere della Sera”, câu nói đụng chạm hồi giáo của ông đã gây tranh cải và làm cho ông mất việc làm trên đài I-Télé của Pháp: “Hồi giáo sống tập trung ở ngoại ô. Đó là những nơi người Pháp xa lánh”.


Còn Ông Michel Houellebecq, với quyển “Soumission” ra mắt độc giả pháp hôm 6/1/2015, mô tả nước Pháp bị hồi giáo hóa, tức không còn là nước Pháp như từ trước đến giò, vào năm 2022. Trong sách, có câu được trích dẩn như lời tiên tri chi vụ khủng bố Tòa báo Charlie Hebdo hôm sáng thứ tư vừa qua: “Cần nghĩ lại vào ngày đó, ngày mà một nhóm nhỏ những người trẻ vì muốn trả thù Đấng Tiên tri của họ, giết không gớm tay những kẻ bị họ lên án là súc phạm công khai đấng thiêng liêng, đó là nhà báo và họa sĩ biếm họa”.

Nhưng lời trích dẫn này gán cho tác giả Houellebecq, đang lưu hành rộng rải trên mạng, là hoàn toàn không đúng sự thật. Sự bịa đặt được báo Huffington Post khám phá ngay hôm thứ năm 8/1/2015.

Đế chế hồi giáo

ISIS tuyên bố thành lập Đế chế Hồi giáo (Caliphate) và kêu gọi thánh chiến. Họ tin tưởng cuộc “thánh chiến” hiện nay của phái Sunniste ở Irak và Syrie đang thu hút mạnh mẽ dư luận quốc tế. Nhơn đó, họ cũng tuyên bố Ông Abu Bakr al-Baghdadi là caliphe, tức là vị vua của họ, đồng thời là giáo chủ nối tiếp truyền thống từ Đấng Tiên tri Mohamed và là “lãnh đạo của người Hồi giáo trên toàn thế giới”. Nhưng liệu họ có thể thực hiện giấc mơ này được không khi ”triều đại truyền thống” đã thật sự chấm dứt năm 1924 cùng với Caliphate cuối cùng của Thổ-nhỉ-kỳ? Mặt khác, các hệ phái hồi giáo khác có thừa nhận Đế chế này không? Cả Taliban và Al-Qaida nữa ? Giấc mơ này ngày nay có còn trong mọi trái tim người hồi giáo nữa không?

Đế chế hoàn toàn được tổ chức theo luật của Hồi giáo và có tham vọng làm chủ tôn giáo này trên phạm vi toàn cầu. Nên Ông Abu Bakr al-Baghdadi là lãnh tụ tinh thần tối cao của giáo dân hồi giáo, khi bị tuần báo Charlie hí họa là bị tục hóa, và tuần báo phạm thượng nên họ đã phản ứng để trả thù.

Charlie Hebdo sẽ hồi sinh tuần tới với một triệu ấn bản

Trong cái rủi thường có cái may. Nhưng cái rủi này quá bi thảm nên cái may không đủ đem lại niềm vui bù đắp cho cái rủi. Tuy nhiên sự tiếp tục xuất bản Charlie đủ nói lên sự can trường của những chiến sĩ quyết tâm chống lại bạo lực chỉ bằng ngòi bút, vừa vinh danh những người đã chết, vừa chứng tỏ quân khủng bố không thể giết được quyền tự do phát biểu.

Hôm 8/1/2015, Ông Richard Malka, luật sư của tuần báo Charlie, cho biết ấn bản tuần tới sẽ lên tới 1 triêu bản. Hiện nay, chỉ có 60 000 bản mỗi tuần. Và số bán chỉ được 30 000 tờ nên tuần báo trong tình trạng vô cùng khó khăn. Báo tuần tới chỉ có 8 trang, phân nửa số trang của thường lệ. Ban Biên tập còn 12 người tới làm việc nhờ tại trụ sở của nhựt báo Libération.

Từ sau vụ thảm sát, tờ báo đã nhận được vô số đề nghị hỗ trợ dưới dạng giúp đỡ tài chánh, đặt mua báo hay tặng trang thiết bị. Những người có trách nhiệm của Charlie Hebdo đi gặp gỡ các cơ quan truyền thông đã ngỏ lời muốn trợ giúp, nhằm cụ thể hóa các dự án này.

Số báo ra hôm thứ Tư 7/1, đúng vào ngày bị khủng bố, hiện nay đã hết sạch trên các quầy báo và đang được rao bán trên internet với giá rất đắt, nhất là trên trang e-Bay.

Để có thể giữ độc lập quan điểm, Charlie Hebdo hoàn toàn không nhận quảng cáo cũng như tài trợ của Nhà nước. Trước vụ tấn công, Charlie Hebdo đang bên bờ vực phá sản và có nguy cơ phải đình bản, do số lượng bán không đủ bù chi phí.

Là tuần báo trào phúng, ra đời năm 1969, đề cập đến mọi chuyện thời sự bằng cái nhìn châm biếm một cách hài hước thực tế xã hội, Charlie Hebdo luôn phải đối phó với những kiện cáo, đe dọa tấn công mà vụ thảm sát hôm 7/1/2015 tại soạn ở Paris là rùng rợn nhứt chưa từng có. Tờ báo không từ một tôn tôn giáo, đảng phái chính trị hay cá nhân nào.

Trong gần 20 năm hoạt động vừa qua, Charlie Hebdo đã bị nhiều tổ chức cực hữu, Công giáo kiện. Thế nhưng trong 13 lần ra tòa, Charlie Hebdo mới chỉ bị các tổ chức Hồi giáo ở Pháp kiện một lần vì đăng ảnh Mohamed năm 2006. Vụ kiện kéo dài đến năm 2009, tòa xử cho Charlie Hebdo trắng án.

Những người vừa nằm xuống hôm qua đã đưa tiếng cười vào giữa lòng cuộc sống, để chúng ta được tự do hơn. Hơn bao giờ hết, tự do tư tưởng, tự do ngôn luận là động lực trong đời sống hàng ngày của mỗi chúng ta.

Ở Việt nam, người viết báo không chăm biếm, diễu cợt người cầm quyền, chỉ đưa ý kiến phê bình nghiêm chỉnh đường lối chánh trị, bày tò lòng ái quốc, chống giặc tàu xâm lược, bị công an khủng bố, bắt giam, hành hạ, đưa ra tòa lãnh án tù. Nhà nước cộng sản không tàn ác như hồi giáo vì họ biết dùng pháp luật để khủng bố dưới tội danh “vi phạm luật pháp Nhà nước”/

Nhà nước cộng sản ở Việt nam chỉ đểu cán và gian ác.

Nguyễn thị Cỏ May

- Lúc kết thúc bài viết, được tin trên Le Point 3 tên hồi giáo khủng bố bị cảnh sát truy tầm đã bị giết.

- Bistrot – Café ỏ Paris là nơi gặp gở bạn bè, nơi vào đọc sách, báo cả ngày, viết, trốn lạnh,…

Ý kiến bạn đọc
10/01/201513:52:22
Khách
co nghia la CSVN cung xa sung ban giet nhung ai len tieng noi cho tu do dat nuoc chong ngoai xam thi moi goi la tan ac sao?
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đến nay, đối với đồng bào ở trong nước và cộng đồng người Việt ở hải ngoại kể từ 30-4-1975, sau 45 năm, những ngày ấy, những năm tháng ấy, không bom đạn trên đầu, nhưng sao trong lòng của mỗi chúng ta cứ lo âu, xao xuyến, sục sôi những chuyển đổi. Không sục sôi chuyển đổi sao được, những tiến bộ Khoa học Công nghệ 4.0, nhất là sự tiến bộ của điện toán, của hệ thống truyền thông, thông tin vượt tất cả mọi kiểm soát, vượt mọi tường lửa, thế giới phô bày trước mắt loài người, trước mặt 90 triệu đồng bào Việt Nam, những cái hay cũng như những cái dỡ của nó một cách phũ phàng.
“Bà X khoảng bốn mươi tuổi, hiện đang sống với chồng và con gái trong một căn nhà do chính họ làm chủ, ở California. Bà nói thông thạo hai thứ tiếng: Anh và Việt. Phục sức giản dị, trông buồn bã và lo lắng, bà X tuy dè dặt nhưng hoàn toàn thành thật khi trả lời mọi câu hỏi được đặt ra. “Bà rời khỏi Việt Nam vào năm 1980, khi còn là một cô bé, cùng với chị và anh rể. Ghe bị cướp ba lần, trong khi lênh đênh trong vịnh Thái Lan. Chị bà X bị hãm hiếp ngay lần thứ nhất. Khi người anh của bà X xông vào cứu vợ, ông bị đập búa vào đầu và xô xuống biển. Lần thứ hai, mọi chuyện diễn tiến cũng gần như lần đầu. Riêng lần cuối, khi bỏ đi, đám hải tặc còn bắt theo theo mấy thiếu nữ trẻ nhất trên thuyền. Chị bà X là một trong những người này.
Tìm được ý nghĩa thực của phương trình từ năm 2012 nhưng không dám công bố vì còn kẹt một bí mật cuối cùng, loay hoay nghiên cứu, tìm tòi hàng năm không giải nổi. Nó nằm trong chữ C² (C bình phương) – bình phương tốc độ ánh sáng. Vật chất chỉ cần chuyển động nhanh bằng (C), tốc độ ánh sáng, là biến thành năng lượng rồi, còn sót cái gì để mà đòi bay nhanh hơn? – C+1 đã là dư. C nhân hai, nhân ba là dư quá lố, vậy mà ở đây còn dư kinh hồn hơn, là c bình phương lận – c nhân với c (186,282 x 186,282) nghĩa là khoảng 34,700,983,524 dặm/ giây!
Sau trận Phước Long 6/1/1975, Hoa Kỳ im lặng, Ủy ban Quốc tế Kiểm soát và Giám sát Đình chiến bất lực, cuộc chiến đã đến hồi chấm dứt. Ngày 10/3/1975, Thị xã Ban Mê Thuột bị tấn công thất thủ sau hai ngày chống cự, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh rút quân, cao nguyên Trung phần lọt vào tay cộng sản. Ngày 8/3/1975, quân Bắc Việt bắt đầu tấn công vào Quảng Trị, Quảng Trị mất, rồi các tỉnh miền Trung lần lượt mất theo.
Khi bỏ nước ra đi tìm tự do, tất cả bậc cha mẹ Việt Nam đều nghĩ đến tương lai của các đứa con mình.Các con cần phải học, học và học… Sự thành đạt của con em chúng ta trong học vấn được xem như là sự thành công và niềm hảnh diện chung của cha mẹ Viêt Nam trên miền đất hứa.
Tháng Tư lại trở về, gợi nhớ đến ngày cuối cùng, lúc toàn miền Nam rơi vào tay đoàn quân xâm lược từ phương bắc, lần này là lần thứ 45! Trong ký ức của mỗi người dân miền Nam chúng ta, có biết bao nhiêu khúc phim lại được dịp hiển hiện, rõ ràng và linh động như vừa mới hôm qua. Có người nhớ đến cảnh hỗn loạn ở phi trường Tân Sơn Nhất, có người không sao quên được những năm tháng tù tội trong trại giam cộng sản, có người nghẹn ngào ôn lại cảnh gia đình ly tán trong những ngày kinh hoàng đó, và có biết bao người còn ghi khắc mãi những ngày lênh đênh trên sóng nước mịt mù hay băng qua rừng sâu núi thẳm để tìm đến bến bờ tự do.
Tôi sinh ra đời tại miền Nam, cùng thời với “những tờ bạc Sài Gòn” nhưng hoàn toàn không biết rằng nó đã “làm trung gian cho bọn tham nhũng, thối nát, làm kẻ phục vụ đắc lực cho chiến tranh, làm sụp đổ mọi giá trị tinh thần, đạo đức của tuổi trẻ” của nửa phần đất nước. Và vì vậy, tôi cũng không thấy “phấn khởi” hay “hồ hởi” gì (ráo trọi) khi nhìn những đồng tiền quen thuộc với cuộc đời mình đã bị bức tử – qua đêm! Suốt thời thơ ấu, trừ vài ba ngày Tết, rất ít khi tôi được giữ “nguyên vẹn” một “tờ bạc Sài Gòn” mệnh giá một đồng. Mẹ hay bố tôi lúc nào cũng xé nhẹ nó ra làm đôi, và chỉ cho tôi một nửa. Nửa còn lại để dành cho ngày mai. Tôi làm gì được với nửa tờ giấy bạc một đồng, hay năm cắc, ở Sài Gòn – vào năm 1960 – khi vừa mới biết cầm tiền? Năm cắc đủ mua đá nhận. Đá được bào nhỏ nhận cứng trong một cái ly nhựa, rồi thổ ra trông như hình cái oản – hai đầu xịt hai loại xi rô xanh đỏ, lạnh ngắt, ngọt lịm và thơm ngát – đủ để tôi và đứa bạn chuyền nhau mút lấy mút để mãi
Chiến tranh Việt Nam có hai chiến trường: Đông Dương và Mỹ. Bắc Việt cố gắng kéo dài cuộc chiến trên chiến trường Việt Nam và đồng thời làm mệt mỏi công luận trên chiến trường Mỹ. Đứng trườc chiến lược này và kế thừa một di sản là sức mạnh quân sự, các tình trạng tổn thất và phản chiến đang gia tăng, Tổng thống Nixon cân nhắc mọi khả năng trong chính sách. Nixon quyết định chỉnh đốn các trận địa chiến cho miền Nam Việt Nam trong khi củng cố khả năng chiến đấu cho họ. Sự giảm bớt vai trò của chúng ta sẽ hỗ trợ cho công luận trong nước Mỹ. Trong thời gian này, Nixon cũng để cho Kissinger tổ chức mật đàm càng nhanh càng tốt.
Bất kỳ chiến lược nào để giảm bớt mối đe dọa từ các chính sách xâm lược của Trung Quốc phải dựa trên sự đánh giá thực tế về mức tác động đòn bẩy của Hoa Kỳ và của các cường quốc bên ngoài khác đối với sự tiến hóa bên trong nội bộ Trung Quốc. Ảnh hưởng của những thế lực bên ngoài đó có giới hạn về cấu trúc, bởi vì đảng sẽ không từ bỏ các hoạt động mà họ cho là quan trọng để duy trì sự kiểm soát. Nhưng chúng ta quả thực lại có những khí cụ quan trọng, những khí cụ này hoàn toàn nằm ngoài sức mạnh quân sự và chính sách thương mại. Điều ấy là những phẩm chất “Tự do của người Tây phương” mà người Trung Quốc coi là điểm yếu, thực sự là những sức mạnh. Tự do trao đổi thông tin, tự do trao đổi ý tưởng là một lợi thế cạnh tranh phi thường, một động cơ tuyệt vời của sự cách tân và thịnh vượng. (Một lý do mà Đài Loan được xem là mối đe dọa đối với Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc, chính là vì nó cung cấp một ví dụ với quy mô tuy nhỏ nhưng lại hùng hồn về sự thành công của hệ thống chính trị và kin
Nửa tháng trước hiệp định Genève (20-7-1954), trong cuộc họp tại Liễu Châu (Quảng Tây, Trung Cộng), từ 3 đến 5-7-1954, thủ tướng Trung Cộng Châu Ân Lai khuyên Hồ Chí Minh (HCM) chôn giấu võ khí và cài cán bộ, đảng viên cộng sản (CS) ở lại Nam Việt Nam (NVN) sau khi đất nước bị chia hai để chuẩn bị tái chiến. (Tiền Giang, Chu Ân Lai dữ Nhật-Nội-Ngõa hội nghị [Chu Ân Lai và hội nghị Genève] Bắc Kinh: Trung Cộng đảng sử xuất bản xã, 2005, Dương Danh Dy dịch, tựa đề là Vai trò của Chu Ân Lai tại Genève năm 1954, chương 27 "Hội nghị Liễu Châu then chốt".) (Nguồn: Internet). Hồ Chí Minh đồng ý.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.