Hôm nay,  

Tự Do Thật

14/04/201600:00:00(Xem: 8242)

Biến cố 30 Tháng 4 Năm 1975 của đất nước chúng ta khiến hàng ngàn Người Việt đã lần lượt ra đi tìm một nơi có sự tự do thật để sống. Vì tương lai của gia đình mọi người đã không ngần ngại hi-sinh tất cả để ra đi và họ đã phải trả một giá quá đắc từ mất nhà, mất tài sản, mất sinh mạng và gia đình bị tản lạc khắp nơi.

Cũng trong những năm loạn lạc đó, vào Ngày 1 Tháng 5 Năm 1975 nhà tôi, Mục sư Cao Hữu Trí cùng với đoàn người vượt biên đã vượt ngàn trùng ra đi tìm tự do. Đến cuối năm 1978 tôi mới có được may mắn ra đi như mọi người.

Hoa-Kỳ này được nhiều người ví sánh như là một xứ đượm sữa và mật. Một đất nước vật chất giàu có, thức ăn dư dật và nhiều người lại còn sợ lên cân vì thức ăn có nhiều chất bổ béo quá. Một nơi mà nhiều người đã gọi đây là thiên đàng trên đất. Khi người Việt sống trên một đất nước có nhiều sự tự do quá người ta đã quên cái giá đắc đỏ mà họ đã phải trả trên con đường vượt biên sống chết mới có được.

Ngày trước, có một người tên là Ni-cô-đem ông là một giáo sư, ông là một trong những nhà lãnh đạo tôn-giáo lúc bấy giờ. Ông đã từng nghe về những lời giảng dạy và chứng kiến các phép lạ của Chúa Giê Xu đã làm. Trong một đêm tối không có ai nhìn thấy ông đã lén tìm cách đến gặp Chúa. Ông có nhiều câu hỏi về lẽ thật của Chúa dạy và muốn tìm hiểu thêm về các sự mầu nhiệm ấy.

Ông Ni-cô-đem dù là một người có địa vị và học thức trong xã hội nhưng từ trong sâu thẳm của tâm hồn ông biết ông có những sự trống vắng mà sự khôn ngoan và sự giàu sang của ông không thể nào làm thỏa mãn cho ông được. Thưa quý vị Chúa đã dạy rằng, hỡi những ai khát hãy đến uống nước của Chúa. Khi uống nước của Chúa chúng ta sẽ không bao giờ khát nữa. Thưa quý vị, nước ấy là Nước Hằng Sống. Ông Ni-cô-đem đã tìm được sự khát khao cho cuộc đời và những thắc mắc của ông đã được Chúa giải đáp hết khi ông gặp được Chúa. Ông đã tìm được ánh sáng cho lối đi của cuộc đời của ông. Và sự vui mừng tràn ngập lòng của ông như mùa xuân đã bắt đầu trổ hoa trở lại.

Biết Chúa rất đơn giản thưa quý vị, chúng ta chỉ cần tin vào Chúa Giê Xu là Con của Chúa Trời, Đấng chủ-tể muôn loài vạn vật. Chúa đã đến trần gian này chết thay cho chúng ta. Mọi người trên trần gian này đều phạm tội. Cái giá phải trả cho tội lỗi là sự chết. Nhưng nhờ ơn của Chúa Ngài sẳn sàng cứu chúng ta khi chúng ta bằng lòng mở lòng ra mời Chúa vào.

Mọi thắc mắc, bất an của chúng ta sẽ được thay vào bằng tình yêu, hi-vọng và bình an muôn đời. Chúng ta sẽ tìm được sự tự do thật dù cho chúng ta đang ở trong hoàn cảnh nào. Chúa yêu thương chúng ta và Ngài muốn ban sự tự do thật cho bạn và tôi. Chúa là Vua trên muôn vua, Chúa trên các chúa. Ngài là Đấng cai quản thế gian này. Ngài biết hết tất cả mọi nhu cầu của chúng ta quý vị ơi. Hãy giao mọi điều lo lắng mình cho Ngài vì Ngài hay chăm sóc chúng ta.

Chúng tôi xin Kính Mời Quý Đồng Hương đến dự Buổi Trà Đàm Tạ Ơn Chúa nhân kỷ-niệm Ngày 30 Tháng 4 vào Tối Thứ Ba Ngày 19 Tháng 4 Năm 2016 lúc 6:29pm tại Điểm Hẹn KC tại Kevins Auto Body 9265 Bishop, Westminster CA 92683 (Phía sau Phước Lộc Thọ góc Đường Moran & Bishop) Chúng tôi sinh hoạt vào mỗi Sáng Chúa Nhật lúc 9:29am và Tối Thứ Ba lúc 6:29pm. Tôi là Mục sư Cao Mỹ Phượng (714) 603-4481 và nhà tôi Mục sư Cao Hữu Trí (714) 657- 9726. Trân Trọng Kính Mời.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không ai mấy ngạc nhiên khi thấy Tổng thống Donald Trump, vào đêm 3 tháng 11, mang Phó Tổng thống Mike Pence và toàn thể, vợ và cả con cái trong gia đình của ông ra mắt quần chúng và tuyên bố là ông thắng cử nhiêm kỳ hai lúc 1:45 AM ngày 4-11, mặc dầu ông dư biết lúc đó số phiếu cử tri đoàn của ông Joe Biden là 234 phiếu, và của ông chỉ có 210 phiếu, và công cuộc đếm phiếu vẫn đang tiếp diễn trên hầu hết các tiểu bang.
Dù cũng đọc được lõm bõm một hai ngoại ngữ, tôi rất ít khi rớ tới một tờ báo hay một cuốn sách viết bằng tiếng Anh hay tiếng Pháp. Lý do, chả phải là vì tôi có máu bài ngoại hoặc dị ứng với văn hoá thực dân (hay đế quốc) gì ráo trọi mà chỉ tôi chỉ thạo tiếng mẹ đẻ thôi nên rất ngại “đụng” đến tiếng nước ngoài.
Bốn năm tới dưới thời chính phủ Biden sẽ có thể chứng kiến nhiều cải thiện trong công bằng chủng tộc. Nhưng đối với nhiều người, nó sẽ là chướng ngại để làm sạch: Tổng Thống Donald Trump đã coi nhẹ bạo động chủng tộc, khuyến khích những người cực hữu và mô tả Black Lives Matter là “biểu tượng của thù hận” trong nhiệm kỳ 4 năm của ông.Theo các thăm dò, thực tế hầu hết người Mỹ đều đồng ý rằng các quan hệ chủng tộc đã xấu đi dưới thời ông Trump.Trong khi Biden một cách nào đó không giống tổng thống thúc đẩy chương trình nghị sự về chủng tộc. Trong thập niên 1970s, ông chống lại kế hoạch xe buýt và ngăn chận các nỗ lực tách biệt trường học tại Delaware, tiểu bang nhà của ông. Và giữa thập niên 1990s ông đã thắng một dự luật tội phạm mà làm cho tỉ lệ giam giữ người Da Đen tồi tệ hơn. Ông đã làm hỏng cuộc điều trần mang Clarence Thomas tới Tối Cao Pháp Viện bằng việc cho phép các thượng nghị sĩ Cộng Hòa bỏ qua lời khai thiệt hại của Anita Hill về sự sách nhiễu tình dục của Thomas
Kết qủa bầu cử Tổng thống Mỹ ngày 3/11/2020 đã xác nhận ứng cử viên Dân chủ Joe Biden đánh bại đương kim Tổng thống Cộng hòa Donald Trump để trờ thành Tổng thống thứ 46 của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ. Bà Thượng nghị sỹ California, Kamala Harris, sinh ngày 10/10/1964 là phụ nữ đầu tiên đã đắc cử Phó Tổng thống trong lịch sử Mỹ. Bà cũng là con của gia đình di dân đầu tiên gữ chức vụ cao quý này, có Mẹ gốc Ấn Độ và cha gốc Jamaica, vùng Caribbean (Nam Mỹ). Nhưng Tổng thống thất cử và các Lãnh tụ của đảng Cộng hòa bại trận vẫn chưa chịu nhìn nhận thất bại. Ngược lại, ông Trump đã chủ động chiến dịch không thừa nhận chiến thắng của Tổng thống đắc cử Joe Biden, đồng thời đã khiếu kiện ở một số Tiểu bang có số phiếu chênh lệch nhỏ với hy vọng đảo ngược thế cờ. Tuy nhiên, các Thẩm phán ở Pennsylvania, Michigan, Arizona,Georgia và Nevada đã bác đơn kiện của Ủy ban tranh cử của Donald Trump vì phe ông Trump không trưng được bằng chứng có gian lận, hay có chủ mưu làm sai lệch kết quả bầu cử.
Trong cuộc sống lưu vong của người Việt hải ngoại, những món ăn tinh thần cần thiết đã là một đòi hỏi không thể thiếu, nhất là những năm đầu trong cuộc sống trôi dạt khắp nơi của người Việt hải ngoại. Sự thèm khát được đọc một tờ báo, cuốn sách tiếng Việt hay nghe một băng nhạc cải lương, tân nhạc đã thúc đẩy người ta tìm về nơi đông đúc người Việt sinh sống.
Cuộc bầu cử 2020 thật ra chưa chấm dứt vì ngày 5/1/2021 sắp tới tiểu bang Georgia sẽ bầu cử lại 2 ghế Thượng Nghị Sĩ và từ rạng sáng ngày 4/11/2020 đã xảy ra quá nhiều bất thường ở mức độ Thượng Viện Mỹ, Bộ Tư Pháp và một số Quốc Hội tiểu bang phải vào cuộc điều tra để làm rõ vấn đề.
Sống ở đời chắc ai cũng từng đối mặt cái cảnh “oan gia ngõ hẹp gặp nhau” những lúc ấy quả thật vô cùng bực bội, tức tối. Rồi cuộc sống này có biết bao điều bất như ý… Nếu cứ khư khư “Sống để bụng chết mang theo” thì khổ biết bao. Bởi vậy mình phải buông thôi!
Tôi tới Hoa Kỳ vào cuối năm 1980. Qua năm 82, sau khi tiêu hết đến đồng bạc trợ cấp cuối cùng, tôi xin đi bán xăng và ghi danh vào một trường đại học cộng đồng – West Valley College – nơi mà chị Vũ Thị Gấm đang làm cố vấn (academic counselor) cho những sinh viên vừa nhập khóa.
Quan trọng cứu cánh là diệt khổ giải thoát. Không là Tôi là hiểu Tục đế và Không phải Tôi là hiểu Chân Đế vậy cái Tôi khác đó là Chân lý là Phật Tánh là chân thật Ngã của chúng ta. Chúng sanh có cái Tôi khác nhau là do Duyên và Ngiệp vận hành.
PIVOT tin vào Sự Chuyển giao Quyền lực Ôn hòa và Tiếp tục Nỗ lực Gây dựng Một Nước Mỹ Công bằng và Đa dạng.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.