Hôm nay,  

Thơ Đạt Giả: Những Nét Chấm Phá Về Quê Hương

12/02/201916:12:00(Xem: 4574)

Nhà văn ghi lại sự kiện mình nhìn thấy như cách nào đó chụp bắt lịch sử. (Đạt Giả)

That is  the supreme value of history. The study of it is the best guarantee against repeating it. (John Buchan, Baron Tweedsmuir).

  1. Trên những dòng sông.

Lềnh mặt nước cá lờ đờ hả họng,

Nổi dật dờ trên vải đủi đen thui.

Dòng sông đứng than trời như bọng:

Xót dân nghèo vớt cá chết nặng mùi.”

 

  1. Sống ké nghĩa trang.

Ngày nô đùa chơi hú tim hú mọi,

Tối che sương dỗ giấc giữa tha ma.

Gái mới lớn trẻn trơ mời khách chọi,

Hình mộ bia nhăn mặt: “Cõi ta bà!”

 

  1. Tin trên báo lề phải.

Quần chúng giận bọn người bày khiếu kiện,

Tàu lạ ai đắm tàu Việt ngoài khơi!

Dân mình giỏi ra đường gặp tiên tiến,

Đồn công an nhiều kẻ bỏ cuộc chơi!

 

  1. Khôn lanh chợ búa.

Đầy thớt thịt, ướp phèn thâm thành mướt,

Cá trê đen ngâm phẩm biến trê vàng.

Cua bó vải nằm bên gà bơm nước,

Lòng heo hôi từ biên giới tuồn sang.

 

  1. Những con đường kẹt cứng. 

Lòng đường nghẹt, lướt vĩa hè, nhả khói,

Chiếm mặt bằng’ buôn bán có bảo kê.

Lỡ va quẹt, câu đầu tiên: chưởi bới,

Xách xe ra, Thần Chết đứng gần kề.

 

  1. Xóm Văn Hóa.

Sáng tiệc nhậu, trưa tối chiều nhậu, nhậu,

Vợ gây chồng, con giết mẹ tỉnh queo.

Trai mười mấy dáng đi người đau lậu,

Trẻ lớp Năm đã biết khoái phì phèo.

 

  1. Trường phổ thông cơ sở.

Gái đánh nhau, xé quần bạn cùng lớp.

Thầy gạ trò vô khách sạn kiểm bài.

Em nhỏ yếu chôm tiền đem cúng nộp,

Học điều hư, tốt nghiệp khỏi thày lay.

 

  1. Gia đình văn hoá gương mẫu.

Ra sở sớm quán bia ngồi hằng bữa,

Cuộc tình hờ móng đỏ đổi tào khang.

Bỏ mặc vợ te te mang bụng chữa,

Con lang thang trốn học theo hoang đàng.

 

  1. Bịnh viện công. 

Nằm trở đầu hai bịnh nhơn giường hẹp,

Không phong bao vô hóa đối vô tâm.

Chết như rạ, phận nghèo hèn tôm tép,

Động lòng ai những tiếng khóc âm thầm!

 

  1. Quí Ngài Lãnh Đạo. 

Nhà biệt thự, ô tô con bóng loáng,

Tiệc tùng nhiều, quan chức dự dài dài.

Món đặc sản dân đen nghe thấy choáng,

Phòng đầy tiền: Cướp đất nước tương lai.

 

  1. Quốc Hội Ba Đình. 

Mấy nhiệm kỳ cử tri nỏ biết mặt,

Phát biểu xằng tháng trước phải thông qua.

Tay cầm giấy rặn từng lời cho chắc.

Đại biểu hề, luật lệ của tà ma.

 

  1. Dân đen Việt Nam.

Chuyện mất đất, mất đai: “Để nhà nước!”,

Chuyện biểu tình tụ tập: “Khỏi cần lo!”.

Chạy cơm gạo, thuốc men dòng xuôi ngược,

Nghe tuyên truyền lếu láo lấy làm no!


Đạt Giả, CA, Ngày Độc Lập của nước Mỹ, 2013

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.