Hôm nay,  

Lại Chuyện Dựng Tượng Hồ Chí Minh

8/22/201500:00:00(View: 5927)
Tỉnh Sơn La dự tính sẽ khởi công dựng tượng Hồ Chí Minh vào tháng 10/2015 với kinh phí 1400 tỷ đồng. Không riêng gì đối với Sơn La vốn nghèo, trẻ con “khố rách áo ôm” lội qua sông, đu dây đi học, trường sở thiếu trước, trống sau, mà số tiền này cũng quá lớn đối với những nơi giàu có chỉ cho việc dựng tượng Hồ Chí Minh. Có thật sự dân chúng yêu Hồ Chí Minh, tưởng nhớ ông để phải dựng tượng ông ở khắp nơi, với tốn kém quá phí phạm như vậy? Có thật sự “tình cảm không không thể đo đếm” trong ý nghĩa dân chúng dành cho ông?

Về dựng tượng Hồ Chí Minh, một bài báo trong nước viết “Đọc báo thấy có người nói như mếu máo là Bác Hồ đã từng về đây, vậy mà cho đến nay tỉnh vẫn chưa có tượng đài của bác”. Nhưng có người lại cả quyết cho rằng “khắp nơi trên thế giới chỗ nào cũng dựng tượng ông. Nước ngoài mà còn như thế thì chẳng lẽ Việt nam, quê hương của ông, mà lại kém sao”?

Có ai dám chắc dân chúng, và cả chánh quyền ở nhiều nơi, thật tình thương yêu, tưởng nhớ Hồ chí Minh? Dân chúng thì chắc không đúng rồi. Chánh quyền khi đề nghị dựng tượng Hồ Chí Minh thì chắc chắn đã thấy hình” bác” trên những tờ giấy nho nhỏ rồi! Và đã bị những tầm hình bác ám mất rồi chăng? Chánh quyền cộng sản đã có thành tích “rút ruột công trình”. Nhưng ở Miền bắc, chẳng những rút ruột mà rút cả vỏ công trình. Cứ bình tỉnh hỏi bất kỳ người dân nào trên đường phố Hà nội để xác nhận lời dân gian này có đúng như vậy không?

Nhưng điều quan trọng mà Cỏ May tôi muốn nói ở đây không phải là chuyện tham nhũng. Bởi cộng sản là phải tham nhũng. Nếu không đồng ý, xin chỉ cho biết một chế độ cộng sản nào không tham nhũng, không độc tài ác ôn. Cả nước Nga ngày nay! Thử hỏi xưa nay có con chó đực nào đái mà không dở một cẳng sau lên không để cho rằng cộng sản ở Việt nam là lương thiện?

Điều mà Cỏ May sẽ nói ra ở đây là có phải thiệt tình những bức tượng Hồ Chí Minh ở hải ngoại đều do Chánh quyền và dân chúng ở đó dựng lên để bày tỏ lòng yêu mến, tôn kính, tưởng nhớ Hồ Chí Minh là nhà văn hóa, nhà giải phóng, người anh hùng của dân tộc việt nam, được cả dân tộc việt nam kính yêu, …và Việt nam là bạn của năm châu kia mà?

Đâu là sự thật?

Hy-lạp là nước có nhiều thần và nhiều thần thoại nhưng người dân và chánh quyền không ai tin vào thần mà họ còn thờ và chuyện thần thọai vẫn còn lưu hành.

Tượng Hồ Chí Minh ở hải ngoại

Năm 1990, ở Moscow, gần Métro, có dựng một bức tượng Hồ Chí Minh dưới hình ảnh một cái dỉa khổng lồ. Ngày 19/02/2015 vừa qua có một thanh niên cho ý kiến dân chúng nga ngày nay, không có ai biết người trong tượng là ai hết cả. Trước đó, một thanh niên khác đưa ra ý kiếng khá hay “Hình cái dỉa. Phải chi đem để trong kệ chén bác hay hơn là ở đây không?”

Theo báo Nga, kinh phí bức tượng là 1, 6 triệu rúp. Họ phản đối sự phí phạm này vì nếu là tiền của Chánh phủ Nga, tại sao không dùng xây một chung cư cho dân chúng, chớ làm tượng đó làm gì? Có người cho rằng đặt tượng ở đó chỉ làm ô nhiểm môi trường mà thôi.

Có lần, chánh quyền Moscow, sau biến cố Sô-viết sụp đổ, đã muốn dẹp bỏ bức tượng nhưng có lẽ nhá cầm quyền Hà nội can thiệp, hoàn lại đủ chi phí nên tới nay, bức tượng còn đó? Hay tháo gở lại tốn kém cũng không ít nên cứ để mặc kệ nó?

Báo chí hà nội loan tin “ngày 19/5/2005, chính quyền thành phố Montreuil đã dựng tượng bán thân Chủ tịch Hồ Chí Minh trong “Không gian Hồ Chí Minh” tại Bảo tàng Lịch sử của thành phố".

Nhưng sự thật đây là bức tượng của Chánh phủ Hà nội chở qua tặng cho thành phố Montreuil vào năm 2005 để kỷ niệm sanh nhựt lần thứ 115 của ông.

Ngày khai mạc, Đại diện Hà nội tới tham dự với chánh quyền Montreuil vốn cùng phe cộng sản nhưng đúng hôm ấy, cửa vào “Không gian Hồ chí Minh “đã bị anh chị em tranh đấu ở Paris lấy keo, thứ cực mạnh, xịt vào đầy ổ khóa nên không cách gì mở ra được. Đại diện Hà nội đành cùng với chánh quyền pháp đi vòng bên ngoài nhìn vào, vừa chỉ trỏ vào bác bị nhốt, khoá chặc như ở bên trong chiếc lồng khổng lồ.

Thành phố Montreuil thuộc cộng sản từ mấy chục năm qua. Chỉ mới sau này bị Đảng Xã hội chiếm.

Tương tợ như vậy để hiểu, ở những nơi khác, như ở Chí-lợi, Singapour, và gần đây nhứt, ở một thành phố biển Miền Nam Anh quốc nơi lúc đi tàu, tàu của ông đi có ghé qua, tượng Hồ Chí Minh cũng hoàn toàn do Chánh quyền Hà nội, qua quan hệ ngoại giao, chở tới, ra công, ra tiền dựng lên mà thôi. Chớ chẳng có ai ngưởng mộ Hồ Chí Minh để phải bỏ tiền của dân họ đóng góp ra làm tượng. Cả việc UNESCO năm 1990, tổ chức lễ vinh danh Hồ Chí Minh cũng hoàn toàn xạo. Cứ đọc lại bài phản biện của Văn Chấn trên An Ninh Thế giới mười năm sau thì rỏ sự thật. Vã lại, cứ nhớ laị năm 1990, tại Hà nội, lễ kỷ niệm 100 năm sanh nhựt của ông có Đại diện UNESCO tới không, có mấy người ngoại quốc tới, thì biết đâu là sự thật!

Đó là mọi người chưa biết rỏ chân tướng của bác vốn là con người cộc cằn, thô lỗ, không có được cái lịch sử tối thiểu trong quan hệ với cán bộ bất chợt gặp bác. Xin kể lại một câu chuyện thật để thấy, không phải sự thiếu lịch sự tối thiểu mà thôi, mà là cái bản chất vô văn hóa của Hồ Chí Minh. Tưởng ở đây cũng nên nói rỏ là Hồ Chí Minh không có thứ văn hóa nhân bản phổ quát. Chớ ông vẫn thắm nhuần văn hóa xã hội chủ nghĩa.

Ông Đỗ Đức Dục (Thứ trưởng Bộ Văn hóa, đảng viên Đảng Dân chủ, sau bị Lê Duẩn cách chức, cho về Viện Văn học), hôm ấy, nhìn thấy tôi ( Lưu Trọng Lư) đi ngoài hành lang cơ quan Viện, ông gọi vào để trò chuyện. Nhân nói đến ông Hồ, ông Dục kể: “Một con người vô văn hóa. Đầu năm 1946, hôm Chính phủ Liên Hiệp ra mắt ở Nhà hát Lớn, ông ta nhìn thấy Cụ Tố (Nguyễn Văn Tố) mặc âu phục, ông thô lỗ chạy đến, kéo chiếc cà-vạt Cụ Tố đang đeo ra, gắt: “Sao ông ăn mặc thế này” … (Vũ Đình Phòng, Hồi ký về Lưu Trọng Lư, Viet-Studies, internet)

Trở lại câu chuyện dựng tượng bác ở hải ngoại chỉ là một thứ “Cây đuốc Lê văn Tám” mà cho tới ngày nay, Hà nội vẫn chưa thấy ngượng khi nói dối chỉ nhằm tuyên truyền.

Cho nên Nguyễn Tấn Dũng cương quyết không cho báo tư nhơn xuất hiện và hoạt động, phải dành cho hơn 700 tờ báo nhà nước độc quyền nói dối.

Về tượng Hồ Chí Minh đưa ra ngoại quốc, chúng ta có thể hiểu đó không khác gì đảng cộng sản hà nội xuất khẫu lao động. Mà Hồ Chí Minh vốn là công nhơn lao động cho phòng bếp của tàu thủy.

Đừng quên dành một tượng đài cho thành phố mang tên bác

Trên báo CÔNG AN ngày 05/11/98, Thanh Lê nhận xét: "Sau ngày giải phóng, nhìn lại một số tượng đài ở Tp.Hồ Chí Minh, như tượng đài Bác Hồ với thiếu nhi,… có cái gì được và có cái gì chưa được. Được về ý đó tốt đẹp, nhưng chưa được vì đặt không đúng chỗ. Như Tượng Bác Hồ với thiếu nhi phải được đặt tại Nhà Rồng là hợp lý nhất. Ở công viên trước UBNDTP cần có tượng Bác, toàn thân đứng vẫy tay chào, hay ít nhất là bức tượng bán thân, mới thật sự nghiêm túc, mỗi khi các đoàn đến cung kính trước Người.

Nói cho công bằng, nhóm tượng đài ở Thành phố xây dựng trước 1975 có một cái gì đó hấp dẫn hơn, gây ấn tượng mạnh mẽ hơn. Nhìn những tượng đài Trần Hưng Đạo, An Dương Vương, Trần Nguyên Hãn, Thánh Giống, Phan Đình Phùng,… thấy vừa cao sang, khí phách, hùng tráng, dũng mãnh, vừa đạt đến tính thẩm mỹ mang bản sắc dân tộc. Mỗi lần ai đi qua đó đều dừng chân lại ngắm nghía, thưởng thức, ít nhất đôi mắt của họ cũng phải dừng lại mấy giây… Những tượng đài đó đã tô đẹp cho Thành phố của chúng ta trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai”.

Trước đây, đảng cộng sản có đưa ra một chương trình thi đua tạc tượng Bác và một chương trình tham khảo nguyên vọng nhân dân Nam bộ chọn nơi đặt tượng của Bác khi tượng được làm xong. Văn phòng thu thập ý kiến đặt tại đường Nguyễn thị Minh Khai (số nhà, Cỏ May quên mất. Tìm lại tài liệu ấy chưa được. Xin cáo lỗi.)

Sau một thời gian thăm dò ý kiến, bỗng chương trình tượng đài và địa điểm đặt tượng bị bỏ qua, không thấy báo chí nhắc tới. Trong lúc ấy, dân chúng ở Sài gòn truyền tai nhau một bài thơ bày tỏ nguyện vọng của nhân dân Nam bộ chọn nơi đặt tượng Bác Hồ, khi tượng tạc xong.

Cỏ May xin chép lại nguyên văn bài thơ ấy do chính tác giả cho “Ủy Ban Tố cáo tôi ác Hồ Chí Minh ở Paris” lúc đó để gọi là "Tưởng niệm Bác nhân ngày 19/05 của Bác":

“Ở phía sau lưng Chợ Bến Thành
Có tòa Công thự dáng thanh thanh
Mỗi ngày dân chúng đua nhau đến
Trút ruột phơi gan rất nhiệt tình
.
Tượng Bác nên đem dựng chỗ này
Để cho Bác để nắm trong tay
Bao nhiêu lòng dạ người thiên hạ
Đem đến nơi đây trút mỗi ngày
.
Chẳng biết lấy chi hiến Bác giờ
Nên xin dâng tạm bốn câu thơ
Ngày nào đã tạc xong, xin cứ
Đem khắc vào chân tượng Bác Hồ:
.
"Đây tượng Bác Hồ, bực vĩ nhân
Một thân gánh vác việc gian nan
Của toàn thiên hạ và tay kiếm
Thu hết lòng dân nước Việt Nam."

Nguyễn Ngọc Huy*

Ba câu cuối mượn ý ở câu đối của Lê Thánh Tôn ban cho làng Cổ Nhuế:

"Khoác tấm áo bào, giang tay gánh vác thiên hạ
Vung ba thước kiếm, tận thu lòng dạ thế gian"

Nguyên văn chữ hán:

"Thân trụ nhất nhung y, năng đảm thế gian đa nan sự
Thủ trì tam xích kiếm, tận thu thiên hạ chí nhân tâm."

Lúc này, người Việt hải ngoại và cả trong nuớc, ai cũng nghĩ Sài gòn đã đổi tên từ sau 30/04/1975 và mang tên Bác thì đảng cộng sản hà nội phải giữ lại một pho tượng Bác đẹp nhứt, uy nghi nhứt, đừng vội xuất cảng hết, để đem đặt tại phía sau chợ Bến Thành, nơi mà toàn dân Miền Nam đã nhứt trí chọn. Được như vậy, Bác sẽ mãn nguyện vì trước kia “Bác (từng) nhớ Miền Nam, (như) bố nhớ nhà” (Tố Hữu).

Giáo sư Nguyễn ngọc Huy đưa cho NVT tại nhà ở Sarcelles, ngoại ô Paris (Ủy Ban Tố cáo Tôi ác Hồ Chí Mnh) nhơn lúc tố cáo tội ác Hồ Chí Minh để phản đối UNESCO. Ông làm bài thơ này vào cuối thập niên 50, dĩ nhiên lúc đó chưa nghĩ tới đối tượng Hồ Chí Minh, trước khi đi ra ngoại quốc tỵ nạn chánh trị vì bị chế độ Ngô Đình Diệm đàn áp các đảng phái từng tranh đấu chống thực dân và cộng sản trước khi ông Diệm được Hoàng Đế Bảo Đại bổ nhiệm Thủ tướng.

Nguyễn thị Cỏ May

Reader's Comment
8/23/201504:37:22
Guest
co xay tuong thi bon quan tham moi co cai ma cham mut chung no thi tuong nho ai dâu dem chem het bon sau mot nay di
8/22/201512:45:55
Guest
Ba me tui Cong san nhan vien tro cua USA, JAPAN tung chiec tau tuan tra ma lai co du tien de xay 1 cai tuong dung la tro he cua Cong san Viet Nam
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Bất kỳ là ai, trẻ cũng như già, nữ cũng như nam, thật là tò mò, nếu chúng ta có thể biết được tương lai gần hoặc xa của mình, của người khác. Biết được tương lai là chuyện thú vị, hoặc căng thẳng, hoặc sôi nổi, hoặc sợ hãi. Ví dụ như bạn tiên đoán được ba tháng nữa sẽ gặp tai nạn hoặc cuối năm nay sẽ bị vợ ly dị. Nhưng có thể nào tiên đoán như vậy không? Làm gì có, chỉ là chuyện giả tưởng, chuyện phim ảnh và tiểu thuyết. Chuyện mấy bà phù thủy nhìn vào thau nước hoặc quả bóng kính trong thấy được chuyện mai sau, việc mấy ông thầy bói bấm tay nhâm độn, lật bài bói toán, v… v… chỉ thỏa mãn giấc mơ và tưởng tượng. Trong thực tế, chuyện đang xảy ra còn chưa giải quyết xong, nói chi chuyện ngày mai. Không đúng, nếu biết chuyện ngày mai thì chuyện hôm nay vô cùng dễ giải quyết. Ví dụ, “nếu biết rằng em sẽ lấy chồng, anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không đẹp bằng em lắm, nhưng lấy cho anh đỡ lạnh lòng.” (Thơ vô danh). Thay vì cứ đeo đuổi hai ba năm sau, kéo dài buồn bã, đau khổ, để rồi “Lòn
Năm 1895, Alfred Nobel – nhà khoa học bị ám ảnh bởi cái giá mà nhân loại phải trả từ phát minh của mình – đã để lại di chúc năm 1895 rằng tài sản của ông sẽ dùng để tài trợ các giải thưởng “mang lại lợi ích lớn nhất cho nhân loại.” Đối với Nobel Hòa Bình, ông có phần đặc biệt: giải thưởng này sẽ được trao cho người đã “có nhiều hành động hoặc nỗ lực mang đến sự đoàn kết, hòa bình giữa các quốc gia, bãi bỏ hoặc giảm bớt quân đội thường trực, tổ chức và thúc đẩy các hội nghị hòa bình.” Sứ mệnh chọn lựa được giao cho Quốc Hội Na Uy, có lẽ vì ông tin rằng Na Uy – khi đó còn nhỏ bé và trung lập – sẽ ít bị cám dỗ bởi chính trị quyền lực.
Trung Hoa ngày nay như kinh thành giữa sa mạc, vẻ yên ổn bên ngoài chỉ là lớp sơn son thếp vàng phủ lên nền đá đã rạn. Thế giới đứng ngoài quan sát, vừa lo nó sụp, vừa biết nó trụ lại nhờ ảo ảnh quyền lực và niềm tin vay mượn. Dưới lớp hào nhoáng của “Giấc mộng Trung Hoa” là một cơ đồ quyền lực đang già nua trong chính tuổi trẻ của mình. Bởi sức mạnh của nó không khởi từ niềm tin, mà từ nỗi sợ — và nỗi sợ, tự thuở khai triều lập quốc, chưa bao giờ là nền tảng lâu bền.
Ngày 8 tháng 10 năm 2025, tại tòa án liên bang ở Alexandria, bang Virginia, cựu Giám đốc Cơ quan Điều tra Liên bang (FBI) James Comey không nhận tội đối với hai cáo buộc hình sự. Cáo trạng nêu rằng vào tháng 9 năm 2020, Comey đã nói dối Quốc Hội khi vẫn giữ nguyên lời khai trong buổi điều trần trước đó rằng ông không hề cho phép để lộ thông tin về cuộc điều tra của FBI liên quan đến Hillary Clinton. Theo nhiều bình luận gia pháp lý, từ cánh tả đến cánh hữu, việc truy tố Comey chủ yếu chỉ là do chính phủ liên bang đang cố tình nhắm vào kẻ mà Tổng thống “thấy không vừa mắt.” Comey là người đứng đầu cuộc điều tra nghi án Nga can thiệp bầu cử tổng thống 2016 và bị Trump lột chức vào năm 2017.
Sau sáu ngày đột ngột “bặt tiếng,” chương trình Jimmy Kimmel Live, của MC kiêm diễn viên hài và nhà biên kịch nổi tiếng, đã trở lại với khán thính giả vào tối 23/9/2025. Sự trở lại này, chỉ vỏn vẹn sau gần một tuần bị đình chỉ, không chỉ là tin vui với những người yêu tiếng cười đêm khuya của truyền hình Mỹ, mà còn là một hồi chuông cảnh tỉnh, kéo theo những bàn luận trái chiều, chạm đến cốt lõi của tự do ngôn luận, một trong những quyền thiêng liêng nhất trong thể chế dân chủ.
Texas, mùa thu 2025 – trên khuôn viên đại học giữa vùng đất vốn tự hào là “trái tim bảo thủ của nước Mỹ”, thay vì nghe tiếng lá thu rơi, người ta lại nghe tiếng giày đinh vang vọng, bước chân của bóng ma McCarthyism quay về - phiên bản thế kỷ 21 - trở lại giảng đường với tốc độ và sự kinh dị của thời đại kỹ thuật số. Ngày 9 tháng 9, trên bục giảng của trường Texas A&M University, giáo sư Melissa McCoul trong giờ văn học thiếu nhi, dùng hình một con kỳ lân tím để nói với sinh viên rằng bản sắc con người không chỉ có hai nửa nam–nữ. Một sinh viên giơ tay hỏi: “Điều này có hợp pháp không?” và viện dẫn sắc lệnh mà Tổng thống Donald Trump ký hồi tháng Giêng, tuyên bố chỉ có hai giới tính sinh học. Bà McCoul đáp bằng lý lẽ, không viện dẫn chính trị. Nhưng một chiếc điện thoại trong lớp đã ngầm quay lại hình ảnh. Và chỉ ít lâu sau, cả nước đều xem đoạn clip ấy – không phải để học, mà để phán xét.
Trong bối cảnh toàn cầu hóa và chuyển đổi thể chế, phương Tây và Việt Nam đang phải đối diện trước những thách thức nghiêm trọng về cải cách chính sách để cho phù hợp với nhu cầu của thời đại mới, nhất là vai trò của pháp luật. Pháp luật là nền tảng thiết yếu cho sự vận hành ổn định và công bằng của xã hội. Là hệ thống quy phạm điều chỉnh hành vi con người, pháp luật không chỉ bảo vệ quyền lợi cá nhân và tập thể mà còn thúc đẩy sự phát triển bền vững. Trong xã hội hiện đại, vai trò của pháp luật được thể hiện rõ nét qua các lĩnh vực như bảo vệ an ninh quốc phòng, duy trì trật tự xã hội, bảo đảm quyền tự do cá nhân, phát triển phúc lợi xã hội, và thúc đẩy tinh thần hợp tác cũng như hội nhập.
Ngày 30 tháng 9 năm 2025, tại căn cứ Thủy Quân Lục Chiến ở Quantico, Virginia, Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth bước lên sân khấu trước hàng trăm tướng và đô đốc được triệu tập từ khắp nơi trên thế giới. Ông tuyên bố sẽ “cải tổ văn hóa quân đội” bằng mười chỉ thị mới, nhằm quét sạch cái mà ông gọi là “rác rưởi thức tỉnh” và khôi phục “tinh thần chiến binh”. Cụm từ ấy – nửa ca tụng bạo lực, nửa tán dương cơ bắp – nay đã trở thành thương hiệu chính trị của Hegseth. Trong cuốn Cuộc Chiến Chống Lại Những Chiến Binh (2024), ông cho rằng việc phụ nữ được đưa vào các vai trò chiến đấu đã “làm cạn kiệt” tinh thần này, khiến quân đội Hoa Kỳ “ít sát thương hơn.” Nghe qua, người ta tưởng quân đội chỉ tồn tại để đong máu đếm xác.
Ông bà xưa đã nói, nắm thì “nắm kẻ có tóc ai nắm kẻ trọc đầu.” Cách nói dân gian này rất cụ thể và dễ hình dung, người có tóc thì dễ bị nắm, bị túm, còn người trọc đầu thì không thể nắm được. Mang câu nói này vào chính trường Mỹ hiện tại, quả là khôi hài, nhưng không kém màu bi kịch. Nó phản ánh một sự thật trần trụi và không thể tránh khỏi: Quyền lực, chính sách, sắc lệnh hành pháp, các cuộc chiến pháp lý và ‘tuổi thọ’ chính trị của người đứng đầu nhánh hành pháp đang phụ thuộc vào sự phục tùng của các nhà lãnh đạo và những tài phiệt. Họ là ai? Họ là một mạng lưới của các quan chức, nhà lập pháp, giám đốc điều hành truyền thông, nhà tài trợ…, những người đã chọn chọ họ một thế đứng, xuôi theo những gì tổng thống muốn.
Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ đang đánh một đòn nguy hiểm: huy động các văn phòng công tố đi điều tra mạng lưới từ thiện Open Society Foundations của gia đình Soros, một quỹ từ thiện quốc tế, nổi tiếng với việc tài trợ cho các dự án dân chủ, giáo dục và nhân quyền trên khắp thế giới. Danh sách cáo buộc nghe cứ như “vật lạ”: từ đốt phá đến tài trợ khủng bố. Open Society Foundations lập tức phản đối, khẳng định mình hoạt động hợp pháp, và nhắc lại điều mà bất cứ người tỉnh táo nào cũng hiểu: khi chính quyền có thể tùy tiện lấy một nhóm dân sự làm vật tế, thì quyền của mọi nhóm khác cũng chẳng còn gì bảo đảm.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.