Hôm nay,  

Hitler Còn Sống Và Mao Đã Chết

07/09/201600:00:00(Xem: 8246)

Sự kiện hai buổi hòa nhạc tại Sydney và Melbourne vinh danh Mao nhân dịp 40 năm ngày y qua đời được hủy bỏ sau khi ban tổ chức gặp nhiều sự chống đối từ phía người dân, để lại nhiều suy nghĩ. Tại sao một lãnh tụ độc tài có trách nhiệm cho cái chết của 45 triệu người vô tội trong bốn năm từ 1958 đến 1962 mà vẫn được vinh danh?

Câu trả lời dễ dàng và nhanh chóng nhất là vì ban tổ chức ăn tiền của Trung Cộng qua hình thức nào đó chưa được biết.

Thực tế không đơn giản như vậy. Việc tổ chức vinh danh Mao là một phần trong chính sách tuyên truyền quốc tế (soft power) vô cùng tinh vi và tốn kém của đảng CSTQ.

Theo các báo tường thuật, hai thành phố Sydney và Melbourne chỉ đóng vai “chủ nhà” và “tôn trọng tự do ngôn luận”, nguồn bảo trợ thật sự chính cho hai sinh hoạt này do tổ chức có tên “International Cultural Exchange Association” cung cấp.

Theo Global Advisers, chương trình được quảng cáo ồ ạt bằng Hoa Ngữ như là một dịp để “vinh danh lãnh tụ Mao đời đời”, “người đã lãnh đạo cuộc cách mạng dân chủ Trung Quốc đến thành công”, “giới thiệu đặc tính nhân đạo của Mao Chủ Tịch trong mắt của con người toàn thế giới,” v.v..

Tiến Sĩ Chongyi Feng thuộc University of Technology Sydney cho rằng tích cực ủng hộ cho chương trình là các tổ chức thân Trung Cộng trong đó có Liên Hiệp Các Hội Hoa Kiều tại Úc và nhiều phái đoàn theo kế hoạch sẽ từ Trung Quốc đến để tham dự hai buổi hòa nhạc này.

Trong môt bài báo đăng trên The Conversation, Giáo sư Chongyi Feng cũng nhắc lại quan điểm của Mao trong văn hóa nghệ thuật là “không có một nghệ thuật nào là vị nghệ thuật cả” mà đều là một phần của chính trị, của đấu tranh giai cấp. Trong quân đội Trung Cộng, một số ca sĩ, vũ công ngay cả được phong lên cấp tướng như trường hợp bà Thiếu tướng Bành Lệ Viên (Peng Liyuan), một ca sĩ chuyên nghiệp và là vợ của Tập Cận Bình.

Tương tự như Mao, Tập Cận Bình cũng chủ trương văn hóa không tách rời khỏi chính trị và các hoạt động văn hóa cũng nhằm phục vụ đường lối của đảng. Tháng 10, 2011 Tập Cận Bình dành nguyên phiên họp khoáng đại của Trung Ương Đảng CSQT chỉ để bàn đến việc đưa Trung Quốc thành một siêu cường văn hóa. Hàng loạt chiến dịch được tung ra như “Giấc mơ Trung Hoa”, “Giấc mơ Á Châu Thái Bình Dương”, “Đường tơ lụa”, “Viện Khổng Tử”, “Mô thức mới trong quan hệ hữu nghị” và nhiều chiến dịch khác.

Do đó, không cần phải phân tích nhiều cũng biết nguồn tài trợ của chương trình chẳng đến từ đâu xa mà được trích ngay từ ngân sách tuyên truyền văn hóa đối ngoại của đảng CS Trung Quốc.

Không có một dữ kiện cụ thể ngân sách tuyên truyền văn hóa đối ngoại nhưng theo các nguồn có giá trị như của David Shambaugh trên Foreign Affairs, Trung Cộng đã dành khoảng 10 tỉ đô la vào mục đích đánh bóng chế độ. Con số này cao gấp 15 lần ngân sách của Mỹ dành cho các hoạt động văn hóa giáo dục quốc tế. Nếu tính cả các kế hoạch gây ảnh hưởng thế giới về mặt kinh tế, ngân sách của Trung Cộng lên đến 1400 tỉ đô la.

Nhân vật đầu tiên và quan trọng nhất cần phải đánh bóng dĩ nhiên là Mao Trạch Đông.

Lý luận tuyên truyền của Trung Cộng về Mao đặt trên quan điểm lịch sử. Đảng thừa nhận Mao có phạm các sai lầm trong thời kỳ “Bước Tiến Nhảy Nhảy Vọt, Công Xã Nhân Dân”, tuy nhiên, những lỗi lầm đó không che lấp được “công lao vĩ đại” của Mao Trạch Đông đã “người lãnh đạo và dẫn dắt Trung Quốc từ một nước bị hàng trăm năm sỉ nhục thành một nước độc lập tự do và giàu mạnh như hôm nay”. Mao đã qua đời và công trạng của ông ta cần phải được vinh danh như ánh đuốc soi đường không chỉ riêng tại Trung Quốc mà cả trên thế giới. Ngày chết của Mao là ngày vinh danh các thành tựu của y chứ không phải là ngày nhắc lại những sai lầm đã thuộc về quá khứ.

Lý luận này chế ngự trong nhận thức của gần hết người Trung Hoa lục địa mặc dù vẫn còn chưa chinh phục được hết khối người Hoa hải ngoại.

Đối phó với một bộ máy tuyên truyền có một ngân sách 10 tỉ đô la là những tiếng nói lẻ loi, rời rạc của những con người còn có lương tâm và lòng nhân ái nhưng không có phương tiện thông tin gì hữu hiệu trong tay ngoại trừ vài diễn đàn như change.org. Những chiến thắng của cánh dân chủ tại Hong Kong hôm 4 tháng Chín vừa qua là một khích lệ nhưng khó có thể đi xa hơn nếu chỉ dựa vào phương tiện duy nhất là các mạng xã hội.

Bước vào khu sách lịch sử của nhà sách Barnes & Noble để thấy sự tội nghiệp, lẻ loi, cô độc của nạn nhân CS.

Bên cạnh một giá sách hàng trăm cuốn về Hitler và Đức Quốc Xã, chỉ một hai cuốn về tội ác của các lãnh tụ CS như Stalin hay Mao Trạch Đông. Các nhà sử học và nhà văn gốc Do Thái có một trách nhiệm đạo đức mà họ luôn gánh trên vai là không bao giờ để Holocust rơi vào quên lãng. Họ cũng tìm mọi cách để chứng minh Hitler là tội nhân hàng đầu của nhân loại chứ không ai khác và dường như y vẫn còn đang sống đâu đây.

Trong lãnh vực phim ảnh cũng vậy, hàng trăm cuốn phim và gần như mỗi năm đều có nhiều phim mới về Holocust. Nhiều phim được xếp hạng cao trong danh sách phim được ưa chuộng và được trao nhiều giải Oscar như Schindler's List, The Pianist v.v.. nhưng chưa có một phim nào về tội ác của Mao trong các giai đoạn đau thương nhất trong lịch sử Trung Quốc hiện đại của những thời kỳ Cải Cách Ruộng Đất, Công Xã Nhân Dân, Bước Tiến Nhảy Vọt, Cách Mạng Văn Hóa. Lý do đơn giản, nếu có cũng không thu hút khán giả Mỹ vì Mao chỉ giết dân Trung Quốc và đương nhiên không được phép chiếu tại Trung Quốc, nơi có thị trường phim ảnh thứ hai trên thế giới sau Mỹ.

Không ai cho rằng Hitler là người không đáng nguyền rủa nhưng so với Mao Trạch Đông, Hitler chỉ là một học trò về tâm địa ác độc lẫn phương pháp giết người. Tuy nhiên, với phần lớn người đọc Mỹ, Mao đã chết, Chiến tranh Lạnh đã tàn và chủ nghĩa CS là bóng mờ trong quá khứ. Nhu cầu của các cường quốc ngày nay là nhu cầu kinh tế và do đó các liên minh hay chống đối nhau đều phát xuất từ các lý do kinh tế chứ không phải vì ý thức hệ như trước năm 1990.

Thông tin hướng dẫn dư luận và chi phối nhận thức con người nên Mao đến nay vẫn còn là một bóng mờ bên cạnh Hitler.

Kết luận đó đúng, ít nhất với hai Thị trưởng Sydney và Melbourne. Bởi vì nếu có một nhóm người nào đó tổ chức một buổi hòa nhạc vinh danh Hitler, đơn xin phép của nhóm đó chắc bị bác bỏ ngay từ đầu. Giới chức hai thành phố Sydney và Melbourne chấp nhận đơn xin vì lý do Úc có truyền thống tôn trọng tự do ngôn luận, nhưng theo Tiến sĩ sử học Chongyi Feng, người đã viết hàng chục tác phẩm về lịch sử Trung Quốc hiện đại, liệu có nên tha thứ những điều không thể tha thứ được và có nên dùng lý do tự do ngôn luận để ca ngợi một chế độ ngăn cấm tự do ngôn luận hay không. Theo ông là không nên.

Các giới chức hai thành phố có thể nghe con số 45 triêu người chết dưới tay Mao đâu đó hay ngay cả đã đọc Maos Great Famine: The History of Chinas Most Devastating Catastrophe, 1958-62 của Frank Dikưtter, nhưng nghe, đọc là một chuyện và cảm thông với nỗi đau của nạn nhân, sự chịu đựng triền miên của gia đình nạn nhân là chuyện khác.

Trong con đường dài của lịch sử nhân loại, sự thật sẽ thắng và về lâu dài, dù 10 tỉ đô la hay 100 tỉ đô la cũng không che giấu được tội ác của chủ nghĩa CS. Nhưng trước mắt, thực tế đấu tranh của các thành phần dân chủ tại các quốc gia còn bị chế độ Lenin không có Marx cai trị là một thực tế cô đơn, đau lòng và đầy chịu đựng. Đối diện với thực tế và nhìn nhận khó khăn không phải để rồi bỏ cuộc nhưng để biết phải kiên nhẫn hơn và đừng mong ai đến cứu mình.

Trần Trung Đạo

Ý kiến bạn đọc
07/09/201619:38:42
Khách
Nhà sử học người Đức Eva Maria Stolberg: Trung Quốc đứng đầu là Mao Trạch Đông, được nhiều lợi lộc trên xương máu của nhân dân Việt Nam, từ việc tạo ra một lá chắn vững chắc từ xa, làm suy yếu kẻ thù của Trung Quốc là Mỹ, ngăn chặn đối thủ cạnh tranh vô cùng nguy hiểm là Nga, để Trung Quốc rảnh tay thanh trừng nội bộ và phát triển.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đến nay, đối với đồng bào ở trong nước và cộng đồng người Việt ở hải ngoại kể từ 30-4-1975, sau 45 năm, những ngày ấy, những năm tháng ấy, không bom đạn trên đầu, nhưng sao trong lòng của mỗi chúng ta cứ lo âu, xao xuyến, sục sôi những chuyển đổi. Không sục sôi chuyển đổi sao được, những tiến bộ Khoa học Công nghệ 4.0, nhất là sự tiến bộ của điện toán, của hệ thống truyền thông, thông tin vượt tất cả mọi kiểm soát, vượt mọi tường lửa, thế giới phô bày trước mắt loài người, trước mặt 90 triệu đồng bào Việt Nam, những cái hay cũng như những cái dỡ của nó một cách phũ phàng.
“Bà X khoảng bốn mươi tuổi, hiện đang sống với chồng và con gái trong một căn nhà do chính họ làm chủ, ở California. Bà nói thông thạo hai thứ tiếng: Anh và Việt. Phục sức giản dị, trông buồn bã và lo lắng, bà X tuy dè dặt nhưng hoàn toàn thành thật khi trả lời mọi câu hỏi được đặt ra. “Bà rời khỏi Việt Nam vào năm 1980, khi còn là một cô bé, cùng với chị và anh rể. Ghe bị cướp ba lần, trong khi lênh đênh trong vịnh Thái Lan. Chị bà X bị hãm hiếp ngay lần thứ nhất. Khi người anh của bà X xông vào cứu vợ, ông bị đập búa vào đầu và xô xuống biển. Lần thứ hai, mọi chuyện diễn tiến cũng gần như lần đầu. Riêng lần cuối, khi bỏ đi, đám hải tặc còn bắt theo theo mấy thiếu nữ trẻ nhất trên thuyền. Chị bà X là một trong những người này.
Tìm được ý nghĩa thực của phương trình từ năm 2012 nhưng không dám công bố vì còn kẹt một bí mật cuối cùng, loay hoay nghiên cứu, tìm tòi hàng năm không giải nổi. Nó nằm trong chữ C² (C bình phương) – bình phương tốc độ ánh sáng. Vật chất chỉ cần chuyển động nhanh bằng (C), tốc độ ánh sáng, là biến thành năng lượng rồi, còn sót cái gì để mà đòi bay nhanh hơn? – C+1 đã là dư. C nhân hai, nhân ba là dư quá lố, vậy mà ở đây còn dư kinh hồn hơn, là c bình phương lận – c nhân với c (186,282 x 186,282) nghĩa là khoảng 34,700,983,524 dặm/ giây!
Sau trận Phước Long 6/1/1975, Hoa Kỳ im lặng, Ủy ban Quốc tế Kiểm soát và Giám sát Đình chiến bất lực, cuộc chiến đã đến hồi chấm dứt. Ngày 10/3/1975, Thị xã Ban Mê Thuột bị tấn công thất thủ sau hai ngày chống cự, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh rút quân, cao nguyên Trung phần lọt vào tay cộng sản. Ngày 8/3/1975, quân Bắc Việt bắt đầu tấn công vào Quảng Trị, Quảng Trị mất, rồi các tỉnh miền Trung lần lượt mất theo.
Khi bỏ nước ra đi tìm tự do, tất cả bậc cha mẹ Việt Nam đều nghĩ đến tương lai của các đứa con mình.Các con cần phải học, học và học… Sự thành đạt của con em chúng ta trong học vấn được xem như là sự thành công và niềm hảnh diện chung của cha mẹ Viêt Nam trên miền đất hứa.
Tháng Tư lại trở về, gợi nhớ đến ngày cuối cùng, lúc toàn miền Nam rơi vào tay đoàn quân xâm lược từ phương bắc, lần này là lần thứ 45! Trong ký ức của mỗi người dân miền Nam chúng ta, có biết bao nhiêu khúc phim lại được dịp hiển hiện, rõ ràng và linh động như vừa mới hôm qua. Có người nhớ đến cảnh hỗn loạn ở phi trường Tân Sơn Nhất, có người không sao quên được những năm tháng tù tội trong trại giam cộng sản, có người nghẹn ngào ôn lại cảnh gia đình ly tán trong những ngày kinh hoàng đó, và có biết bao người còn ghi khắc mãi những ngày lênh đênh trên sóng nước mịt mù hay băng qua rừng sâu núi thẳm để tìm đến bến bờ tự do.
Tôi sinh ra đời tại miền Nam, cùng thời với “những tờ bạc Sài Gòn” nhưng hoàn toàn không biết rằng nó đã “làm trung gian cho bọn tham nhũng, thối nát, làm kẻ phục vụ đắc lực cho chiến tranh, làm sụp đổ mọi giá trị tinh thần, đạo đức của tuổi trẻ” của nửa phần đất nước. Và vì vậy, tôi cũng không thấy “phấn khởi” hay “hồ hởi” gì (ráo trọi) khi nhìn những đồng tiền quen thuộc với cuộc đời mình đã bị bức tử – qua đêm! Suốt thời thơ ấu, trừ vài ba ngày Tết, rất ít khi tôi được giữ “nguyên vẹn” một “tờ bạc Sài Gòn” mệnh giá một đồng. Mẹ hay bố tôi lúc nào cũng xé nhẹ nó ra làm đôi, và chỉ cho tôi một nửa. Nửa còn lại để dành cho ngày mai. Tôi làm gì được với nửa tờ giấy bạc một đồng, hay năm cắc, ở Sài Gòn – vào năm 1960 – khi vừa mới biết cầm tiền? Năm cắc đủ mua đá nhận. Đá được bào nhỏ nhận cứng trong một cái ly nhựa, rồi thổ ra trông như hình cái oản – hai đầu xịt hai loại xi rô xanh đỏ, lạnh ngắt, ngọt lịm và thơm ngát – đủ để tôi và đứa bạn chuyền nhau mút lấy mút để mãi
Chiến tranh Việt Nam có hai chiến trường: Đông Dương và Mỹ. Bắc Việt cố gắng kéo dài cuộc chiến trên chiến trường Việt Nam và đồng thời làm mệt mỏi công luận trên chiến trường Mỹ. Đứng trườc chiến lược này và kế thừa một di sản là sức mạnh quân sự, các tình trạng tổn thất và phản chiến đang gia tăng, Tổng thống Nixon cân nhắc mọi khả năng trong chính sách. Nixon quyết định chỉnh đốn các trận địa chiến cho miền Nam Việt Nam trong khi củng cố khả năng chiến đấu cho họ. Sự giảm bớt vai trò của chúng ta sẽ hỗ trợ cho công luận trong nước Mỹ. Trong thời gian này, Nixon cũng để cho Kissinger tổ chức mật đàm càng nhanh càng tốt.
Bất kỳ chiến lược nào để giảm bớt mối đe dọa từ các chính sách xâm lược của Trung Quốc phải dựa trên sự đánh giá thực tế về mức tác động đòn bẩy của Hoa Kỳ và của các cường quốc bên ngoài khác đối với sự tiến hóa bên trong nội bộ Trung Quốc. Ảnh hưởng của những thế lực bên ngoài đó có giới hạn về cấu trúc, bởi vì đảng sẽ không từ bỏ các hoạt động mà họ cho là quan trọng để duy trì sự kiểm soát. Nhưng chúng ta quả thực lại có những khí cụ quan trọng, những khí cụ này hoàn toàn nằm ngoài sức mạnh quân sự và chính sách thương mại. Điều ấy là những phẩm chất “Tự do của người Tây phương” mà người Trung Quốc coi là điểm yếu, thực sự là những sức mạnh. Tự do trao đổi thông tin, tự do trao đổi ý tưởng là một lợi thế cạnh tranh phi thường, một động cơ tuyệt vời của sự cách tân và thịnh vượng. (Một lý do mà Đài Loan được xem là mối đe dọa đối với Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc, chính là vì nó cung cấp một ví dụ với quy mô tuy nhỏ nhưng lại hùng hồn về sự thành công của hệ thống chính trị và kin
Nửa tháng trước hiệp định Genève (20-7-1954), trong cuộc họp tại Liễu Châu (Quảng Tây, Trung Cộng), từ 3 đến 5-7-1954, thủ tướng Trung Cộng Châu Ân Lai khuyên Hồ Chí Minh (HCM) chôn giấu võ khí và cài cán bộ, đảng viên cộng sản (CS) ở lại Nam Việt Nam (NVN) sau khi đất nước bị chia hai để chuẩn bị tái chiến. (Tiền Giang, Chu Ân Lai dữ Nhật-Nội-Ngõa hội nghị [Chu Ân Lai và hội nghị Genève] Bắc Kinh: Trung Cộng đảng sử xuất bản xã, 2005, Dương Danh Dy dịch, tựa đề là Vai trò của Chu Ân Lai tại Genève năm 1954, chương 27 "Hội nghị Liễu Châu then chốt".) (Nguồn: Internet). Hồ Chí Minh đồng ý.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.