Hôm nay,  

Nước Pháp và Hồi Giáo: Qua Vụ Charlie Hebdo

2/3/201500:00:00(View: 4827)

Trích tuần báo THE WEEK số ngày 30/1/2015

Sau vụ al Qaeda khủng bố bắn chết 12 người tại tòa báo Charlie Hebdo ở Paris ngày 7/1/2015 một câu hỏi được đặt ra cho người Hồi giáo ôn hòa sinh đẻ ở Pháp: Có thể vừa làm một người Pháp vừa một người Hồi giáo ngoan đạo không?

Luật của Pháp không cho nhà nước làm thống kê chính thức về chủng tộc và tôn giáo. Nhưng theo ước lượng hiện có 5 triệu người Hồi giáo ở Pháp, chiếm chừng 7.5% dân số và là cộng đồng người Hồi giáo đông nhất tại Âu châu chỉ thua số người theo Thiên chúa giáo La Mã. Giữa người Pháp và người Hồi giáo có một chút ngờ vực lẫn nhau rất khó diễn tả. Mặc dù chỉ có 27% người Pháp (trong khi 63% người Ý và 46% người Tây Ban Nha) không ưa người Hồi giáo, nhưng 74% người Pháp nghĩ rằng người Hồi giáo không thích hợp với lối sống dân sự của xã hội Pháp. Theo nhận xét của ông Soeren Kern thuộc Viện Gatestone Institute, người Hồi giáo không hội nhập vào xã hội Pháp. Họ sống như những người không quốc tịch.

Hầu hết người A Rập theo Hồi giáo đến từ các thuộc địa của Pháp ở Bắc Phi. 1,5 triệu người gốc Algeria, 1 triệu gốc Morocco và 400.000 gốc Tunisia. Pháp cho phép họ nhập cư cuối thập niên 1940 sau Thế chiến 2 để giải quyết việc thiếu hụt nhân công. Trong hai thập niên 1950 và 1960 các nước này độc lập, và Pháp giữ quan hệ với các thuộc địa cũ bằng cách áp dụng luật di cư dễ dàng cho người Hồi giáo muốn sang làm việc tại Pháp. Tuy nhiên chỉ là nhu cầu. Người Pháp không mở rộng bàn tay đón người Hồi giáo vì tình thương, và người Hồi giáo qua nhiều thập niên bị thống trị cũng nhìn người Pháp với đôi mắt thiếu thiện cảm.

Người Hồi giáo sống trong những chung cư ở ngoại ô (người Pháp gọi là banlieue) các thành phố lớn như Paris, Lyon, Marseille, và các khu ngoại ô này dần dần trở thành những ghettos của người A Rập.

Tại các khu ngoại ô nạn thất nghiệp cao gấp đôi chỉ số thất nghiệp toàn quốc (20% so với 10%), trong đó lớp tuổi từ 15 đến 24 thất nghiệp đến 40%. Toàn quốc có 751 khu vực của người A Rập được xem là khu “tế nhị”. Tại các khu này cảnh sát nhiều khi bỏ lơ không đến điều tra các vụ đâm chém nhau vì thiếu an toàn. Không khí căng thẳng giữa cảnh sát và người A Rập thỉnh thoảng biến thành bạo động. Mùa thu năm 2005 do một xích mích với cảnh sát, người A Rập bạo động tại nhiều khu ngoại ô kéo dài trong mấy tuần lễ,đốt cháy 10.000 chiếc xe, làm hư hỏng hàng trăm công ốc và mất 230 triệu mỹ kim công quỹ để dọn dẹp. Từ đó đến nay chính phủ Pháp chi tiêu 55 tỉ mỹ kim để cải tiến các khu ngoại ô lụp xụp này, nhưng người A Rập vẫn cho chính phủ chỉ làm lấy lệ chứ không quan tâm thật sự đến đời sống của họ. Theo cái nhìn chung, người A Rập cho rằng người Pháp muốn duy tri các khu ngoại ô để tách biệt cộng đồng người A- Rập ra khỏi cộng đồng người Pháp.

Tại sao người A Rập cảm thấy bị cách biệt? Đây là kết quả xấu của một nguyên tắc tốt. Vào thế kỷ thứ 19, Công giáo La Mã tại Pháp ảnh hưởng đến mọi sinh hoạt của xã hội và chính quyền. Cho nên nước Pháp áp dụng nguyên tắc tách biệt tôn giáo ra ngoài sinh hoạt chính quyền, tòa án và trường học (người Pháp gọi là lạcisation). Nhưng người A Rập cho rằng nguyên tắc “tách biệt” được đặc biệt áp dụng để chia cắt họ với xã hội và là một hình thức kỳ thị đạo Hồi. Theo nguyên tắc “tách biệt”, năm 2004 quốc hội Pháp ban hành luật cấm học sinh che mặt và mang các biểu tượng tôn giáo trong lớp học (kể cả thánh gíá) và người Hồi giáo cho là kỳ thị. Năm 2011 Pháp là nước đầu tiên tại Âu châu cấm phụ nữ trùm kín thân mình và mặt mũi ngoài đường phố vì lý do an ninh.


Nhiều người cho rằng, người Pháp quá tự hào về đất nước và văn hóa của mình nên khó chấp nhận người Hồi giáo. Nhà văn Nadir Dendoune sinh ra lớn lên ở Pháp và có ngoại hình chẳng khác gì một người Pháp khác, nói ông không cảm thấy thỏai mái khi người Pháp nào cũng giới thiệu ông là một công dân Pháp gốc Algeria. Ông than phiền: “cứ như thế làm sao tôi cảm thấy tôi là một người Pháp như mọi người Pháp khác được?”

Một kết quả nghiên cứu của đại học Stanford (ở California) năm 2011 cho thấy hai người gốc A Rập có trình độ giống nhau, một người theo Công giáo, một người theo đạo Hồi khi nộp đơn xin việc thì người theo Công giáo thường được gọi phỏng vấn cao gấp 2.5 lần người theo đạo Hồi. Đảng National Front (Đảng Mặt Trận Quốc Gia) cực hữu do bà Marine Le Pen lãnh đạo kỳ thị người Hồi giáo một cách công khai vẫn được phiếu ủng hộ của dân Pháp. Bà Marine Le Pen nói dân A Rập tại Pháp càng ngày càng đông là một hiện tượng xâm lăng nước Pháp như Đức quốc xã. Theo thăm dò bà Marine Le Pen đang dẫn đầu trong các ứng cử viên tổng thống năm 2017.

Số người Hồi giáo tham gia phong trào khủng bố chống Tây phương ở Pháp không nhiều, nhưng là một đe dọa không nhỏ. al Qaeda tuyển mộ các tay khủng bố tại các khu ngoại ô, và nhất là tại các nhà tù. 60% tù nhân là người Hồi giáo. Cho đến nay có khoảng 1.200 người Pháp Hồi giáo đang chiến đấu trong hàng ngũ ISIS tại Syria, đông nhất trong số các nước Âu châu. Và hiện nay Pháp phải đương đầu với các cuộc khủng bố trong nước mà vụ đánh toà báo Charlie Hebdo là một khởi đầu.

Phản ứng của người Hồi giáo ở Pháp đối với vụ Charlie Hebdo là một điều đáng quan tâm. Mặc dù đa số người Hồi giáo chống bạo động, nhưng rất ít người Hồi giáo vỗ ngực theo phong trào “Je suis Charlie” lên án khủng bố. Họ xem việc tờ báo trào phúng vẽ hình châm biếm gíao chủ của họ là một hình thức làm nhục họ. Mohamad Binakdan nhân viên của sở vận chuyển công cọng nói: “Chúng tôi nghèo, chúng tôi thất nghiệp, chúng tôi còn gì ngoài tôn giáo? Và làm sao chúng tôi cười với các bức tranh biếm họa đó được!”

Người Hồi giáo tại Pháp cho rằng có những nguyên tắc áp dụng cho họ nhưng không áp dụng cho người khác. Và điều này rõ nhất trong lĩnh vực “tự do ngôn luận”. Trong khi hàng triệu người có quyền xuống đường bày tỏ sự đồng ý và ủng hộ tờ báo trào phúng Charlie Hebdo đăng những bức hình biếm họa làm đa số người Hồi giáo bực tức, thì cảnh sát Pháp đang điều tra khoảng 100 người bày tỏ (trong ý nghĩ chứ không phải bằng hành động) sự đồng ý với các hành động khủng bố. Nhà trào phúng Dieudonné Mbala Mbala bị cảnh sát bắt khi viết trên Facebook của ông “Tôi cảm thấy tôi giống như Charlie Coulibaly”. Coulibaly là tên khủng bố Amedy Coulibaly đã bắn chết 4 người trong chợ Kosher của người Do Thái 2 ngày sau vụ Charlie Hebdo. Nhiều người A- Rập khác cho rằng thật mâu thuẫn khi vẽ hình Giáo chủ Hồi Giáo đang đi đại tiện hay đang làm tình thì không phạm luật trong khi tuyên bố rằng Holocaust (vụ người Đức tàn sát 6 triệu người Do Thái trong thế chiến 2) chỉ là chuyện bày đặt là phạm luật. Luật sư trong ngành truyền thông Mathieu Davy giải thích sự khác biệt: “Tôi có quyền chỉ trích một ý kiến, một quan niệm hay một tôn giáo, nhưng tôi không có quyền đánh người khác và xúi dục sự căm thù”. Đa số người Hồi giáo cho rằng luật sư Mathieu Davy mâu thuẫn khi tìm cách phân biệt hai phạm trù thực chất không có gì khác nhau!

Trần Bình Nam

31/1/2015

[email protected]

www.tranbinhnam.com

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Tôi sinh ra trong miền Nam, sau ngày thày u tôi di cư vào Nam năm 1954. Ngày còn bé chưa biết chiến tranh là gì. Đến năm 10 tuổi thấy đám tang ông chú họ với quan tài phủ cờ, nến lung linh, nghe nhiều tiếng khóc lóc thảm thương sao buồn quá. Chú là sĩ quan dù, chết trận ở Đồng Xoài. Thày tôi và bố chú đi nhận xác ở Tổng Y viện Cộng hoà. Nghe thày kể khi đi phải mang theo tỏi để lúc vào nhà xác đưa lên mũi khử mùi hôi. Nhiều xác chết, không biết chú nằm ở đâu, bố chú khấn nguyện “Con ơi! Nếu con chết thiêng thì ra dấu cho bố biết để nhận con”. Một xác người động đậy và đó là chú.
Đó là chỉ dấu nói lên yếu hèn thắp kém về tư tuỏng của TBT-CTN Nguyễn Phú Trọng. Ông không hề ý thức đươc rằng cách đây 35 năm, Mikhail Gorbachew, TBT cuối cùng của nha nước vô sản Liên Xô, từ năm 1985, đã phải từ bỏ xã hôi chủ nghĩa (cộng sản), tái cấu trúc lại xã hội Liên Xô, mở cửa đất nước, theo đuổi chế độ Kinh Tế Thi trường tự do. Năm 1991, Boris Yeltsin, Tổng thống Nga đầu tiên dưới chế độ Liên Xô, đã mạnh dạn gạt bỏ Xã Hội Chủ Nghĩa và đặt Đảng Công Sản Liên Xô ra ngoài vòng pháp luật và cấm đảng này hoạt động trên đất Nga... Từ đó nước Nga mới, mới có cơ hội đứng lên phát triển kinh tế đã trở thành, chẳng những môt cường quóc về nguyên tử và Quân đội mà còn là một cường quốc về Kinh tế cho mãi đến tân hôm nay.
Ôi, tưởng gì chớ cái “tác phong chưng dép” thì bác vẫn “thao tác” đều đều – vô cùng thành thạo – ở khắp cả mọi nơi: Khi Bác tới thăm 1 ngôi đền lớn và cổ kính của Ấn Độ thì có một chuyện lạ xảy ra. Lúc Bác bước vào trong đền, để lại đôi dép bên ngoài thì bất ngờ có hàng trăm phóng viên báo chí, nhiếp ảnh, quay phim ập đến vây kín đôi dép cao su của Bác… (“Trăm phóng viên nước ngoài vây kín đôi dép của Bác” – Tin Ngắn, 19/05/2013). Ngoài đôi dép, đôi môi của Bác cũng được bạn bè thế giới đặc biệt quan tâm và (vô cùng) quan ngại – theo như bản tường thuật của The Straits Times, số ra ngày 8 tháng 3 năm 1959: “Chủ tịch Hồ Chí Minh của Bắc Việt, 68 tuổi, đã bị bảo một cách thẳng thừng rằng phải ngưng việc hôn hít các em gái Indonesia và tôn trọng những điều dạy của Hồi giáo.”
“Cái nền dân trí luôn là mảnh đất cho hận thù, ngờ vực và chia rẽ” nếu chỉ giới hạn trong lãnh thổ VN thì có thể tìm ngay ra thủ phạm: Chủ Nghĩa Toàn Trị và học thuyết Marx – Lenin! Vấn đề là không ít người Việt đang sống ở nước ngoài, chả có liên quan (hay ảnh hưởng chi nhiều) với cái chế độ thổ tả hiện hành mà vẫn sẵn sàng chửi nhau, hủy bạn bè vì những chuyện nhỏ (như con thỏ) như thường. Vì cái nước mình nó thế nên dân mình không thể khác được chăng?
Bến Ninh Kiều, Cần Thơ đã ghi lại trong tôi biết bao là kỷ niệm vui buồn từ khi tôi mới bắt đầu xuống dạy tại Viện Đại Học Cần Thơ năm 1967 … Chính tại nơi đây, năm 1978, cũng vì khát khao hai chữ tự do, nên tôi đã liều mạng lôi cả gia đình xuống “cá nhỏ” để ra “cá lớn” đậu ngoài khơi vàm, không mấy xa chợ Cần Thơ. Nhưng than ôi, khi leo qua cá lớn thì bị dưa luôn về Chấp Pháp, trên đường vô Cái Răng. Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên.
Từ điển tiếng Việt định nghĩa “ấm ớ hội tề” là “thái độ không dứt khoát”. Đem nghĩa này gắn vào những tuyên bố của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng liên quan đến công tác chuẩn bị nhân sự cho Đại hội đảng XIII, dự kiến diễn ra trong tháng 01 năm 2021, thì sẽ thấy vẫn chỉ là chuyện nói nhiều mà làm chẳng được bao nhiêu, hay chỉ nhằm tung hòa mù để hù họa nhau.
Báo chí trong nước hôm 12/5/2020 đưa tin Bộ Công an cho hay dự luật biểu tình chưa thể được trình lên Quốc hội vì "cần phải được nghiên cứu kỹ, không để các thế lực thù địch, phản động lợi dụng". 45 năm qua dường như đảng Cộng sản Việt Nam chưa có được một ngày hòa bình, trong tâm trí họ xung quanh lúc nào cũng có những "thế lực thù địch" đe dọa sự tồn vong của thể chế. Câu chuyện "hòa hợp hòa giải dân tộc" đã được nói đến ngay từ khi Chiến tranh kết thúc năm 1975, nhưng đến nay nhà cầm quyền vẫn đề cao lịch sử của “bên thắng cuộc” và tiếp tục coi mọi tiếng nói khác biệt là thù địch.
Từ Bangkok, FB Trần Quang Đô hớn hở cho hay: “Ngân hàng hôm nay 5/5 đông kín người. Thiên hạ xếp hàng nhận 5000 baht, tương đương 250 đô la Úc, tiền hổ trợ người dân trong dịch Cúm Vũ Hán. Điện nước thì miễn phí trong ba tháng cho dân lao động.” Tôi cũng hay lui tới Thái Lan nên hoàn toàn không ngạc nhiên gì về chuyện này. Tuy mang tiếng là “quân phiệt” nhưng bọn tướng lãnh ở nước này “yếu xìu” hà, và hay “mị dân” bằng tiền lắm: tiền trợ cấp cho những người khuyết tật, tiền giúp đỡ cho kẻ neo đơn, hay ông già/bà lão … Họ tạo cho dân chúng Thái cái tâm lý ỷ lại, và hèn yếu. Bởi vậy dân Thái chưa bao giờ đánh thắng được một đế quốc to nào cả, đế quốc cỡ trung bình, hoặc nhỏ (xíu) cũng khỏi có dám luôn.
Thương thay tấm lòng người mẹ suốt 13 năm kiên trì kêu oan cho con. Tiếng kêu thấu trời xanh mà không thấu những “hình người, dạ thú”. Ngày 8 tháng 5 năm 2020, phiên tòa của Hội Đồng Thẩm Phán Tòa Án Nhân Dân Tối Cao (TANDTC) tại Việt Nam, đã biểu quyết 100% đồng thuận của 17 ông thẩm phán, y án tử hình đối với bị cáo Hồ Duy Hải bằng cách giơ tay, trước ông xếp của họ là Chánh Án Nguyễn Hòa Bình! (Ai dám không giơ tay!) Đây là Phiên Tòa Nội Bộ, vì Luật Sư của bị cáo tuy được gọi vào nhưng khi chưa chính thức thảo luận gì thì đã được mời ra!
Trong những hình ảnh cuối tháng Tư 1975, tôi thấy nhiều bộ đội cụ Hồ đội nón cối hoặc nón tai bèo, mặc bộ quần áo lếch thếch, ngồi chồm hổm trên thảm cỏ hoặc trên thành mấy hồ nước trước dinh Độc Lập; nhóm bộ đội khác vóc nước từ hồ nước bằng hai bàn tay xương xẩu, đưa lên miệng uống rồi vóc thêm nước, rửa mặt; nhóm bộ đội khác nữa thì cởi đôi dép râu, thọc đôi chân còi cọc và dơ bẩn vào hồ nước để rửa chân? Nhiều hình chụp các anh bộ đội cụ Hồ trông rất “hồ hởi”, tay xách con gà, con vịt, trên vai gánh hai cái rương nhỏ, lưng mang ba lô, bên trên kèm theo một búp bê bằng nhựa. Tôi cũng thấy hình từng đoàn xe tải chở tủ lạnh/ TV/radio/bàn ghế/giường/tủ/xe gắng máy, v.v… – những hiện vật của miền Nam vừa được bộ đội cụ Hồ “giải phóng” – ồ ạc và liên tục chạy về Bắc
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.