Hôm nay,  

Đổi Mới

29/08/201700:00:00(Xem: 6801)
Thế giới ngày hôm nay thay đổi nhanh chóng không ngừng. Con người nhỏ bé nhưng khôn ngoan, nay cũng đã chế tạo ra được những vũ khí để bảo vệ cho đất nước nhưng cũng có một số quốc gia hay tôn giáo thì có mục đích khác của họ. Khi mới nghe thì thật là hay, nhưng nếu họ không biết dùng đúng cho mục đích thì lại sẽ gây ra những chiến tranh chết chóc thảm hại.

Đất nước Hoa-kỳ mà chúng ta đang sinh sống cũng có rất nhiều sự thay đổi mỗi ngày. Nhiều hảng sẽ mướn những người nào có nhiều óc sáng tạo hơn là những người bình thường. Mỗi người phải tranh đấu không ngừng để đáp ứng với môi trường của mình. Người ta mau thấy chán nếu điều gì quá chậm và lỗi thời. Con người cố gắng tìm tòi, học hỏi để tiến lên.

Nhiều năm qua gia đình của chúng tôi đã được làm việc với các anh em xả-hội đen của Hongkong và Việt Nam tỵ nạn.

Sự đổi mới từ một con người củ thành một con người mới thì thấy thật rõ ràng. Các anh em đi vượt biên đến đó khi còn tuổi thiếu niên và không có gia đình. Họ đã đi lạc vào những thói hư, tật xấu của xả-hội mà không hay. Từ những cô đơn, không hi-vọng, và sự buồn chán đã khiến họ trở nên những con người tội lỗi, mà xả-hội khinh chê. Khi chúng tôi tìm được những anh em nào mà muốn thay đổi thì chúng tôi sẽ giúp họ để được đổi mới.

Nhiều anh em khi bị vướng trong những trường hợp như vậy thì họ không tự cứu mình được và không có lối thoát. Chúng tôi lúc nào cũng có anh chị em sống chung và cùng muốn thay đổi để được trên tốt hơn. Bắt đầu từ 30 người đến 500 người, chính phủ Hongkong đã cho chúng tôi xữ dụng một trại lính để nuôi và huấn luyện.

Có những thói hư tật xấu mà sức người bình thường không thể thay đổi được nhưng phải nhờ sự giúp đỡ từ Chúa. “Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi.” Lời Chúa đã nói cho những ai muốn đặt niềm tin của mình cho Ngài.

Hãy tin vào Chúa quý vị ơi, vì Ngài là Nguồn của sự Sống và sự tiếp trợ đến từ Ngài. Chúa sẽ cho quý vị nếm trãi được sự tươi mới, sự hi-vọng và phước hạnh ngay trong đời này.

Đức Chúa Trời thương yêu loài người mà Ngài đã dựng nên, cho dù loài người có đi lầm đường lạc lối thì Ngài lúc nào cũng giang tay ra chờ đợi họ quay đầu trở lại. Ngài muốn đền bù, yêu thương và chúc phước cho loài người.

Nếu quý vị đang ở trong tình trạng tối tăm không có lối thoát, thì hôm nay tôi có tin mừng cho quý vị, có một sự hi-vọng trong Chúa Giê Xu của chúng tôi. Ngài đang mong chờ quý vị hãy đến với Ngài. Ngài sẽ cho quý vị có được sự bình an thật cho dù quý vị đang ở trong hoàn cảnh nào.

Nếu quý vị đang gặp những sự cô đơn, buồn chán thất vọng, hoặc bị trói buộc vào trong những xiềng xích thói hư tật xất, hay bịnh tật nào. Ngày hôm nay khi đọc bài báo này và bạn tin và muốn được sự tha thứ và sự chấp nhận lại từ Chúa thì Ngài sẳn sàng muốn ban cho quý vị trong Danh của Ngài.

Nếu qúy vị thật sự muốn được như vậy thì Chúa sẽ ban cho. Nếu quý vị đang quá chán về lối sống củ không hi-vọng, đen tối, tội lỗi của mình. Thì hôm nay là ngày thuận tiện cho qúy vị để thoát ra khỏi chổ tối tăm đó. Lời hứa của Chúa là Ngài sẽ ban điều tốt nhất cho con của Ngài. Quý vị có muốn nhận sự ban cho của Ngài không?

Gia đình của chúng tôi đang sinh hoạt tại ĐIỂM HẸN KC tại Kevins Auto Body tại 9265 Bishop Place, Westminster CA 92683. Chúng tôi có giờ nhóm vào Sáng Chúa Nhật lúc 10 giờ và Tối Thứ Ba lúc 6:29pm. Chúng tôi xin mời quý vị đến thông công với chúng tôi trong giờ trà đàm mỗi khi nhóm. Mọi tìm hiểu về niềm tin và sự đổi mới cho cuộc sống sẽ được hướng dẫn một cách rỏ ràng.

Xin quý vị liên lạc với chúng tôi, tôi là Mục sư Cao Mỹ Phượng (714) 603 4481 và nhà tôi là Mục sư Cao Hữu Trí (714) 657 9726

Trân trọng Kính Mời.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi đối với cha mẹ có thể cung kính mà vui vẻ, mới là tận Hiếu. Chữ “Kính” nhấn mạnh việc không để xảy ra sơ suất dù rất nhỏ, phụng dưỡng cha mẹ già xuất phát từ nội tâm, với khuôn mặt vui vẻ, mới có thể nói là “Hiếu.” Người già không khác những đứa trẻ, nhiều khi hay tủi thân, hờn dỗi và dễ phiền muộn. Con cái có thể cho cha mẹ ăn uống, hầu hạ cha mẹ khuya sớm nhưng rất khó biết đến nỗi buồn của cha mẹ lúc về già.
Giáo hội xin tán thán tinh thần hộ đạo và tu đạo của quí Thiện nam Tín nữ trong hoàn cảnh tai ương đầy kinh hãi hiện nay. Tất cả năng lực và công đức lớn lao này của người đệ tử, chúng con xin dâng lên cúng dường đức Thế Tôn trong ngày Đản sinh. Hàng trăm ngàn trái tim, hàng vạn ngàn bàn tay siết chặt giữa những thương đau tràn ngập của nhân loại, chúng con nguyện quán chiếu thật sâu sự khổ nạn hiện nay để kiên nhẫn mà vượt qua.
Có lẽ cả Trung Cộng lẫn Hoa Kỳ đều không mong muốn việc khơi mào cho một cuộc xung đột vũ trang, nhưng trước thái độ xác quyết của tổng thống Joe Biden, Trung Cộng hiểu rằng họ đang đối đầu với một đối thủ nguy hiểm gấp bội lần so với những năm qua.
Với chế độ độc đảng toàn trị hiện hành, với bộ máy tam trùng hiện tại, với văn hoá tham nhũng hiện nay, và với chủ trương cấm tự do báo chí cố hữu … thì chuyện sống được bằng lương mãi mãi chỉ là một kỳ vọng xa vời. Vô phương thực hiện!
Hội nghị Paris là một quá trình đàm phán giữa Hoa Kỳ và Bắc Việt kể từ ngày 13 tháng 5 năm 1968, sau ngày 25 tháng 1 năm 1969 có thêm Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) và Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam (MTGPMN) tham gia. Ngoài 202 phiên họp chính thức của bốn bên, còn có thêm 24 cuộc mật đàm khác giữa Henry Kissinger và Lê Đức Thọ, Xuân Thủy. Cuối cùng, hội nghị kết thúc sau bốn năm chín tháng và bốn bên chính thức ký kết Hiệp định Paris để chấm dứt chiến tranh và lập lại hòa bình ở Việt Nam vào ngày 27 tháng 1 năm 1973.
Ngày 30 tháng Tư năm 1975 khép lại trang sử Việt của hai lực lượng dân tộc đối đầu nhau trong thế tương tranh quốc tế giữa tư bản và cộng sản. Thế tương tranh này kéo dài từ tranh chấp giữa hai triết thuyết xuất phát từ phương Tây – Duy Tâm và Duy Vật, đã làm nước ta tan nát. Việt Nam trở thành lò lửa kinh hoàng, anh em một bọc chém giết nhau trong thế cuộc đảo điên cạnh tranh quốc tế.
Galang là tên một đảo nhỏ thuộc tỉnh Riau của Indonesia đã được chính phủ nước này cho Cao ủy Tị nạn Liên Hiệp quốc sử dụng trong nhiều năm để người tị nạn Đông Dương tạm trú, trong khi chờ đợi được định cư ở một nước thứ ba. Trong vòng 17 năm, kể từ khi mở ra năm 1979 cho đến lúc đóng cửa vào năm 1996, Galang đã là nơi dừng chân của hơn 200 nghìn người tị nạn, hầu hết là thuyền nhân vượt biển từ Việt Nam và một số người Cam Bốt.
Hình ảnh thay cho ngàn lời nói, ghi nhận rõ "sự hấp hối" của chế độ Việt Nam Cộng Hòa, ghi lại cảnh hỗn loạn, sự hoảng hốt, nỗi lo sợ của dân chúng lũ lượt rời nơi đang sinh sống, đã bỏ nhà cửa trốn chạy trước khi VC tràn vào thành phố
Chúng ta liệu có thể đóng vai trò giúp đỡ những người nhập cư và tị nạn trong tương lai như là người Mỹ đã từng làm cho chúng ta không? Theo lời của Emma Lazarus, liệu chúng ta có nâng “... ngọn đèn bên cạnh cánh cửa vàng” cho “... kẻ bão táp, người vô gia cư ... người mệt mỏi, người nghèo khổ” không? Đối với chúng tôi, trong ngày 30 tháng 4 này, không có câu hỏi nào có ý nghĩa và tính quan trọng hơn câu hỏi này.
Khách đến Việt Nam ngày nay thấy nhiều nhà cao cửa rộng, xe chạy chật đường hơn xưa. Nhưng đa số người Việt Nam có vẻ không có cái nhu cầu dân chủ của người Myanmar hay người Hồng Kông. Hay là họ có, nhưng 20 năm chiến tranh đã làm họ mệt mỏi, xuôi xị chấp nhận chút đầy đủ vật chất, nhắm mắt với tương lai? Và Đảng Cộng sản Việt Nam có thể hy vọng người Việt sẽ ngoan ngoãn như người dân Bắc Hàn, không cần dự phần tự quyết cho tương lai của mình và con cháu mình?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.