Hôm nay,  

Con Lọ Lem

19/02/201900:00:00(Xem: 5922)
Duy Xuyên/Tacoma

 

Biển là con bé trôi sông lạc chợ, lang thang, quần áo tơi tả, đang đứng khóc mếu máo tại bờ biển Nha trang, được mẹ tôi thương hại đem về nuôi.

Con bé không biết tại sao nó bị lạc cha lạc mẹ, trong một đoàn người tản cư, chạy tán loạn, khi con tàu của Pháp vừa cập bến Cầu Đá, Nha Trang, hồi năm 1941.

Mẹ tôi hỏi nó từ đâu đến, nó cũng không biết. Hỏi tên, nó cũng ngơ ngơ ngác ngác, chẳng rõ tên mình. Do đó mẹ tôi đặt tên cho nó là Biển. Vì Mẹ lượm nó trên bờ biển.

Ngày đầu tiên khi nó rón rén theo mẹ tôi bước vào nhà, nó như con mèo mướp, quần áo ướt mèm, mặt xanh men mét như tàu lá chuối vì phải đứng dưới cơn mưa mùa hạ vừa chợt đổ xuống, khi con tàu vừa há miệng, cập bến vào bờ. Nó sợ sệt không dám bước lên bực thềm ba cấp của nhà tôi. Mẹ phải bước xuống, nắm tay dìu nó lên. Nó bước theo mẹ tôi, chân tay run lập cập.

Mẹ dẫn nó vào bồn tắm, giặt gịua, và lấy quần áo của em gái tôi, bé Thanh Toàn, cho con Biển mặc. Tôi và Toàn hơi ngạc nhiên thì Mẹ âu yếm nhìn chúng tôi và bảo:

- Mẹ nuôi con bé này, để nó làm bạn với Toàn, để con bớt buồn! Nghen con.

Trưa hôm đó, ba tôi đi làm về, Mẹ nói nhỏ với ba điều gì đó, tôi không nghe, nên chẳng biết mẹ đã nói gì với ba. Tôi thấy ba xoa  đầu con Biển.

Ba tôi hỏi:

- Bà cho nó ăn cơm chưa?

Mẹ đáp: - Rồi.

Tối hôm đó, con bé ốm rẹo rọc suốt đêm. Sáng hôm sau, nó cũng còn bệnh rèo rẹo suốt ngày. Con Biển  lạnh run lập cập, nằm kềnh trên giường, nói lăng nhăng mấy câu vô nghĩa rồi ngủ thiếp cả ngày.

Ba tôi cho con Biển uống mấy viên thuốc cảm và nói:

- Nó chỉ bị cảm lạnh. Một vài ngày nữa nó sẽ hết bệnh thôi.

Đúng như lời ba tôi nói, hai hôm sau, tôi thấy con Biển bước xuống giường, nhìn ngơ ngác như người tiền sử, quan sát căn nhà một cách kỹ lưỡng.

Thế rồi sau đó không bao lâu, tôi thấy tên con Biển được ghi vào Sổ Gia Đình:

- Nguyễn Thị Thiên Thanh, sinh ngày 20 tháng 9 năm 1938. tôi đưa ngón tay lên đếm:

- Như vậy, con bé này nhỏ hơn mình ba tuổi.

Tôi tò mò hơn và thấy ở cột liên hệ với gia chủ, ghi: - Cháu họ của vợ. (Ba của tôi là Chủ Gia Đình.)

Từ ngày đó con bé Lọ Lem là thành viên chính thức trong gia đình của tôi. Nó dần dà làm quen với lối sống mới. Lúc đó tôi chín tuổi, đang học lớp Ba, tại Trường Nam Tiểu Học Pháp-Việt Nha Trang. Còn con Biển, chưa biết đánh vần.

Lúc bấy giờ vì chiến tranh, nên có những vùng  Nha Học Chánh Trung Nguyên Trung Phần ấn định 'tám tuổi' mới được thu nhận vào lớp Đồng Ấu. (Lớp 1.)

Ba năm sau, tôi thi đậu vào lớp Đệ Thất, trường Trung Học Nha Trang.

Tôi còn nhớ, hồi đó lũ trẻ học trò trong xóm, chưa nói và viết thông thạo tiếng mẹ đẻ, nhà trường dã dạy cho chúng tôi Pháp Văn và một ít ngữ vựng tiếng Anh rồi.

Chúng tôi học được vài câu tiếng Anh, khi tan trường, đứa nào đứa nấy cũng vênh váo lập cà lập cập như ta đây là người thông thái. Do đó, tôi rất coi thường con Biển. Ba Mẹ tôi đặt tên nó là Thiên Thanh, nhưng tên thường gọi là Biển.

Tôi hay gọi nó là ‘Lọ Lem’. Cũng như những đứa trẻ khác trong xóm, con Biển cũng như Thanh Toàn phải chờ đến tám tuổi mới được đi học.

Những lúc rảnh rỗi, Mẹ thường bảo tôi:

- Con viết cho hai em ... chúng nó mấy chữ cái, để chúng nó học trước. Vài tháng nữa mẹ sẽ gởi chúng nó cho thầy Cường, ở Đinh Xương Huân hay thầy Bồ ở xóm Cồn, dạy khai trí cho hai đứa nó. ...

Tôi không ưa con Biển chút nào. Dưới mắt tôi, nó là con bé lọ lem. Tôi không muốn dạy nó học, nhưng vâng lời Mẹ, nên tôi cũng đành viết cho nó mấy chục chữ cái của vần Quốc Ngữ. Tôi đọc thoáng qua vài lần cho nó nghe và bảo nó học cho thuộc, đến trưa tôi sẽ dò bài.

Trưa đến, chờ mẹ tôi đi chợ về, tôi gọi con Biển lên dò bài. Lẽ dĩ nhiên là nó không thuộc nên đọc không thông. Tôi hét lớn, trợn mắt như một thầy giáo:

- Có ba chữ cái mà mày lặp lại mãi cũng không nhớ! Đồ con lọ lem! Xấu Xí

Tôi cố quát cho thật to, để mẹ tôi biết, nó là đứa ngu đần.

Mẹ tôi lúc nào cũng bình tĩnh, nhỏ nhẹ, nói với tôi:

- Nó còn nhỏ, từ từ nó sẽ học thuộc mà con.

Nghe mẹ nói, tôi càng ghét con Biển hơn:

- "Cái thứ ngu si, dốt nát, u mê hủ lậu, sống ăn hại xã hội, chết không có tên để lại hậu thế, cũng đều do con đường ngu si, dốt nát mà ra cả."

Mẹ tôi ôn tồn:- Đừng mắng nhiếc em thậm tệ như thế con.

Tôi càu nhàu với mẹ: -Con có dạy suốt đời, nó cũng ngu như vậy đó mẹ ơi!

Con Biển nghe tôi nói như vậy song nó vẫn lặng thinh.

Một chặp lâu sau, nó mới lắp bắp nói:

- Anh Bảy, dạy em ba chữ này thôi. Nó vừa nói vừa chỉ vào ba chữ ABC.

Tôi bực mình chỉ tay vào ba chữ ABC và đọc lớn, rồi hất quyển vở, bảo nó học đi.

Con Biển ren rén cầm vở đi học không nói gì.

Mẹ tôi lại hỏi:

-  Còn con Toàn, có thuộc bài không con?

- Toàn cũng  lắp bắp vài chữ, nhưng  không đến nỗi nào tệ như con Biển.

Sau đó, Mẹ có công việc nên vắng nhà.

Một hồi lâu, tôi mở cửa kho mà mẹ hay để đường và đậu xanh hột, định lấy đường, đậu, nấu chè ăn. Tôi thấy con Biển vừa sàng sảy gạo vừa đọc lâm râm ba chữ cái.

Tôi hét lớn:

- Cái con Lọ Lem này, sao mày không ra chỗ sáng sủa ngồi học, mà chun đầu vào chỗ tối mò tối mịt như vầy mà học, hèn gì mày tối dạ là phải!

Nó đáp:

- Anh Bảy, em sãy gạo để chiều mẹ nấu cơm mà!

Tôi nghe con Biển gọi tôi bằng Anh Bảy* (Con thứ 7 trong gia đinh) và mẹ tôi bằng mẹ, nên càng tức thêm.

- Tao mà là Anh Bảy của mày hả. Mẹ tao chứ mẹ mày sao?

Nó nũng nịu đáp:

- Mẹ chung mà Anh Bảy! Cho em kêu mẹ anh Bảy là mẹ nghen anh Bảy?

Tôi bỏ ra khỏi kho quên lấy đuờng và đậu xanh, nên quay lại hỏi nó:

- Mày biết nấu chè đậu xanh hột không?

Nó mừng rỡ, đáp vội:

- Dạ, em biết.

- Mày mà cũng biết nấu chè đậu xanh hả?.

- Dạ, em biết. Tuần trước mẹ nấu chè, mẹ có dạy chị Toàn  và em cách nấu, nên em cũng biết nấu chè đó anh Bảy.

Tôi ra lệnh:

- Ừ, thì mày nấu chè đi!

Tôi trở lên nhà trên học bài, một chặp sau, con Biển bưng lên cho tôi một ly chè thật nóng. Nó đặt ly chè trước mặt tôi và nói:

- Chè đây anh Bảy, ăn cho nóng! Tôi hỏi nó:

- Mày nấu có nhiều không? Cho mày và Toàn mỗi đứa một ly đó.

Con Biển đứng yên một chỗ rồi thỏ thẻ nói:

- Em chỉ nấu đủ một ly cho anh Bảy ăn thôi. Em no lắm.

Tôi hơi ngỡ ngàng:

- Thôi cũng đuợc. Lần sau nhớ nấu nhiều hơn để cho mày một ly nghen!

- Dạ.

Một hôm nó và Toàn cùng con Bích Thủy đang chơi ngoài sân. Tôi nghe con Bích Thủy nói:

- Mày đẹp hơn tụi tao. Mày làm công chúa ngủ quên trong rừng. Còn tao làm người hầu công chúa cho.

Thanh Toàn nói tiếp:

- Mày vào lấy cái áo đầm, váy xoè, hôm Tết mày mặc đó, diện vào thì mới giống công chúa chứ.

Con Biển vội vàng chạy vào nhà, lấy cái áo đầm, có nhiều ren, màu bạc, óng ánh như kim cương. Con Biển định mặc vào, nhưng nó khựng lại, ôm chiếc áo đầm. Nó thất vọng, thở ra:

- Thôi tao không làm công chúa nữa đâu! Mày làm đi! Để tao làm người hầu công chúa cho.

Toàn ngạc nhiên hỏi:

- Ủa! Sao vậy?

Biển nói rất khẽ như muốn khóc nhưng tôi vẫn nghe đuợc:

-Bích Thủy đẹp hơn em! Sạch sẽ hơn em! Em là con "lọ lem", anh Bảy thường bảo em như thế!

Tôi không biết con Bích Thủy, có họ hàng gì với mẹ tôi không, nhưng nó gọi mẹ tôi bằng chị. Thỉnh thoảng tôi nghe con Bích Thủy bảo con Biển gọi nó bằng dì Út.

Tôi ngồi phía sau cửa sổ, nghe con Biển nói như vậy, nên tôi nói vọng ra ngoài cho ba đứa cùng nghe:

- Biển! Mày không phải là con lọ lem đâu! Mày là bà tiên lọ lem! Từ rày về sau, tao sẽ gọi mày là 'Bà Tiên Lọ Lem'. Mày có chịu không?

Con Biển suy nghĩ một hồi, rồi trả lời:

- Anh Bảy ơi! Tiên rất đẹp, sao còn lọ lem nữa, anh Bảy? Em không chịu đâu!

Tôi hỏi con Biển:

- Chứ mày muốn tao gọi mày là con gì!?

Nó đáp nhanh: - Em còn nhỏ, sao anh Bảy gọi em là bà Tiên? Sao không gọi là Tiên, hay cô Tiên?

- Có ai lại gọi cô tiên bao giờ? Thôi để tao gọi mày là 'Công Chúa lọ nghẹ', chịu không?

Nó bình tĩnh đáp:

- Anh Bảy muốn gọi em thế nào cũng đuợc, miễn là anh vui thôi!

Tôi thấy mình đuối lý, nên nói bâng quơ một câu, rồi bỏ đi:

- Lọ lem, lọ nghẹ ơi! Mày là con mén, chỉ lanh mồm lanh mép thôi!

Nói xong tôi nguây nguẩy bỏ đi. Phía sau, tôi nghe tiếng con Biển nói vọng theo.

- Đúng rồi anh Bảy! Em là con lọ nghẹ! Lọ lem! Anh vui chưa?

Tháng ngày chậm chạp trôi qua …

Khi tôi học lớp Đệ Tứ, con Toàn và Biển cũng vừa lên lớp Năm. Một hôm nó đem bài toán 'Quy tắc tam xuất Thuận và Nghịch' nhờ tôi giảng. Tôi giảng cách nào, con Biển cũng một mực trả lời, nó chưa hiểu.

Tôi hỏi nó: - Nếu mẹ sai một mình mày sắp xếp lại kho cho thứ tự, thì mày phải làm một ngày mới xong phải không?

- Dạ đúng.

- Còn nếu có tao cùng làm với mày thì có phải nhanh hơn không?

- Dạ đúng.

Tôi giải thích cho nó:

- Như thế là nghịch! Nhiều người cùng làm chung với nhau một công việc thì thời gian ít hơn ... nhanh hơn là nghịch!

Con Biển khăng khăng đáp:

- Như thế là thuận mới đúng đó anh Bảy.

Tôi thở ra.

Tôi cho một ví dụ khác:

- Mẹ mướn mày làm một công việc nào đó rồi thưởng cho mày 1 đồng. Mẹ cũng mướn tao cùng làm với mày và mẹ cũng thưởng tao 1 đồng. Như vậy mẹ phải trả hết bao nhiêu tiền cho hai đứa.

Con Bển đáp nhanh:

- 2 đồng.

Tôi nói:

- Như thế là thuận đó. Càng thuê nhiều người thì mẹ phải trả nhiều tiền hơn. Như thế là thuận. Mày hiểu chưa?

- Theo em nghĩ, cái nào cũng thuận...

Nó nói thêm: Nhiều người cùng làm một công việc thì nhanh hơn. Là thuận. Mẹ mướn nhiều người, mẹ trả nhiều tiền ... hơn... cũng là thuận. Em chẳng thấy cái nào là nghịch cả.

Tôi giận quá, ném cuốn vở làm bài tập vào mặt con Biển, đuổi nó đi.

Biển vội vàng lượm quyển vở bước vào nhà kho.

Vài ngày sau, tôi bảo nó đem vở toán lên cho tôi xem. Tôi vô cùng ngạc nhiên. Loạt bài về QuyTắc Tam Xuất - Nghịch và Thuận, nó đều đạt điểm 10/10. Tôi hỏi nó:


- Mày cốp-pi hả Biển?

- Không, em không có cốp-pi đâu anh Hải. Em tự làm đó.

Tôi vẫn không tin, nên ra thử 2 bài toán. Một bài Quy tắc tam xuất-Nghịch và một bài Thuận. Con Biển đều làm đúng cả.

Nó đặt quy tắc để giả quyết hai bài toán rất đúng phương pháp toán học. Thấy vậy, tôi cũng không thể bắt nạt nó đuợc.

Ngày tháng cũng dần dần trôi qua!

Tôi đậu Tú Tài Toàn Phần năm tôi 19 tuổi. Vào dạo đó con Biển 16 tuổi và đang học lớp Đệ Tam.

Một hôm, mẹ bảo con Biển và tôi sắp xếp lại kho hàng của mẹ cho gọn gàng.

Vào kho hàng, tôi thấy con Biển ngồi làm bài tập trong đó. Biển đang ngồi trên một bao gạo thấp, trước mặt là một bao gạo khác cao hơn. Biển kê vở trên đó để làm bài. Những vệt nắng chiều xuyên qua khe cửa, lăn tăn trên tóc con Biển, như một dải lụa mênh mông.

Tôi ngẩn ngơ vài giây rồi hỏi nó:

- Sao mày không ra nơi sáng sủa mà học?

- Kệ em anh Bảy ơi. Em ngồi đây học cũng đuợc mà. Ở đây nhờ ánh sáng của các khung cửa sổ, nên mẹ trả tiền điện ít hơn anh Bảy à!

Tôi nói: - Mẹ bảo mày và tao thu dọn kho lại cho sạch sẽ. Bây giờ mày đã rảnh rỗi chưa?

- Dạ em rảnh rồi. Nhưng anh cứ lên học bài đi, để em làm một mình cho.

Tôi nghe con Biển nói vậy, nên rất mừng. Tôi định làm cho nhanh, xong công việc để còn tham dự trận 'đá banh' chiều nay nữa.

Tôi nhìn con Biển, hỏi:

- Có thật vậy không Biển?

- Em nói thật mà. Anh muốn làm gì thì làm đi. Em làm một mình xong ngay.

Tôi nghi ngờ:

- Chắc không Biển.

Giọng con Biển chắc nịch:

- Chắc mà anh Hải. Anh tin em đi. Anh vẫn còn lơ mơ chưa nhớ hả? Hôm nay là 'Sinh Nhật của dì Bích Thủy mà! Anh Bảy đi qua nhà dì Bích Thủy dự tiệc đi. Em nghe dì Bích Thủy có mời anh mà. Giọng con Biển hơi nghẹn lời.

Tôi hỏi nó:

- Bích Thủy có mời mày không?

- Dạ không! Mà có mời em cũng không đi. Có mặt em, anh và dì Bích Thủy mất vui.

Tôi hỏi: - Sao vậy!

- Em là lọ nghẹ, lọ lem mà! Em đến, chỉ làm cho buổi tiệc mất vui thôi!

Tôi hối hận, thành khẩn bảo con Biển.

- Ngày rày về sau, tao không gọi mày như thế nữa. Chịu chưa?!

- Tùy anh Bảy đó

Tôi nói với con Biển:

- Đuợc, để chiều nay, anh dẫn Biển sang nhà Bích Thủy dự tiệc cho vui nhé!

Biển đáp nhanh:

- Dì Bích Thủy không có mời em. Chỉ mời một mình anh thôi! Anh nên đi một mình! Anh mà dẫn 'lọ lem', thì cả anh và dì Bích Thủy đều không vui.

Yên lặng! Hối hận! Nét mặt tươi vui của Biển vang vọng. Có điều gì đó bất ổn, đang âm ỉ khi tôi thấy bóng mình ngã trên bóng của con Biển.

Trong phút chốc hoảng sợ, tôi như đang đứng trên vực của một sườn đồi, nhìn xuống thung lũng sâu thăm thẳm. Hàng cây khô đang ngủ với nỗi buồn không tên.

Tôi nhìn Biển dài lâu, Biển có đôi mắt to và nụ cười thật hiền, cùng giọng nói nhỏ nhẹ. Biển lớn lên trong cánh tay nuông chìu của Mẹ, với lòng ganh ghét của tôi.

Và rồi một hôm, tôi thấy nó vẫn ngồi trong cái kho có mùi tỏi, nước mắm, đuờng .... lẫn lộn. Tôi bắt đầu để ý đến nó.

Tôi lấy cái bàn cũ trong phòng ngủ của tôi ra kê bên cạnh giường của nó.

Tôi nói một nửa như an ủi, nửa như vỗ về:

- Anh cho Biển cái bàn này để học. Đừng ngồi trong kho nữa nhé!

- Dạ.

Biển đáp nhỏ nhẹ và lòng tôi cũng thênh thang, tình cảm ngọt ngào.

- Anh mà thấy Biển còn ngồi trong kho, anh không thích đâu!

Từ ngày đó, tôi thấy Biển càng lúc càng đẹp. Biển hiền, dịu dàng hơn bất cứ đứa con gái nào trong xóm tôi.

Từ ngày đó, tôi biết đôi mắt xinh đẹp của Biển đã loé lên, len lỏi trong tôi, bởi vì những ngày sau đó, tôi thấy Biển cũng vui hơn trước. Biết đâu trong những võng mạc của Biển cũng có bóng dáng tôi.

Rồi ngày tôi nhập ngủ, Biển không ra sân ga đưa tiễn. Tôi biết Biển sẽ rơi nước mắt trước chỗ đông người.

Tôi còn nhớ, trước lúc tôi ra ga Nha Trang, Biển đã hỏi tôi:

- Khi nào anh trở về thăm ... ba mẹ?

Tôi quay đi chỗ khác, giấu những hạt buồn chờ rơi rụng:

- Một năm nữa anh sẽ về thăm ba mẹ và em.

Tôi nhìn Biển, ánh mắt thông cảm, cố nén tiếng thở dài.

Những ngày Chủ Nhật trong quân trường rất buồn. Thỉnh thoảng tôi viết thư thăm ba mẹ và luôn tiện viết vài dòng vu vơ thăm Biển. Tôi sợ ba mẹ biết đuợc tình cảm của tôi đối với Biển. Một hôm tôi viết thư cho ba mẹ, kể chuyện học hành...

Cuối thư tôi viết vài dòng cho Biển.

Tái bút: Biển, anh Bảy cũng nhớ em nhiều. Anh có mang theo ảnh của Ba Mẹ, nhưng không có hình của em. Em gởi cho anh một tấm ảnh nhé. Em ráng học, phải đậu Tú Tài 2. Em đừng quá để ý đến những việc lặt vặt trong nhà. Chúc em vui.

Anh Bảy.

Hai tuần sau, tôi nhận được thư của Thiên Thanh và một tấm ảnh. Thiên Thanh mặc chiếc áo dài màu xanh da trời. Vạt áo cuốn hút theo gió biển.

Hằng ngày, sau giờ luyện tập gian khổ, tôi lấy tấm ảnh mà Thiên Thanh đã gởi cho tôi ra xem. Tấm ảnh của Thiên Thanh là niềm vui duy nhất giúp tôi ấp ủ những giây phút kỷ niệm, những ngày đợi chờ, những ước mơ nho nhỏ trong cuộc đời.

Có lẽ cảnh vật trong Quân Trường nơi tôi đang thụ huấn là một dòng sông xinh xắn nào đó ở thôn xóm quê tôi, miền thùy dương, cát trắng. Tôi thấy thật vô cùng gần gũi, thân quen.

Con đuờng thẳng tắp đến Thao Trường, trông giống như đuờng Lý Thường Kiệt, đâm ngay ra Lê Lợi, chạy thẳng tắp đến bưu điện, rồi quẹo ra biển, có sóng vỗ rì rầm, nơi Thiên Thanh đứng đứng chụp hình ... Mắt nàng đăm chiêu nhìn về một góc trời xa ơi là xa. Những người con gái đã gợi cho tôi nỗi nhớ, những tấm ảnh cũ, những chuyến đi ... và rồi tôi biết chỉ có Thiên Thanh, con Biển, con lọ lem, con lọ nghẹ, mới là người duy nhất tôi còn nhớ trong tâm hồn mình. Không ai có thể như Thiên Thanh được.

Tôi thương con lọ lem ơi là thương. Nhớ thương vô vàn.

Quê mẹ tôi đó. Nhà tôi còn có Thiên Thanh. Nơi Mẹ đã tìm thấy Biển, sáu mươi mấy năm về trước.

Hồi đó, có một hôm, Mẹ bảo tôi mang cháo cá thu nóng hổi về cho Ngoại ở Chợ Mới (Ngọc Hội).

Tôi đang buộc cà-mèn cháo vào yên xe đạp. Biển thấy vậy mới đề nghị với mẹ.

- Mợ ơi! Để con theo anh Bảy, con ngồi sau giữ cháo cho khỏi đổ, chứ anh Bảy đi một mình, đuờng đá gồ ghề, có nhiều ổ gà, khi đến nơi, Ngoại cũng chẳng còn được bao nhiêu cháo để Ngoại ăn.

Mẹ nghe Biển nói rất đúng, nên bảo Biển cùng đi với tôi.

Biển ngồi sau xe. Một tay bám chặt vào yên xe. Một tay giữ cái cà-mèn. Biển ngồi như một đứa trẻ sợ té. Tôi chỉ chờ Biển ôm vào thắt lưng. Tôi sẽ lái xe một tay, còn tay kia tôi sẽ đặt trên tay nàng. Cảm giác đó vừa mong vừa đợi. Nhưng Biển vẫn ngồi yên. Mà sao tôi thật ngớ ngẩn, cần gì phải chờ Biển ôm lưng tôi. Sao tôi không đưa tay ra sau, đặt tay tôi lên bàn tay nhỏ xíu như búp măng non vừa mới mọc của nàng, đang bám chặt yên xe. Tôi chờ Biển hay Biển đang chờ tôi...

Cuối cùng tôi đã giữ đúng lời hứa ... "Anh không làm gì để Thiên Thanh ... em... sợ đâu!"

Mà cũng có thể, Thiên Thanh đang nghĩ: "Em chờ anh nè!"

Nhà Ngoại cũng gần, chỉ khoảng mười  phút sau, chúng tôi đã đến nhà Ngoại. Nhưng với tôi và cũng có thể với Biển nữa ... đó là thời gian rất dài đằng đẵng chờ mong...

... Một đêm, sau bữa cơm tối, cha mẹ đi ngủ, còn lại một mình Thiên Thanh và tôi trong phòng khách. Tôi thẩn thờ bước đến cửa sổ, bên ngoài vành trăng tròn đang tỏa một vùng ánh sáng lung linh giữa lưng đồi. Trời mây bỗng dưng hạ xuống thật thấp để lắng nghe tiếng lòng tôi đang rạo rực ...

Tôi về lại bàn, líếm từng giọt đắng trên tách trà nóng, Thiên Thanh đang ngồi học bài. Đêm hôm đó, lần đầu tiên, trong ánh đèn mờ ảo, tôi thấy Thiên Thanh đẹp tuyệt vời. Tóc nàng buông xõa bờ vai gầy, tựa hồ như một dòng thác, sóng vỗ lăn tăn. Ánh mắt nàng đen lay láy. Thiên Thanh đẹp dịu dàng, tự nhiên, tươi mát ... và đem hôm đó tôi tưởng mình đang thẩn thờ.

Những đóm sáng lờ mờ của ánh trăng phản chiếu, ẩn hiện trên suối tóc Thiên Thanh làm tăng thêm vẽ đẹp gọi mời, nên tôi cứ ngây dại trước dáng người vừa mộng mị vừa duyên dáng của nàng.

Ánh trăng chiếu thẳng vào tóc Thiên Thanh, lóng lánh tưa hồ như những sợi tơ mong  manh, trải dài trên suối tóc nàng. Bất giác tôi nói với Thiên Thanh:

- Tuyệt vời! Lần đầu tiên, anh mới thấy ánh trăng nằm ngủ trên mái tóc em, đẹp ra làm sao!

Tôi tiến lại gần Thiên Thanh, tha thiết:

- Để anh bắt trăng đang rụng trên mái tóc em... nghen ... nàng Tiên Ngủ Quên Trong Rừng?

Thiên Thanh ngững đầu lên, vừa nghiêm nghị vừa ôn tồn nhưng tôi vẫn thấy mắt nàng có chìu sâu hun hút, cuốn mất hồn tôi.

Thiên Thanh ân cần nói:

- Anh Bảy, đừng làm em sợ!

Thở dài, mặt buồn thiu, không nói nên lời, tôi lặng thinh vài giây rồi như đã yêu Thiên Thanh từ thuở nào, tôi gọi Thiên Thanh bằng Tiên:

- Ừ ... ! Anh hứa! Anh không làm gì ... để Tiên ... của anh ... sợ nữa đâu.

Tôi thì lãng mạn, Thiên Thanh đoan trang, thanh cao như những người con gái của quê tôi, Nha Trang biển mặn, quê Mẹ tôi đó, hiền hòa như tấm lòng của Mẹ. Dịu dàng như Thiên Thanh.

Biển Mộng Nha Trang, nơi mà Mẹ tôi đã lượm được con Biên, mang về cho tôi mà tôi đã phải đánh mất Biển trong cuộc đời vì gia phong, lễ giáo  nhưng tôi sẽ tôn trọng Thiên Thanh trong ngàn kiếp mai sau.

Bây giờ hồi tưởng lại, tôi đã hiểu cái cảm giác buồn tênh của một đứa con gái lạc cha lạc mẹ, ngồi chờ mong trong kho chứa hàng của mẹ tôi, mong đuợc gặp lại cha mẹ trong niềm tin yêu và hy vọng, khắc khoải, thương nhớ vô vàn...

Tôi cũng đã khóc nghẹn ngào trong niềm tin, rồi sẽ có một kiếp sau nào đó, con Biển không phải là đứa con gái lạc cha mất mẹ, để tôi được ôm Biển vào lòng, vuốt từng sợi tóc dài trên lưng gầy của Biển.... Và tôi biết chỉ có Thiên Thanh là người con gái can đảm, chịu đựng, mà tôi rất yêu thương và kính trọng nàng

Duy Xuyeân/Tacoma

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên số, nơi mọi thứ đều được đo bằng thuật toán: nhịp tim, bước chân, năng suất, thậm chí cả tình yêu. Thuật toán không có tình cảm, nhưng khôi hài vì chúng ta điều khiển thuật toán bằng cảm xúc.Máy móc có thể xử lý hàng tỷ dữ liệu mỗi giây, còn con người — chỉ cần một tưởng tượng — mọi thứ biến hoá. Cảm xúc lan truyền nhanh hơn tin tức, giận dữ được tối ưu hóa bằng công nghệ, và hạnh phúc được đong đếm bằng lượt thả tim. Chúng ta tưởng mình tiến hóa thành sinh vật lý trí, nhưng thật ra chỉ là sinh vật cảm xúc có Wi-Fi. Trong khi AI đang thao túng mọi lãnh vực, chúng ta loay hoay với cảm xúc, thao túng mọi ý nghĩ, hành vi.
Năm 2025 sắp khép lại, và theo thông lệ hàng năm, các nhà từ điển trên thế giới lại đi tìm từ ngữ để chọn đặt tên cho cái mớ hỗn độn mà nhân loại vừa bơi qua trong năm. Oxford chọn cụm từ “mồi giận dữ” (rage bait). Theo các nhà ngôn ngữ học của Oxford, đây là cách tiếng Anh vẫn thường vận hành: hai chữ quen thuộc — “giận dữ” và “mồi nhử” — ghép lại trong bối cảnh trực tuyến để tạo nên một ý niệm mới: thứ nội dung bày ra để cố tình khêu gợi bản tính nóng nảy của người xem, người đọc, khiến thiên hạ phải lao vào vòng tranh cãi chỉ để cuối cùng bấm thêm một cú “tức” nữa.
Tài năng như ông vua tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung cũng chỉ có thể tạo ra những vị tướng phản diện nhưng có võ công cao cường và chí lớn, chứ không thể giả mạo làm tướng. Mộ Dung Phục, tức Nam Yến Quốc, là một trong nhiều ví dụ. Mộ Dung Phục là kẻ háo danh, không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Hắn sẵn sàng bỏ quên nhân nghĩa, thậm chí phản bội anh em, bạn bè, để leo lên nấc thang quyền lực, khôi phục nước Yên. Nhưng vẫn là một kẻ võ công cái thế. Đối thủ của Mộ Dung Phục là anh hùng chính nghĩa Kiều Phong. Bởi vậy, mới có câu "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" để chỉ hai cao thủ võ lâm mạnh nhất thời bấy giờ. Vậy mà nước Mỹ hôm nay lại có bộ phim kỳ quái về một kẻ giả danh tướng, khoác lên mình chiếc áo quyền lực để công kích một anh hùng, một đại tá Hải Quân, một phi hành gia của NASA, một người yêu nước đích thực.
Trong lúc hàng triệu người không đủ thực phẩm để ăn, chính quyền của Tổng thống Donald Trump lại để mặc cho nông sản thối rữa hàng loạt ngoài đồng, trong kho bãi, và thậm chí còn trực tiếp tiêu hủy hàng ngàn tấn thực phẩm viện trợ. Tất cả đều nhân danh mục tiêu “nâng cao hiệu quả” của bộ máy chính phủ. Những thay đổi quyết liệt trong chính sách thuế quan, các cuộc bố ráp di dân gắt gao và cắt giảm các chương trình hỗ trợ người dân như tem phiếu thực phẩm đã khiến nông dân kiệt quệ vì thiếu nhân lực và vốn liếng. Nông sản thì bị bỏ mặc cho mốc meo trong kho và thối rữa ngoài đồng, trong khi hàng triệu người dân rơi vào cảnh đói kém. Đó là chưa kể đến những trường hợp chính quyền trực tiếp tiêu hủy nguồn thực phẩm hoàn toàn có thể sử dụng được.
Quan hệ Trung Quốc-Ấn Độ-Hoa Kỳ phản ánh sự dịch chuyển mạnh của trật tự quyền lực toàn cầu. Trung Quốc và Ấn Độ có tiềm năng hợp tác lớn nhờ quy mô dân số và kinh tế, nhưng nghi kỵ chiến lược, cạnh tranh ảnh hưởng và tranh chấp biên giới khiến hợp tác bị hạn chế. Với Mỹ, việc Ấn Độ nghiêng về Trung Quốc có thể làm suy yếu chiến lược kiềm chế Bắc Kinh, trong khi tranh chấp thương mại như thuế 50% của Mỹ càng làm quan hệ thêm bất ổn...
Nếu có ai nói, nhạc của Trịnh Công Soạn giống như nhạc Trịnh Công Sơn, đôi bài nghe còn ác liệt hơn. Chắc bạn sẽ không tin. Tôi cũng không tin, cho đến khi tôi nghe được một số ca khúc của Trịnh Công Soạn, quả thật là như vậy. Tôi nghĩ, nếu anh này dứt bỏ dòng nhạc Trịnh cũ mà khai phá dòng nhạc Trịnh mới, thì chắc anh sẽ thành công. Người viết lách thì tính hay tò mò và mến mộ tài năng, tôi dọ hỏi người quen và nhất là những ca sĩ trẻ mong được nổi bật, đã tranh nhau khởi sự hát nhạc của Soạn. Cuối cùng, tôi cũng tìm đến được nhà anh. Gõ cửa. Mở.
Vào một buổi sáng Tháng Sáu năm 2025, dân biểu, cựu chủ tịch Hạ Viện đảng Dân Chủ tiểu bang Minnesota, Melissa Hortman, một trong những nhà lập pháp được kính trọng nhất của tiểu bang, và chồng của bà bị bắn chết tại nhà riêng. Chú chó cảnh sát lông vàng của họ, Gilbert, cũng ra đi với chủ. Vụ giết người này không phải là ngẫu nhiên. Thượng nghị sĩ John Hoffman và vợ cũng bị tấn công cùng ngày, nhưng may mắn sống sót. Chính quyền sớm tiết lộ thủ phạm, Vance Boelter, 57 tuổi, người theo chủ nghĩa cực hữu, đã viết bà Hortman vào “danh sách mục tiêu” bao gồm các nhà lập pháp Đảng Dân Chủ khác.
Ngày đi phỏng vấn thẻ xanh để trở thành thường trú nhân Hoa Kỳ thường là một ngày tràn đầy hy vọng và đáng nhớ, đặc biệt đối với những đôi vợ chồng, hoặc những hôn phu, hôn thê. Lễ Tạ Ơn tưởng đâu là ngày họ sum vầy, nói câu “Tạ ơn nước Mỹ” với những hy vọng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng điều đó không xảy ra trong thời này, ở Hoa Kỳ. Khi bước cuối cùng trong quá trình xin thường trú nhân Hoa Kỳ, là cuộc phỏng vấn với viên chức di trú kết thúc, các đặc vụ liên bang lại ập đến, còng tay người vợ/chồng người ngoại quốc và đưa họ đi. Hy vọng trở thành ác mộng.
Dự thảo Hòa ước Ukraine do Hoa Kỳ và Nga đề ra gồm có 28 điểm đã được công bố gần đây. Kết quả của diễn biến này khá bất thường vì không có sự tham gia đàm phán của Ukraine và Liên minh châu Âu (EU)...
Trong một nghiên cứu phối hợp giữa đại học Hồng Kông và đại học Rutgers tại Mỹ cùng một số khoa học gia trong khu vực hồi tháng 8 năm 2024, báo cáo này chỉ ra rằng vị trí của Việt nam sẽ là một "điểm nóng" của những cơn bão nhiệt đới với cường độ dữ dội và thường xuyên hơn trước sự biến đổi khí hậu toàn cầu, với rủi ro cao là ngay Hải Phòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.