Hôm nay,  

Ba Em Đi Tìm Tự Do - Cuộc Hành Trình của Ba

26/04/201500:01:00(Xem: 10215)
Ba Em Đi Tìm Tự Do
Adela Trần     


Ba em cũng như rất nhiều người Việt Nam vì không chấp nhận được cuộc sống không có tự do dưới chế độ cộng sản nên đã bỏ nước ra đi. Ba em đã phải trải qua một cuộc hành trình đầy khó khăn để đến xứ Mỹ này.

            Đầu tiên phải tìm đường móc nối với những người có ý định đi vượt biên. Rồi sau đó chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho chuyến đi. Phải mất năm lần với hai lần bị rượt đuổi và ba lần bị bắt nhốt nhưng ba em trốn thoát. Nghe ba em kể giống như trong phim đầy nguy hiểm và hồi hộp. Đến lần thứ sáu ba em mới đi được nhưng lại phải đối mặt với những nguy hiểm khác. Đầu tiên là không có nước uống. Với gần 60 người trên một con thuyền nhỏ tưởng chừng như nước biển có thể tràn vô bất cứ lúc nào. Đến lúc trời mưa ập xuống tưởng là có nước uống nhưng lại không được hứng nước uống vì nước mưa và sóng lớn sẽ làm lật thuyền bất cứ lúc nào. Ba em nói lúc đó ba em ăn được một tép chanh mà nó ngọt như đường. Cũng may là đến ngày thứ năm thì thuyền tới được một cái đảo nhỏ của người Inđo. Lúc đó khi ba em bơi vào bờ suýt chết đuối vì bị một người không biết bơi kéo theo.

            Ba em ở bên đảo 5 tháng thì được bảo lãnh qua Mỹ. Mặc dù những nguy hiểm đến tính mạng đã qua đi nhưng ba em còn phải đối mặt với nhiều khó khăn vất vả mới được như ngày nay.

            Từ những hy sinh của ba em cũng như hàng ngàn người Việt Nam để đi tìm tự do, em mới hiểu và trân quý khi được sống trên đất nước có tự do và nhiều cơ hội cho em nên em phải biết gìn giữ và sống xứng đáng với sự hy sinh đó.       

Adela Trần, 15 tuổi, là học sinh lớp 7 niên khóa 2014-2015 của trường Việt Ngữ Nguyễn Bá Tòng (giáo xứ St Barbara)

Chú thích: Tựa đề do thầy Trần Văn Minh đặt vì bài luận văn không có tựa đề.

.
.
Cuộc Hành Trình của Ba
Brian Phạm

Năm 1975, khi cộng sản chiếm miền Nam Việt Nam, từ đó đã xảy ra những cuộc di tản ra khỏi đất nước để trốn chạy chế độ cộng sản. Ba em cũng đã phải trải qua hành trình đầy khó khăn này.

            Trong năm 1982, ba em rời Việt Nam trên một chiếc thuyền nhỏ, tổng cộng có mười bảy người, trải qua hành trình ba ngày ba đêm trên biển cả. Ba em bị cướp hai lần bị mất hết tất cả. Sau đó đã vào một hòn đảo nhỏ ở Thái Lan. Lúc đến bờ, chủ tàu làm thuyền chìm để cảnh sát không đuổi ra nước được. Cảnh sát đến và cho chỗ ở cho hai tuần tới khi đi trại tị nạn với mấy ngàn người khác. Trại tị nạn của Thái Lan rất nghèo và những thân nhân của ba gửi ba tiền để sống. Cuối năm 1983, Mỹ phỏng vấn và nhận ba thì Mỹ gửi ba đi Ga Lăng II ở Indonesia để học Anh văn, văn hóa Mỹ và đời sống của người Mỹ. Ga Lăng II rất nghèo khổ và không bằng trại tị nạn ở Thái Lan. Trong tháng mười một năm 1984 có máy bay gửi ba đi Mỹ. Lúc ba đến Mỹ, ba chưa biết lái xe và chưa nói tiếng Anh giỏi thì ba phải học nghề, học Anh văn và học lái xe. Ba mua xe $500 để đi làm nhưng xe hay bị hư. Vì vậy ba phải nghỉ mỗi lần bị hư thì không được tiền ngày đó.

            Bây giờ em đang được sống ở một đất nước tự do, giàu có. Cuộc sống của em được đầy đủ về vật chất và tinh thần. Cái đó cũng nhờ ba em đã trải qua hành trình gian khổ để đi tìm tự do, hạnh phúc.

Brian Phạm, 15 tuổi, là học sinh lớp 7 niên khóa 2014-2015 của trường Việt Ngữ Nguyễn Bá Tòng (giáo xứ St Barbara)


.
,

Ý kiến bạn đọc
27/12/201923:22:29
Khách
Bai viet cua hai em rat de thuong. Tuy viet ngan, loi van mộc mạc, nhung đu noi len long biet on cha minh đa bat chap hiem nguy, gian kho trong cuoc hanh trinh tim tu do, de cac em co duoc ngay hom nay. Mong cac em tiep tuc viet.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Suốt 250 năm, người Mỹ đồng ý rằng cai trị bởi một người duy nhất là sai lầm, rằng chính quyền liên bang vốn cồng kềnh, kém hiệu quả. Lẽ ra hai điều ấy đủ để ngăn một cá nhân cai trị bằng mệnh lệnh từ Bạch Ốc. Nhưng Trump đang làm đúng điều đó: đưa quân vào thành phố, áp thuế quan, can thiệp vào ngân hàng trung ương, chen vào quyền sở hữu công ty, gieo nỗi sợ để buộc dân chúng cúi đầu. Quyền lực bao trùm, nhưng không được lòng dân. Tỉ lệ chấp thuận của ông âm 14 điểm, chỉ nhỉnh hơn chút so với Joe Biden sau cuộc tranh luận thảm hại năm ngoái. Khi ấy chẳng ai lo ông Biden “quá mạnh”. Vậy tại sao Trump, dù bị đa số phản đối, vẫn dễ dàng thắng thế?
Có bao giờ bạn nói một điều rõ ràng như ban ngày, rồi nghe người khác nhắc lại với nghĩa hoàn toàn khác? Bạn viết xuống một hàng chữ, tin rằng ý mình còn nguyên, thế mà khi quay lại, nó biến thành điều bạn chưa từng nghĩ đến – kiểu như soi gương mà thấy bóng mình méo mó, không phải bị hiểu lầm, mà bị người ta cố ý dựng chuyện. Chữ nghĩa, rơi vào tay kẻ cố ý xuyên tạc, chẳng khác gì tấm gương vỡ. Mỗi mảnh gương phản chiếu một phần, nhưng người ta vẫn đem mảnh vỡ đó làm bằng chứng cho toàn bộ bức tranh. Một câu, một đoạn, một khẩu hiệu – xé khỏi bối cảnh trở nên lệch lạc – hóa thành thứ vũ khí đâm ngược lại chính ý nghĩa ban đầu. Câu chuyện của đạo diễn Trấn Thành gần đây là một minh họa. Anh chỉ viết đôi dòng thương tiếc chia buồn với sự ra đi của nghệ sĩ đàn bầu Phạm Đức Thành. Vậy thôi. Thế mà lập tức bị chụp mũ, bêu riếu, bị gọi “3 que,” “khát nước,” “Cali con.” Người ta diễn giải đủ kiểu, vẽ ra đủ cáo buộc: từ tội mê văn hóa Việt Nam Cộng Hòa đến tội phản quốc.
Sau thất bại trước đối thủ đảng Dân Chủ Joe Biden trong cuộc bầu cử tổng thống năm 2020, nội các “gia đình trị” của Donald Trump gần như biến mất khỏi chính trường. Các đồng minh không thể có cùng tiếng nói với Trump, nhất là sau vụ bạo loạn Quốc Hội Jan 06. Duy nhất một người vẫn một lòng trung thành không bỏ rơi Trump, đó chính là Stephen Miller. Nhiệm kỳ hai của Trump, người được cho là có quyền lực hơn trong vòng tròn thân cận của Trump, hơn cả JD Vance, chẳng ai khác hơn chính là Stephen Miller. Để tạo ra những ảnh hưởng chính trong chính quyền Trump hôm nay, Miller đã có một đường dài chuẩn bị, khôn ngoan và nhẫn nại.
Đầu tháng 8 năm 2025, Tổng thống Donald Trump đã ký một mệnh lệnh đặc biệt, chỉ đạo các cơ quan hữu trách lập kế hoạch đưa quân đội Hoa Kỳ đi trấn áp các tổ chức tội phạm ở Mỹ Latinh. Khoảng hai tuần sau, mệnh lệnh đã thành hiện thực. Ba khu trục hạm có gắn phi đạn viễn khiển (guided-missile destroyers) của Hoa Kỳ đã được khai triển tới vùng biển Venezuela, đảm trách việc chặn giữ các chuyến hàng ma túy.
Một góc khuôn viên của Đồi Capitol sáng Thứ Tư là những câu chuyện tưởng đã bị chôn vùi, nay được kể ra trong sự run rẩy, xúc động và cả nước mắt. Trước hàng chục ống kính truyền thông chiếu trực tiếp trên toàn quốc, khoảng mười người phụ nữ lần lượt kể ra câu chuyện của chính mình – nạn nhân của Jeffrey Epstein, tỷ phú tội phạm tình dục và buôn bán mại dâm trẻ vị thành niên. Ngày đó, những phụ nữ này chỉ vừa 16, 18 tuổi, nhỏ nhất là Marina Lacerda, 14 tuổi.
Ở đời, chẳng có ngai vàng nào là miễn phí. Muốn hỏi cưới công chúa thì phải có sính lễ. Làm gì có chuyện đi tay không mà cuỗm được gái đẹp — trừ trường hợp dùng quyền lực bẩn thỉu cưỡng hiếp gái tơ (nghe quen quen). Muốn làm đàng anh đàng chị không thể vừa keo kiệt vừa đòi được người ta kính nể. Quy luật xưa nay không đổi ăn khế thì phải trả vàng. Ngai vàng toàn cầu cũng vậy -- không chỉ làm bằng vàng, mà còn bằng chi phí, lời hứa, và trên hết, là sự tín nhiệm.
Tháng Năm, 2024, trong phiên tòa xét xử bị cáo, tức cựu Tổng thống Donald Trump, liên quan các khoản chi phí cho nữ diễn viên phim khiêu dâm Stormy Daniels dưới dạng tiền bịt miệng, có một cựu công tố viên, bộ trưởng tư pháp từ Flordia đến tòa New York. Bà ngồi bên dưới theo dõi để ủng hộ Trump. Đó là Pam Bondi. Sau khi bồi thẩm đoàn phán quyết Trump có tội trong 34 tội danh, Bondi đã xuất hiện trên Fox News, cùng với Kash Patel, phát biểu rằng “một niềm tin rất lớn đã bị mất vào hệ thống tư pháp tối nay.” Bà còn nói thêm: “Người dân Mỹ đã nhìn thấu điều đó.”
Chiều thứ Sáu, chúng tôi ăn trưa với một người bạn mới ở Huntington Beach. Không biết vì men bia hay vì chọn quán giữa một thành phố “đỏ”, câu chuyện đang nhẹ nhàng bỗng rẽ thẳng vào chính trường. Nhắc đến những gì xảy ra kể từ ngày tổng thống Trump nắm quyền sinh sát, cô bạn tôi đề cập đến vật giá leo thang, vừa lạm phát vừa thuế quan, kinh tế bất ổn, đời sống bất an… Anh bạn mới của chúng tôi nghe đến đây lên tiếng cắt lời: “Dẫu có thế, so với nhiều người, nhiều xứ khác, người Mỹ vẫn còn đang sống trong may mắn. Và chúng ta nên biết ơn điều đó.” Anh khiến tôi liên tưởng đến thuyết “dân túy tàn bạo”, được Jay Kuo nhắc đến trong bài báo mới đăng của Ông trên Substack tuần qua.
Tuần trước, tình cờ tôi đọc được một bài viết của tác giả Vũ Kim Hạnh được chia sẻ lại qua Facebook. Bài viết có tựa đề là "Cơ hội vàng ở Mỹ sau mức thuế đối ứng 20%", trong đó bà nhắc riêng về kỹ nghệ xuất cảng gỗ của Việt Nam sang Hoa Kỳ và thế giới. Trước khi đi vào chi tiết của bài viết, có thể nhắc sơ về bà Vũ Kim Hạnh ắt đã quen thuộc với nhiều người trong nước. Bà từng là Tổng Biên Tập báo Tuổi Trẻ, cũng như nằm trong nhóm sáng lập tờ tuần báo Sài Gòn Tiếp Thị, từng là những tờ báo khá thành công tại Việt Nam.
Franklin D. Roosevelt (1882-1945), Tổng Thống Hoa Kỳ thứ 32 và là vị tổng thống Mỹ duy nhất phục vụ hơn 2 nhiệm kỳ, đã từng nói rằng, “Tự do của nền dân chủ không an toàn nếu người dân dung túng sự gia tăng của quyền lực cá nhân tới mức trở thành mạnh hơn chính nhà nước dân chủ đó. Điều đó trong bản chất là chủ nghĩa phát xít: quyền sở hữu của chính phủ thuộc về một cá nhân, một nhóm người, hay bất cứ thế lực cá nhân nào đang kiểm soát.” Lời cảnh giác đó của TT Roosevelt quả thật đã trở thành lời tiên tri đang ứng nghiệm trong thời đại hiện nay của nước Mỹ. Tổng Thống Donald Trump trong nhiệm kỳ đầu và gần 8 tháng của nhiệm kỳ hai đã thể hiện rõ ý chí và hành động của một nhà lãnh đạo muốn thâu tóm mọi quyền lực trong tay mình bất chấp những việc làm này có phá vỡ nền tảng tự do và dân chủ mà nước Mỹ đã nỗ lực không ngừng để tạo dựng và giữ gìn trong suốt hai trăm năm mươi năm qua hay không!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.